Đọc truyện Em Mơ….. – Chương 21: Rất Giỏng Giang
Vậy ra Phan Tử Hoàng thừa hưởng cái khuôn mẫu “Tủ lạnh di động” kia là của ai?
– Ồ, sao chả giống gì vậy? – An Na hỏi
– ừm, nhìn không giống phải không? Phan Tử Hoàng có gương mặt hao hao giống mẹ cậu ấy!
Có lẽ bà ta là một người rất lạnh lùng – Na Na thầm đoán vậy.
– Bà ấy đã mất khi Hoàng còn rất nhỏ – Phong nói tiếp.
Điều này khiến An Na giật mình, cô không ngờ nhìn Hoàng như vậy lại bị chịu cảnh mồ côi mẹ từ nhỏ. Thì ra hoàn cảnh của Phan Tử Hoàng và cô cũng đều bất hạnh như nhau, cô không biết mặt cha, còn cậu ta thì phải chịu đựng nỗi đau mẹ qua đời.
Hai số phận này cũng đáng thương như nhau, bỗng chốc trong lòng Na dâng lên một cảm giác khó tài tả nổi. cô thấy mình cũng hiểu hơn về con người của Hoàng đồng thời thấu hiểu cảm giác của hắn, dù chỉ là đôi chút.
Bởi với cô, suy nghĩ và tâm tư của hắn luôn là một ấn số, một bài toán phức tạp đến từng chi tiết, lại không biết phải dùng bao nhiêu thời gian mởi giả mã được nó.
Ăn trưa tại nhà hàng xong, Lam Phong đề nghị dẫn Na đi thăm thú vài nơi ở Hà Nội, đặc biệt là cậu muốn cùng cô vào công viên trò chơi để giảm stress. Na đã từ chối vì cô còn phải làm bài giúp Quỳnh Vy nữa, với cả hôm nay phiền anh như vậy là đủ rồi. Nhưng Phong nhất quyết không đồng ý, cậu nói sẽ rút ngắn thời gian lại và cô bắt buộc phải đi cùng Phong.
Thấy Phong nhất định một mực như vậy, không chịu thay đổi ý kiến, An Na thuận ý chiều theo, cô đành phải hy sinh buổi tối , hy sinh giấc ngủ mà cô rất trân trọng để làm bài tập hộ Quỳnh Vy.
Ngày hôm sau, lúc lớp trưởng mang lên nộp đống báo cáo cho ông thầy tiến sĩ kinh tế, ông ta kêu cuối tiết cả lớp ngồi lại để nghe ổng đánh giá về kết quả mà các sinh viên đã làm. Người nào người nấy đều ngán ngẩm thở dài.
Phải công nhận năng lực của ông thấy rất tốt, là tốt đến mức kì lạ. Trong tiết ông giảng bài vẫn đầy đủ, nhưng xen kẽ các khoảng trống là lại thoăn thoắt xem vài bài của sinh viên. Một loáng đã xong, đến cuối tiết , cầm trong tay đống bài tập ông tuyên bố :
– Cả lớp hơn 50 người mà chỉ có đúng hai bài đạt tiêu chuẩn tôi đưa ra, một lớp kinh tế đối ngoại , lấy điểm đầu vào cao ngất ngưởng vậy mà chất lượng sinh viên sau khi vào trường thì quá là đáng thất vọng, các anh các chị tưởng được ngồi trong cái lớp này rồi là có thể ung dung tự do tự tại không cần lo nghĩ mà sau này vẫn có tiền ?
Ngừng mốt chút lấy, nhịp thở ông lại hắng giọng nói:
– Không chịu khó mà học đi, mới năm đầu mà đã thế này thì thử hỏi bốn năm nữa ra trường bằng trung bình cả lớp, huênh huênh hoang hoang cái nỗi gì, mà theo chủ nghĩa Mác đã từng nói, cuộc sống là không ngững lao động, con người không chịu khó thay đổi sẽ bị lạc hậu bla .. bla…
Ở trên cứ nói, ở dười cũng đầy bất bình, bọn họ cũng ghét, cũng khó chịu với cái cảnh lải nhải này:
– Chỉ từ mấy cái bản báo cáo đó mà ông ta đã vội phán xét rồi sao? – một sinh viên trong lớp nhỏ miệng.
– Tự nhiên lại phải nghe một đống chủ nghĩa mác, triết học các kiểu, khô khan. Đúng là hành hung thính giác của người khác mà – cậu sinh viên khác thêm mắm thêm muối.
Thuyên giảng một hồi cho đến tận cuối buổi học, ông thấy tiến sĩ kinh tế học nói rằng hai bài đạt tiêu chuẩn ông ấy đưa ra sẽ được chọn đi dự trong một buổi như kiểu talk show truyền hình nhưng là trong diễn đàn về kinh tế:
– Buổi nói chuyện này chủ yếu nói về tư duy đột phá, phương thứ kinh doanh và sẽ được nói chuyện cùng những doanh nhân thành đạt, lớp ta có hai bạn, hai bạn này sẽ đi cùng những học sinh ưu tú nhất của khoa quản trị kinh doanh năm tư để cùng nghe và diễn thuyết.
Rất vinh dự là trường ta có bốn xuất, tôi đã ưu tiên xin cho khóa năm nhất hai xuất.
Ông thầy giõng giạc nói, hai tay chắc sau lưng.
– Hai người ý là ai ạ ? – Một người lên tiếng hỏi thẩy.
Ông thầy nghe xong, dò lại cuốn sổ ghi ghi chép chép gì đó rồi tiếp tục nói:
– Một bài là của em Tường Quỳnh Vy, bài kìa là của Nguyễn An Na.
Tiếng nói vừa cất xướng, cả lớp ồ lên , mọi ánh mắt ngưỡng mộ lại chiếu về hai người con gái đang ngồi chung bàn. Duy trừ ba nàng “ Tam ca kiu” thì bĩu môi, ghen ghét.
Quỳnh Vy không tin nổi, hai mắt căng tròn quay sang nhìn An Na, một tay che miệng khống giấu nổi sự bất ngờ, mà lúc này An Na cũng vậy, cô cảm thấy vui mừng, không ngờ lại được khen ngợi đặc biệt lại được chọn đi tham dự diễn đàn nữa.
– Buổi diễn thuyết này sẽ diễn ra vào 8h sáng thứ bày tuần này, hai em nhớ đến đúng giờ.
– Em thưa thầy, nếu hôm ý em không đi có được không ạ? – Quỳnh Vy tự dưng đứng lên .
Điều này khiến cả lớp xôn xao nhìn cô, ông thầy nghe vậy lấy tay đầy gọng kinh xuống trên mũi, cau mày nhìn Vy:
– Là một cơ hội tốt, tại sao lại không đi?
Vy biết chứ , đó là một cơ hội tốt nhưng mà, hôm đó trường cô có tổ chức vài hoạt động ngoại khóa, mà Vy lại nằm trong ban cán sự, cô đã chuẩn bị rất kĩ càng cho chương trình hôm đó, lại còn là phó trợ lý đồng thời chịu trách nhiệm chị đảo nên không thể bỏ được.
Hơn nưa, bài báo lần này, không phải do Vy. Tất cả hai đều là do An Na làm, cô nghĩ mình cũng không xứng để được tham gia một diễn đàn tầm cỡ như vậy.
– Dạ thưa thầy, thấy có thể cử bạn khác không ạ? Hôm đó , trường mình cũng tổ chức hoạt động ngoại khóa có em là người chỉ đạo chương trình, giờ lên kế hoạch hết rồi nên không thể rút khỏi được ạ.
Quỳnh Vy điềm tĩnh nói.
Nếp nhăn trên trán của thầy càng đen lại, ông ta còn bĩu bĩu cái môi , lườm lườm con mắt nhìn Vy.
– Các em học ở một cái khoa như thế này, nên chăm chú học hành nhiều, còn mấy cái trò ba lăng nhăng hoạt động nên hạn chế. Thôi được rồi , nếu đã vậy thì lớp này chỉ có Nguyễn An Na , nhớ đến đúng giờ – rồi ông ta hướng mắt một vòng quanh cái lớp – Cả lớp nghỉ.!
Sáng thứ bảy trời trong xanh, làn nước long lanh, cơn gió hanh hanh.
– Hôm nay tôi không có đi học – An Na nói.
Cô đợi Hoàng trước cổng nhà từ sáng sớm rồi.
– Ờ vậy chào – Hoàng đáp, tay đã đội mũ bảo hiểm lên đầu, định quay đi.
– ơ khoan khoan, tôi không biết đường đến toàn nhà B, anh có thể đưa tôi đến đó không? – An Na vội vàng ngăn hắn lại.
Không đưa cô đi học thì đưa cô đến dự hội nghị, dù gì hắn cũng là “tài xế” của cô trong vòng một tháng mà, không thể bỏ qua cơ hội hành hạ này, đỡ tốn tiền mệt sức, ngu gì không tận dụng.
– Cô đến đấy làm gì? – Hoàng nhàn nhạt hỏi
– Thầy cử tôi đi tham dự một diễn đàn kinh tế ở đó, anh chỉ dẫn đường giúp tôi với – cô nhờ vả.
Hai người tiến vào bãi để xe của tòa nhà B, Phan Tử Hoàng đang định tắt máy xuống xe thì bị An Na ngăn lại.
– Anh xuống xe làm gì, không cần phải chờ tôi đâu , tý tôi tự về được mà! – Na nhanh nhảu nói vì cô ngại làm phiền hắn thêm.
– Xe dưa bở vừa đâm vào đầu cô à? Ai nói chờ cô. – Hắc nhếch môi nói, thanh âm nhàn nhạt. Vẻ mặt hắn như muốn nói “Cô đa tình rồi đấy”.
Na Na tức tím mặt tím mũi, bặm môi không nói thêm câu nào, ờ thì cô đây đa tình nghĩ thừa.
Phan Tử Hoàng nói xong mở hộp để đồ trên xe, lấy ra một chiếc túi xách bằng da pha nhung màu xanh rêu nhưng lại thuộc kiểu “vintage style “(Phong cách cổ điển), nhìn thoáng qua cũng biết chất liệu làm túi rất xịn, dòng chữ “Louis Vuitton “ được dập in chìm trên túi, hắn khoác lên rồi lạnh lùng cất bước đi cũng chẳng them ử hử tiếng nào với Na.
An Na theo số phòng và tầng ghi trong tờ thiệp mời đi tìm nơi diễn ra buổi diễn thuyết.
Bước vào thang máy, Na ngập ngừng nhấn số 5.
An Na theo số phòng và tầng ghi trong tờ thiệp mời đi tìm nơi diễn ra buổi diễn thuyết.
Bước vào thang máy, Na ngập ngừng nhấn số 5.
Khi cánh cửa thang máy chuyển bị khép lại thì bất ngờ bị mở ra một lần nữa, ngoài cửa vẫn còn người muốn đi
1
2
3
An Na sững sờ đến nỗi quên mắt cả chào hỏi, trong vài giây đâu cô thoáng bối rồi.
– Ồ , An Na phải không? – Người trung niên cất lời trầm ấm.
– Cháu chào bác, thật không ngờ lại được gặp bác ở đây! – Khóe môi cô cong lên.
Đúng thế, cô mới vừa mới gặp người đó vài ngày trước, người đàn ông thân thiện và hay cười – Phan Hùng Thái.
Người ta nói “ Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ “ quả không có sai, dù mới một lần gặp mặt nhưng cô đã cảm thấy rất quý mến và kính trọng người đáng bậc cha chú này, đặc biệt là cách nói chuyện không hề “có tuổi” của bác. Hôm nay lại có dịp gặp lại quả là có duyên.
– Bác cũng vậy, cháu đến đây làm gì thế? Không đi cùng Lam Phong sao ?
Á Lam Phong, bác ý vẫn cứ thích trêu cô như vậy.
– Cháu đên tham dự diễn đàn kinh tế ạ – Hai bàn tay đan vào nhau trong sự ngượng ngùng – Thật ra cháu với Lam Phong chỉ là bạn bè, không phải như bác nghĩ đâu ạ.
Bị hiểu lầm là điều cô luôn luôn chán ghét, đôi khi là sợ, nhất là Lam Phong đã có người yêu, đằng nào người lớn cũng biết nên cô muốn thanh minh kẻo “đêm dài lắm mộng”
– Vậy ư ? Là ông lão này lẩm cẩm rồi ?
– Không phải đâu, bác còn trẻ lắm chỉ là cháu không muốn bị hiểu nhầm thôi ạ – An Na cười rồi nhanh nhảu hỏi – Mà bác đến đây có việc gì ạ ?
– Tòa nhà này hôm nay chỉ tổ chức một buổi diễn thuyết kinh tế thôi đúng không ?
– Dạ ?…. à vâng chắc là thế – Cô gãi đầu, thật sự thì cô đâu có biết, nói mò thôi.
– Vậy là bác cháu ta cùng tham dự cùng nhau rồi haha – Bác cười sảng khoái khi thấy hành động lúng túng của An Na, rồi liếc nhìn xuống tờ giấy đỏ trong tay cô.
“cô bé này chắc có thành tích thuộc bậc xuất sắc thì mới được mời đi dự” Hùng Thái nghĩ thầm, trong lòng ông cũng nổi lên vài phần nể phục, còn nhỏ hơn nữa là con gái có được tấm thiệp mời danh giá kia thì quả là đáng ngưỡng mộ.
Một cô gái xinh đẹp và giỏi giang hơn nữa lại không hề phô trương, quả là một cô gái cao quý.
An Na nghe vậy thì nụ cười trên môi càng tươi, đôi mắt híp lại nhìn bác.
Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện rất thân tình cho đến lúc thang máy mở ra.
Bấy giờ đã là tầng 5, bác Thái định đi cùng cô đi vào buổi lễ , nhưng ông lại có điện thoại ,là việc công ty gì đó nên đã tránh đi nơi khác nghe rồi kêu cô cứ tự nhiên vào trước, không cần chờ ông.
Lúc vừa đến cửa chính nơi tổ chức buổi diễn thuyết, An Na gặp ông thầy kinh tế học. Cô cứ nghĩ là ông ấy không đi chứ.
Nhìn thấy cô, ông ấy vẫy vẫy cô tiến đến gần:
– Sao đến muộn thế? Thầy và hai bạn khóa trên vẫn đang chờ em.
– Dạ , em xin lỗi thầy…ưm.. . Bây giờ có thể vào luôn được không ạ ? – An Na cũng đảo mắt xung quanh nhưng không thấy người nào đáng tuổi sinh viên cả. Nhìn ai cũng chững chạc, bọn họn đều mặc đồ vest sang trọng tỏ rõ phong thái của những nhà lãnh đạo tài ba.
– Hai bạn đó đang chờ bên trong, chúng ta vào thôi ! – ông thầy dứt câu rồi quay bước đi, An Na theo đấy cũng bước vào ngay sau ông.
Cô được biết hai sinh viên này đều là những người xuất sắc nhất khóa Quản trị kinh doanh năm cuối và đều là con trai, kết quả mười hai năm thì không nói làm gì chỉ nhìn vào thành tích ba năm họ là sinh viên cũng làm kẻ khác phải giật mình, cho nên đương nhiên, ông thầy tiến sĩ đều rất vừa ý với bọn họ.
An Na biết vậy cũng thầm ngưỡng mộ hai người đó, gì chứ được ông thầy là trưởng khoa chuyên ngành quản trị, coi trọng như thế quả là rất hiểm.
Đến hàng ghế thứ ba, Na liền ngồi xuống bên cạnh thầy giáo mình.
– Đây là hai đàn anh khóa trên của em, em tự mình giới thiệu đi. – Ông sẵng giọng nói , nhìn cô rồi chìa tay sang hai người ngồi ngay cạnh đó.
An Na cũng rất tươi cười mà chấp thuận, cô nghiêng người kinh cẩn chào hai tiền bối khóa trên một tiếng.
Một anh chàng bốn mắt với chiếc áo sơ mi trắng đang bàn bàn chút việc gì đó với người ngồi cạnh nghe vậy quay ra mỉm cười nhìn cô. Anh ta có một vầng trán cao rộng, đường nét trên gương mắt đều cho thấy là một người thông minh , An Na giới thiệu vài nét cơ bản về mình, rồi tiếp tục nhìn sang người còn lại, nhưng người đó lại bị che lấp cả một khoảng nên cô phải đổ người về phía trước nhiều hơn để nhìn rõ.
Đồng thời anh đó lúc này hơi quay mặt lại.
– Em là khóa dưới – An Na cúi đầu một cái, rồi ngẩng lên tươi cười nói tiếp – Rất vui được là….làm…….quen……a…anh
Một lần nữa cô lại sửng sốt, bàng hoàng nhìn vị tiên bối giỏi giang, trống ngực đập dồn dập không thôi.
Là Phan Tử Hoàng, là hắn cũng đến đây.
Khoảnh khắc như ngừng lại, giữa không gian thuyên láo, hai người đó nhìn nhau như thể ở đó chỉ có hai người mà thôi.
Phong thái hắn ưu nhã mà chững chạc, những ngón tay thon dài đang cầm tập tài liệu, rồi lật dở từng trang trông nghiêm túc vô cùng, đôi mắt thâm sâu , hun hút hôm nay càng thêm phần quyến rũ khi ẩn sau hàng kính trắng.
Phút chốc cô đã bị hắn hút hồn bởi nét cương nghị đến mị hoặc, gương mặt hắn lúc này rất điềm đạm chữ không còn vẻ dửng dưng như thường lệ.
Thực sự thì còn bao nhiều điều cô chưa biết về hắn nữa đây ?
Học trò ưu tú, thuộc diện xuất sắc của khoa quản trị kinh doanh năm cuối ư ?
Nói khó tin thì cũng không phải , mà dễ tin thì càng không. Một kẻ lạnh lùng, đẹp trai đến mức nghẹt thở, được vô vàn các fan nữ trong trường ưu mến lại còn là con nhà giàu, hơn thế nữa hắn cũng là một sinh viên xuất sắc được hẳn trưởng khoa khen ngợi hết lời . Profile của Hoàng quả là hoàn hảo không tì vết.
Sự ghen tị đã cuộn trào trong lòng An Na. ( không chỉ có chị đâu, ai cũng ghen tị à)
Phan Tử Hoàng, hắn là được ông trời quá ưu ái rồi!
– Xin chào !
Lúc này Hoàng mới trả lời, môi hắn hơi nhếch lên thanh âm nhàn nhạt không tỏ ra bất ngờ chút nào bởi hắn đã biết là sẽ được gặp cô ở đây.
Nhận được một câu nói ngắn gọn đến khô khốc, thái độ không hề mặn mà, cũng chẳng nồng nhiệt. Anh ta còn coi đây như là lần gặp đầu tiên của hai người nữa chứ, vờ như người lạ với lời nói xã giao xa cách.
Sự hụt hẫng và chút nào đó thất vọng hiện lên từ sâu trong người cô.
Nhưng cô vẫn mỉm cười với hắn, như tự giễu chính mình, làm sao mà thất vọng ? phải chăng đã kì vọng quá nhiều, mà cô đã kì vọng vào cài gì, kì vọng vào một nụ cười hay một ánh mắt thân thiện, gương mặt niềm nở khi bắt gặp người quen hay là ước gì hắn đã không dửng dưng nói “ Xin Chào” , mà thay vào đó sẽ là “ Ồ An Na à, cô cũng đến đây hả, rất bất ngờ nhé” . Hờ hờ cô thấy sao mà nực cười quá, lại mộng tưởng viển vông rồi.
***********
Chủ đề của hội thảo hôm nay có tên là « Chiến lược phát triển thị trường »
Khách mời của chương trình đều là những doanh nhân tiêu biểu cả trong lẫn ngoài nước, còn những người tham dự thì cũng là những doanh nhân, nhà đầu tư vài quan chức cán bộ kinh tế nhà nước…. đương nhiên cũng những sinh viên tiêu biểu đại diện cho giới trẻ tham gia.
MC chương trình giới thiệu sơ qua về những vấn đề sẽ nói đến là đánh giá về tình hình kinh tế hiện nay tại Việt Nam, những ưu điểm và khuyết điểm của doanh nghiệp Việt rồi cùng nhau ngồi lại thảo luận và bàn bạc để đưa ra hướng đi mới và đúng đắn nhất cho các doanh nghiệp.
– Sau đây là đại diện của hội doanh nhân Việt sẽ lên phát biểu đôi lời,ông là người đã lãnh đạo công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản trở thành một công ty lớn mạnh và tầm cỡ.Vâng , xin trân trọng kính mời ông Phan Hùng Thái – chủ tịch công ty Sheldom lên nói đôi lời.
An Na nghe xong lời giới thiệu mà giật nảy mình.
Phan Hùng Thái – chủ tịch công ty Sheldom sao? An Na cũng biết bác ấy là rất giàu, là kẻ có tiền nhưng không ngờ bác ý lại là chủ tịch một công ty.
– Em biết công ty Sheldom không? – Ông thầy tiến sĩ ghé sang nói nhỏ vào tai An Na.
– Dạ không ạ! – Cô trả lời thẳng thắn, không hề che giấu vốn kiến thức của mình.
– Học kinh tế, em nên tìm hiểu về các doanh nhân Việt, dù ít dù nhiều cũng phải biết vài công ty cơ bản nhất , cơ bản ở đây chính là những công ty quy mô và có tầm cỡ ở nước ta.
Ông thầy từ tốn chỉ bảo.
Là tiến sĩ kinh tế đồng thời cũng trưởng khoa của một trường Đại học danh tiếng nên ông thường xuyên được mời đi lam ban cố vấn cho các công ty, doanh nghiệp, am hiểu về doanh nghiệp Việt không ít, kinh nghiệm và vốn kiến thức tích lũy rất nhiều, phải nói ông là bậc lão làng.
– Chẳng hạn như công ty Sheldom vừa rồi, một công ty chuyên phát triển về các loại hình dịch vụ vui chơi giải trí và mua sắm, thậm chí những nhà hàng hay khách sạn đều có mặt công ty này. Mỗi công ty nếu em chỉ muốn tìm hiểu sơ qua thì chỉ cần biết rõ vài người máu mặt, chủ chốt ở đó và công ty ấy có những hoạt động kinh tế nào.
An Na lắng nghe từng lời ông thấy răn dạy, cô thấy thầy không còn cái vẻ khó tính và khô khốc giống như trên giảng đường nữa mà thay vào đó là sự tận tâm, nhiệt tình trong từng lời nói và có vẻ gần gũi hơn nhiều.
– Em biết công ty Sheldom không? – Ông thầy tiến sĩ ghé sang nói nhỏ vào tai An Na.
– Dạ không ạ! – Cô trả lời thẳng thắn, không hề che giấu vốn kiến thức của mình.
– Học kinh tế, em nên tìm hiểu về các doanh nhân Việt, dù ít dù nhiều cũng phải biết vài công ty cơ bản nhất , cơ bản ở đây chính là những công ty quy mô và có tầm cỡ ở nước ta.
Ông thầy từ tốn chỉ bảo.
Là tiến sĩ kinh tế đồng thời cũng trưởng khoa của một trường Đại học danh tiếng nên ông thường xuyên được mời đi lam ban cố vấn cho các công ty, doanh nghiệp, am hiểu về doanh nghiệp Việt không ít, kinh nghiệm và vốn kiến thức tích lũy rất nhiều, phải nói ông là bậc lão làng.
– Chẳng hạn như công ty Sheldom vừa rồi, một công ty chuyên phát triển về các loại hình dịch vụ vui chơi giải trí và mua sắm, thậm chí những nhà hàng hay khách sạn đều có mặt công ty này. Mỗi công ty nếu em chỉ muốn tìm hiểu sơ qua thì chỉ cần biết rõ vài người máu mặt, chủ chốt ở đó và công ty ấy có những hoạt động kinh tế nào.
An Na lắng nghe từng lời ông thấy dăn dạy, cô thấy thầy không còn cái vẻ khó tính và khô khốc giống như trên giảng đường mà thay vào đó là sự tận tâm trong chỉ dạy và có vẻ gần gũi hơn nhiều.
– Sau này em còn phải đi giao tiếp rất nhiều, quan trọng nhất không phải là em giỏi đến đâu, điểm cao như thế nào, quan trọng là em có hiểu nét mặt người khác đang biểu lộ điều gì không? vì nếu em nói sai một lời, hay chỉ một từ không vừa ý , họ sẵn sàng ném em qua một bên, mọi cơ hội biến mắt tức thời…. cho nên em cần chú tâm vào nét mặt họ để điều chỉnh ngôn từ của mình một cách thích hợp nhất . Nào bây giờ hãy quan sát vị chủ tịch đang đọc diễn văn, để có thêm kinh nghiệm.
An Na đáp nhỏ một tiếng rồi ưỡn lưng ngồi thẳng người chăm chú nhìn Phan Hùng Thái. Phong thái bác chững chác mà uy nghiêm, khác hẳn với mấy lần cùng nói chuyện với cô.
Bất giác cô nhớ đến lời của Lam Phong rằng bố của Phan Tử Hoàng là bác Thái.
Vô thức cô rời tầm mắt sang phía Phan Tử Hoàng ngay gần đó.
Hắn ta khoanh tay trước ngực, mắt hơi nheo lại, bộ dạng chẳng có chút gì là hồ hởi hay vui mừng khi ba mình là đại diện đọc diễn thuyết mở màn cuộc hội thảo cả, khuôn mặt hắn ta thờ ơ mà đáng lẽ ra phải là tự hào hay kiêu hãnh mới đúng, vì hắn có một người ba giỏi giang đến thế cơ mà.
Hắn nhìn người đứng trên mục sân khấu cứ như chẳng phải ba mình vậy, ánh mắt đen thâm sâu kia chỉ nói lên rằng họ là những người xa lạ. Tuy vậy cậu ta vẫn lắng nghe chăm chú, nghiền ngẫm từng từ ngữ phát ra , có vẻ trông như là đang ngầm đánh giá tỉ mỉ từng lời một.
Ánh nhìn lóe lên sự căm ghét, đôi đồng từ đen kia lãnh khốc giờ bỗng cháy rực lên trong ngọn lửa của thù hận.
Sao lại như vậy? Bọn họ là cha con cơ mà.
“Hắn rất rất rất giàu , cha hắn là chủ hết xảy một dãy nhà hàng cao cấp từ Bắc vào Nam , còn cả mấy chi nhanh nước ngoài nữa cơ, tớ nghe nói còn cả vài khu trung tâm thương mại . Đại khái còn gì gì nữa ấy những không nhớ, nhưng quan hệ cha con giữa hắn và cha không tốt thì phải”
Những lời nói trước đây của Mai Hàn lại hiện lên trong đầu cô.
Vậy là giữa hai cha con Hoàng có xảy ra mâu thuẫn? Nhưng mẫu thuẫn đó như thế nào mà khiễn Hoàng ngay cả cha mình cũng có những loại biện hiện này?
Con gái thường rất nhạy cảm nhất là độ tuổi từ mười tám đến hai năm, họ nhạy cảm đến mức ngộ nhận.
Cô mong có lẽ cô đã nhìn nhầm hoặc tưởng tượng quá lên thái độ của Phan Tử Hoàng.
Lúc bấy giờ đã đến phần hội thảo, khách mời tham dự về phía doanh nhân trong nước vẫn là Phan Hùng Thái và có thêm vài Việt kiều ngoài nước .
An Na ấn tượng nhất phải nói đến là một người trung niên, có làn da màu lúa mạch, tướng tá cao lớn, cái bụng phệ đặc trưng của kẻ có tài và lắm tiền.
Cô cũng dõi theo mọi cử chỉ của người đó.
– Thầy ơi, người đàn ông phong độ kia chắc hẳn là rất thành đạt? – cô nhìn qua một lượt và rất muốn tìm hiểu thêm về giới doanh nhân ưu tú này.
Ông thây cũng đưa mắt nhìn theo chiều của An Na :
– Michael Nguyễn, ông ta là CEO điều hành một hãng điện tử ở nước ngoài. Chuyện về ông ta có rất nhiều, nghe nói ngày trước ông ta bị thua lỗ nặng nề sau đó qua nước ngoài cùng bạn bè hợp tác mở công ty. Người trong giới ví von, nếu quy đổi tài sản của Michel Nguyễn ra tiền mặt thì không thể dùng cân để đo ma phải dùng thước rồi tính thể tích.
An Na nghe đến đây mà rùng mình. Lại còn có cả thê loại giàu đến mức đó nữa sao?
Nghĩ đến đây cô lại lướt nhìn một lượt người đàn ông tên Michael kia khẽ đánh giá trang phục đều là đồ tây cao quý, từng đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ, cô không am hiểu về những nhãn hiệu thời trang nhưng cô chắc chắn giá bộ đồ kia rất đắt tiền.
Con người ta đã có tiền lại càng biết cách làm tăng thêm, có thể số tiền kiếm được sống vài đời không hết nhưng người ta vẫn muốn làm giàu. Bởi người ta làm giàu để khẳng định chữ “Tôi” của mình.
Vậy nên người giàu thì vẫn cứ giàu còn người nghèo thì….. chưa chắn vẫn nghèo đâu nhé!
– Ở giới này, cần phải có quan hệ xã giao sâu rộng, hơn nữa em học kinh tế đối ngoại càng cần tìm hiểu nhiều hơn về doanh nhân nước ngoài.
Dương Quốc Trọng là tên ông thầy tiến sĩ kinh tế đang ngồi cạnh An Na.
Quốc Trọng tham gia rất nhiều cuộc hội thảo kiểu như thế này. Điều ông quan tâm nhất trong cuộc đời của mình là có thể rèn rũa được những học trò xuất sắc nhất để tiếp bước cho nền kinh tế sau này. Tiền với ông không thành vấn đề, cái cốt lõi là phải tìm được người có tố chất thì ông sẽ tự nhiên mà giúp đỡ chỉ bảo mà không cần người ấy phải trả “học phí”. Do đó trong hàng ngàn học sinh được tuyển chọn vào trường hàng năm, thường chỉ có vài ba người đạt yêu cầu ông đề ra.
MC nói muốn mời đại diện của giới trẻ nên để thêm rõ ràng về góc nhìn của những người trẻ tuổi.
Cô ấy đã mời sinh viên của trường An Na đang học nên phát biểu và Phan Tử Hoàng là người đại diện lên nói chính kiến của mình.
Những bước chân bước đi chắc nịch sải dài trên thảm đỏ, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu nude có viền kẻ đen, còn đôi chân thon thì được bao bọc bởi chiếc quần âu sậm màu, cả bộ đồ ánh lên sự trang nhã, thanh lịch mà cũng rất sang trọng, lại thêm thần thái khuôn mặt lạnh lùng kiều mị.
( Chính là bộ quần áo trong ảnh ở chương trước đó)
Khi hắn đã vững vàng trên sân khấu chuẩn bị phát biểu, mọi ánh đèn tự nhiên mà hướng về đó khiến cả thân ảnh cao lớn ấy sáng chói trong một vầng hao quang.
Lúc này những vị khách mời trên đó cũng đều chú ý đến hắn, Phan Hùng Thái nhìn hắn chăm chú, nụ cười trên môi cũng đậm dần rồi chuyển sang rạng rỡ, khuôn mặt sáng ngời dường như rất tự hào về người con này. Không những thế ánh mắt còn tràn ngập vẻ nhu tình, là rất thương yêu Phan Tử Hoàng.
Biểu hiện của bác đối lập hoàn toàn với những gì An Na vừa nhìn thấy ở Hoàng.
Từng luận điểm Hoàng đưa ra đều đã được lựa chọn kĩ càng, lời lẽ lí luận vô cùng sắc bén, hành văn mạch lạc. Hắn rất tự tin mà nhấn nhá từ ngữ làm cho lời nói càng sống động và thuyết phục.
An Na trong lòng lại thầm kính nể người con trai ấy thêm vài phần.
*
*
*
Diễn đàn kết thúc cùng đã là lúc gần trưa, vì ngồi ở hàng ghế thứ 3 nên cả bốn thầy trò đã ngồi chờ mọi người tản ra gần hết mới đứng dạy.
An Na cố gắng không để mình bị chú tâm và Phan Tử Hoàng vì cô sợ nếu không tự mình kiểm soát hành vi thì trai tim cô sẽ làm càn mà đập thình thịch.
Một đoạn dài bước đi, An Na thường nói chuyện , trao đổi thông tin với thầy Trọng, ngay đến cả một cái liếc mắt sang Hoang, cô cũng không dám.
Nhưng một khắc lơ đễnh cô mải mê nghe thầy nói mà không nhận ra có người đang tiến lại gần.
Một anh chàng tây cao lớn đang dò từng bước chân, đống tài liệu cao ngút đã che chắn tầm mắt nên không nhìn thấy một cô gái phía bên này. Vô tình bước đi hơi lỡ đà , trao đảo một hồi liền bị ngã xuống.
– Oái….
An Na cũng không kịp phản ứng, cô còn không hề biết tới sự có mắt của anh ấy nữa mà.
– Cẩn thận!
Nhưng ngay khi cả chồng giấy A4 sắp đổ vào cô thì một cánh tay tráng kiện đã lôi cô lại, giữ vững người cô trong lồng ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn đập vào một “bức tường” thịt khỏe khoắn. Cô giật mình ngẩng lên thì đã thấy chiếc cằm chẻ của Hoàng.
Chàng tây kia theo đà ngã uỳnh xuống đất, đống giấy bay phấp phới trong không trung rồi là là liệng xuống, phủ kín một khoảng trống.
Mọi người ở đây đều bị chú ý bởi sự việc này, sau đó chưa đầy vài giây Michael Nguyễn bỗng đi tới, nhíu mày tỏ vẻ không vui nhìn người nằm sõng soài dưới đất, những nếp nhăn trên trán cũng lộ rõ.
Chàng trai kia lúc này đã cuống quýt ngồi dậy, thu gom lại giấy tờ :
– Tôi xin lỗi, thưa ngài! – Tay anh ta vừa nhặt tài liệu vừa run run, chỉ sợ bị trách tồi rồi đuổi việc.