Đọc truyện Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!! – Chương 3: Nhà tôi rộng lắm, cô hãy đến nhà tôi ở đi !
Hôm nay là 1 ngày chủ nhật đẹp trời, tại biệt thự của H.Anh, dưới bóng cây nhỏ ở trong vườn, H.Anh và T.Bảo đang ngồi tâm sự với nhau, H.Anh kể lại hết tất cả mọi chuyện cho Bảo nghe. Không ngờ khi nghe xong, Bảo cũng có chút bất ngờ.- Là thật vậy sao? Bảo hỏi.
– Đúng vậy đó….
H.Anh nói với giọng có vẻ hơi buồn. T.Bảo thấy H.Anh như vậy, nên cũng khá là ngạc nhiên bèn nói:
– Lạ à nha, hiếm lắm tao mới thấy mày quan tâm đến 1 người con gái đó. Chẳng lẽ….mày kết con nhỏ đó rồi hã?
H.Anh hơi ngượng rồi nói lại:
– Không phải….là do tao thấy hơi có lỗi với nó thôi chứ không phải như mày nghỉ đâu.
T.Bảo dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của bạn mình nên Bảo đã nảy ra 1 ý mà T.Bảo đoán chắc được là khi nói ra là thằng bạn mình sẽ phản đối kịch liệt, nhưng ai biết được cứ nói thử xem sao. Thế là Bảo lên tiếng:
– Hay mày lấy công chuộc tội đj !
H.Anh hơi thắc mắc nên hỏi lại:
– Tại sao tao phải lấy công chuộc tội chứ.
– Mày nghỉ thử đj, cô gái đó cha mẹ mất sớm nên được cô nuôi từ nhỏ, không những vậy cô ta hiện còn đang sống trong 1 dãy phòng trọ chật hẹp, cũ kĩ, vậy mà cô ta vẫn sống được từ nhỏ đến giờ, hoàn cảnh cô ta quá đáng thương hay sao, vì vậy nhân cơ hội này mày hãy lấy công chuộc tội đj .
– Nhưng tao biết phải làm gì giờ?
T.Bảo bắt đầu bình tĩnh,lấy lại tinh thần để nói ra 1 đề nghị hết sức nguy hiểm:
– Hay là mày…..mày cho nó về ở chung với mày đj, nhà mày rộng mà, mày có thể cho nó ở tầng trên còn mày ở tầng dưới hoặc ngược lại.
Thấy H.Anh hơi châu mày lại, Bảo run lắm nhưng rồi…..
– Tao thấy cũng được đó, tao sẽ cho nó về ở chung với tao 1 thời gian, sau khi nó tốt nghiệp thì sẽ tính tiếp, coi như là xin lỗi nó.
Bảo nghe vậy mừng lắm nên đã vội vàng nói:
– Hay là bây giờ mày đj đón nó về luôn đj !
– Uk vậy cũng được.
– Nhưng mày đj 1 mình đj, bây giờ tao phải về rồi..
– Mày về đj, tao cũng không cần mày đj chung đâu
H.anh cười nói.
– Mày hay lắm, uổng công tao nghĩ kế cho mày mà giờ mày lại xua đuổi tao…..thằng chó chết !
H.anh cười nhẹ rồi tiễn thằng bạn thân ra về rồi cậu cũng nhanh phóng lên xe bay đến nhà My.
Khi đến nơi, cậu thấy My đang phơi đồ ngoài sân nên cứ thập thò ngoài cổng, không dám vào.Bỗng…..
– Hắt….hắt….hắt xì…
My giật mình nhìn ra cổng thì thấy cậu ta đứng thập thò nênn tiến ra hỏi:
– Là cậu sao?
H.anh giật mình đáp:
– uk là tôi.
– Sao cậu biết nhà tôi? Cậu đến đây làm gì?
– Tôi đến để….tìm cô..
My ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao lại tìm tôi? Tôi không hiểu….?
H.anh bắt đầu hơi run nhưng cậu đang cố gắng lấy can đảm để nói ra thành ý của mình :
– Nhà…..nhà của tôi rộng lắm…cô hãy đến ở nhà tôi đj, đừng ở đây nửa!
My kinh ngạc khi nghe H.anh nói như vậy nên hỏi lại:
Tại sao chứ? Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết?
– Tôi đã nghe cô của cô kể lại hết mọi chuyện rồi, tôi thấy cô thật ….đáng thương nên…..với lại tôi cũng cảm thấy áy náy với cô vì đã lớn tiếng với cô ở cái chuyên hôm mà cô hất đồ hốt rác vào người, mặc dù biết là lúc đó cô sai trước nhưng tôi vẫn không hiểu sao lại thấy hơi áy náy nên tôi làm như vậy….mong cô chấp nhận sự giúp đỡ của tôi…(t/g: lạ thật, đây là lần đầu tiên h.anh phải cầu xin người khác như vậy)
– Tôi cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng tôi không muốn cậu phải thương hại tôi, tôi không thích …..vả lại, nếu tôi đj…..vậy cô tôi thì sao
Bà Huệ dường như đã nghe và hiểu hết mọi chuyện nên tiến ra nói:
– Không sao đâu con
My giật mình quay lại thì nghe cô mình nói vậy nên đáp:
– Nhưng cô….nếu mà con đj….thì làm sao cô có thể tự xây xở 1 mình được.
– Cô ko sao đâu cn à, con hãy chấp nhận thành ý của cậu ấy. Từ khi nhận con về nuôi, cô đã thầm mong ước là khi con lớn sẽ có 1 cuộc sống đàng hoàng chứ thật sự cô không muốn con phải khổ nhưng cô thì không thể làm được chuyện gì cho con hết, vì vậy đây là 1 cơ hội tốt nên con hãy đj đj, nếu chừng nào thấy nhớ cô thì hãy về thăm cô vài ngày cũq được mà. Bà huệ nói với giọng nhẹ nhàng.
– Đúng đó, đâu phải tôi bắt cô ở luôn đâu, thỉnh thoảng cô cũng có thể về chơi mà. H.anh nói
Thấy được sự nhiệt tình của cậu ta và nghe lời khuyên bảo của bà huệ nên my không tài nào từ chối được, rồi cô lặng lẽ đi vào phòng để thu dọn hành lí, rời xa nơi này ngay trong ngày hôm đó.
Và rồi chiếc xe ấy cũng từ từ lăn bánh, cô quay ra sau thì thấy cô mình đaq vẫy vẫy tạm biệt cô , cô thấy vậy nên cũq vẫy vẫy chào lại mà nước mắt của cô thì không ngừng rơi, …. Trên xe, H.anh ngồi 1 góc, My ngồi 1 góc, chẳng ai nói gì, lúc đó trời cũng đã dần dần tối….