Đọc truyện Em Mơ….. – Chương 26: Lấy Hết Dũng Khí
Trong tình yêu có một quy luận rất đơn giản : Nếu sợ đau khổ, sợ không thành, sợ phản bội…..thì tốt nhất đừng nên yêu, cũng đừng ngỏ lời thích ai đó. Vì đã thích, đã yêu thì hạnh phúc sẽ đi liền với khổ đau. Lúc bạn hạnh phúc nhất cũng có thể là lúc bạn đau khổ nhất, thậm chí là lo sợ có một ngày nào đó không xa , hạnh phúc này sẽ tan vỡ. Nhưng tôi ( tác giả) cũng biết một quy luật đơn giản hơn, đó là kết cục tốt đẹp không bao giờ dành cho những người nhát gan và sợ chết.
Kể từ khi nói ra chuyện mình thích Phan Tử Hoàng cho nhỏ Minh nghe, lòng cô cũng nhẹ bớt . Tuy vậy, An Na vẫn cảm thấy ngọn lửa mang tên “Phan Tử Hoàng” luôn cháy âm ỉ mãi không tàn. Rạo rực, bồi hồi và cảm giác muốn chiếm lĩnh cứ bủa vây tâm hồn cô.
Nhiều lúc An Na tự vấn lòng mình không biết có nên nói ra cho Hoàng biết hay không? Định hỏi Minh Minh nhưng lại ngại.
Cho nên, đành nhờ đến Google đại ca!
Đánh nhanh dòng chữ “ Đơn phương người khác, phải làm sao? “
Rồi An Na đọc hết những trang web có từ khóa liên quan, đa số các bạn nữ thường nói nếu đơn phương người khác thì đừng nói ra, ấn tượng nhất là một cái nick nói thế này : “ Đơn phương người nào đó là việc bình thường, thích một thời gian như kiểu say nắng lại hết ngay ý mà, đừng có nói ra, nhiều rủi ro lắm, nếu may mắn người đó đồng ý thì chả nói làm gì, nếu mà bị từ chối , có lẽ cả đời cũng không dám nhìn mặt. Cứ để trong lòng rồi nó tự tiêu tan thôi” ngay lập tức vô vàn ý kiến phản hồi lại theo chiều hướng “ tương nghịch”, bọn họ đều nói yêu hay là thích thì nên nói ra, mặc kết quả có thế nào đi chăng nữa.
Kéo chuột xuống chút xíu, một dòng chữ màu đỏ chói lóa hiện lên nổi bật “ Yêu là phải nói. Đói là phải ăn”, rất nhiều người ủng hộ câu nói này, bọn họ cổ vũ khá đông đảo, đại khái hầu hết mọi người trong topic đều khuyên dù là bất kì ai, gái , trai hay đồng tính luyến ái nếu có tình cảm với người nào đó thì nên nói ra, như vậy sẽ trong lòng thanh thản và không bị vướng mắc , bồn chồn.
Ngồi bế quan trước màn hình máy tính lâu quá trời lâu, đọc hết các ý kiến liên quan.
Lường trước sẽ có rủi ro, cũng tính đến phương án dự phòng nhưng An Na cho rằng cuối cùng mình vẫn nên nói điều gì đó với Hoàng.Bởi nếu không nói ra thì tâm tình cô sẽ bứt dứt, khó chịu mà như thế cũng gây ảnh hưởng đến mọi việc hằng ngày.
Nam nữ là bình đẳng , cơ sao chỉ có con trai tỏ tình trước? Con gái nói ra thì chết được sao.
Nhưng nếu lỡ thất bại, sẽ rất mất mặt!. Nếu là trước đây cô sẽ giơ cả hai chân hai tay mà đồng ý. Nhưng giờ thì khác rồi. Cô hiểu thừa nhận cảm xúc của mình không có gì là xấu càng không có gì đáng phải hổ thẹn.
Thà một phút huy hoàng còn hơn ngàn năm le lói !
Nghĩ xong xuôi đâu đấy, An Na đã hẹn gặp Phan Tử Hoàng.
***
Địa điểm là một nơi ít người qua lại, thoáng đãng trong lành và đương nhiên là nhiều cây xanh.
An Na đến trước giờ hẹn mười phút.
Cô đứng nhìn cảnh vật xung quanh, gắng hít thở đều đẳn từng nhịp từng nhịp.
Và rồi khi đã thấy gương mặt mình đang chờ đợi , càng lúc càng rõ nét thì tim cô bất giác lại thổn thức, nó đập rộn ràng như nhịp trống phách, nhảy múa trong lồng ngực. Cố gắng áp chế nó rồi An Na cười dịu dàng với Hoàng, nụ cười tươi như hoa mùa xuân dù khóe môi vẫn giật nhẹ vài cái.
Nụ cười là cách ngắn nhất giúp chúng ta đi đến trái tim đối phương. Tuy nhiên bạn Hoàng tuy ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng đôi mắt hắn thì lại dán chặt lấy đôi môi đang mỉm cười kia, thật ngọt ngào biết bao !
– Cô hẹn tôi ra đây có việc gì không ? – Hoàng chủ động lên tiếng trước bởi vì hắn muốn kéo dài « thời hạn » của nụ cười ấy.
Cô gái nào đó ngập ngừng e thẹn, từ tốn nói :
– Tôi tìm được chiếc nhẫn của anh rồi ! – Cô thực hiện lời hứa cũng nhân cơ hội này mà nói ra chuyện đang ẩn giấu trong lòng.
– Oh, cô tìm nhanh thật !– Rõ ràng là một câu cảm thán mà nhìn mặt hắn phẳng lì như tờ A4.
– Lúc ý tôi cũng đứng ở đấy nên nhìn thấy chỗ nhẫn rơi.
Phan Tử Hoàng im lặng, hắn chỉ nhìn cô, mường tượng như đoán cô vẫn còn điều chưa nói hết.
An Na không biết nòi gì, cô cắn nhẹ bờ môi hồng đào của mình. Con gái thật là mâu thuẫn, cô đã chủ động hẹn hắn, muốn nói ra tâm tư mình tuy vậy cô lại không muốn gặp hắn, cô sợ, sợ đối diện với hắn, sợ nhất thời miệng cứng môi khô không thốt nổi một từ.
– Hôm đó….. anh nói rằng nếu ai tìm được chiếc nhẫn anh sẽ xem xét lời đề nghị của họ ! – Liệu có phái máu đang dồn dần lên mặt không ? cô thấy má mình hơi âm ấm.
Hoàng thoáng ngớ ra, đáy mắt anh lại trở nên lạnh giá xen lẫn niềm hứng thú « Cô ta cuối cùng cũng phải nói ra » . Đôi đồng tử đen láy âm u chăm chăm nhìn An Na không rời, ánh mắt sắc sảo như con dao lam, chỉ cẩn vạch nhẹ một đường là có thể mở tung cả chiếc hộp đang che đậy tâm hồn kẻ đối diện. Hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô.
Hoàng tiến lại gần hơn, An Na nhất thời căng thẳng, hắng giọng không nói gì nhưng cô không lùi lại, vẫn đứng im một chỗ, mồ hôi vài giọt đã vương trên trán. ( Má ơi đang tỏ tình mà sao cứ như sắp giết người vậy )
Cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại vài centimet ngắn ngùi, mắt hắn từ trên cao nhìn xuống kề gần mắt cô, Hoàng nhỏ giọng nói, có vài phần châm biếm trong lời nói :
– Sao ? Muốn làm bạn gái tôi ?
Không gian rộng mở thoáng đãng là thế, chỉ có cô và hắn nhưng thấm thoắt trở nên ngột ngạt khó thở, như thể đang đứng trong một ngõ hẻm ở Phố Cổ Hà Nội, ngực cô phập phùng sau lớp áo , gắng hít lấy thật nhiều oxi vì sợ chỉ cần một chút nữa thôi chỗ này sẽ toàn cacbonic.
– Không ! – An Na trả lời dứt khoát.
Hoàng không tin vào chính những gì tai mình vừa nghe được, là hắn nói sai? Không đời nào!
Cô lùi lại phía sau vài bước để lấy thêm không gian. Rồi dũng cảm nhìn vào mắt hắn, họng cô khẩn trương nuốt khan, hai tay nhẹ nắm lại. Lúc này cô cần phải có dũng khí. Chót đâm lao rồi thì phải theo thôi.
Thời gian như đã trôi qua nửa ngày, môi cô mới mấp máy :
– Lần đầu gặp anh, tôi mới biết thế nào là lạnh lùng thực sự, một kẻ vô tâm và cuồng ngạo. Tôi nghĩ anh là khắc tinh trời ban cho tôi vì mỗi lần gặp anh là kéo theo hàng đống xui xẻo đổ xuống đầu tôi, nó cuốn lấy tôi không rời, tôi chưa bao giờ gặp xã hội đen, cũng chưa lần nào đánh người đến nỗi chảy máu, chưa bao giờ có anti fan ,… mọi thứ cứ quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi đã đốt vía, nhưng không xua đuổi được, vận hạn vẫn cứ bám lấy, cũng đã tính đến nước mời thầy cúng. Nhưng tôi lại gặp một bà thầy bói, bà ấy đưa tôi một tấm bùa trừ tà, có lẽ chất lượng không tốt nên nó phản tác dụng! – An Na ngừng lại và chăm chú ngắm nghía kĩ càng hơn gương mặt tuấn tú kia bởi cô muốn xem sự chuyển đổi biểu hiện trên nét mặt hắn, khẽ liếm môi rồi tiếp tục – Hoặc cũng có thể, đó không phải là lá bùa trừ tà, chắc bà ta đưa nhầm nên tôi đã thích người đó…… và hôm nay tôi muốn cho người đó biết.
( Ý chị là bùa tình yêu hả)
Nói đơn giản là vậy nhưng để cho “ người đó ” biết , không ai hiểu cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí mà bình sinh cả đời này chắc cô cũng không có đủ.
Phan Tử Hoàng chỉ lặng lẽ nghe những lời cô nói, đồng tử đen láy luôn rọi sâu vào đôi mắt xanh ruby . Hai tay hắn nhấc nhẹ lên rồi bỏ vào túi quần khiến phẫn vai mở rộng hơn, khuôn ngực mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi đắt tiền cũng trở nên nổi bật, hiện ra một vùng săn chắc.
Một làn gió heo mây lười biếng dạo chơi qua khu vườn xanh mướt, vài sợi tóc mỏng manh của Hoàng khẽ xòa xuống mặt, tạo lên một dáng phòng trần không kém phần quyến rũ. ( Thật là biết cách làm người khác xì máu)
Không gian lại rơi vào một vùng trầm mặc, Hoàng nhìn cô lâu thật lâu, rồi hắn mở miệng nói đúng hai chữ :
– Tại sao? – Hắn hỏi.
An Na lại bật cười.
Sau khi đào bới hết tâm gan của mình lên cho hắn thấy, một chuỗi dài những từ ngữ rất có thể khiến kẻ khác phải động tâm mà nhỏ lệ thì đối phương lại chỉ nói đúng hai từ thọt lỏm “ Tại Sao? “
Tại sao cái gì chứ? Tại sao cô thích hắn ư? Nói thật cho đến bây giờ cô cũng không rõ tâm can mình sao lại thích hắn. Vì hắn đẹp trai? Vì hắn tài giỏi hay vì gia cảnh nhà hắn? Nếu hắn muốn biết điều đó, thì cô sẽ chỉ nói bởi vì anh là Phan Tử Hoàng. Nhưng thực sự hai chữ tại sao này, không chủ cũng không vị nên cô chỉ trả lời như này:
– Mác đã từng nói : Hạnh phúc là phải biết đấu tranh. Ông ấy là thần tượng của tôi nên tôi nghe lời ông ấy, muốn thử một lần! – An Na đáp
– Vậy suy cho cùng, cô vẫn muốn làm bạn gái tôi?
– Tôi thích anh là chuyện riêng của tôi, tôi cũng không hối hận vì đã thích anh. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, càng không cần anh phải có trách nhiệm gì. Tôi nói ra như vậy để giúp tâm tình mình được thoải mái và tôi cũng muốn hỏi anh một câu.
An Na mỉm cười, cảm giác lúc này thật đỡ nặng nề hơn rất nhiều. Khi mà hòn đá cản lối trong lòng bấy lâu nay đã được chính tay mình nhấc ra, cô không còn thấy vướng mắc nữa. Tư tửơng tự nhiên thoải mái.
– Cô muốn hỏi gì? – Khóe môi hắn hơi nhếch lên.
An Na liếm môi , rồi nhìn thẳng mắt hắn không trốn tránh :
– Tôi chỉ muốn biết, đối với anh tôi là người như thế nào?
– Vậy suy cho cùng, cô vẫn muốn làm bạn gái tôi?
– Tôi thích anh là chuyện riêng của tôi, tôi cũng không hối hận vì đã thích anh. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, càng không cần anh phải có trách nhiệm gì. Tôi nói ra như vậy để giúp tâm tình mình được thoải mái và tôi cũng muốn hỏi anh một câu.
An Na mỉm cười, cảm giác lúc này thật đỡ nặng nề hơn rất nhiều. Khi mà hòn đá cản lối trong lòng bấy lâu nay đã được chính tay mình nhấc ra, cô không còn thấy vướng mắc nữa. Tư tửơng tự nhiên thoải mái.
– Cô muốn hỏi gì? – Khóe môi hắn hơi nhếch lên.
An Na liếm môi , rồi nhìn thẳng mắt hắn không trốn tránh :
– Tôi chỉ muốn biết, đối với anh tôi là người như thế nào?
Hoàng nhìn An Na bắt đầu đánh giá.
Cô chờ đợi từng giây phút một để nghe câu trả lời của hắn, cảm giác mỗi giây tựa vài giờ vậy. Cô thực muốn biết rốt cục trong lòng hắn cô là người như thế nào?
Ngay đúng thời điểm Hoàng định cất lời thì một tiếng gọi khác đã vang lên trước, khoảng thời gian cơ hồ cách nhau trong gang tấc .
– Nguyễn An Na!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tiếng thét vang chóe, vâng cái chất giọng thương hiệu “ Chanh tươi” ấy thì không lẫn vào đâu được, chẳng cần phải quay lại cũng biết chủ nhân sở hữu nó là Lệ Hương.
Một nhóm người tầm bảy hay tám cô gái từ xa đi đến, người đứng đầu dĩ nhiên là Minh Diễm, tiếp theo là hai “tay sai” Lệ Hương – Lệ Phương , bọn họ bước lại gần Na , kẻ thì khoanh tay trước ngực kẻ thì chống tay cạnh lườn, bộ dạng sừng sừng sổ sổ.
Ánh mắt Diễm soi mói nhìn Na, nói mỉa mai:
– An Na , tôi vẫn nghĩ cô là một kẻ tầm thương ham giàu sang như mấy đứa con nhà nghèo khác , thật không ngờ cô lại là kẻ hai mặt , ti tiện đến thế.
– Với những kẻ mặt dày mà thớt phải gọi bằng cụ như nó , tốt nhất là hành động luôn chứ tốn nước bọt làm gì! – Hương vênh váo nhìn An Na đầy thách thức.
An Na nhìn bọn họ, không hiểu tại sao chúng lại ở đấy rồi nói nhừng lời hạ nhục cô như vậy, cái gì mà hai mặt, cài gì mà ti tiện?
Minh Diễm bấy giờ mới nhìn sang Phan Tử Hoàng đứng gần đó, đôi mắt kênh kiệu lúc nãy thay đổi nhanh hơn lật giấy, trở nên dịu dàng hơn, rồi mỉm cười với hắn:
– Thật may là anh cũng có mặt tại đây, anh có biết nó đang lừa gạt anh không? Hoàng à, anh không nên tiếp xúc với những kẻ có tâm địa xấu xa như cô ta.
Hoàng không đáp lời, hắn chỉ lẳng lặng đứng một chỗ như đang ngấm ngầm muốn xem những diễn biến tiếp theo.
Diễm thấy vậy cũng không nói gì với anh nữa, cô hất cằm sang Phương ra lệnh :
– Mang ra đây!
Phương nghe một tiếng, lôi ra một túi giấy màu gỗ nhạt rồi đưa cho Minh Diễm.
Diễm nhận lấy , moi lên một tệp bìa cứng màu trắng, xếp ngay ngắn, rồi xòe ra tạo thành một chiếc quạt, bàn tay trắng muốt nổi bật lên là những chiếc móng được cắt tỉa cẩn thận và phủ một lớp sơn đỏ mận quyến rũ. Cô ta nhếch mép khinh khỉnh :
– Không ngờ cô lên ảnh cũng rất khá.
Dứt lời cô ta thẳng tay ném những tấm bìa vào mặt An Na, chúng bung ra tung tóe, rơi lả tả xuống nền đất lạnh, tất cả đều là ảnh chụp, thật nhiều, có đến khoảng bốn mươi hay năm mươi kiểu gì đó và tất cả đều xoay quanh hai nhân vật , nữ chính là cô người còn lại là Lam Phong.
An Na cúi xuống chậm rãi vươn tay lấy ảnh qua xem và nhìn lần lượt từng tấm.
Cảnh Lam Phong giơ tay ôm nhẹ bầu má An Na , lúc hai đứng bên vệ đường, vẻ mặt cô thẹn thùng cúi xuống.
Lại có mấy cái là hình chụp hai người đang ăn kem, Phong và cô cùng nhìn nhau, khuôn mặt rạng ngời dưới nắng thu dịu nhẹ.
Ảnh chụp kế tiếp là khi hai người ở khu vui chơi thành phố, Lam Phong dẫn cô đi tất cả các trò ở đó, hai người chơi đùa rất thoải mái, đương nhiên là cũng không thiếu những cảnh Phong ân cần giúp cô mua nước, dùng tay áo lau mồ hôi cho Na, cẩn thận giúp cô trèo lên xích đu. Rồi lại khoảnh khắc của một buổi chiều tối, mây trời đen nghịt, Phong kéo tay An Na chạy trong làn mưa trắng xóa để tỉm chỗ trú, bóng dáng hai người hài hòa lãng mạn.
Còn rất nhiều rất nhiều những tấm ảnh khác nữa khi cả hai ở trên giảng đường đại học, lúc hai người ngồi gần nhau trò chuyện trên phòng học hay tại thư viện trường……
Những bức ảnh này có cả chụp trộm, chụp chính diện , chất lượng ảnh khá tốt, từng đường nét đều sắc sảo rõ ràng, góc độ cũng tinh tế. Chỉ có thể nói một câu : Bộ ảnh hoàng hảo đến từng chi tiết!
An Na kinh ngạc một trận, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình, cô không ngờ lai có người lén theo dõi họ rồi ghi hình lại.
– Cô thật là trơ trẽn đấy, An Na à. Người ta có bồ rồi cũng không tha, một đằng câu dẫn Phong một đằng lại chạy đến thân mật với Hoàng. Đúng là đê tiện hết mức! – Minh Diễm chỉ thẳng tay vào mặt cô, lên giọng châm chọc.
An Na vốn không còn tâm tình nghe mấy lời của Diễm, nhưng khi cái tên Phan Tử Hoàng vang lên, cô thu hồi tầm mắt trên ảnh chụp, cả kinh nhìn Hoàng. Vào đúng ngày cô can đảm thú nhận hết tình cảm ột chàng trai thì lại bị gắn tội danh bắt cá hai tay. Thê thảm trên cả mức tưởng tượng!
Khóe miệng Hoàng lạnh như băng không nhúc nhích, còn đôi mắt lạnh lẽo trầm tĩnh thâm căn cố đế thì bỗng sa sầm. Hắn lướt qua từng tấm ảnh không bỏ sót một bức nào rồi ánh mắt di chuyển dần lên người An Na.
An Na không biết phải giải thích thế nào cho đúng, bởi thực sự người trong bức hình kia là cô, nam chính trong bức ảnh đúng là Phong và đã có người yêu. Cô câm lặng nhìn Hoàng, đôi mắt mờ mịt cùng hoảng loạn và yếu mềm.
Môi Hoàng hơi cong lên, hắn nhấc chân, tiết sát lại gần cô co đến lúc cả hai sắp dính sát vào nhau thì dừng lại, Hoàng cúi đầu về phía trước, hạ người thấp xuống, gương mặt điển trai đang thu hồi khoảng cách giữa tròng mắt, môi hắn hơi hé.
Cả một màn này đều làm lũ người kia trợn tròn con ngươi kinh ngạc, không phải chứ ? Hoàng muốn…. muốn hôn cô ta ư?
Ngay tại thời điểm khi hai đôi môi chỉ cách nhau vài minimet ngắn ngủi, Hoàng nghiêng mặt sang một bên, gò má trơn mịn của hắn kề sát vào tai cô , buồng từng từ từng chữ mà chỉ có hai người nghe thấy:
– Đối với tôi mà nói. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ đánh giá cô là một kẻ tầm thường. An Na, cô là một người con gái rất khá…..trên mọi lĩnh vực!
Hắn bật ra một tiếng cười nhẹ cho câu kết, rồi lách qua người cô đi thẳng.
An Na đã sớm chuẩn bị tâm lý để nghe một câu khinh miệt hay giận dữ, thật không ngờ Hoàng lại nói những lời này, bàn tay cô vô thức bấu chặt lại , trái tim không ngừng co rút.
– Khoan đã! – An Na cất tiếng gọi Hoàng.
Phan Tử Hoàng dừng lại nhưng không ngoái đầu nhìn cô. An Na hít thở thật sâu rồi quay người đi về phía hắn.
Cô đưa một tay vào túi khoác, một tay còn lại cầm lấy tay hắn. Bàn tay ấy hôm nay sao lại lạnh lẽo đến vậy?!! rồi đặt một vật nhỏ bé vào lòng bàn tay hắn mà không ai ở đó biết cô đang đưa cho hắn thứ gì.
Phan Tử Hoàng chăm chú nhìn cô gái đang cúi gằm mặt , hàng lông mi đen dài khẽ rung rung, hắn mở miệng nói nhàn nhạt vài từ:
– Vứt lá bùa ấy đi !
Tâm tư An Na theo lời nói bất giác trùng xuống, điều phải đến cũng đã đến. Phan Tử Hoàng dù ở bất kì thời khắc nào cũng băng giá , tuyệt tình đến vậy.
Cô chưa bao giờ hy vọng Hoàng sẽ thích mình càng không mơ tưởng đến một mối quan hệ có cái danh nghĩa là “ Bạn gái” bởi đối với cô nó phù phiếm và tầm thường và vì tình cảm mới thứ đáng nói nhất trong một mối quan hệ. Nhưng Hoàng, ngay đến cả việc cô thích hắn, hắn cũng không muốn.
AN Na không đáp.Tiếng bước chân xa dần của hắn, cho đến lúc tắt hẳn, cô mới chậm dãi ngẩng đầu lên nhìn theo bóng hình càng ngày càng mờ nhạt kia.
Bỗng chốc cả người cô bị kéo lại, dây túi khoác vì lực đạo mạnh quá mà đứt ra, túi khoác rơi phịch xuống, mất đà không giữ được thăng bằng cả người cô cũng lao theo, ngã ngồi trên nền đất lạnh.
Hành động của Hương quá đỗi bất ngờ khiến Na không kịp phản ứng, còn đang định đứng lên thì hàng loạt bóng nước tới tấp đập thẳng vào người cô. Chúng như “ tên rơi đạn lạc” bay vèo về phía mình, An Na nhất thời đưa tay lên trước che nhưng đó chỉ là một sự phản kháng yếu ớt mà thôi, nó không thể nào ngăn cản được những quả bóng xổi xả đập vào người cô. Chỉ vài giây sau cả ngươi cô ướt sũng.
Đám người Minh Diễm thấy vậy cũng chẳng buồn lương tay, chủ ý của bọn chúng ngay từ đầu đã định là cho An Na một bài học đáng nhớ, nghĩ đến lại càng phấn khích , chúng ném tiếp bóng nước đã được chuẩn bị từ lúc đầu, vừa ném chúng vừa cười hỉ hả thỏa mãn kèm theo vài câu nguyên rủa thâm độc, chửi bới, lăng nhục.
An Na kêu âm a mấy tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy thì ngay lập tức bị ấn đầu xuống, bọn chúng từ lúc nào đã đứng vây quanh tạo thành một vòng tròn.
Minh Diễm vẫn khoanh tay trước ngực như cũ, nghếch mặt lên thái độ :
– Bọn đây chưa chơi đủ, cô cứ ngồi đó thêm một lúc nữa đi.
Nói xong đến lượt Lệ Hương, cô ta đăm đăm vừa nói tay vừa cầm bóng nước ném mạnh xuống người cô :
– Cô vẫn định giữ mãi cái giấc mơ quằn quại oằn oại đấy đến bao giờ? – Nói đến đây lại một trái bóng nước “ nện “ xuống – Hôm nay bọn đây sẽ giúp cô tỉnh ngủ!
Minh Diễm khoanh tay trước ngực như cũ, nghếch mặt lên thái độ :
– Bọn đây chưa chơi đủ, cô cứ ngồi đó thêm một lúc nữa đi.
Nói xong đến lượt Lệ Hương, cô ta đăm đăm vừa nói tay vừa cầm bóng nước ném mạnh xuống người cô :
– Cô vẫn định giữ mãi cái giấc mơ quằn quại oằn oại đấy đến bao giờ? – Nói đến đây lại một trái bóng nước “ nện “ xuống – Hôm nay bọn đây sẽ giúp cô tỉnh ngủ!
An Na từ nãy đến giờ đều không có cơ hội phản kháng, cữ mỗi lần định ngẩng mặt lên thì những trái bóng lại rơi xuống, hay chỉ cần nhúc nhích người muốn chạy đi thì đều bị bọn họ khống chế.
An Na hệt như kẻ bị bóng đè (1), bất lực vô cùng!
Lúc này Minh Diễm lại ghé sát đầu sang phía Lệ Phương nhíu mày :
– Sao lại nhớt nhớt thế kia?
– Tao bơm thêm chút dầu ăn vào mỗi quả bóng. – Lệ Phương nở nụ cười nhàn nhạt.
Diễm quay ra trố mắt,nhìn lại sang An Na một lượt nữa, người cô ta nhầy nhợt từ đầu đến chân, không giấu nổi sự kích thích, cô vỗ vai Phương cười lớn :
– Không hổ danh là bạn tao, mày….
– Mày nghĩ tao chỉ “ hiền “ thế này thôi sao ? – Chưa để Diễm nói hết, Phương dứt khoát cắt ngang lời, rồi từ từ lấy ra trong túi mấy cái bọc màu mè gì đó , khóe miệng nhâng lên hình lưỡi liềm , đểu đến nỗi không thể đểu hơn – Phải thế này mới là Lệ Phương chứ!
Những bọc túi bóng mỏng bị buộc căng phồng chỉ cần dùng lực nhẹ là vỡ , bên trong đó đựng những thứ bột , mỗi bọc một màu, Phương chia ra cho mấy người rồi lại đồng loạt ném vào An Na .
Dầu ăn cùng nước nhanh chóng làm bột phẩm màu sặc sỡ bám rít vào người cô. An Na uất ức không nói lên lời.
Xong xuôi đâu đấy, đám người Tam Ca Kiu phủi phủi tay chân, rỗi vỗ đen đét vào nhau, khuôn mặt kẻ nào cũng hả hê sung sướng mãn nguyện.
Minh Diễm cười đắc ý cực điểm, cũng phải thôi giờ An Na trông không khác gì con công hội tủ bảy sắc cầu vồng, cô ta đương nhiên đắc ý!
– Cô nên cảm ơn bọn đây một tiếng chứ nhỉ, cô sặc sỡ thế này đảm bảo sẽ thu hút nhiều giống đực hơn đấy! – Phương nói mỉa rồi cười.
******
..:: Trên tầng thượng toàn nhà H ::…..
Lam Phong nhanh nhẹn cầm mấy túi giấy ăn cùng vài chai nước khoáng, leo lên tầng thượng. Rồi anh từ từ đẩy cửa.
Một cô gái quay lưng về phía anh, toàn thân bị phủ những thứ bột màu sắc đang đứng gần lan can,tóc ướt xõa trên lưng, vài làn tóc bay phấp phới trong gió chiều tà. Chân nhỏ thon dài chầm chậm bước tiến tới sát lan can, khẽ nhấc chân để lên bục gần đó, hai tay lấm lem màu mè, dịu dàng giang ra rồi đặt chậm lên bề mặt xi-măng. Cô gái nhướn người về trước rồi lặng nhìn xuống dưới, một thoáng qua đi cô lại ngước gương mặt hướng về phía bầu trời cao xanh. Hình như cô ấy còn muốn bước mấy bục nữa.
Đèn cảnh báo nguy hiểm nhấp nháy trong đầu, Lam Phong hoảng hốt vội vã lao tới, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy ngang người An Na, cả hai cùng ngã về phía sau.
Lòng anh chua xót biết bao khi thấy cô ngồi thụp trên đống ảnh chụp, những tấm ảnh có cô và anh, người cô ướt nhép, những sợi tóc rối loạn dính dáp, nham nhở là bột màu. Anh hiểu toàn bộ chuyện này là thế nào. Anh hối hận, hối hận vì mình cũng là một phần nguyên nhân khiến Na phải lâm vào hoàn cảnh này. Anh vẫn tưởng cô cứng rắn, vẫn tưởng cô mạnh mẽ nhưng con người không phải lúc nào cũng luôn mang bộ gai cứng nhọn trên mình, có lúc vì mệt mỏi họ không muốn gồng mình nữa. Và khi đó anh muốn mình có thể làm một điểm tựa vững chắc cho An Na.
Lam Phong xốc người An Na ngồi dậy, mặt anh tỏ rõ vẻ lo lắng nhưng nhìn kẻ đang ở trước mặt mình xem, thật là đáng hận, cô ấy còn ngơ ngơ ngác ngác mở to hai mắt nhìn mình như không hề có chuyện gì.
– Sao lại ngốc nghếch vậy hả? Vì những chuyện vớ vẩn đó mà vứt bỏ tất cả ư, mạng sống này là rất quý giá, hiểu không ? – Phong không thể nhịn nổi, muốn giáo huân An Na một trận
An Na nghe xong mặt lại càng thêm ngớ ngẩn một cách khờ dại, đôi mắt xanh ngây ngốc không rõ những lời Phong đang nói là gì!
– Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh!
Na thoáng ngạc nhiên khi thấy Phong xưng “ anh” với mình, cô có chút không quen. Nhưng Phong lại chẳng mảy may để ý đến biểu hiện đó :
– Anh mà không lên kịp chắc em nhảy xuống đó rồi phải không?
Anh thật chẳng hiểu sao bây giờ người ta có thể dễ dàng nghĩ đến chữ tự tử đến một cách vô thức như thế.
Ồ thì ra là vậy ! An Na cười phá lên:
– Phong à, anh bị nghiện phim truyền hình hả? Haha em chỉ đứng hóng gió thôi. Anh nghĩ em là loại người có thể mù quáng trong chuyện tình cảm sao?
Chẳng ai dám đám bảo mình sẽ luôn biết “ trừng mực” trong cảm xúc..
Và cũng chẳng ai khẳng định chắc chắn mình có đủ bản lãnh để tự chủ mọi ý thức khi mà trái tim lỡ loạn nhịp.
– Thật không? – Phong cau mày.
– Thật, lý trí em kiểm soát hành động bản thân rất tốt nhá! hehe
Nói xong , cô lại ôm bụng cười ha hả. Mặt Phong đ.ầ.n t.h.ố.i nhìn kẻ đang sặc sụa kia, An Na cười lăn lộn , chắc hẳn cô đã rất buồn cười, cô cười nhiều đến nỗi Phong thấy trong mắt cô đã dâng lên vài tầng ẩm ướt, hàng nước rịn ra làm lông mi đen huyền ướt bệt, bám dính vào viền mắt, miệng cô ngoác rộng khiến anh chẳng phân biệt được giữa đấy là mếu hay cười nữa.
Con người có thế giấu đi mọi điều trong lời nói, nhưng ánh mắt thì không thể giấu nổi tâm trạng của họ.
Cô luôn che đậy cảm xúc của mình như thế này ư?
Phong chìm vào sự trầm ngâm, cô gái này có một khí chất rất đặc biệt, cả lúc khóc hay khi tập trung suy nghĩ. Thoáng chốc anh có ý muốn che chở cho người con gái ấy, muốn bảo vệ cô để cô không còn bị bắt nạt vô cớ nữa.
Anh nhẹ nhàng kéo An Na về phía mình, thân thể mỏng manh của cô được bao chọn trong ngực anh. Anh nâng cằm cô,khiến cô chỉ có thể hướng về anh, mắt cô đẹp đến động lòng người, xanh ngời và sáng trong. Phong dịu dàng giơ tay lên lau khô những vệt ẩm ướt quanh mắt cô, da cô thật mịn, thật mát như lôi cuốn người khác muốn chạm vào. Đã lâu rồi trong lòng anh không chất chứa nhiều thứ cảm xúc hỗn độn như bây giờ….. Phải, đã rất lâu rồi.
Lá mùa thu rơi rụng phất phơ giữa trời xanh, thanh âm ấy xì xào, lao xao như khúc nhạc chỉ thuộc riêng về mùa thu. Vài cánh lá vàng sậm bị gió quyện , cuốn lên cao, lá mỏng manh nhẹ tựa lông hồng bay lên ,lướt qua sân thượng.
An Na đã thôi cười từ lúc nào không hay, cô yên tĩnh nhìn Phong. Những lời Phan Tử Hoàng vừa nãy vẫn quẩn quanh trong đầu cô “Đối với tôi mà nói. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ đánh giá cô là một kẻ tầm thường. An Na, cô là một người cô gái rất khá…..trên mọi lĩnh vực!”
Giờ đây khi đứng trước mặt Phong cô chợt hiểu ra ý từ trong lời nói ấy, đó không chỉ đơn thuần là một câu nhận xét bình thường, đó còn là lời vạch trần con người cô, Hoàng đang cố nhắm tới những bức ảnh mà Minh Diễm đem tới. Hoàng tin cô thực sự là kẻ bắt cá hai tay???!!!!
Cũng phải thôi, An Na đâu ngờ một vài cảnh ở trong đó cũng từng có lần Hoàng là người “đích thân” chứng kiến. Kẻ ngốc mới nghĩ giữa hai người là tình cảm thanh thuần bạn bè.
Sự trầm tĩnh kéo dài trong cả không gian lẫn thời gian rồi nó được chấm dứt bằng một cuộc điện thoại.
**********
Tại một cửa hàng xa xỉ phẩm (2), nơi đây nổi tiếng với những món hàng đắt giá đến cắt cổ, nó vượt xa hơn nhiều so với những gì người ít tiền có thể hình dung ra trong đầu.
Theo chân nhân viên cửa hàng, Lam Phong được đưa đến một quầy bar nhỏ. Vì không phải là một nơi để kinh doanh đồ uống, nên quầy ba này chỉ dành cho những khách quen hay những người có mối quan hệ thân cận với chủ cửa hàng.
Từ xa, anh đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Hạ Ngọc Hân , tay đeo gang trắng,cô đang tỉ mỉ xem xét vài món đồ đựng trên chiếc khay nhung màu tím than, đứng bên cạnh là người quản lí cửa hàng.
Lúc thấy anh đến cô ta khẽ nói nhỏ với Hân, rồi cũng ý tứ rời đi, chỉ còn lại Hân và Phong.
– Anh đến rồi à?
Hân vẫn vậy, vẫn luôn nở nụ cười mỉm, vẫn thường dùng cái chất giọng êm tai đến ngọt ngào mỗi khi nói chuyện với mọi người, nó có thể du người khác chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng tựa như giai điệu của bản tình ca sâu lắng. Có đôi khi anh cứ ngỡ mình là người duy nhất mà cô ấy muốn dùng thứ thanh âm tuyệt vời đó để nói chuyện.
Phong cũng nở một nụ cười ấm áp không kém đáp lại, anh từ từ đi đến chỗ cô, dùng một cái ôm và cái thơm má thay cho lời “ Chào “