Đọc truyện Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!! – Chương 23
Sáng hôm sau…
– Này, hôm nay cô có đi gặp bạn bè nửa không vậy…?__Hải Anh hỏi.
– Hả…s..sao cậu biết…?__My mém mắt nghẹn vì câu hỏi của Hải Anh.
– Ờ thì tôi đoán vậy thôi…nhưng chắc là thật rồi…__Hải Anh.
– Ừ thì…nhỏ bạn của tôi hôm nay muốn đãi chúng tôi một bữa tiệc tại nhà mừng vì bạn bè lâu ngày gặp lại ấy mà…nên…cậu cho tôi đi nha…!__My.
– Tùy cô thôi…__Hải Anh.
– Ơ…ừ…
My ngạc nhiên lắm vì không hiểu tại sao Hải Anh lại hỏi vậy, không lẽ Nhi đã nói gì với Hải Anh rồi sao ? My sợ lắm nhưng suy cho cùng, Nhi là bạn thân nhất của My mà, Nhi không bao giờ làm như vậy đâu. Nhưng để chắc cú hơn thì lát nửa, lên trường My sẽ hỏi Nhi sau. Còn về phần Hải Anh thì cậu ta chỉ nói vậy để My đừng nghi thôi chứ thật ra là, Hải Anh muốn My đi để chiều nay Hải Anh sẽ đi theo dõi thử thôi…
Hôm nay trên lớp My không có những tiết học căng thẳng nhưng trong đầu My thì lại đang rất căng thẳng và lo lắng. My lo là Nhi đã nói gì đó với Hải Anh, mặc dù biết là Nhi không bao giờ làm như vậy nhưng My vẫn cảm thấy có gì bất an sao sao ấy…Trong lòng của My bây giờ chỉ mong giờ ra chơi mau đến để hỏi Nhi thử đã có chuyện gì xảy ra…Và cuối cùng, mong ước của My đã thành hiện thực…Reeng…Reeng…Reeng…
– Nhi à, mày có nói với Hải Anh là tao đi làm không đấy ?__My.
– Mắc gì tao phải nói…mày khùng à, chính mày cũng là người tuyên bố là khi nào công việc ổn định thì sẽ nói rồi mà, đã vậy thì tao nói làm gì nữa…__Nhi.
– Thật không…mày mà xạo thì bà đây không tha cho mày đâu nhá…!!__My hùng hồn nói.
– Ơ hay con này…tao có khi nào nói xạo mày chưa ? Tao đây là người giữ bí mật kín nhất nhá…Mày không tin tao à ?__Nhi.
– Nếu mày đã nói vậy thì…tao tạm tin mày.__My.
– Sao vậy…bộ Hải Anh biết chuyện rồi à…?__Nhi.
– À…ờ…không có gì…tao chỉ hỏi cho chắc thôi…__My.
– Thế à…__Nhi.
*Tại lớp học của Hải Anh…
– Có chuyện gì mà nhìn mặt mày trông có vẻ căng thẳng vậy…?__Bảo.
– Mấy ngày nay tao thấy My có chuyện gì đó lạ lắm mày ạ !!__Hải Anh.
– Chuyện gì là chuyện gì ? Mày nói cụ thể ra xem nào…!
– Ờ thì….mấy ngày nay cô ấy cứ nói với tao là đi gặp bạn bè gì đó. Mà đi gặp gì mà đến hai ba ngày luôn. Hôm nay cô ta định đi nửa này. Sao tao nghi cô ta đang giấu tao chuyện gì đó thì phải…__Hải Anh.
– Vậy giờ mày tính sao…?__Bảo.
– Tao tính là chiều nay đi theo dõi cô ta xem coi cô ta đi đâu…__Hải Anh.
– Vậy chiều nay tao phải về một mình à ?__Bảo.
– Thông cảm đi bạn hiền…__Hải Anh.
– Haizz…cái thằng mắc dịch này…lần này thôi đó nhá…!!__Bảo.
– Ừ…tao biết rồi !__Hải Anh.
Thế là hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện để trở về chổ ngồi. Trong lòng Hải Anh bây giờ thật sự đang rất lo cho My, chỉ mong giờ ra về đến lẹ thôi…Thế là 1 tiết…2 tiết…Và…Reeng…Reeng….
– Chào mày nha, tao đi trước nhá…__My nói vội chào Nhi xong rồi chuồn ra cổng sau đi để tránh mặt mọi người. Còn Hải Anh thì đang chuẩn bị hành động theo kế hoạch của mình. Hải Anh không thấy My đi cổng trước nên nghi lắm, liền chạy vội ra cổng sau tìm thử thì thấy My đi chưa xa lắm nên lén lút đi theo sau.
My đã đi bỏ lại Nhi về một mình và Bảo cũng thế. Nhưng ông trời sẽ không cho hai người họ đi về riêng đâu nha…Bảo đang đi thì thấy có bóng dáng người nhỏ nhắn trông quen quen đang ở phía trước. Nhìn kĩ lại thì biết đó là Nhi, Bảo mừng lắm liền chạy đến nói :
– Ơ…cô cũng bị My cho đi về một mình à ?
– À…ừ…__Nhi.
– Tôi cũng giống cô vậy nè…tôi cũng bị cái tên Hải Anh chết bằm đó cho ra ghìa đây này…__bảo.
– Ủa…cậu ta đi đâu mà để cho cậu phải về một mình ?__Nhi thắc mắc hỏi.
– À thì…cậu ta nói là đi theo dõi My chuyện gì đó…__bảo.
– T..Theo d..dõi My ư…__Nhi ấp úng.
– Ừ…cậu ta nói vậy đấy. Nhưng mà My có chuyện gì mà cậu ta phải theo dõi ? Cô có biết tại sao không ?__Bảo.
– À…ừm…tôi…không biết..__Nhi.
– Thế à..vậy để ngày mai tôi hỏi hắn.__Bảo.
Và cứ thế là, hai người họ cứ buông dưa lê suốt cho đến khi mỗi người một hướng thì mới chịu thôi…Trong khi đó, tại quán cà phê ấy…
Hải Anh đã phải giả dạng là một vị khách vào uống cà phê như mọi người để tránh sự nghi ngờ của My. Hải Anh lựa chổ ngồi gần ở cuối quán để tiện cho việc theo dõi xung quanh. Vừa thấy My tiến lại thì Hải Anh vội vàng cầm tờ báo lên giả vờ đọc để cho My không nhìn thấy mặt mình.
– Cho hỏi anh uống gì ạ…?__My.
– À…ờ…cho tôi một tách trà nóng..!__hải Anh cố gắng gằng giọng để My không biết đó là Hải Anh.
– Vâng…sẽ có ngay thôi ạ…!!__My.
Lúc này đây Hải Anh đã biết suy đoán của mình về Mỹ là đúng. Cô ta không hề đi gặp bạn bè gì cả, cô ta chỉ nói dối mình chỉ để đi làm cái công việc này thôi. Nhưng chuyện đó thì có gì mà cô ta phải giấu mình chứ ? Hải Anh giờ đây đã rất giận lắm rồi, chỉ muốn lôi Mỹ ra mà hỏi cho rõ chuyện thôi. Nhưng Hải Anh sẽ cố kìm chế cơn giận của mình lại để khi nào về nhà thì sẽ hỏi Mỹ sau.
– Nè..cô gái đó thật sự tội nghiệp đấy !__Chị quản lí.
– Ừ…đúng vậy đó, thật sự là em không muốn phải làm như vậy với cô gái ấy đâu nhưng nếu tôi không làm thì ông chủ sẽ cắt lương tôi mất. Nhưng không hiểu sao em thấy có lỗi với cô ấy quá. Mọi công chuyện từ trên xuống dưới đều một tay cô ấy lo tất tần tật hết còn chúng ta thì chỉ biết ngồi đây mà sai vặt cô ấy thôi…__Người nhân viên.
– Phải chịu thôi…ông chủ nói sao thì chúng ta phải làm vậy thôi em à…Thôi chúng ta đi tiếp tục công việc của mình đi…__Chị quản lí.
– Vâng !__nhân viên.
Cuộc nói chuyện ấy đã thu gọn vào tai của Hải Anh không xót một từ nào. Nói mới để ý nha, từ nãy đến giờ chỉ thấy My đi phục vụ bàn này bàn nọ thôi chứ những nhân viên thì chỉ biết đứng đó mà nhìn nhìn ngó ngó rồi ngồi nói này nói nọ. hải Anh nhìn mà thấy thương cho My, lúc này đây Hải Anh chỉ muốn tìm cái tên chủ quán đó để mà đập cho hắn ta một trận thôi.