Đọc truyện Em Là Vợ Của Anh… Mãi Mãi Là Vợ Của Anh – Chương 5: Sự hận thù
“Hai người Chừng nào kết hôn vậy” Hạ Băng nói
“Năm sau, còn mày chừng nào tụ mày mới kết hôn” Mỹ Linh hỏi
“Ai biết” Hạ Băng và Minh Hoàng đồng thanh
“Vậy à, anh Tuấn à tối nay em ngủ đâu” nhỏ nói xong thì quay đầu nhìn Anh Tuấn hỏi
“Vậy em muốn ngủ ở nhà nào”
“Nhà Mai, được không ” nhỏ nhìn Tuấn với ánh mắt lấp lánh
“Được rồi vậy sáng mai anh chờ em ở trường”
“Vâng, anh yêu”
~3 tiếng sau
~ Đã 11 giờ đêm, và mọi người đang chuẩn bị về nhà còn mỹ linh thì ở nhà nó cho tới ngày kết hôn, sắp sếp phòng ngủ và đồ đặc mà nhỏ đã mang vào phòng, và qua phòng kế bên, rồi ngủ với nó.
“Sao mày không ngủ ở phòng của mày, mà qua phòng của tao ngủ vầy hả” nó nhìn cuốn sách nó đang đọc và nói
“Tại tao quen rồi, hì” nhỏ cười
“Vậy mày ngủ sớm đi”
“Còn mày, mày không định ngủ à” nhỏ vừa nằm lên giường vừa nói
“Chút đã tao ngủ”
“Ừ vậy tao ngủ, goodnight” nhỏ nói xong thì ngủ luôn còn nó thì cứ đọc sách.
2 tiếng trôi qua… 4 tiếng trôi qua… Và cứ như thế nó thức tới khuya, 6 tiếng trôi qua
Vừa đọc hết một cuốn sách, nó định đi ngủ nhưng chiếc đồng hồ báo thức lại reng lên, nó tắt đồng hồ báo thức rồi nó liền đứng dậy và làm vscn, 20 phút sau nó ra khỏi phòng, Để lại Mỹ Linh đang còn ngáy ngủ trong phòng.
“Thưa tiểu thư, đồ ăn sáng ra rồi ạ” một cô người hầu cuối chào và nói
“Hôm nay tôi không ăn sáng đâu” nó nói với cái giọng lạnh lùng
“Vâng ạ” khi cô người hầu bắt đầu đi về nhà bếp thì bị Hạ Băng ngăn lại
“À mà khoang, khi đồng hồ tới 6.00 hãy kêu tiểu thư Mỹ Linh dậy và làm đồ ăn sáng cho cổ nữa” nó nói xong thì đi thẳng ra ngoài
“Vâng thưa tiểu thư.”
Khi nó bước ra ngoài thì thấy bác Tu Tân, nó lước qua bác Tu Tân không thèm nói một tiếng nào.
“Này cái con nhỏ kia, nhìn tao mà không biết chào à” Bác Tu Tân quay đầu lại và nói
“Loại đàn bà cướp chồng người ta như bà thì tại sao tôi phải chào chứ” nó nói với cái giọng lạnh lùng, quay đầu lại nhìn bác Tu Tân
“Dù gì tao củng là mẹ mày”
“Ai nói tôi nhận bà làm mẹ chứ, còn nữa bạn tôi đang ở trong nhà nên hãy cư xử cho lễ phép đi”
Bác Tu Tân Lại gần nó và tát nó một cú rất mạnh “mày mới phải cư xử cho lễ phép đó, nếu không có bạn mày ở trong đó thì tao đã đánh mày rồi” Bác Tu Tân bắt đầu tức lên. Nó không nói gì liền quay người lại đi thẳng vào chiếc xe.
“Tới trường” nó nói
“Tiểu thư có sao không, má bên trái của tiểu thư đỏ hết rồi kìa” bác tài nói
“Không sao”
………15 phút trôi qua………
Nó bước ra khỏi xe và đi thẳng vào lớp.
Mày không được khóc, cái tát đó không đau chút nào ( nó nghỉ thầm).
Trong lớp rất im lặng, không có tiếng bước chân, nói chuyện, ở ngoài hình như sắp mưa, trong không khí im lặng Hạ Băng ngồi một mình úp mặt lên bàn, cánh tay che đi khuôn mặt của nó và ngủ thiếp đi, để quên đi sự đau đớn bên má trái của cô.