Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 17


Bạn đang đọc Em Muốn Gặp Lại Anh FULL – Chương 17


Edit: Điềm
Beta: Sara 
Mùa hè thực sự sắp đến rồi, trên đường tiếng ve kêu râm ran, bầu trời đêm giăng đầy ánh sao từng tấc từng tấc chiếu sáng xuống con đường nhỏ.
Một cô gái trẻ đi phía trước, một thiếu niên theo sát phía sau.
“Ây da.” Thời Nghiên vấp phải một cục đá, xém chút nữa thì ngã, sau khi đứng vững, cô tức giận đá văng cục đá: “Sao chỗ các cậu còn chưa làm đường bê tông nữa, đường thật nhiều ổ gà.”
Hàn Khâm cười nhạo một tiếng: “Cậu đã thấy trong đồng ruộng đổ xi-măng?”
Thời Nghiên trợn mắt nhìn Hàn Khâm một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, trên đường yên tĩnh lạ thường, cây ở dọc bên đường sâu thẳm giống như một giây kế tiếp sẽ có thứ gì từ bên trong bóng tối lao ra.
Thời Nghiên lặng lẽ đi chậm lại, bước song song cùng với Hàn Khâm đáng thương nói: “Hàn Khâm, tớ sợ.”
Anh liếc cô một cái “Tôi cũng sợ, vậy cậu đi một mình đi.”
Nghe vậy, Thời Nghiên tức giận giậm chân một cái rồi đuổi theo Hàn Khâm: “Cậu cứ thế này thì cả đời cũng không có cô gái nào thích đâu.”
“Cầu còn không được.” Hàn Khâm nhàn nhạt đáp.
Thời Nghiên nhìn bóng lưng anh, ánh trăng chiếu lên người, bóng lưng phía sau lưng anh rất cao.

Thời Nghiên trút giận giẫm giẫm lên cái bóng của anh, thật là ứng với câu thiên đạo hảo luân hồi*.

Trước kia hai người vừa mới ở cùng nhau, Thời Nghiên tham gia họp lớp về nhà muộn, Hàn Khâm gọi điện thoại liên tục từ 10 giờ đến khi cô mở khóa mở cửa vào nhà anh mới chịu dừng.
*Thiên đạo hảo luân hồi: câu này nghĩa cũng tương tự câu “Gieo nhân nào thì gặp quả nấy” có nghĩa là làm ra chuyện gì thì sẽ nhận lại điều tương tự, ác được ác, lành được lành.
Nếu như uống rượu thì càng thê thảm, bị Hàn Khâm dạy dỗ, vô cớ bị Hàn Khâm ép ở trong nhà vệ sinh trừng phạt không ngừng nghỉ.
Nghĩ lại hình ảnh  không văn minh đó, Thời Nghiên lập tức đỏ mặt, ánh mắt né tránh.

Hàn Khâm hình như phát hiện Thời Nghiên đi chậm lại liền ngừng bước quay đầu nhìn cô.
“Đồ nhát gan cậu có thể đi nhanh lên có được không? Đi tiếp đi trời sắp sáng rồi.” 
Thời Nghiên chạy chậm qua, lẩm bẩm nói: “Biết rồi, giục cái gì mà giục.”
Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, Thời Nghiên nhìn Hàn Khâm đứng ở phía sau.

Hàn Khâm cũng nhìn cô một cái, không nhúc nhích.


Thời Nghiên đi vào nhà chào hỏi cậu mợ, trước kia cô lấy cớ đi đến nhà bạn học ăn cơm, bọn họ cũng không để ý.
Đến khi Thời Nghiên lên lầu, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, Hàn Khâm đã xoay người đi về, con đường vắng lặng chỉ có một mình anh, ở bên ngoài, các ngôi nhà vẫn còn sáng đèn.
Thời Nghiên bỗng nhiên đau lòng, đau lòng cho sự cô đơn của anh, đau lòng cho sự bơ vơ của anh, còn có sự bối rối của hiện tại.
Các cậu hình như đang mở cuộc họp gia đình, Thời Nghiên ở trong phòng nghe được bọn họ rất muộn mới tan họp, cũng không nghe kỹ.

Sáng sớm hôm sau, Thời Nghiên còn đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của mẹ.
Nói là ngày mai đến thăm cô, Thời Nghiên rất vui và cũng không nghĩ nhiều.
Khi cô đến trường, Cung Tây Thi vui vẻ kéo Thời Nghiên nói chuyện.
“Phá bỏ và di dời?” Thời Nghiên sửng sốt.
“Đúng vậy, hình như là chính phủ thu thuế, cái miếu ở cửa nhà tớ cũng sắp phá rồi, một phần lớn khu nhà bình dân cũng sắp bị phá bỏ.” 
Thời Nghiên hiểu ra, chả trách hôm qua các cậu họp gia đình, chắc là vì việc này: “Vậy nhà Hàn Khâm cũng phải phá sao?”
“Phá chứ, nhà bọn họ chỉ có bà nội và Hi Hi, ngay cả… người lớn không có cách ra mặt, khẳng định có biện pháp cưỡng chế những hộ không chịu rời đi.” Cung Tây Thi lại nói: “Hơn nữa điều kiện chính phủ cho không tệ, tớ nghe mẹ tớ nói gần đây cán bộ bên phía chúng ta nghỉ hưu thay đổi người gì đó, nghe không hiểu lắm.”
Cung Tây Thi đang ở bên kia nói balabala, Hàn Khâm đi vào chỗ ngồi hiển nhiên cũng nghe rõ hết, vừa quay đầu thì đối diện với đôi mắt to tròn vô tội của Thời Nghiên.

Thở dài và nói thầm: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thời Nghiên hừ một tiếng, không nhìn thì không nhìn, đồ keo kiệt.
“Nói về việc phá bỏ, đầu tiên là phá hủy cái trường học này ngay cả căn-tin cũng không có.” Thời Nghiên nói.

Cung Tây Thi đột nhiên vỗ cánh tay cô: “Làm sao cậu biết sẽ phá bỏ trường học?”
Thời Nghiên sửng sốt, nhanh nhẹn quay đầu nhìn Hàn Khâm ở phía sau, anh nhìn cô nở nụ cười trêu chọc.
“Tớ đoán.” Ai mà biết chính xác như thế.
“Có điều, trường học không thể bị phá bỏ ngay được, vì chúng ta sắp phải thi đại học và vẫn chưa triển khai cho trường học nữa.”
“Vậy chính là chờ chúng ta thi rồi mới phá bỏ.”
“Đúng vậy.”
Thời Nghiên thở dài một cái, lần trước còn nói sau này phá bỏ cái trường này thì sẽ như thế nào, không qua mấy ngày thì có quyết định phá rồi.


Hơn nữa, Thời Nghiên có khả năng là người tốt nghiệp cuối cùng ở nơi đây.
“Ây da, có điều nhà chúng ta sẽ nhanh chóng bị phá bỏ, đến lúc đó đoán chừng phải ở nhà ở tái định cư rồi.”
Thời Nghiên suy nghĩ hỏi: “Nhà ở tái định cư ở đâu?”
“Vẫn còn đang thương lượng, không biết nữa?”
“Vậy là như thế nào?”
“Là giống khu dân cư, giống như sống ở trong một một tòa nhà.” Cung Tây Thi nghĩ: “Có điều nghe nói môi trường ở đó rất tốt.”
Thời Nghiên cũng đã nghe cô nàng nói nhiều như vậy, hơn nữa thầy sắp vào rồi, các bạn học đều ở xung quanh đây, một chút lại đi nhà vệ sinh, dọc đường đều nói cái này.

Ngược lại thì Hàn Khâm giống như không có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm cái đó.
Buổi trưa Hàn Khâm mới đi ra từ chỗ thầy Tống.

Sau khi thầy tận tình khuyên bảo cả buổi trưa, ý vẫn là mấy cái đó bảo Hàn Khâm chăm chỉ học tập, đừng gây chuyện phiền phức.

Hàn Khâm sắp ngủ rồi thì thầy Tống mới buông tha cho anh đi.
“Bất luận như thế nào, bây giờ việc quan trọng nhất là đọc sách, đọc sách xong rồi thì hãy nghĩ đến chuyện khác.”
Trong lời nói của thầy Tống có hàm ý.
Hàn Khâm không để ý, nhưng trong lòng rất buồn bực, đi ra ngoài cửa văn phòng bên ngoài ánh mặt trời chói chang, mấy đứa con trai đang đánh bóng ở trong sân, trái bóng vừa hay lăn đến bên chân anh.
“Bạn học, ném bóng qua đây.” Đầu bên kia có người đang gọi, người ướt đẫm mồ hôi.
Hàn Khâm híp mắt nhìn qua, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra xa.

Sau đó, một cách tự nhiên bước qua trái bóng ở dưới chân, không ngần ngại chướng ngại vật đá một cước.
“Bị điếc sao.” Người kia la lên, lập tức bị kéo lại.
Hàn Khâm trừng mắt nhìn qua, đám người đó lập tức yên tĩnh như gà.
Đến khi Hàn Khâm vừa đi qua, đám người đó xô đẩy lẫn nhau: “Làm gì, Ôn Thần lớp ba có thể trốn thì trốn.”

“Nhiều người như thế mà không đánh lại một mình Hàn Khâm? Tao không tin.” Người kia hừ hừ lên tiếng, người bên cạnh bật cười: “Chưa thử qua, có điều không ai nói đánh.”
Người kia lập tức im lặng, qua một hồi mới mắng một câu: “Chết tiệt.”
Thời Nghiên đang ngồi ăn kem, máy lạnh trong phòng đang mở, chắc là có tuổi rồi nên gió thổi khò khè.
Thấy Hàn Khâm vừa đi vào, lập tức hớn hở lấy hộp kem mình mới mua cho anh: “Ăn đi, tớ thuận tiện mua cả cậu.”
Hàn Khâm nhận lấy mở ra, hơn phân nửa đã tan ra, không còn cảm giác lạnh gì hết.
Cung Tây Thi la lên: “Cậu mời tớ ăn một cái bánh pudding một đồng, còn mời cậu ấy hẳn hộp kem năm đồng, quá là trọng sắc khinh bạn rồi.”
“Hôm qua tớ ở nhà cậu ấy ăn cơm, không giống nhau.”
Cung Tây Thi lập tức giật mình một cái: “Ăn cơm? Cậu ở nhà cậu ấy ăn cơm? Vậy cậu trở về lúc nào?”
Thời Nghiên híp mắt, vừa định nói thì Hàn Khâm vươn tay kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, cười như không cười nhìn cô tràn đầy ánh mắt cảnh cáo.

Thời Nghiên đánh vào tay của anh miễn cưỡng nói: “Ăn xong thì về.”
Cung Tây Thi nhếch nhếch khóe miệng: “Sao nghe giọng điệu của cậu rất là tiếc nuối thế?”
Hàn Khâm cầm cái muỗng lên, múc một thìa kem đưa vào trong miệng, là vị sữa chua, miếng kem trong miệng vẫn còn rất cứng.

Anh hơi câu môi, từ từ ăn kem.
Mẹ của Thời Nghiên lái xe đến, rất nhanh đã lái xe tới.

Buổi sáng Thời Nghiên làm bài tập ở nhà, vừa ngồi xuống thì trong sân đã vang lên tiếng còi xe, cô lập tức chạy xuống.
Mẹ của Thời Nghiên nhìn thấy cô lập tức bắt lấy tay cô vẫn còn sợ nói: “Lần trước mợ con nói con bị rơi xuống nước nhưng ba mẹ không kịp chạy tới, bây giờ con thấy thế nào rồi?” 
“Không sao rồi, con đã đỡ nhiều rồi, con đây là hành hiệp trượng nghĩa đó.” Thời Nghiên cười hì hì nói.

Thời Giai có dáng người cao, ăn nói trôi chảy, nắm lấy tay Thời Nghiên gọi một tiếng chị.
“Đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa? Hành hiệp trượng nghĩa là lúc đó con có thể gánh vác trách nhiệm đi giúp người khác, bản thân bơi không giỏi còn đi cứu người, cái này gọi là bốc đồng.” Ba Thời cau mày nghiêm túc dạy dỗ cô: “Còn khiến ba mẹ lo lắng, lỡ như có chuyện không may thì làm sao đây?”
Mẹ Thời không vui, nhìn dáng vẻ con gái khiêm tốn tiếp nhận giáo huấn sờ sờ đầu Thời Nghiên: “Được rồi, dù ông có giảng bao nhiêu đạo lí thì con gái chúng ta đã cứu được một người, là một đại anh hùng.”
“Đúng đó, cứu người gặp nạn là một việc vĩ đại.” Thời Nghiên lập tức gật đầu.
Sắc mặt của ba Thời không thấy tốt hơn, một bên chịu đựng lời trách móc của mẹ Thời: “Là vĩ đại nhưng con bây giờ được không?”
“Con sau này sẽ được nha.” Thời Nghiên không cam lòng yếu thế.

Mợ của Thời Nghiên ở một bên cười giảng hòa nói: “Đúng đúng đúng, sau này Thời Nghiên làm bác sĩ làm y tá tốt biết bao nhiêu.”
Thời Nghiên gật đầu: “Đúng.”

Ba Thời cười một cái, sắc mặt đã dịu đi nhiều nhưng giọng điệu cứng rắn nói: “Mùa hè sắp đến rồi, đến lúc đó đăng ký cho con  một lớp học bơi, con gái gầy yếu làm việc gì cũng không tốt được.”
“Con gái mạnh mẽ cường tráng để làm gì chứ, có tri thức hiểu lễ nghĩa thông minh xinh đẹp là được rồi.

Nếu không thì cần người đàn ông để làm gì?” Mẹ Thời đáp trả lại cực gắt, chiến trường này lập tức trở thành của hai người bọn họ.
Thời Nghiên thoát thân một cách rất tự nhiên, đi qua một bên chơi với Thời Giai.
Ba mẹ Thời chắc hẳn là vì chuyện phá bỏ và di dời mà đến, mấy người bọn họ ở phòng khách nói chuyện cũng không có xung đột.
Mẹ Thời ban đầu là được gả đi, bà ngoại vẫn muốn giữ lại cho bà một căn nhà, kết quả bà không đồng ý, dự định thừa dịp phá bỏ đến lúc đó mua một căn nhà.

Thế thì sau này già rồi cũng có thể đến Bắc Thành sống, bọn trẻ đều đã lớn không đến nỗi phải làm khách.
Đây là điều thứ nhất, điều thứ hai ngược lại liên quan đến Thời Nghiên.
Bởi vì việc bồi thường di dời là dựa theo nhân khẩu để tính.

Nhà của cậu lớn có hai cô con gái, đứa đầu tiên lấy chồng không tính.

Nhà cậu hai thì chỉ có một mình Mục Niên, một người sáu mươi mét vuông, tính như vậy sao đủ để ở.
“Cho nên hai cậu là muốn đem hộ khẩu của em trai với Thời Nghiên chuyển vào, như vậy vẫn có thể thi đại học ở Bắc Thành, còn có thể được chia nhiều nhà một chút.”
Thời Nghiên không có ý kiến, ngược lại có chút kỳ lạ hỏi: “Như thế này sẽ không được tốt cho lắm?”
“Hộ khẩu của Nghiên Nghiên ban đầu là ở bên này, nhưng sau đó vì ba con đi làm mới chuyển đi, cái này vốn dĩ là của con.”
Thời Nghiên kỳ thực không hiểu nổi những việc này rốt cuộc là như thế nào? Nhưng nghĩ lại nếu như chia như thế, cả hai cậu còn không bằng làm hộ không chịu dời đi.

Đến lúc đó, nhà bán đi rồi có giá hơn so với hiện tại.
Đương nhiên là Thời Nghiên cũng chỉ được thông báo một tiếng, không thể quyết định cái gì.
Có điều trong lòng lại suy tính cho Hàn Khâm.

Một người sáu mươi mét vuông, anh có thể được gần hai trăm, không tính là thua thiệt.

Thời Nghiên đột nhiên nghĩ, nếu như lúc đó Hàn Hi Hi không có cô cứu thì Hàn Khâm bây giờ sẽ thành cái dạng gì?
Bà nội sẽ không bởi vì quá đau buồn…Vậy Hàn Khâm…
Thời Nghiên không dám nghĩ, nhắm mắt rúc vào trong chăn, mặc cho người lớn ở bên ngoài đang nói chuyện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.