Bạn đang đọc Em Muốn Gặp Lại Anh FULL – Chương 42
Editor: Điềm
Beta: Sara
Sau khi ăn xong, một vài người tự thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Thời Nghiên với Hàn Khâm bị bỏ lại phía sau, khi cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Hàn Khâm cười tiễn Bùi Hỉ đi.
Bùi Hỉ nói gì đó với anh, anh tùy tiện gật đầu một cái, nhìn Thời Nghiên đang đóng gói đồ ăn ở bên kia.
“Hai người nói gì vậy?” Thời Nghiên chạy đến.
Bùi Hỉ bật cười: “Không có gì hết, thi xong rồi thì đến tìm tao.”
“Được.” Hàn Khâm đáp một tiếng, một vài người đã rời đi.
Thời Nghiên hỏi: “Anh ta… cũng không ở đây sao?”
“Thế giới rộng lớn như vậy, nếu con đường đi của tất cả mọi người không phù hợp với anh ta, thì tại sao lại không đi một con đường khác để nhìn thế giới?”
“Cũng phải.” Thời Nghiên gật đầu.
Hàn Khâm vỗ đầu cô: “Cậu vẫn nên chăm chỉ học tập, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Tớ không có, tớ còn muốn cùng cậu vào đại học.” Cô trợn to mắt, anh cười một cái rồi cầm hộp cơm trong tay cô: “Đi thôi, về nhà.”
Cô mỉm cười: “Được.”
Hàn Hi Hi vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở trên bàn làm bài tập, đầu gật gù buồn ngủ.
Hàn Khâm vừa đi vào, cô bé lập tức bị dọa rùng mình một cái, mạnh mẽ chống đỡ ngẩng đầu lên bắt đầu vẽ bùa vẽ quỷ.
Hàn Khâm liếc mắt nhìn cô bé, sau đó nhìn thấy bà nội đang ngủ.
“Vẫn còn làm bài?” Anh nói xong rồi đặt gói thức ăn trên tay xuống bàn, Hàn Hi Hi với ánh mắt thèm thuồng than khóc nói: “Không biết làm, nhiều quá.”
Hàn Khâm thở dài: “Làm bài biết làm trước, anh đi hâm cháo cho em.”
Hàn Hi Hi gật đầu rồi lén lấy một cái sủi cảo trứng trong hộp ra ăn.
Hàn Khâm hâm cháo cho cô bé, rồi bắt đầu giảng bài, làm tới hơn nửa đêm mới làm xong bài tập.
Sau khi ăn xong rồi trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Khâm vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Thời Nghiên đang ở trước cửa nhìn anh, trong miệng còn đang ngậm sữa bò.
Anh thở dài rồi đẩy xe đi ra
“Tối hôm qua cậu ngủ rất muộn sao?” Thời Nghiên hỏi.
Cô rất tự giác nhảy lên xe tìm một chỗ ngồi thoải mái.
Hàn Khâm đáp một tiếng: “Hi Hi chưa làm xong bài tập.”
“Vất vả rồi.” Cô bật cười: “Vừa dẫn theo vợ vừa dẫn theo em gái.”
Anh giẫm chân xuống đất dừng xe lại, quay đầu lại nhìn cô có chút tức giận: “Cậu có thể tém tém lại một chút không?”
Cô rụt đầu cười: “Lời tớ nói là sự thật nha.”
Anh bất lực nhìn cô nhưng cũng không nói gì rồi đạp xe đi tiếp.
Khưu Quang Niệm ngồi trong xe, nhìn chàng trai đạp xe chở cô gái ra khỏi khu nhà thì hơi ngạc nhiên.
Thầy Tống nhìn hai người đi vào cổng trường, lái chiếc xe máy cũ kỹ của mình ầm ầm chạy tới mắng: “Trường học không được ăn sáng, đi xe đạp cũng không được đi xuống nhanh.”
Hàn Khâm dừng xe, Thời Nghiên nhảy xuống, còn ít đồ ăn nhét nốt vào trong miệng cho xong bữa sáng.
Thầy Tống hài lòng rời đi, Thời Nghiên phồng má trừng ông ấy.
“Thật là, chỉ cho phép quan lại phóng hỏa lại không cho phép bách tính đốt đèn.” Thời Nghiên mập mờ nói.
Hàn Khâm cười một cái rồi đẩy xe vào nhà xe.
Cung Tây Thi thấy cô đi vào, than vãn nói: “Sắp tới lại có bài kiểm tra hàng tuần, tớ sắp điên rồi.”
“Này, cậu xem hôm nay Đào Hân không đến.” Một số người đang tụ tập trong lớp để nói chuyện.
Thời Nghiên lấy sách từ trong cặp ra, sách trên bàn đã chất đầy, của Hàn Khâm cũng không ít, dựng thẳng trên mặt bàn, đây chính là mặt bàn của học sinh lớp mười hai tiêu chuẩn.
“Thực sự cậu ấy không đi học nữa à?”
“Không đi học nữa, mấy ngày trước ngày nào thầy Tống cũng chạy tới nhà cậu ấy, khuyên như thế nào cũng không nghe, mắng cũng mắng rồi nhưng vẫn không chịu đi học.”
“Này, cậu nói xem nếu không thi đại học, vậy sau này có hối hận không?”
“Đương nhiên là hối hận rồi, tuy rất vất vả và mệt mỏi nhưng vì tương lai.
Lên đại học sẽ thoải mái thôi, bỏ học bây giờ thì thoải mái, nhưng sau này sẽ vất vả.”
Một số người mồm năm miệng mười* nói, có người lại có ý kiến khác nhau: “Lời này của cậu sai rồi, chúng ta lên đại học vẫn phải tìm việc làm.
Nếu bây giờ không học mà đi tìm việc, thì bốn năm năm sau sẽ tốt hơn so với chúng ta mới vừa ra trường.”
(*Mồm năm miệng mười: Là câu thành ngữ nói về những người lắm lời, nói tranh, lấn át cả người khác.)
“Đúng vậy, không phải bọn họ đều nói là bản thân sẽ làm cho bạn học đã tốt nghiệp cấp ba và đại học sao?”
Mục Niên đứng lên hỗ trợ phát bài thi, dừng lại xen vào nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, những gì thấy được trong xã hội là năng lực cá nhân của cậu, những gì cậu thấy trong trường học chính là thành tích của cậu.
Ở trường học làm giàu cho bản thân, ra xã hội làm gì có tinh thần và nghị lực nhiều như thế? Còn hơn là mệt mỏi từ bỏ, lớp mười hai đã cực khổ như thế mà còn không chịu nổi, thì ra xã hội có thể chịu được cái gì?”
Thời Nghiên có chút không tán thành: “Có người trời sinh không phù hợp với đọc sách, so với đọc sách thì anh ta thích mạo hiểm hơn, đừng nhìn công việc người khác vất vả, biết đâu anh tay lại thấy rất vui thì sao?”
“Thế thì cũng có rất ít người, thích chỉ là thứ tạm thời.
Không có cách nào đảm bảo cả đời đều sẽ thích, tình yêu, sự nghiệp và học tập đều giống như nhau.”
“Vậy ý của cậu là bây giờ người đi học rất lợi hại, có lẽ đến sau này thì không thích học nữa, vậy cùng lý do với những người ra xã hội học nhiều cũng sẽ mệt mỏi?”
Mục Niên gật đầu: “Có lý, nhưng mỗi người đều có khát vọng của riêng mình.
Chỉ cần bản thân sau này không thẹn với tất cả những việc đã làm thì được rồi.”
“Đi học là con đường tắt thuận tiện nhất trên thế giới này, học tập là khả năng tốt nhất.
Ra trường rồi các cậu vẫn phải học, nhưng các cậu phải biết việc học bây giờ là thứ do người thân và thầy cô cung cấp cho các cậu.
Chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không hối hận.”
Thầy Tống không biết từ lúc nào đã nhảy ra từ sau cửa, lướt mắt nhìn mọi người, nói xong bước đến bên cạnh: “Đi thu dọn đồ đạc đi.”
Đào Hân từ phía sau đi vào, đỏ mặt cúi đầu, tất cả bạn học đều im lặng.
Mục Niên đứng đó nghiêng đầu không thèm nhìn, Hàn Khâm cầm bút đâm vào mặt bàn, lạnh lùng nhìn.
“Đào Hân, tương lai sau này là tự em quyết định.” Thầy Tống nói xong một câu thì Đào Hân gật đầu, ôm đồ rời đi.
“Đi học sớm phải chăm chỉ đi học sớm, em nói quá lời rồi.” Thầy Tống trừng Thời Nghiên.
Thời Nghiên vô tội cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Mình nói gì chứ, không có một chút tinh thần lý luận nào cả.”
“Em nhìn bài thi này của em, Hàn Khâm bài này do em dạy.” Thầy Tống còn chưa đi, chọc vào tờ bài thi của Thời Nghiên nhắc nhở, những học sinh khác khẽ cười ra tiếng.
Hàn Khâm bất lực thở dài, gật đầu nói: “Vâng, là lỗi của em.”
Thầy Tống sững sờ, tức giận đến phát run chỉ vào anh: “Thằng nhóc con này.”
“Chăm chỉ học hành đi, không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.” Thầy Tống nói xong mới nghênh ngang mà đi.
Ông vừa rời đi, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, vẫn là chủ đề trước đó.
Hàn Khâm cụp mắt nhìn cô gái đang cắn môi viết nhanh thoăn thoắt, khẽ cong môi, lấy bài thi của cô, nhìn điểm số của cô nhịn không được cau mày, lấy quyển vở sửa đề sai cho cô.
“Những câu không hiểu tất cả đều làm lại một lần.” Anh sửa lại những đề tương tự cho cô.
Mặt cô rầu rĩ, uể oải đi làm đề.
Trước đêm giáng sinh là đêm bình an, tiết tự học buổi tối bị thầy Tống chiếm, học ba bài ôn tập tại lớp.
Thời Nghiên quấn khăn quàng cổ hà hơi ở cửa nhà xe, Hàn Khâm đang khóa xe, bên cạnh có vài bạn học đi ngang qua.
“Chiều mai được nghỉ nửa buổi, chúng ta đến quảng trường chơi đi, nghe nói có một cây thông Noel rất lớn.”
“Chỉ là không biết có tuyết rơi không?”
“Vẫn còn sớm, làm sao có tuyết rơi được, ít nhất cũng phải sau tết nguyên đán.”
Hàn Khâm đẩy xe ra, tay đeo găng tay Thời Nghiên tặng cho anh vài ngày trước, cùng một đôi với Hàn Hi Hi là một lớn một nhỏ.
Thời Nghiên nhảy lên xe, ôm anh cọ cọ cho ấm, cười nói: “Ngày mai chúng ta đi quảng trường chơi nhé, mấy ngày nay tớ làm đề sắp ngốc luôn rồi.”
“Muốn đi?” Anh hỏi, giọng anh sắp bị nhiệt độ làm cho đông cứng thành băng luôn rồi.
“Muốn đi muốn đi.” Cô gật đầu mạnh xuống một cái, anh dừng xe lại, quay đầu lại nhìn cô: “Được, ngày mai làm hết các đề trắc nghiệm mà tôi soạn cho cậu.”
“Hả?” Cô lập tức bày ra vẻ mặt than khóc, mặt mày ỉu xìu.
Hàn Khâm cười một cái, lục lọi ở trong cặp rồi lấy ra một quả táo đỏ cho cô: “Này, đêm bình an.”
Ngay lập tức, Thời Nghiên cười hì hì nhận lấy: “Cậu mua nó lúc nào vậy?”
“Buổi trưa có bán ở cổng trường.
Mắc chết đi được, lần sau mua trước một tháng phải mua vài hộp, rồi cậu theo tôi ra cổng trường bán.”
“A.” Thời Nghiên ngớ người, chợt nghĩ: “Ý kiến này của cậu rất hay đó.
Hàn Khâm, cậu không phát hiện cậu rất biết kiếm tiền sao?”
Hàn Khâm hừ một tiếng, cất cặp tiếp tục đạp xe.
Thời Nghiên bỏ quả táo vào túi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi bật cười: “Hàn Khâm, ý của cậu là Giáng Sinh năm sau chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau sao?”
Hàn Khâm không trả lời cô, chỉ lo đạp xe, Thời Nghiên nói: “Cậu không lên tiếng thì tớ xem như cậu thừa nhận rồi nha.”
Cho đến khi tới cửa nhà, Hàn Khâm cũng không lên tiếng.
Thời Nghiên vui vẻ chạy về nhà, Hàn Khâm đậu xe xong.
Lúc về nhà, Hàn Hi Hi đã làm xong bài tập, bữa tối bà nội đã chuẩn bị bày ở trên bàn.
Hàn Khâm lấy quả táo cuối cùng trong cặp ra cho Hàn Hi Hi: “Đêm bình an ăn táo.”
Hàn Hi Hi lập tức nhận lấy, cười híp mắt trở về phòng, bà nội theo sau nói: “Sáng mai rồi hãy ăn, bây giờ đi ngủ.”
“Hi Hi, ngày mai đi quảng trường chơi không?” Hàn Khâm đột nhiên nói lên.
Hàn Hi Hi lập tức mỉm cười gật đầu, Hàn Khâm cười một cái: “Vậy ngày mai làm xong bài tập nhanh đi.”
Thời Nghiên bắt đầu làm bài trắc nghiệm từ sáng sớm, có vài lần cô lén lút liếc sang người con trai bên cạnh, khẽ cắn môi vùi đầu tiếp tục làm.
Gặp bài không biết thì bắt đầu la lối om sòm, ném cây bút nói không biết.
Hàn Khâm nhìn cô ở bên cạnh bày trò, cuối cùng vẫn phải để bút xuống cầm bài giải thích cho cô.
Đối với bài tập, tuy rằng Thời Nghiên nhớ không rõ nhưng vẫn có ấn tượng.
Cộng thêm kiếp trước vốn dĩ bản thân cô là một học sinh khối tự nhiên, nên đề khó giảng vài lần thì sẽ hiểu.
“Hàn Khâm, nếu năm nay tớ không cùng cậu thi đại học, cậu sẽ ở đâu?”
Thời Nghiên hỏi anh, Hàn Khâm sửng sốt một chút, cũng không quá ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, hời hợt suy nghĩ: “Sẽ thi đại học một mình, mỗi ngày đi học và tan học một mình.
Cùng với Hàn Hi Hi về nhà ăn cơm, tùy ý điền nguyện vọng vào đại học, sau đó… thì không biết nữa.”
Thời Nghiên bật cười, nằm dài trên bàn nhìn anh.
Thực ra không phải đâu, cậu sẽ thi đại học một mình, mỗi ngày đi học và tan học một mình, nhưng về đến nhà không có ai, Hi Hi không còn nữa bà nội cũng không.
Cuối cùng cậu sẽ điền vào ngôi trường mà giáo viên cho là tốt nhất, đi đến một nơi rất xa rất xa, sau đó thì rất lâu sau thì gặp được tớ.
“Mau làm xong đi, còn muốn đi không?” Hàn Khâm nhắc nhở cô, cô lập tức ngẩng đầu lên cầm bút: “Đi, đã nói là phải đi mà.”
Hàn Khâm không nói chuyện nữa, tiếp tục làm việc của mình.
“Cậu định điền nguyện vọng vào trường nào?”
“Cậu điền vào trường nào thì tôi điền trường đó.”
Trong lòng thời Nghiên ấm áp: “Vậy lỡ như tớ vào trường kém nhất thì sao?”
“Cậu đi đâu thì tôi đi đó.” Anh nhìn vào mắt cô nói một lần nữa, Thời Nghiên bật cười..