Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?

Chương 21


Đọc truyện Em Làm Ơn Im Đi, Được Không? – Chương 21

CÔNG TƠ MÉT NÀY CÓ CHẠY ĐÚNG KHÔNG ?

Thực tế là chiếc xe cần được bán gấp, và Leo giao Toni làm việc đó. Toni thông minh và cá tính. Cô từng bán bách khoa toàn thư trẻ em giao tận nhà. Cô thuyết phục được anh, cho dù anh chẳng có con. Sau đó, Leo hẹn hò với Toni, và cuộc hẹn đó dẫn đến tình trạng hiện giờ. Giao dịch này phải thực hiện bằng tiền mặt, và nó phải được hoàn thành trong tối nay. Ngày mai ai đó có thể siết nợ cái xe. Thứ Hai họ sẽ ra tòa, không còn nhà – nhưng tin tức về họ đã loang từ hôm qua, khi luật sư của họ gửi thư thông báo ý định phá sản đi. Chẳng việc gì phải lo phiên tòa thứ Hai, luật sư nói. Họ sẽ bị thẩm vấn phải ký một số giấy tờ, và chỉ thế. Nhưng hãy bán chiếc xe mui xếp đi, ông ta nói – ngay hôm nay, ngay tối nay. Họ có thể giữ cái xe nhỏ, xe của Leo, không vấn đề gì. Nhưng nếu họ ra tòa với chiếc xe mui xếp to đó, tòa sẽ lấy, và thế là hết.

Toni diện quần áo. Lúc đó là bốn giờ chiều. Leo lo bãi xe đóng cửa. Nhưng Toni cứ thong thả chọnquần áo. Cô mặc một cái áo trắng mới, cổ tay rộng thêu ren, bộ vest mới, giày cao gót mới. Cô chuyển đồ từ cái túi cói sang cái xách tay da láng mới. Côngắm nghía túi đựng đồ trang điểm bằng da kỳ đà và cho nó vào luôn. Toni trang điểm mặt mũi tóc tai đã hai tiếng đồng hồ. Leo đứng ở của phòng ngủ cọ đốt tay vào môi, ngắm nhìn.

“Anh làm em run,” cô nói. “Em ước gì anh đừng đứng không,” cô nói. “Vậy nói xem trông em thế nào.”

“Trông em xinh,” anh nói. “Trông em tuyệt. Anh sẽ mua xe của em bất kỳ lúc nào.”

“Nhưng anh không có tiền,” cô nói, ngắm mình trong gương. Cô vuốt tóc, cau mày. “Và tình trạng tín dụng của anh thì thảm hại. Anh chẳng là gì,” cô nói. “Trêu anh thôi,” cô nói và nhìn anh qua gương. “Đừng nghiêm trọng quá,” cô nói. “Việc phải làm, nên em sẽ làm. Giả thử mình đem cầm, cùng lắm được ba, bốn trăm đô, cả anh và em đều biết như thế. Anh yêu, sẽ là may mắn nếu anh không phải trả cho họ.” Cô vuốt tóc lần cuối, bặm môi, dùng khăn giấy lau chỗ son lem. Cô quay khỏi gương và cầm ví lên. “Em sẽ phải ăn tối hay gì đó, em đã bảo anh rồi, cách họ làm việc là như vậy, em biết họ. Nhưng đừng lo, em sẽ chuồn được,” cô nói. “Em sẽ xử lý được.”

“Jesus ” Leo nói, “em có cần phải nói như vậy không?”

Cô nhìn anh chăm chú. “Chúc em may mắn đi,” cô nói.

“Chúc may mắn,” anh nói. “Em có cái giấy cho thôi việc ở đó không?” anh nói.

Cô gật đầu. Anh đi theo cô băng qua nhà, cô là một phụ nữ cao, ngực cao và nhỏ, hông và đùi rộng. Anh cào một cái mụn trên cổ. “Em chắc không?” anh nói. “Phải chắc chắn đấy. Em phải mang theo cái giấy cho thôi việc.”

“Em có cái giấy đó rồi,” cô nói.

“Phải chắc chắn đấy.”

Cô định nói gì đó, nhưng thay vì vậy cô nhìn mình trong kính cửa sổ mặt trước nhà rồi lắc đầu.

“Ít nhất hãy gọi điện,” anh nói. “Cho anh biết chuyện gì đang diễn ra.”

“Em sẽ gọi,” cô nói. “Hôn, hôn. Ở đây,” cô nói và chỉ tay vào khóe miệng. “Cẩn thận,” cô nói.

Anh giữ cửa cho cô. “Em định thử ở đâu truớc?” anh nói. Cô vượt qua anh đi ra cổng.

Ernest Williams nhìn từ bên kia đường. Vận quần lửng, bụng phệ, ông vừa nhìn Leo và Toni vừa xịt tưới đám thu hải đường. Có một lần vào mùa đóng vừa rồi, trong những ngày lễ, khi Toni và bọntrẻ về thăm mẹ Leo, Leo mang một cô gái về nhà. Chín giờ sáng hôm sau, một thứ Bảy sương mù giá lạnh, Leo đưa cô ta ra xe, làm Ernest Williams – lúc ấy đang ở trên vỉa hè với tờ báo trên tay – ngạc nhiên. Sương mù tan, Earnest Williams nhìn chằm chằm, rồi đập mạnh tờ báo vào chân.

Leo nhớ lại cú đập đó, rụt vai lại, nói, “Em đã dự định chỗ nào trước rồi chứ?”


“Em cứ tùy tình hình,” cô nói. “Cứ đến bãi xe đầu tiên, rồi em sẽ liệu xem.”

“Cứ đặt giá khởi điểm là chín trăm,” anh nói. “Rồi hạ xuống. Chín trăm là một món hời, cho dù có phải trả tiền mặt.”

“Em biết phải bắt đầu từ đâu.”

Ernest Williamsxoay vòi nước về hướng họ. Ông nhìn họ chằm chằm qua tia nước xịt ra. Leo đột nhiên muốn thú tội.

“Anh chỉ muốn chắc,” anh nói.

“OK, OK,” cô nói. “Em đi đây.”

Đó là xe của cô, họ gọi đó là xe của cô, và điều đó khiến sự việc tồi tệ hơn. Mùa hè cách đây ba năm họ mua nó, mới tinh. Cô muốn làm gì đó sau khi bọn trẻ bắtđầu đi học nên quay lại công việc bán hàng. Anh đi làm sáu ngày một tuần tại nhà máy thủy tinh sợi. Có thời gian họ chẳng biết làm thế nào để tiêu tiền. Họ mua chiếc xe mui xếp, trả trước một nghìn đô, rồi hằng tháng trả gấp đôi, gấp ba lần các khoản tiền trả góp nên trong vòng một năm đã thanh toán xong. Trước đó, khi cô đang thay quần áo, anh đã lấy con đội và phụ tùng ra khỏi cốp xe cũng như dọn dẹp sạch sẽ bút chì, diêm, tem Blue Chip trong ngăn để găng tay. Rồi anh rửa xe và hút bụi. Cái nắp ca pô đỏ và cản sốc trông sáng loáng.

“Chúc may mắn,” anh nói và chạm khuỷu taycô.

Cô gật. Anh thấy như cô đã đi rồi, đã vào cuộc thương lượng rồi.

“Mọi chuyện rồi sẽ khác,” anh gọi khi cô tới lối ra. “Thứ Hai mình sẽ khởi đầu lại. Anh nói thật đấy.”

Earnest Williamsnhìn họ và quay đầu nhổ nước bọt. Cô ngồi vào xe và châm một điếu thuốc.

“Giờ này tuần tới!” Leo lại gọi. “Sẽ trở thành dĩ vãng cũ xưa!”

Anh vẫy tay khi cô lùi xe ra đường. Cô sang số và bắt đầu chạy. Cô tăng tốc, lốp xe rít nhẹ.

Trong bếp Leo rót một ly rượuScotch rồi mang ra sân sau. Bọn trẻ con đang ở nhà mẹ anh. Cách đây ba ngày anh nhận được một lá thư, tên anh được viếtbằng bút chì trên một cái phong bì bẩn, lá thư duy nhất trong cả mùa hè không yêu cầu thanh toán đầy đủ. Thư viết, bọn con rất vui. Bọn con thích bà nội. Bọn con có một chó mới tên là Ông Sáu. Nó dễ thương. Bọn con yêu nó. Chào bố.

Anh đi lấy lên thêm một ly. Anh thêm đá và thấy tay mình run run. Anh xòe tay trên bồn rửa bát. Anh nhìn tay mình một chốc, để ly xuống, rồi xòe tay kia ra. Rồi anh cầm ly lên quay ra ngoài ngồi trên mấy bậc thang. Anh nhớ hồi còn nhỏ bố anh chỉ căn nhà xinh xắn, một ngôi nhà trắng, cao có những cây táo và hàng rào gỗ bao quanh. “Đó là nhà của Finch,” bố anh nói giọng đầy ngưỡng mộ. “Ông ấy phá sản ít nhất hai lần. Nhìn nhà ông ấy kìa.” Nhưng phá sản nghĩa là công ty sụp đổ hoàn toàn, các nhà quản lý cắt cổ tay và nhảy ra cửa sổ, hàng nghìn người phải dạt ra đường.

Leo và Toni hãy còn đồ đạc. Leo và Toni có đồ đạc, còn Tom và bọn trẻ con có quần áo. Những thứ đó được miễn trừ. Còn gì nữa? Xe đạp của bọn trẻ, nhưng anh đã gửi cất ở nhà mẹ anh. Máy lạnh xách tay và đồ điện tử, máy giặt và máy sấy mới, cách đây nhiều tuần xe tải đã đến chở đi. Họ còn có gì nữa? Cái này cái nọ, chẳng có gì đáng kể, toàn nhữngthứ cũ mèm hoặc sứt mẻ từ lâu. Nhưng họ đã có những bữa tiệc tùng tưng bừng, những chuyến du lịch tốt đẹp. Đến Reno và Tahoe, chạy tám chục dặm giờ để mui trần và radio mở. Đồ ăn, đó là một trong những thứ họ tiêu tốn nhiều. Họ ngập trong thực phẩm. Anh ước chừng nội những món xa xỉ phải đến hàng nghìn. Toni ra tiệm vớ lấy tất cả thứ cô nhìn thấy. “Hồi nhỏ em rất thiếu thốn,” cô nói. “Các con sẽ không phải thiếu thốn,” như thể anh đã nói rằng chúng nên thiếu thốn. Cô tham gia mọi câu lạc bộ đọc sách. “Hồi bé em chẳng bao giờ có sách,” cô nói khi xé những cái gói bưu kiện nặng nề. Họ tham gia các câu lạc bộ băng đĩa nhạc để có thể mượn đĩa về nghe trên bộ dàn âm thanh mới. Họ mua đủ thứ. Kể cả một con chó săn nòi tên là Ginger. Anh trả hai trăm mua nó chỉ để hai tuần sau thấy nó bị cán ngoài đường. Họ mua những thứ họ muốn. Nếu không trả được, họ mua chịu. Họ cứ mua.

Áo lót anh ướt; anh cảm thấy mồ hôi lăn từ nách. Anh ngồi trên bậc thềm với cái ly rỗng trên tay ngắm bóng chiều lấp dần khoảnh sân. Anh duỗi người, lau mặt. Anh nghe tiếng xe cộ trên xa lộ và nghĩ xem có nên đi xuống tầng hầm, leo lên cái bồn rửa, treo cổ bằng thắt lưng hay không. Anh biết mình sẵn lòng để chết.


Vào trong nhà anh lấy một cái ly to rồi mở ti vi vàkiếm gì đó ăn. Anh ngồi ở bàn với ớt và bánh quy, xem phim gì đó về một thám tử mù. Anh dọn bàn. Anh rửa chảo, tô, lau khô cất đi, rồi cho phép mình nhìn đồng hồ.

Đã hơnchín giờ. Cô đã đi gần năm tiếng đồnghồ.

Anh rót rượu Scotch, thêm nước, mang ly vào phòng khách. Anh ngồi trên sofa nhưng lại thấy vai cứng đến nỗi không ngả ra mà dựa được. Anh ngó màn hình đăm đăm, nhấp rượu, và chẳng mấy chốc lại đi rót ly khác. Anh lại ngồi xuống. Chương trình tin tức bắt đầu – lúc đó là mười giờ – và anh nói, “Chúa ơi, cái quái gì hỏng bét đây?” rồi vào bếp để rót thêm rượu Scotch. Anh ngồi đó, mắt nhắm, chỉ mở mắt khi nghe điện thoại reng.

“Em đã muốn gọi điện,” cô nói.

“Em ở đâu?” anh nói. Anh nghe tiếng nhạc dương cầm, và tim anh xáo động.

“Em không biết nữa,” cô nói.“Một chỗ nào đó. Bọn em đang uống, rồi bọn em sẽ đi chỗ khác ăn tối. Em đang ngồi với tay quản lý bán hàng. Hắn thô lỗ, nhưng cũng chơi được. Hắn đã mua xe. Em phải đi bây giờ. Em đang trên đường tới toa lét thì thấy điện thoại.”

“Đã có ai mua xe chưa?” Leo nói. Anh nhìn ra cửa sổ bếp tới chỗ xe cô vẫn luôn đỗ trên lối đi.

“Em kể với anh rồi,” cô nói. “Em phải đi bâygiờ.”

“Khoan, một phút thôi, lạy Chúa,” anh nói. “Đã có ai mua xe hay không?”

“Lúc em đứng dậy hắn rút tập séc ra,” cô nói. “Bây giờ em phải đi. Em phải vào toa lét.”

“Đợi đã,” anh gào lên. Đường dây tắt ngấm. Anh lắng nghe tiếng tít tít. “Đức Jesus,” anh đứng đó cầm ống nghe trên tay mà nói.

Anh đi vòng quanh bếp rồi trở ngược ra phòng khách. Anh ngồi xuống. Anh đứng lên. Vào phòng tắm anh chải răng thật kỹ. Rồi anh dùng chỉ nha khoa. Anh rửa mặt rồi trở ra bếp. Anh nhìn đồng hồ rồi lấy một cái ly sạch từ bộ ly vẽ hình quân bài. Anh bỏ đá vào ly. Anh chằm chằm nhìn một lúc lâu cái ly mà anh bỏ lại trong bồn.

Anh ngồi tựa vào một đầu ghế sofa, chân gác lên đầu kia. Anh nhìn màn hình, nhận ra rằng anh không biết người ta đang nói gì. Anh xoay cái ly rỗng trong tay và tính đến chuyện cắn mép ly. Anh run rẩy một đỗi và nghĩ đến chuyện đi ngủ, cho dù anh biết anh sẽ mơ thấy một người đàn bà to lớn tóc bạc. Trong mơ anh luôn cúi xuống cột dây giày. Khi anh đứng thẳng dậy, bà ta nhìn anh, và anh lại cúi xuống cột dây lần nữa. Anh nhìn tay mình. Trongkhi anh ngắm nhìn tay mình, bàn tay anh tự vo lại thành nắm. Điện thoại đổ chuông.

“Em ở đâu đấy, em yêu?” anh nói nhẹ nhàng thong thả.

“Bọn em đang ở quán ăn,” cô nói, giọng cô khỏe tươi tắn.

“Quán nào vậy em?” anh nói. Anh đưa cổ tay lên ấn vào mắt.


“Ở đâu đó trong trung tâm thành phố,” cô nói. “Hình như là quán New Jimmy. Xin lỗi,” cô nói với ai đó, “chỗ này có phải là New Jimmy? Đây là New Jimmy, Leo,” cô nói với anh. “Mọi chuyện ổn cả, bọn em gần xong rồi, rồi hắn sẽ đưa em về.”

“Em?” anh nói. Anh áp điện thoại vào tai lắc lư người tới lui, mắt nhắm. “Em?”

“Em phải đi đây” cô nói. “Em đã muốn gọi. Dù sao đi nữa, anh đoán bao nhiêu?”

“Em,” anh nói.

“Sáu trăm hai mươi lăm,” cô nói. “Em cất trong ví rồi. Hắn nói xe xe mui xếp không được ưa chuộng lắm. Em nghĩ bọn mình may mắn từ trong trứng,” cô nói và cười. “Em kể cho hắn nghe đầu đuôi câu chuyện. Em nghĩ em cần phải làm thế.”

“Em,” Leo nói.

“Gì cơ?” cô nói.

“Xin em đấy,” Leo nói.

“Hắn nói hắn thông cảm,” cô nói. “Nhưng gì màchẳng nói được.” Cô lại cười. “Hắn nói cá nhân hắn sẽ thà bị coi là ăn cướp hay hiếp dâm hơn là phá sản. Dù vậy, hắn cũng khá tử tế,” cô nói.

“Về nhà đi,” Leo nói. “Bắt taxi mà về.”

“Không được,” cô nói. “Em nói với anh rồi, bọn em đang ăn tối dở chừng.”

“Anh sẽ đến đón em,” anh nói.

“Đừng,” cô nói. “Em đã nói bọn em gần xong rồi. Em đã bảo, đó là một phần của vụ này. Họ phải đòi hỏi mọi thứ chứ. Nhưng đừng lo lắng gì, bọn em sắp ra về. Chốc nữa là em về đến nhà.” Cô gác máy.

Vài phút sau anh gọi đến quán New Jimmy. Một giọng đàn ông trả lời. “Tối nay New Jimmy đã đóng cửa,” người đó nói.

“Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi,” Leo nói.

“Cô ấy làm việc ở đây không?” người đó hỏi. “Cô ấy là ai?”

“Cô ấy là khách,” Leo nói. “Cô ấy đi cùng một người. Một doanh nhân.”

“Liệu tôi có biết cô ấy không?” người kia nói.”Cô ấy tên gì?”

“Chắc ông không biết cô ây đâu,” Leo nói.


“Thôi được rồi,” Leo nói. “Thôi được rồi. Tôi thấy cô ấy rồi.”

“Cám ơn vì đã gọi đến New Jimmy,” người kia nói.

Leo vội vàng phóng tới cửa sổ. Một chiếc ô tô mà anh không nhận ra chạy chậm lại trước nhà, rồi tăng tốc. Anh đợi. Hai, ba tiếng sau, điện thoại lại đổ chuông. Không ai ở đầu dây bên kia khi anh nhấc máy. Chỉ có tiếng tít tít.

“Anh ở ngay đây!” Leo gào vào điện thoại.

Gần sáng anh nghe tiếng chân ngoài cổng. Từ sofa anh đứng dậy. Ti vi lào rào, màn hình nhấp nháy. Anh mở cửa. Cô va vào tường khi đi vào nhà. Cô nhoẻn cười. Mặt cô sưng sưng, như thể cô đã ngủ dưới tác dụng của thuốc an thần. Cô liếm môi, thụp người xuống né khi anh vung nắm đấm.

“Đánh đi,” cô nói giọng khàn khàn. Cô đứng đó người lảo đảo. Rồi cô rít lên và nhào tới, túm áo anh, xé toạc vạt trước. “Phá sản!” cô gào. Cô vặn lại, tóm lấy áo lót anh và xé ngay cổ. “Đồ chó đẻ,” cô nói, cào anh.

Anh bóp cổ tay cô, rồi buông ra, lùi lại, tìm một cái gì đó đằm tay. Cô vấp ngã khi tiến vào phòng ngủ. “Phá sản,” cô lẩm bẩm. Anh nghe tiếng cô gieo mình xuống giường rên rẩm.

Anh đợi một lúc, vã nước lên mặt và đi vào hòng ngủ. Anh bật đèn lên, nhìn cô, và bắt đầu lột quần áo cô. Anh vần cô lăn qua lăn lại để cởi quần áo. Cô nói gì đó nhưng vẫn ngủ, tay vung vẩy. Anh cởi quần lót cô, nhìn kỹ dưới ánh đèn, rồi quẳng vào góc phòng. Anh kéo chăn ra rồi lăn cô vào, trần truồng. Rồi anh mở ví cô. Anh đang đọc tấm séc thì nghe có tiếng xe rẽ vào nhà.

Anh nhìn qua rèm cửa trước thấy chiếc xe mui xếp trước nhà, tiếng nổ êm, đèn trước sáng chói, khiến anh nhắm rồi mở mắt. Anh thấy một người đàn ông dáng cao đi vòng trước mũi xe đến trước cổng. Người đàn ông để cái gì đó trên bậc thềm rồi quay ra xe. Hắn mặc một bộ vest bằng vải lanh trắng.

Leo bật đèn cổng lên và thận trọng mở cửa. Túi trang điểm của vợ anh nằm ở bậc trên cùng. Người đàn ông nhìn Leo qua mũi xe, rồi ngồi vào trong xe và thả thắng tay.

“Đợi đã,” Leo gọi và bước xuống bậc cấp. Người đàn ông thắng xe khi Leo bước tới trong ánh đèn xe. Chiếc xe bị thắng kêu rin rít. Leo cố kéo hai mảnh áo rách lại với nhau, cố nhét vào quần.

“Anh muốn gì?” người đàn ông nói. “Nghe này,” người đàn ông nói, “tôi phải đi đây. Đừng giận dữ. Tôi mua bán xe, thế nhé? Quý cô kia để quên túi trang điểm. Cô ấy là một quý cô dễ thương, rất lịch sự. Cái gì đấy?”

Leo tựa cửa nhìn người đàn ông. Người đàn ông bỏ tay khỏi vô lăng và rồi gác tay lên lại. Hắn sang số lùi, lùi được một đoạn.

“Tôi muốn nói với ông,” Leo nói và liếm môi.

Đèn phòng ngủ nhà Earnest Williams bật sáng. Mành cửa được kéo lên.

Leo lắc đầu, lại nhét áo vào quần. Anh bước lui khỏi xe. “Hôm nay là thứ Hai,” anh nói.

“Hôm nay là thứ Hai,” nguòi đàn ông nói, mắt dè chừng những cử động bất ngờ.

Leo chầm chậm gật đầu.

“Thôi, chúc ngủ ngon,” người đàn ông nói và ho. “Thoải mái đi nhé? Thứ Hai, đúng rồi. OK vậy.” Hắn bỏ chân khỏi thắng, rồi lại đạp thắng khi xe trôi lui cả thước. “Hây, một câu hỏi thôi. Xem như chỗ bạn bè, anh cho tôi hỏi công tơ mét này chạy có đúng không?” Người đàn ông chờ đợi, hắng giọng. “OK, dù sao nữa cũng không quan trọng lắm,” người đàn ông nói. “Tôi phải đi đây. Thoải mái nhé.” Hắn lùi xe ra đường, nhanh chóng lái đi, rồi rẽ ở góc đuờng mà không hề dừng lại.

Leo nhét áo vô quần rồi đi vào nhà. Anh khóatruớc, xong kiểm tra cẩn thận. Rồi anh vào phòng ngủ khóa cửa và lật chăn lên. Anh nhìn cô trước khi tắt đèn. Anh cởi quần áo, xếp lại cẩn thận trên sàn, rồi vào giường nằm cạnh cô. Anh nằm ngửa một lát giật giật lông bụng, ngẫm nghĩ. Anh nhìn ra cửa phòng ngủ rõ hơn dưới ánh sáng yếu ớt từ ngoài hắt vào. Giờ anh thò tay ra chạm hông cô. Anh sờ hông cô và cảm thấy vết rạn da ở đó. Chúng như những con đường, và anh lần theo chúng trong da thịt cô. Anh lùa tay lên xuống, từng ngón một. Chúng chạy khắp nơi trên cơ thể cô, hàng chục, có lẽ hàng trăm con đường. Anh nhớ lại lần thức dậy vào buổi sáng sau khi họ mua xe, nhìn thấy nó, ở đó trước nhà, dưới ánh nắng, lóng lánh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.