Em Muốn Làm Vợ Của Anh

Chương 51: Quá giang


Đọc truyện Em Muốn Làm Vợ Của Anh – Chương 51: Quá giang

“Tuyết Nhi trả lời anh đi..Tuyết Nhi????”

Đình Phong vô cùng lo lắng,tim anh đập nhanh hơn và hô hấp cũng trở nên gắp gáp. Anh lập tức đứng dậy chạy ào ra bên ngoài, trên tay vẫn đang nắm chặt điện thoại.

Ầm một cái cửa bị xô ra, hai cô thư ký phải một phe hú hồn ” Trời đất ơi chuyện gì vậy không biết” Thư ký Ly hoang mang thốt lên.

“Chắc có chuyện gì đó rất kinh khủng nên giám đốc mới vội vàng như vậy thư ký Tú dõi nhìn theo bóng dáng của giám đốc mà nói.

“Giám đốc như không kiểm soát được bản thân, tôi chưa từng thấy anh ấy như thế bao giờ.” Thư ký Ly vô cùng kinh ngạc trong lòng.

Tạ Đình Phong chạy đến thang máy, anh liên tục nhấn nút nhưng cửa thang máy không mở,anh không đợi được mà tức khắc chạy xuống bằng thang bộ từ tầng 5 của toà nhà.

______

Hạ Tuyết Nhi khi băng qua bên kia đường đã bị hụt tín hiệu đèn giao thông,đáng ra khi đèn vừa chuyển sang màu đỏ các xe sẽ duy chuyển từ từ rồi mới dần tăng tốc độ, thế nhưng trong lúc đó có một chiếc mô tô màu đen đã chạy với tốc độ nhanh, khi thấy đèn chuyển màu xanh hắn đã thuận đà phóng tới. Chiếc xe lao thẳng đến Tuyết Nhi, cô ấy hốt hoảng hét lên một tiếng “Á…” Nhưng cũng may người đó đã vội lách tay lái nên chỉ máng chúng Tuyết Nhi làm cô ấy bị ngã.

Tuy chưa xảy ra tai nạn thương tâm nhưng cái đụng xoẹt qua cũng khiến Hạ Tuyết Nhi ngã nhào xuống lòng đường, chiếc smartphone mà cô chân trọng cũng đã văng ra cả pin lẫn nắp, còn hộp thức ăn cô mang theo so với cái điện thoại thì chả hơn là bao. Tuyết Nhi thì toàn thân chỉ cảm thấy một sự ê ẩm đau nhức, cánh tay bị chiếc xe máng chúng rất đau, và khi ngã bàn tay trái của cô đã đụng chúng một vật sắc nhọn nên phần da bị rách và chảy nhiều máu.

Người đi đường thấy vậy thì bao trùm lấy Tuyết Nhi, trong số những người thật lòng giúp đỡ cô thì cũng có không ít kẻ thừa cơ hội chìa điện thoại ra mà chụp lấy chụp để, rồi đăng tải trên các trang mạng xã hội với đầy đủ các tên gọi.


_Tai nạn bất ngờ.

_Cô gái trẻ xém mất mạn khi qua đường.

_Giao thông không cẩn trọng luôn là hiểm hoạ…

Tuyết Nhi mới bị khiếp vía,giờ lại bị nhiều người bao lấy trong khi tay cô đang không ngừng chảy máu,cô nắm lấy bàn tay bị thương, đôi mắt hoang mang lo sợ nhẹ đảo xung quanh đám người.

“Cô ổn chứ? Có cần mượn điện thoại gọi cho người thân không? Hay để tôi chở cô đến bệnh viện nhé?” Một người tốt bụng lên tiếng.

Tuyết Nhi không trả lời mà chỉ lắc đầu,tầm mắt cô hướng về phía toà nhà của Long Dean. Nhưng cô không còn tự tin để vào trong ấy nữa vì bây giờ cô đang ở bộ dạng như thế nào chứ? Cô sợ sẽ làm Đình Phong lo lắng, hơn nữa cũng sẽ làm mất thể diện của anh ấy.

Tuyết Nhi nghĩ thế nên đã cố gắng đứng lên,vài người cũng đã giúp cho cô. Có người còn đưa cho cô cái khăn để cầm máu,Tuyết Nhi nhận lấy rồi khẽ gật đâù cảm ơn,khi đứng dậy cô cũng không quên nhặc lấy chiếc điện thoại đã bị cô làm hỏng.

_______

Lúc này Ngô Mẫn đang đi ra gần cửa thì nghe thấy âm thanh phát ra từ đôi chân của ai đó đang chạy rất nhanh. Ngô Mẫn tò mò ngoảnh lại, thu vào trong tầm mắt là một Tạ Đình Phong đang vội vã chạy như ma đuổi về hướng cô ta,Ngô Mẫn ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì cửa miệng bị khựng lại khi Đình Phong đã chạy ngan qua cô mà chẳng bận tâm hay để ý, giống như kiểu cô đang không tồn tại trước mặt anh ta ” Cái lý gì đây?” Ngô Mẫn bức xúc thốt lên.

Trợ lý Du đứng bên cạnh cũng lên tiếng ” Giám đốc à,hình như anh ta đang rất vội vã việc gì đó nên không để ý đến cả cô.”

Ngô Mẫn nhép miệng một cái rồi bảo ” Chúng ta về thôi,tôi thật khó chịu với thái độ lúc nắng lúc mưa này.”

“Ý cô là giám đốc của Long Dean nắng mưa sao?”

Ngô Mẫn liếc ánh mắt sang trợ lý Du “Cô không thấy vậy à? Xưa nay chưa có một người đàn ông nào lại phớt lờ tôi như anh ta, lúc nảy còn rất niềm nở với tôi nhưng bây giờ thì coi tôi như người vô hình, như vậy không nắng mưa thì còn gì.”

Nói xong cô ta đưa tay lên trán vén tóc một cái rồi lạnh lùng bước đi, xem ra cô ta đang bức bối với thái độ của Tạ Đình Phong. Trợ lý Du khẽ lắc đầu rồi đi theo nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ, là giám đốc Tạ đang có việc gắp nên mới thế, Ngô Mẫn vốn độc đoán và bảo thủ nên chỉ suy nghĩ theo cách cực đoan của mình.

Phải mất hơn 5 phút Tạ Đình Phong mới chạy ra cửa lớn của tập đoàn, một nỗi lo sợ bỗng thoáng qua trong lòng khi anh nhìn thấy bên kia đường có chiếc hộp thức ăn nằm lăn lốc. Ngay tức khắc anh đã sang bên đó, đôi mắt không khỏi nhìn tứ phía.

“Anh có quen với cô gái bị ngã ở đây hả? Hộp thức ăn này là của cô ấy” Một học sinh đang đậu xe ở lề đường, thấy Đình Phong có vẻ hốt hoảng khi nhìn chiếc hộp thì lên tiếng hỏi.

Đình Phong sửng sốt ” Cô ấy đâu rồi?”

“Lúc nảy em thấy cô ấy đi về hướng kia.” Cậu học sinh đưa ngón tay lên chỉ.


Không chần chừ, Đình Phong lập tức chạy về hướng đó. Đôi chân anh đã chạy không ngừng nghỉ, cho đến khi…

Tại một trạm xe buýt.

Trái tim người đàn ông như thắt lại,nơi đáy mắt ẩn lên một sự xót xa. “Tuyết Nhi!!!” Giọng anh khẽ gọi.

Cô ngồi đấy mà thúc thích nước mắt, chóp mũi đã đỏ lên. Nghe tiếng anh gọi, cô nhất thời thần người vì cô không nghĩ đến,không nghĩ là anh ấy đang đứng bên cạnh cô. Tuyết Nhi từ từ ngẩn lên,cô nhìn thấy gương mặt đang lo lắng của anh thì những giọt nước mắt lại tuôn chảy ” Anh…!!! ” Cô thốt lên một tiếng nghẹn ngào.

Đình Phong đau lòng, anh ngồi xuống liền cầm lấy bàn tay đang rỉ máu của Tuyết Nhi, nơi mi tâm bất chợt nhíu lại ” Em có bị thương ở đâu nữa không?”

Tuyết Nhi sục sùi, cô mếu giọng nói với anh ba chữ ” Em xin lỗi..”

Đình Phong nghe câu đó thì nóng giận mà gắt lên ” Anh không bảo em xin lỗi, anh đang hỏi em có bị thương ở đâu nữa không kia mà.”

Tuyết Nhi bị anh quát lên nên bật khóc nức nở,cô vẫn còn sợ chuyện vừa rồi,tinh thần đang rất tệ mà anh lại còn quát lên.

Đình Phong nhói lòng,anh vì lo lắng nên mới không kiểm soát được sự nóng giận.

Anh ôm lấy cô rồi hạ giọng nói ” Anh sai rồi, là anh không tốt, em đừng khóc…”

“Em sợ lắm…Em sợ sẽ không gặp được anh nữa.” Tuyết Nhi thúc thích trong tiếng khóc.

“Đừng nói chuyện không may như vậy.”


Đình Phong nhẹ buông tay ra, anh đặt hai tay lên gò má của Tuyết Nhi khẽ vuốt những giọt nước mắt ” Được rồi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Đình Phong đưa tay lên cổ áo nới lỏng cà vạt của mình rồi tháo ra, anh cầm lấy tay của Tuyết Nhi rồi buộc lại. Thế nhưng khi cô đựng dậy thì Đình Phong nhận thấy chân cô ấy cũng đã bị đau ” Để anh cõng em.”

Đình Phong xoay tấm lưng và ngồi xuống.

” Em đi được mà.” Tuyết Nhi nhẹ nói.

“Nhanh lên nếu không anh sẽ bế em trên tay đấy”

Tuyết Nhi nghe nói bế thì lo anh sẽ mệt hơn, nên cô đành để anh cõng trên lưng.

Đình Phong cõng Tuyết Nhi đi ra khỏi trạm xe buýt được một đoạn thì đã nhanh chóng bắt một chiếc taxi, nhưng vô tình anh không bắt chúng taxi mà lại là Ngô Mẫn.

_Ô giám đốc Tạ, anh có muốn tôi cho quá giang không?

_Tôi bắt taxi là được rồi, cám ơn cô.

_ Taxi không thoải mái bằng xe của tôi đâu, anh cứ lên đi, tôi không ngại thì anh ngại gì chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.