Bạn đang đọc Em Muốn Gặp Lại Anh FULL – Chương 32
Edit: Điềm
Beta: OL
“Trường các cậu khi nào thì khai giảng vậy? Năm cuối cấp chúng ta phải khai giảng sớm hơn một tháng.”
Lê Hiểu Văn với Thời Nghiên ngồi ăn kem ở cửa quán bán đồ ăn vặt đối diện trường học, cô ấy nhìn cổng trường rồi hỏi.
Thời Nghiên nói: “Cũng phải khai giảng trước, thời gian thì vẫn chưa thông báo.”
“Vậy chúng ta phải thi đại học cùng một trường đó.”
Thời Nghiên bật cười, hơi híp mắt nhìn ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài: “Mạnh mẽ lên, chắc chắn có thể thi đậu Đại học Ngoại Ngữ.
Như thế mới có thể không để lại tiếc nuối.”
Lê Hiểu Văn cau mày: “Đại học Ngoại Ngữ? Có phải quá cao rồi không? Cậu muốn thi sao?”
“Tớ không thi, tớ muốn đến Đại học Y Khoa.” Thời Nghiên lắc đầu.
Đời trước Lê Hiểu Văn thi rớt Đại học Ngoại Ngữ, chỉ thiếu có vài điểm.
Về sau lúc đau buồn luôn nhắc tới chuyện này.
“A? Cậu điên rồi?” Lê Hiểu Văn không tin: “Thành tích của cậu không được đâu?”
“Con người phải có sự theo đuổi, không thì có khác gì với cá muối đâu.” Thời Nghiên kiên định nói.
Ngược lại, người nào đó tâm tư bị lay động, ánh mắt bị thu hút nhìn chằm chằm mấy người con trai đang đi vào cổng trường.
“Đó là ai vậy? Đẹp trai quá! Trường các cậu trai đẹp nhiều ghê.” Lê Hiểu Văn kích động nói.
Thời Nghiên rướn cổ nhìn rồi lập tức rụt cổ lại: “Tớ… anh họ của anh họ…”
“Cái gì?” Lê Hiểu Văn tường mình nghe nhầm, trong đầu xoay vòng vòng: “Vậy còn không phải là anh họ của cậu sao?”
“Dường… dường như là vậy.”
“Nhưng mà… không phải ruột thịt.” Trong nháy mắt Lê Hiểu Văn bị văn tổng tài não tàn tẩy não tưởng tượng đến viễn cảnh xa xôi.
Thời Nghiên khua khua trước mặt cô nàng: “Lại nghĩ lung tung gì đó?”
“Không.” Cô nàng cười ha ha: “Giới thiệu cho tớ làm quen chút đi.”
“Không.” Thời Nghiên từ chối.
Cô không muốn chạm mặt với Mục Trình Chi.
“Làm sao vậy? Không phải anh họ cậu sao? Có gì mà ngại ngùng chứ?”
“Cậu ta không phải.” Thời Nghiên căm hận nói.
Có Cao Kiều rồi cái này là một tiền lệ.
Suy nghĩ của Lê Hiểu Văn bây giờ rất nhanh nhạy, lập tức hỏi: “Sao thế, cậu ta bắt nạt cậu à? Đối xử không tốt với cậu sao?”
“Đúng.” Thời Nghiên đáp qua loa: “Đi thôi.”
“Đi đâu vậy? Vào trường đi dạo chút đi.” Lê Hiểu Văn lập tức kéo cô đi vào trường: “Tớ còn chưa tham quan trường của các cậu bao giờ đâu.”
Thời Nghiên cắn miếng kem cuối cùng rồi bất lực mà nói: “Không có gì đáng xem hết, tệ hơn trường các cậu.”
Cô đột ngột ngừng lại, bị kem lạnh làm cho tê buốt cả đầu thì nhìn thấy một nhóm người khác đang đi đến.
“Wow, điên mất thôi.
Trường các cậu là đấng tạo hóa sao? Lại đến thêm mấy anh đẹp trai nữa, sớm biết vậy thì tớ đã trang điểm một chút rồi.” Vẻ mặt Lê Hiểu Văn đầy si mê nhìn phía trước.
Thời Nghiên nhìn cô nàng một cách kì quái rồi lại nhìn sang Tô Vũ ở bên trong đoàn người kia.
Đời trước hai người đã từng gặp nhau, cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, cũng từng cãi nhau xô xát, tất cả đều là bởi vì cô.
Có điều cô quả thật không nghĩ đến ba người bọn cô là gặp nhau ở trong tình huống như vậy, thực sự là quá kỳ lạ.
Bỗng nhiên có một cô nàng mũm mĩm mặc cái váy màu hồng chạy tới, xông đến trước mặt Thời Nghiên rồi cười tít mắt: “Thời Nghiên, thật trùng hợp, cậu cũng đến trường sao?”
“Ừm… tớ biết rồi, cậu lén đến cổ vũ cho Hàn Khâm đúng không?”
Người đến chính là Cung Tây Thi, cô nàng đặc biệt mặc một chiếc váy màu hồng, đầu cài một bông hoa màu hồng.
Vẻ mặt Thời Nghiên đầy khó hiểu: “Cái gì… cái gì?”
“Ơ? Cậu không biết à? Bọn con trai lớp chúng ta với lớp chín thi đá bóng, lớp nào thua phải dọn dẹp nhà vệ sinh nam cả năm cuối cấp.
Đây là quy định vào kỳ nghỉ hè mỗi năm.”Cung Tây Thi lắc lắc bông hoa nhỏ màu đỏ và nói.
Thời Nghiên không nhịn được mà lúng túng vỗ tay: “Thật… thật… thật nhàm chán.”
Là ai đưa ra cái quy định dại dột như thế vậy, lớp khác chắc là đang trầm trồ khen ngợi đến khàn cả giọng.
“Cậu chính là bạn cùng bàn của Thời Nghiên sao? Tớ từng nghe cậu ấy nhắc tới cậu, tớ tên Lê Hiểu Văn.” Lê Hiểu Văn ngắt lời và đưa tay ra chào Cung Tây Thi.
Cung Tây Thi thụ sủng nhược kinh mà mở to hai mắt rồi đưa tay ra nắm tay cô nàng, nhỏ tiếng nói: “Tớ… tớ tên… Cung Tây Thi.”
“Tên rất dễ thương.” Lê Hiểu Văn cười rạng rỡ.
Thời Nghiên không quan tâm bọn họ, rất nhanh đã chạy đến trước mặt Hàn Khâm cười híp mắt và nói: “Hàn Khâm, tớ đặc biệt đến cổ vũ cho cậu, nhất định phải cố lên đó.”
Những người khác có mặt tại chỗ đều im lặng.
Con người đen như mực của Hàn Khâm đang nhìn cô: “Tôi không điếc.”
“Tớ là muốn cho cậu một bất ngờ.” Thời Nghiên cũng không cảm thấy gượng.
Lê Hiểu Văn kinh ngạc: “Đây là Thời Nghiên mà tớ biết sao?”
Cung Tây Thi mặt thấy thành thói quen, cùng theo bọn họ đi vào.
“Cậu là bạn của Thời Nghiên?” Tô Vũ đột nhiên lại gần hỏi cô ấy.
Lê Hiểu Văn khó hiểu mà nói: “Chúng tôi là bạn từ thuở nhỏ.”
“Vậy trước kia cậu từng gặp tôi rồi à?” Tô Vũ hỏi.
Lê Hiểu Văn nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng gặp mẹ cậu, bà ấy tên là gì?”
Tô Vũ sững sờ, khóe miệng giật giật, tự nghi ngờ khẩu âm của mình thực sự không được sao? Cung Tây Thi và Tề Gia Tắc ở phía sau chờ đợi đều sắp cười bò rồi.
“Tô Vũ hỏi là có gặp qua cô ấy sao? À* là từ ngữ khí.” Tạ Dương nhắc nhở Lê Hiểu Văn.
(*À là trợ từ ngữ khí 吗 dùng trong câu nghi vấn. Cho nên ở đây có sự đồng âm trong tiếng trung; ‘吗’ à & ‘妈’ mẹ: đều có âm đọc là ‘ma’.
Nên ở đây Lê Hiểu Văn đã hiểu lầm thành từ ‘妈’ mẹ.)
Lê Hiểu Văn lúc này mới bừng tỉnh, có chút lúng túng: “Ngại quá đi, tớ chưa gặp qua cậu.
Tớ còn là lần đầu tiên đến Bắc Thành.”
“Thật sao?” Tô Vũ cười một cái: “Nhưng mà ngược lại Thời Nghiên xem ra không phải là lần đầu gặp được chúng ta.”
“Nhà của bà ngoại cậu ấy ở Bắc Thành, lúc nhỏ cũng thường xuyên ở lại đây.
Khả năng là lúc trước đã từng gặp rồi.” Lê Hiểu Văn không cảm thấy kỳ lạ: “Cậu cũng là bạn học của Thời Nghiên sao?”
“Tớ là người lớp khác.” Tô Vũ cười: “Có điều Thời Nghiên đang yêu đương với Hàn Khâm đó.”
“A?” Lê Hiểu Văn nhìn người con trai ở phía trước, sóng vai đi cùng người con gái bên cạnh, bóng lưng phía sau kéo dài, còn rất xứng đôi: “Cậu ấy tên Hàn Khâm à? Không tồi.”
Tô Vũ không còn lời nào để nói.
“Trời nóng như thế đá bóng rất mệt.” Thời Nghiên chưa đi được mấy bước thì đầu nóng đổ đầy mồ hôi.
Hàn Khâm hờ hững nói: “Vẫn ổn, bọn họ muốn tôi thắng, thu tiền rồi nên cũng không làm gì được.”
Thời Nghiên lập tức cứng họng, bất lực một hồi lâu: “Cái này… lợi hại lắm.” Còn có thể làm giàu như này sao?
Vài người lớp chín đang đợi ở trên sân vận động, có vài người tản ra đứng lên.
Mục Trình Chi đứng ở phía dưới bóng cây, che giấu hơn nửa sắc mặt và nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Hàn Khâm đột nhiên đưa tay lên che phía trên đầu của Thời Nghiên, cô mở to hai mắt nhìn anh: “Sao thế?”
Anh hỏi: “Rất nóng sao?”
“Hỏi thừa… ” Thời Nghiên bất lực, chộp lấy một tay đầy mồ hôi của anh.
Hàn Khâm buông tay ra, Mục Trình Chi ở bên kia quay đầu đi xa.
“Đợi lâu như thế, tôi còn cho rằng các cậu sợ hãi không dám đến, fuck.” Một người con trai hùng hùng hổ hổ tiến lên phía trước, bộ dạng có chút hung dữ.
“Chu Hạo, mày mới sợ đó, bọn tao là chuẩn bị ăn cơm no rồi mới đến đây đấu với bọn mày.”
“Qua đây.” Người lớp chín lập tức ồn ào.
Thời Nghiên kéo kéo Hàn Khâm: “Các cậu chơi bóng hay là đánh nhau?”
“Không biết, tôi là cầm tiền làm việc mà.” Hàn Khâm vô lại nói.
Thời Nghiên hết cách.
May mà hai bên không đánh nhau, một xíu nữa thì bắt đầu vào trận đấu rồi.
Đợi Hàn Khâm cởi áo khoác đi vào, Thời Nghiên không còn e ngại, lập tức ôm quần áo của anh và núp ở dưới bóng cây phía xa xa nhìn anh.
Buổi chiều vốn rất là nóng, bởi vậy dường như càng kích thích nhiệt huyết tuổi trẻ thêm hăng hái hơn.
Thời Nghiên nhìn phía bên kia, nheo mắt lại, cảm thấy có thể nhìn thấy cả hơi nóng nhưng cô cũng không sợ trúng nắng.
Quy định ba trận thắng hai, trận đầu tiên, Hàn Khâm buông lỏng.
Ban đầu không cố gắng hết sức, kết quả Mục Trình Chi ở đối diện dường như uống thuốc kích thích, một cú sút mạnh mẽ nhắm vào Hàn Khâm.
Anh lập tức nổi giận, cả trận đấu đều đá vây quanh bọn họ.
Cuối cùng Hàn Khâm vẫn là hơi khinh địch, bị Mục Trình Chi cướp lấy thắng lợi.
Hàn Khâm thở hổn hển, đầu đều ướt đẫm mồ hôi, tuôn xuống lấm tấm ở trên trán.
Đi lại ra chỗ của Thời Nghiên rồi cầm lấy chai nước uống.
Mục Trình Chi bên kia đang ngồi nghỉ xả hơi, mắt nhìn chằm chằm Hàn Khâm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Người này quả thật rất đẹp trai.” Lê Hiểu Văn ở một bên cảm thán: “Uống nước mà cũng đẹp đến thế.
Tớ tại sao không nhặt được một anh đẹp trai như vậy?”
Thời Nghiên hốt hoảng nghiêng đầu nhìn cô nàng, cô đã từng nghe câu này.
Đời trước, lần đầu cô giới thiệu Hàn Khâm cho Lê Hiểu Văn, Hàn Khâm mời cô ăn cơm, Lê Hiểu Văn liền lén nói với cô.
Lúc đó không biết cô trả lời như nào? Đúng rồi, là như thế này.
“Đương nhiên là nhặt không được rồi, tớ là được anh ấy nhặt về.”
Lê Hiểu Văn không nhịn được run người: “Ê này, da gà của tớ đều nổi hết lên rồi, buồn nôn chết đi được!”
Hàn Khâm vặn nắp chai nước lại, dùng chai không gõ xuống đầu Thời Nghiên: “Không biết xấu hổ.”
Thời Nghiên mím môi cười, không xấu hổ một chút nào.
“Cố lên nha.”
Hàn Khâm chạy chậm trở về sân vận động, trận thứ hai bắt đầu.
Trận này so với trận trước thì Hàn Khâm hiển nhiên đã có phòng bị không ít, anh và Mục Trình Chi xoắn quýt với nhau ở phía chính diện đến nỗi xuýt quên phát bóng, những người bên cạnh vội vàng hét lên ồn ào.
Mục Trình Chi rõ ràng trong lòng nôn nóng, phạm phải sai sót, bị Hàn Khâm cướp trước, gỡ lại một trận.
“Chết tiệt, mày đá như thế nào vậy, kêu mày chuyền cho tao rồi.” Chu Hạo không chút khách sáo mắng Mục Trình chi.
Mục Trình Chi tâm trạng cũng không được tốt trừng lại hắn, hắn cũng là loại người hay bắt nạt kẻ yếu, không tiếp tục nhắm vào Mục Trình Chi nữa rồi chạy qua bên lớp ba làm ầm ĩ.
“Một đám cháu trai, thua thì phải gọi tao là ông nội.
Kêu Thời Nghiên lớp bọn mày ra đây hầu hạ ông đây.”
Lê Hiểu Văn vừa nghe thấy lập tức đứng dậy mắng lớn: “Chó ở đâu chạy đến vậy, có biết nói chuyện hay không, sỉ nhục ai vậy?”
“Thế nào? Lớn lên xinh đẹp không thể hầu hạ người khác sao? Dám không lớp ba?”
Tề Gia Tắc cũng rất tức giận, nhìn Hàn Khâm: “Hàn Khâm, không thể cho đứa cháu trai này đắc ý.”
Hàn Khâm dùng lực bóp móp chai nước, áp lực bên trong rất lớn, nước làm nắp chai bắn ra.
Mục Trình Chi lề mề đứng dậy, mấy người kia thì xuýt nữa ngăn không được lớp kia sắp đánh Chu Hạo ở phía trước: “Chu Hạo, có tin tao đánh chết mày không? Mày lại nói xằng bậy gì đấy hả?”
Chu Hạo hừ cười ra tiếng, đang định mở miệng thì bị người ta dùng trái bóng đập trúng đầu, đầu lập tức choáng váng, xuýt nữa đứng không vững.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Hàn Khâm đứng ở phía sau mình: “Ván này tao thắng rồi, mày quỳ xuống cho tao.”
Chu Hạo xoa đầu mắng: “Mẹ nó, thua đâu?”
“Vậy tao đánh cho mày phải quỳ xuống.”
“Chết tiệt.” Chu Hạo bị tên vô lại này chọc tức: “Đến thì đến, fuck.”
“Thật ghê tởm, thằng Chu Hạo này thực sự là một đống phân chuột.
Danh tiếng lớp chín đều bị hắn phá hư rồi.” Cung Tây Thi căm phẫn nói.
Tạ Dương ở lớp chín lại đi ủng hộ lớp ba, đang ở một bên vừa cười vừa xem náo nhiệt.
“Thời Nghiên, cậu đừng vì loại người này mà tức giận, để Hàn… ờm… ai kia báo thù cho cậu, đánh chết hắn.” Lê Hiểu Văn tức giận đỏ mặt.
Thời Nghiên không để ý lắm, ngược lại cô có chút vui mừng.
Hóa ra Hàn Khâm không phải là không để ý đến cô, cái người này thực sự là quá Man show* đi?
(*Man show thường dùng để chỉ một người bên ngoài im lặng nhưng bên trong lại điên cuồng.
Những người như vậy không dễ dàng bộc lộ cảm xúc và tình cảm cá nhân của mình, nhưng trong những tình huống hoặc môi trường nhất định, họ thường cư xử bất ngờ.
Loại hình biểu diễn này có yếu tố thể hiện nhất định, và ở một mức độ nhất định, nó cũng phản ánh đúng những hoạt động bên trong của cá nhân.) theo baidu
Chu Hạo vô cùng đắc ý, dùng hết sức lực lập tức chuyền bóng cho Mục Trình Chi: “Mau đón lấy.”
Mục Trình Chi phản ứng rất nhanh, thuận lợi nhận lấy.
Chu Hạo vừa định cười, thì nhìn thấy Mục Trình Chi đột nhiên buông tay ra, trong nháy mắt bị Hàn Khâm chặn lại đá đi, với tốc độ rất nhanh.
Trong phút chốc thắng bại đã phân rõ.
Chu Hạo tính chất vấn Mục Trình Chi thì bị người khác hung hăng lấy chân đạp vào mông, đập đầu xuống đất.
Lưu Toàn với Tề Gia Tắc hít vào một hơi lập tức lui về phía sau.
“Quỳ khá ngoan đấy!” Hàn Khâm với cặp mắt u ám đi đến trước mặt hắn, trán nổi gân xanh, hít thở không thông, sắc mặt dữ tợn.
Chu Hạo định đứng dậy thì bị Hàn Khâm một cước đánh ngã, nhỏ tiếng nói: “Đồ của tao, mà mày cũng dám nói xằng bậy?”
Âm thanh không lớn, nhưng người ở trên sân bóng đều nghe được, người ở ngoài sân thì nghe không rõ.
Mục Trình Chi cau mày nhìn Hàn Khâm.
Chu Hạo cắn răng, tính tình ngang bướng.
Lưu Toàn vừa định tiến lên kéo Hàn Khâm trở về thì thấy Hàn Khâm đang đưa mắt qua nhìn Thời Nghiên rồi tự giác đứng dậy và đi trở về.
Lưu Toàn thở phào nhẹ nhõm, vẫn may là đang ở trường học, lại có Thời Nghiên ở đó, không thì Chu Hạo này phải chịu no đòn rồi..