Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 40


Bạn đang đọc Em Muốn Gặp Lại Anh FULL – Chương 40


Editor: Pig
Beta-er: Sara
Sau khi bí mật được vạch trần, trừ bỏ những điều khó xử còn có chút đen đủi. 
Thời Nghiên không muốn giải thích cho anh, bởi vì cô cũng không rõ chân tướng thật sự là gì nhưng hai người bên nào cũng cho bản thân là đúng, không có cách giảng hòa. 
Cuối cùng là chia tay trong sự buồn bã. 
Liên tiếp mấy ngày, Thời Nghiên cũng chưa nói chuyện với Hàn Khâm, chuyện học bù lại càng không.

Cung Tây Thi nhìn hai người một trước một sau đi về sau buổi tự học tối nay, không ai quan tâm đến ai. 
“Hai người cãi nhau à?” Cung Tây Thi hỏi.

Thời Nghiên không trả lời, thấy vậy Cung Tây Thi lập thức nhận ra hai người này cãi nhau rất nghiêm trọng. 
Thời Nghiên càng không dễ chịu, mỗi ngày về nhà không biết phải nói chuyện với cha Thời như thế nào nhưng không hỏi thì mờ mịt, hỏi thì bị mắng.

Hơn nữa cô thật sự không thể tin được cha mình lại làm loại chuyện này. 
“Bài thi tuần gần đây con làm không được tốt lắm.” Cha Thời cầm bài thi của cô thở dài, chỉ cho cô không ít câu nhưng Thời Nghiên chỉ lẳng lặng lắng nghe. 
Mẹ Thời đứng ở một bên không nhìn được, tức giận nói: “Nghiên Nghiên ôn tập vất vả, ông cũng đừng gây áp lực cho con bé.

Tôi thấy so với lần trước đã tiến bộ không ít, lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Cha Thời bất đắc dĩ lắc đầu, Thời Nghiên cười cười, nói: “Con đã biết, thi không tốt.

Lần sau con sẽ cố gắng.”
“Chỉ cần cố gắng vất vả một năm, thi xong con có thể đi đâu thì đi.” Cha Thời cũng an ủi cô, cô gật đầu rồi đi về phòng ngủ. 
Thời Nghiên nằm trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà.

Mấy ngày nay cái gì cô cũng không muốn nghĩ, cũng không muốn làm.
Tạ Dương ngồi trong phòng của mình, nhìn bầu trời bên ngoài tối đen rồi lại cúi đầu nhắn tin. 
“Mày có biết mày đang làm cái gì không? Mày chính là một thằng điên, ngày hôm đó là mẹ mày đã qua đời? Mày vì Thời Nghiên sao?”
“Tao không phải.” Mục Trình Chi trả lời tin nhắn rồi không để ý đến cậu ta nữa. 
Tạ Dương nở nụ cười, mắng một câu “thằng ngu” rồi lại âm trầm, không biết đang nghĩ điều gì.
Hình như cậu ta đã nghĩ thông suốt điều gì, có rất nhiều chuyện dính dáng đến Thời Nghiên, mặc kệ Mục Trình Chi hay Hàn Khâm, cậu ta quyết định vẫn sẽ đi tìm Thời Nghiên nói chuyện nhưng cũng không chắc nên nói về chuyện gì. 
Giữa trưa ở cửa hàng bán đồ ăn, Thời Nghiên vừa liếc mắt lập tức nhìn thấy Tạ Dương nhưng không đi đến mà để cậu ta đi đến đây. 
“Cậu có thời gian không?” Tạ Dương hỏi.


Thời Nghiên  quay sang nhìn Cung Tây Thi, cười cười: “Cậu về trước đi, tớ sẽ về sau.”
Cung Tây Thi nhìn hai người, hơi nghi ngờ nhưng cũng đành gật đầu rồi rời đi. 
Thời Nghiên cùng Tạ Dương chậm rãi cùng nhau đi vào trong trường: “Cậu với Hàn Khâm gần đây cãi nhau sao? Hình như rất lâu rồi cậu ta không nói chuyện với cậu.” 
Nghe vậy, Thời Nghiên cười cười, không nói gì gì, dù sao thì cậu ta cũng không nói gì nhiều về chuyện này. 
“Chắc cậu cũng biết một chút đúng không? Về chuyện nhà Hàn Khâm.” Tạ Dương hơi do dự nói, có chút lo lắng nhìn cô.

Ngược lại Thời Nghiên lại thoải mái nhún vai: “Đúng vậy! Năm đó cha mẹ cậu ấy bị hãm hại, người kia chắc cũng phải lợi hại lắm.”
Tạ Dương trầm mặc, chậm rãi nói: “Đúng! Người kia đã rời khỏi Bắc Thành nhiều năm.”
“Cậu cũng cho rằng cha tôi và tên thị trưởng kia là người xấu đúng không?” Thời Nghiên hỏi. 
Tạ Dương không nói gì, đầu nghiêng sang một bên, ý cười trên mặt sớm đã không còn. 
“Tạ Dương, tôi không biết nhiều về cậu, cũng không biết cậu vì cái gì nhưng tôi mong cậu sẽ không giống với Hàn Khâm.

Việc này chúng ta không thể làm được gì, chỉ có thể chờ đến khi trưởng thành mới có thể giải quyết, sự thật sẽ được mang ra ánh sáng.”
“Trước khi bị phá dỡ nhà tôi không có chỗ để ở, cha tôi nói sau này phá dỡ thì sẽ chuyển đi nơi khác, chỉ là nhà tôi thì không.

Nhưng lại có đất vì thế định gom góp ít tiền để xây hai gian nhà trệt.

Còn chưa bắt đầu, bên giám sát đã phá đám vài lần.” Đột nhiên Tạ Dương nói.

Thời Nghiên hơi sửng sốt nhìn cậu ta. 
Trên mặt Tạ Dương nở một nụ cười thản nhiên nhưng cũng áp lực, dưới ánh mặt trời lộ ra biểu cảm lạnh như băng: “Bọn họ không để cha tôi làm, dùng búa đập.

Cha tôi lý luận vì sao người khác có thể làm còn bản thân thì không? Bọn họ không nghe, có thể đập thì đập, cha tôi cùng với bọn họ nổi lên tranh chấp, mấy người bên cạnh nhà tôi đều nói tôi là trẻ con chạy nhanh ra quỳ xuống dập đầu cho bọn họ cảm thấy thương cảm một chút.”
Cổ họng Thời Nghiên hơi nghẹn lại, mở to mắt với vẻ mặt khó tin được: “Cậu…”
“Tôi không làm, ngày hôm đó ồn ào rất lớn, cha tôi bị bọn họ cầm búa lỡ tay đánh chết, tôi không quỳ… Sau đấy người trong nhà đến, đừng nói là bồi thường đến nhà ở cũng không thể làm, nói là cha tôi tự tiện xây dựng rồi vô tình gặp chuyện không may, mẹ tôi bị bắt đi mấy ngày.

Vài ngày sau đó, bà ấy đã thừa nhận rồi được thả ra, từ đấy tôi cũng chưa từng gặp lại mẹ.”
“Tạ Dương…” Thời Nghiên không biết phải nói như thế nào, một đứa nhỏ luôn sáng sủa, ngăn nắp, luôn nở nụ cười tỏa nắng như vậy lại là một người vô tâm vô phế. 
“Cậu nói chờ đến khi lớn lên rồi sẽ sáng tỏ nhưng cậu có biết không? Người kia muộn nhất là sang năm, mùa xuân sẽ tăng chức, ông ta sẽ dùng máu thịt cha mẹ chúng tôi đi mở tiệc chiêu đãi mọi người, mọi người ăn uống vui vẻ sẽ không có ai…không có ai đi điều tra, không có ai quan tâm.” Trên mặt Tạ Dương biến hồng, vô cùng phẫn nộ. 
“Cha mẹ Hàn Khâm đi kiểm tra việc phá dỡ và cả tên quản lý súc sinh kia.

Cuối cùng thì kết quả đâu? Lại còn phải mang một án giết người trên lưng, chết giữa đường nhưng cậu căn bản không hiểu.


Những lỗi này tôi biết không phải của cậu, càng không liên quan gì đến cậu nhưng cậu là bị liên lụy đến.”
“Cha tôi… từ nhỏ tôi đã được nghe…” Mắt Thời Nghiên đỏ lên, hít một hơi thật sâu nói: “Làm người phải tận trung với quốc gia cũng phải yêu thương gia đình.

Ai chẳng có sự tham lam nhưng không có tình người sẽ đều gặp báo ứng, cha tôi không phải loại người như vậy.

Ông ấy là luật sư, tôi tin tưởng ông ấy.”
“Mẹ Mục Trình Chi qua đời, cậu ta biết rõ điều này nhưng cũng không điều tra.” Đột nhiên Tạ Dương đổi chuyện khác, hình như không muốn nói đến chuyện của cha cô. 
“Cho nên hôm nay tôi đến đến đây nhờ cậu một chuyện.

Mục Trình Chi kia chắc chắn là biết điều gì đó.”
“Cậu muốn tôi hỏi anh ta?”
Thời Nghiên cười: “Anh ta sẽ không nói cho tôi.”
“Cậu ta sẽ nói.” Tạ Dương thản nhiên nói, câu từ rất chắc chắn.

Thời Nghiên nhíu mày nhìn cậu ta.

Tạ Dương nở nụ cười: “Làm ơn.”
Thời Nghiên không yên lòng đi lên tầng, Cung Tây Thi đã chờ ở cửa, nhìn thấy cô thì vội vàng hỏi: “Làm sao thế? Cậu ta tìm cậu có chuyện gì?”
“Không có gì.

Nhà Tạ Dương nhìn như cũng không tốt lắm.”
“Cũng tạm được.” Cung Tây Thi suy nghĩ một chút: “Bây giờ người giám hộ của cậu ta là người cô, dượng cậu ta cũng có tiền.

Nhưng mà…” Câu nói tiếp theo cô nàng nhẹ giọng nói: “Dượng của cậu ta giống như không phải dượng cậu ta.”
Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ cau mày, thay đổi suy nghĩ rồi nghĩ thông, thở dài không lên tiếng. 
“Nhưng mà cũng vì nhà cậu ta cách nhà chúng ta quá xa, tớ chẳng qua cũng chỉ là nghe được một chút.

Hình như cha cậu ta vì tự tiện làm nhà mà trượt chân té ngã, còn mẹ thì chạy trốn rồi tự vẫn hay sao ý, nghĩ cũng thật đáng thương.

Lúc phá dỡ lần đó, người người muốn kiếm được một khoản tiền, ai nhét nhiều tiền thì có lợi, người nghèo đúng là không có cách nào.” Cung Tây Thi nói. 

Thời Nghiên vẫn luôn buồn rầu cau mày, càng nghe càng thêm phiền não. 
Từ khi cô chơi cùng với Hàn Khâm, Mục Niên cũng không nói chuyện với cô.

Hơn nữa hai người cũng không phải anh em ruột, biết nhau cũng không lâu lắm, trưởng thành cũng sẽ có ngăn cách, Thời Nghiên lại ngồi một chỗ ngẩn người. 
Kết quả thi tuần vừa mới được trả xuống, Thời Nghiên thi không tốt, thầy Tống nói cô cố gắng rồi trách cứ Hàn Khâm, còn lý do tại sao lại thế thì không có. 
Buổi tự học buổi tối kết thúc, hiếm khi Thời Nghiên không đợi Hàn Khâm mà kéo Cung Tây Thi đi trước.

Hai người đuổi kịp Mục Niên, Mục Trình Chi cũng đi cùng bọn họ.

Lúc thấy Thời Nghiên cậu ta không tự chủ mà lùi lại, không nhìn cô. 
“Anh, em với anh cùng về đi.”
Mục Niên sửng sốt một chút, hơi nghiêng đầu.

Sau khi thấy Hàn Khâm cúi đầu đi ngang qua mới đồng ý. 
Mấy người đi xa, Hàn Khâm mới ngẩng đầu lên nhìn mấy người họ rồi lại nhìn sang Tạ Dương bên cạnh đang nhíu mày, cậu ta vừa định nói gì đó đã bị Hàn Khâm nắm cổ áo: “Mày đã nói gì với cô ấy?”
Tạ Dương cười: “Cũng không có gì, mày thích thật hả? Cô ấy có thể ở cùng mày được sao? Nếu như chuyện này xong rồi, Hàn Khâm mày cũng không thể đến với cô ấy, gia thế của cô ấy không giống mày một chút nào.

Tốt nhất là sau chuyện này hãy mang Hi Hi bắt đầu một cuộc sống mới đi.” 
Tạ Dương không sợ anh, đẩy tay anh ra.

Hàn Khâm cười tự giễu: “Vậy thì đã sao?”
“Nếu cha của Thời Nghiên thật sự làm việc kia thì sao?” 
“Vậy thì đã sao?” Hàn Khâm nói lại như cũ.

Tạ Dương châm chọc cười một tiếng: “Tùy mày, tao thấy mày đúng là điên rồi.”
Liên tiếp mấy ngày, Thời Nghiên đi về cùng với Mục Niên, Mục Trình Chi cũng đi cùng mấy ngày nhưng đột nhiên lại có ngày xe riêng nhà cậu ta tới đón.

Thời Nghiên cũng chẳng để ý, tiếp tục về cùng Mục Niên.

Ngược lại Cung Tây Thi lại khó chịu nghiêm mặt, cô nàng nhìn Hàn Khâm và Thời Nghiên chiến tranh lạnh với nhau đến mức khó chịu. 
Có lẽ là bầu không khí quỷ dị giữa hai người quá rõ ràng, thầy Tống cũng nhìn ra.

Ông vô cùng vui vẻ chỉ thiếu chút nữa là cho nổ pháo ăn mừng, vui vẻ xong lại lo lắng đến thành tích học tập của Thời Nghiên. 
Thầy Tống còn từng gọi Thời Nghiên đến văn phòng nói chuyện, dĩ nhiên là hỏi cô có muốn đổi vị trí hay không.

Thời Nghiên lại từ chối lấy lý do lấy thành tích học tập tốt của Hàn Khâm làm gương, thầy Tống cũng chỉ cười, không lên tiếng. 
Buổi trưa phần lớn học sinh đều ra ngoài ăn cơm, còn có người sẽ tập thể dục, còn Thời Nghiên thì lại nằm ngủ trên bàn.


Hàn Khâm vừa mới đi chạy bộ quay lại, lập tức thấy cô co lại thành một đoàn nằm ngủ, bả vai hơi run run, anh nhìn nhiệt độ trong phòng.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, anh tìm áo khoác đang định phủ lên người cô. 
Đột nhiên Thời Nghiên trở mình, kêu tên Hàn Khâm rồi lại mơ màng ngủ. 
Hàn Khâm hơi hốt hoảng, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán cô, không sốt. 
Cung Tây Thi cầm hai chai nước chạy lên lầu, trong phòng học không có ai, cô nàng vừa đi vào cửa đã lùi lại phía sau.

Lúc đi ngang qua cửa sổ, đột nhiên sửng sốt, cầm bình nước, trừng mắt to nhìn vào bên trong. 
Động tác của chàng trai nhẹ như lông chim, ở dưới ánh nắng mặt trời cúi người hôn người con gái bên cạnh, mắt hơi nhắm lại, hàng lông mi đen nhánh che đi nốt ruồi ở khóe mắt, có một chút quyến rũ. 
Cung Tây Thi cắn môi, lặng lẽ ngồi xổm xuống rồi chạy ra hành lang. 
Lông mi Thời Nghiên nhẹ nhàng run rẩy, Hàn Khâm nhìn cô, không lên tiếng, xoay người mở sách bắt đầu làm đề.

Thời Nghiên nhếch môi, lỗ tai hồng hồng. 
“Hai người vẫn còn cãi nhau à? Đã nhiều ngày rồi cũng nên làm hòa đi.

Buổi trưa tớ đã thấy hết rồi nha.” Kết thúc tự học buổi tối, Cung Tây Thi nói chuyện với Thời Nghiên.

Trong bóng tối, Thời Nghiên đỏ mặt không nói gì, Cung Tây Thi thấy vậy thở dài: “Tiếp tục như vậy nữa là thành làm kiêu đấy.”
“Cậu không hiểu đâu.” Thời Nghiên không biết phải làm sao: “Cậu vẫn là tập trung giảm cân đi, suốt ngày quan tâm tớ.”
“Nghiên Nghiên, cuối tuần sinh nhật anh Trình Chi, em đi không?” Đột nhiên Mục Niên hỏi.

Thời Nghiên do dự một lúc rồi trả lời: “Đi.”
Cung Tây Thi trừng mắt nhìn cô: “Cậu quá đáng rồi! Đã có bạn trai còn không rõ ràng với người khác.”
Thời Nghiên gõ một cái vào đầu cô nàng: “Đó là anh trai tớ.”
“Không phải là ruột thịt.” Cung Tây Thi nói.

Thời Nghiên cũng không biết phải làm sao: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Tớ sẽ nói cho Hàn Khâm.” 
“Nói đi, nói đi.” Thời Nghiên không có ý kiến.

Cung Tây Thi thấy hơi lạ rồi lại cười hỏi: “Có phải cậu muốn làm cho Hàn Khâm ghen rồi cướp cậu về không?”
Thời Nghiên không nói gì chỉ nhìn cô nàng, bất đắc dĩ nói: “Cung tiểu thư, đừng có xem nhiều truyện tổng tài bá đạo ngược tâm được không? Tớ cũng không có em gái độc ác, cũng không có tổng tài bá đạo cắt thận cho mình.”
“Oa, cậu cũng đọc tiểu thuyết sao?” Cung Tây Thi nghe xong lập tức hưng phấn: “Gần đây tớ đang xem cuốn [Rồi sẽ tốt đẹp], cậu cũng đọc sao? Không nhìn ra à nha.”
Thời Nghiên liếc mắt: “Cho xin đi! Tổng tài bá đạo đã là motip cũ rồi được không? Tớ chưa đọc đâu.”
“Tớ thấy như nào cũng không thấy thú vị.”
“Với chỉ số thông minh này vẫn nên là đừng đọc.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.