Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 7: Trong mắt anh không còn ai được nữa, chỉ vì em


Đọc truyện Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh – Chương 7: Trong mắt anh không còn ai được nữa, chỉ vì em

Type: Quinn

Freud nói: Mộng du là một loại tâm trạng bị ức chế trong tiềm thức, sẽ phát
bệnh khi gặp được thời cơ thích hơp, khi sức mạnh bản ngã quy tụ đến một mức độ nhất định, chúng sẽ phá vỡ cảnh giới của cái tôi thường trực.

Bác sĩ tâm lý mãi lâu sau mới gọi điện đến, báo cho Dư Thiệu Đình biết tất
cả đã được làm sáng tỏ. Thông qua sự dẫn dắt từng bước chuyên nghiệp,
thế giới nội tâm của Tả Diên Thanh đã được mở ra. Nói một cách ngắn gọn, cô ta mộng du đến nhà Phó Minh Tích thật ra không phải hoàn toàn là do
vô thức, trên thực tế, nơi sâu thẳm tận đáy lòng, cô ta có ý nghĩ như
vậy nhưng trong cuộc sống thực tế, cô ta sẽ không bao giờ làm, bởi vì
một khi làm như vậy tức là lại một lần nữa khiến Thần Tâm vướng vào vụ
án này.

Cô ta việc gì phải đi làm cái chuyện vô nhân đạo khiến Doãn Thần Tâm trở thành kẻ bất nghĩa này?

Cái đầu tỉnh táo của cô ta hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng
cuộc sống vốn không lường trước được, cô ta lại đi làm như vậy. Và
nguyên nhân chỉ vì đố kỵ, một người phụ nữ vì một người đàn ông mà nảy
sinh sự đố kỵ với một người phụ nữ khác.

Còn người đàn ông đó,
chính là Quan Cạnh Phong, người hết mực yêu thương Doãn Thần Tâm khiến
cô ta, người “sắp trở thành bạn gái” ghen tuông lồng lộn.

Đây là kết luận mà bác sĩ tâm lý ở Cục cảnh sát đưa ra đối với vụ bê bối này.

Tuy nhiên, mười tiếng sau, Doãn Thần tâm lại nhận được cuộc điện thoại từ Dư Thiệu Đình.

“Tôi đang ở dưới nhà em.”

“Hả?” Lúc đó, cô vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ mười tiếng theo lời dặn dò của
cảnh sát Dư và đang đánh răng rửa mặt với gương mặt ngái ngủ.

Nhưng ý của Dư Thiệu Đình rất rõ ràng: “Tôi đang ở dưới nhà đợi em, em cho rằng tôi nên lên nhà em? Hay em đến chỗ tôi?”.

Tuy là thái độ thỉnh giáo nhưng trong từng câu chữ lại là sự kiên quyết không cho phép chối từ.

Thần Tâm chỉ còn nước thỏa hiệp: “Đợi tôi năm phút”.

Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó xuống dưới nhà, đưa Dư Thiệu Đình lên.

Thực tế, rất ít người đến căn hộ của cô, ngoài Quan Cạnh Phong, Bảo Như, Chu Diên Phong ra, căn hộ gần như không có khách nào khác.

Nhưng anh khách họ Dư này lại chẳng có hứng thú ngắm nhìn căn hộ của cô, vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Đầu đĩa DVD đâu?”.

“Ở kia.” Thần Tâm chỉ vào góc tường.

Anh ta lấy ra một chiếc đĩa, đặt vào, vừa chỉnh điều khiển từ xa, vừa nói:
“Em đóng hết cửa ra vào và cửa sổ vào trước đi đã, rồi đến xem đoạn
video này.”

“Là cái gì vậy?” Thần Tâm nghe theo lời Dư Thiệu Đình đóng hết cửa sổ lại, bước đến trước màn hình tivi, cái mà cô nhìn thấy
chính là hành lang quen thuộc bên ngoài căn hộ của Phó Minh Tích.

Cô lập tức hiểu ý: “Cho tôi xem cái này làm gì, không phải là bắt được người đó rồi sao?”

Dư Thiệu Đình không trực tiếp trả lời cô: “Em cứ xem hết đoạn video này trước đã”.

Một đoạn ghi hình không dài không ngắn hiện lên trên màn hình.

“Đây là đoạn băng ghi lại cảnh cánh cửa bị người khác mở ra được ghi lại
lien tiếp ba lần trong phòng bảo vệ, một lần trước khi chúng tôi nhận
được cuộc điện thoại báo án, một lần em mở cửa rồi bị bắt, còn một lần
là Tả Diên Thanh mộng du đến mở cửa sau khi em bị bắt.”

Hóa ra
sau khi Thần Tâm bị bắt, Dư Thiệu Đình và vài người đồng nghiệp khác ở
lại xử lý hiện trường. Nhưng không ngờ, khi đến gần ba giờ, cánh cửa
thanh máy mở ra.

Đúng lúc đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên mở
to mắt, nhìn cô gái cao ráo mặc quần áo gần giống với Doãn Thần Tâm bước lại gần như thể không có ai, không màng đến ánh mắt của một nhóm người
đang nhìn mình, lấy ra môjt sợi dây thép, khóe lép mở cánh cửa lớn căn
hộ của Phó Minh Tích.

Ba phút sau, tất cả mọi người mới hiểu ra rằng cô gái này đang mộng du.

Sau đó, cô ta bước vào, một nhóm người cũng đi theo, nhìn cô gái tóc dài
hình như hoàn toàn vô thức đi đến trước đầu đĩa DVD, đặt chiếc DVD bên
trên vào, rồi ấn nút “Play”.

“Nhìn rõ chưa?” Dư Thiệu Đình ấn nút “Stop”, trong ánh mắt không hiểu gì của Doãn Thần tâm, lại lất ba tấm
ảnh, “Đây là những bức ảnh mà tối cắt ra từ đoạn video đó, đây là cảnh
ba lần mở cửa, em xem cho kỹ”.

Doãn Thần Tâm không hiểu gì, nhìn
ba tấm ảnh gần như giống hệt nhau đó, trong màn đêm u tối, ba dáng người phụ nữ giống y hệt nhau đang cầm thứ gì đó chuẩn bị mở khóa. Vì gó độ
ghi hình, sợi dây thép Tả Diên Thanh cầm giống như một chiếc chìa khóa
thật sự.

“Giống nhau mà, anh muốn tôi xem cái gì?”

“Nhìn kỹ lần nữa.”

“Nhưng đúng là ba tấm ảnh giống hệt…”

“Nhìn kỹ đi!”

Doãn Thần Tâm đành cẩn thận nhìn kỹ ba tấm ảnh giống y hệt nhau đó, trong
long lại so sang một lần nữa: Phía trên là ba mái tóc giống hệt nhau, ăm mặc giống hệt nhau, động tác giống hệt nhau… Đợi đã! Động tác giống hệt nhau?

Động tasc? Không!

Tấm ảnh thứ nhất, tấm ảnh thứ hai…

Trời ơi!

“Dư Thiệu Đình…” Đôi môi Thần Tâm lập tức nhợp nhạt.

Bây giờ Dư Thiệu Đình mới lên tiếng: “Nhìn rõ rồi chứ? Tôi điều tra rồi, Tả Diên Thanh là người thuận tay trái, nhưng hai cô gái trong ảnh đều dùng tay phải mở cửa”.

Trời ơi!

Trời ơi, trời ơi, trời ơi!

“Không phải tôi, Thiệu Đình, đó thật sự không phải tôi!”

“Tôi biết”, anh nói điềm đạm, bước đến bên cạnh cô, cùng nhìn ba tấm ảnh có vẻ không hề có bất cứ sơ hở nào.

“Tôi đang nói thật mà!”

“Tôi biết.

“Khốn khiếp, ý tôi là sự nghi ngờ trong đầu các anh bây giờ đều là không
đúng! Tôi chỉ đến có một lần, tôi thề là người phụ nữ đầu tiên tuyệt đối không phải là tôi! Tôi thề tôi chỉ đi đúng một lần!”

“Tôi biết.”

“Dư Thiệu Đình!”

Anh ta biết? Anh ta biết thì tại sao lại có nét mặt bình tĩnh như vậy chứ? Anh ta đưa ra ba tấm ảnh này chứng mình người đến trước đó không phải
là Tả Diên Thanh không phải là để bắt cô sao? Tại sao anh ta lại có thể
có nét mặt bình thản đến vậy. anh ta có biết cô đang nói gì không?

“Ý của em là, cho dù người phụ nữ trong bức ảnh đầu tiên không phải là Tả
Diên Thanh, thì tuyệt đối cũng không phải là em, em chỉ đi có một lần,
đó là bức ảnh thứ hai, đúng không?”

“Đúng! Thiệu Đình, hãy tin tôi đi! Tôi thề…”

“Suỵt…” Ngón tay thon dài đột nhiên đặt lên đôi môi cô, cái chạm hơi lạnh khiến Thần Tâm bất giác run lên, “Đừng hơi động chút là thề có ông trời, ông
ấy rất bận, không có nhiều thời gin như vậy để nghe em thề đâu”.

“Nhưng mà Thiệu Đình…”

“Tôi tin một trăm phần trăm.”

Cô mở to mắt.

Anh ta lại cười tít mắt: “Xem ra, Thần Tâm của chúng ta vẫn không đủ tin
tưởng tôi, tôi đã nói rồi, tôi luôn cho rằng em không phải là người đã
sát hại Phó Minh Tích”.

Doãn Thần tâm không nói được lời nào.

Anh ta thật sự tin sao?

Anh ta thật sự tin! Cho dù nhìn vào cái gọi là “sự thật” đang bày ra trước mắt, anh ta vẫn tin sao?!

“Tại sao?”

“Vì cái này”, Dư Thiệu Đình móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, “Đây
là thứ mà tôi tìm thấy trên xe của em, còn nhớ hôm xem mặt chúng ta đã ở cả một đêm trên bờ biển không? Đêm đó, tôi thấy chiếc chìa khóa căn hộ
của Phó Minh Tích trên xe của em, đúng vào chiều ngày hôm đó, đồng
nghiệp ở Cục gọi điện đến nói rằng phát hiện hai viên đinh nạm trong nhà Phó Minh Tích, vậy nên tôi đã âm thầm mang chiếc chìa khóa về Cục”.

Thần Tâm trợn tròn mắt. Anh ta làm chuyện này từ lúc nào? Sao cô hoàn toàn không hề phát hiện ra?

Nhưng động tác mỉm cười của Dư Thiệu Đình đã ngăn cản cô tiếp tục trừng mắt:
“Đừng giận vội, nghe tôi nói hết đã. Tôi vốn dũ chỉ định mang về xét
nghiệm dấu vân tay, xem có giống với dấu tay trên đinh nạm không, nhưng
khi tôi đưa chiếc chìa khóa cho đồng nghiệp xét nghiệm dấu vân tay, anh
ấy nói, trên đó chỉ có mình dấu vân tay của tôi”.

“Sao cơ?” Doãn
Thần Tâm ngạc nhiên, lần này, cô mở to mắt hoàn toàn chỉ vì không thể
tưởng tượng nổi: “Sao mà thế được? Chiếc chìa khóa đó tôi đã dùng đến cả N lần, trước đó, Minh Tích cũng đã dùng cả N lần, sao lại chỉ có dấu
vân tay của anh chứ?”

“Vì vậy, vấn đề nằm ở đây”, lúc này nét mặt Dư Thiệu Đình giống hệt như thám tử Conan, “Có người đã động vào chiếc
chìa khóa mà em hoàn toàn không biết”.

“Ý anh là…”

“Người phụ nữ trên bức ảnh đầu tiên”, tay anh ta chạm nhẹ lên bức ảnh thứ
nhất, ở chỗ tay của người phụ nữ nhìn không rõ rốt cuộc là chìa khóa hay dây thép. Có lẽ cô ta có chiếc chìa khóa này, chính là đem chiếc chìa
khóa của cô đi đánh. Bên trên, đương nhiên không thể để lại bất cứ dấu
vết gì.”

“Trời ơi!” Thật luẩn quẩn! Thật chẳng ra làm sao? Thật phức tạp! Đúng là…”

“Giống y hệt cách làm với hai chiếc đinh nạm, đúng không?”

“Đúng!” Doãn Thần Tâm vỗ tay, đến đây Dư Thiệu Đình thực sự càng lúc càng hiểu cô đang nói gì rồi, nhưng…

Có điều…

“Trời ơi!”

“Sao vậy?”

Một kí ức mơ hồ nào đó vụt qua trong đầu cô, chỉ trong vòng một giây, cô
đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đinh nạm! Đúng, đinh nạm!”.

“Sao vậy?”

Cô bỗng chạy đến tủ giày, vội vàng lấy ra từng đôi giày bên trong: “Đinh
nạm, đinh nạm… Đúng rồi, tôi nói àm, sao lại nhìn quen mắt đến vậy, hóa
ra là cái này!”.

Doãn Thần Tâm lấy ra một đôi giày Roma ba phân, Dư Thiệu Đình bước tới, nhìn đôi giày trong tay cô.

“Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi đến Cục cảnh sát không? Hôm đó, tôi đã đi đôi
giày này, tôi nhớ hôm đó còn mặc một chiếc váy liền thân ngắn mới mua,
trông giống như đi nghỉ ở Hawaii, nhìn xem…” Cô đưa đôi giày đến trước
mặt Dư Thiệu Đình, bên trên rơi mất hai chiếc đinh nạm, còn những chiếc
đinh nạm khác trên giày giống hệt hai chiếc mà Tiểu Trương đưa cho cô
xem hôm đó, “Nhhưng khi tôi đi đôi giày này ngày hôm đó, nó vẫn chẳng
làm sao. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đi nó ra ngoài, đây là nguyên
tắc ăn mặc của tôi. Nhưng sau đó tôi không còn đi nó nữa, bởi nó không

hợp với quần áo tôi mặc sau này. Vấn đề quan trọng hơn nữa là, ngày hôm
đó tôi hoàn toàn không đến căn hộ của Phó Minh Tích. Anh còn nhớ không?
Cách một ngày sau đó tôi mới đến, ngày hôm đó chúng ta còn gặp nhau ở
nhà anh ấy mà”.

Dư Thiệu Đình hơi nheo mắt, nhìn những chiếc đinh nạm khác trên đôi giày.

Xem ra, sự việc xảy ra đúng như anh ta dự đoán.

“Thần Tâm”, không biết từ lúc nào trên tay anh ta xuất hiện một thứ gì đó,
“Cầm cái này lắp trên xe của em, nếu có tình hình gì, tôi sẽ liên lạc
với em bất cứ lúc nào”.

“Đây là gì?”

“Máy theo dõi loại
nhỏ. Chiếc chìa khóa kia không qua tay em mà được đặt vào trong xe, cho
thấy người đó chắc chắn đã từng lên xe em. Hơn nữa, rất có khả năng sẽ
còn lên xe em lần nữa.”

Thần Tâm lắp chiếc áy theo dõi loại nhỏ
bên dưới chỗ kệ đặt nước hoa trên xe, vì chiếc máy theo dõi rất nhỏ,
thêm vào đó là thiết kế và màu sắc của kệ đặt nước hoa, trừ khi mắt vô
cùng tinh hoặc là người khác nhắc nhở, nếu không hoàn toàn không có ai
chú ý đến vật nhỏ bé đó.

Sau đó vài ngày, những nội dung mà chiếc máy theo dõi ghi lại được không có bất cứ điều gì khác thường, ngược
lại điều bất thường lại là hai người gọi là đối tượng xem mặt này, bỗng
nhiên từ sự đối đầu lúc ban đầu nay lại trở nên thân thiết vô cùng.

Làm việc gì cũng dính lấy nhau, ăn cơm cũng dính lấy nhau, có bất cứ điều
gì cần chú ý một cái là anh sẽ lập tức gọi điện cho cô. Tóm lại là, thời gian gần đây, trong thế giới của Thần Tâm, ngoài tình hình vụ án và
chiếc máy theo dõi ra, thì chỉ còn bóng dáng vững chai của Dư Thiệu
Đình.

“Thích ăn cơm trộn không? Tôi đưa em đến nhà hàng Hàn Quốc
chính thống.” Một hôm, sau khi xem xong video theo dõi mà không có bất
cứ thu hoạch nào, Dư Thiệu Đình đề nghị.

“Thật không?” Thần Tâm mắt sáng lên ngay tức thì.

Cô trước nay không thích đồ của người Nhật và người Hàn, nhưng lại duy
nhất yêu thích món cơm trộn trong nồi đá. Còn nhớ sở thích này là do Phó Minh tích đào tạo nên, khi còn học đại học, khi hai người còn đang yêu
nhau, anh thích đưa cô đến nhà hàng này ăn cơm, nhà hàng kia uống rượu.

Phó Minh Tích là con nhà giàu điển hình, còn hành động động điển hình của
con nhà giàu ở Phúc Kiến chính là học hành dấm dớ, dựa vào cha mẹ chạy
tiền để có được thành tích học tập giả, điểm số kém nhất nhưng lại học ở trường đại học tốt nhất, bạn gái cực xinh đẹp, lại xe cực xin, mỗi ngày đến nhà hàng cực ngon.

Khi đó, Thần Tâm nhờ có anh mà biết được rất nhiều nhà hàng bản địa không có danh tiếng nhưng trên thực tế đồ ăn lại ngon đến mức khó diễn tả thành lời, trong đó khiến cô khó quên nhất chính là một nhà hàng do người Hàn mở, địa điểm rất nhỏ và khá khuất
nhưng đồ ăn lại ngon cực kì.

Chỉ tiếc là sau đó cô và Phó Minh
Tích chia tay, trong thời gian học cao học ở Bắc Kinh, nhà hàng đó cũng
bị giải phóng mặt bằng, Thần Tâm không còn được ăn món cơm trộn trong
nồi đá chính thống như vậy nữa. Dư Thiệu Đình dẫn cô rẽ hết ngõ này
ngách kia. Hai người không lái xe, bởi vì con ngỏ này xe không đi vào
được, vì vậy hai người đi bộ vào.

Dư Thiệu Đình gọi hai suất cơm trộn trong nồi đá, một đĩa cơm trộn, nói rằng đó là món đặc biệt của nhà hàng này.

Đợi đến khi cơm trộn được đặt lên bàn, Thần Tâm lấy thìa trộn lên, sau đó
nếm một miếng, hương vị quen thuộc lập tức khiến cô mở to mắt: “Ông chủ
của nhà hàng này là ai?”

“Một người Hàn Quốc, nhà hàng này mở rất lâu rồi. nhưng trước đây mở gần khi đại học, mấy năm nay mới chuyển về từ đây.”

Doãn Thần Tâm ăn chậm lại, hương vị vừa miệng chính thống khi vào trong miệng cô lại trở thành một vị khác.

Có rất nhiều chuyện, tại sao sau khi không còn kịp nữa, chúng ta mới phát
hiện ra? Giống như nhà hàng này, nếu như không phải bây giờ cô mới phát
hiện ra, có lẽ cô còn có thể cùng Minh Tích đến thưởng thức? Cô còn có
thể nói với anh, hóa ra nhà hàng mà hai người thường hay lui tới khi còn yêu nhau đã chuyển đến đây, họ còn có thể cùng ngồi trên chiếc ghế băng thấp nhỏ, cô đưa thịt lợn trong cơm trộn cho anh, anh gắp nấm hương cho cô, giống như những lần trước đây.

Nhưng mỗi lần nhớ lại, cô đều sợ hãi phát hiện ra rằng đã không còn kịp nữa rồi.

“Sao vậy?” Dư Thiệu Đình phát hiện ra sự bất thường của cô.

“Nhớ đến Minh Tích”, Thần Tâm cũng không giấu giếm.

“Anh ta quả là một người không tồi, không phải vậy sao? Bất luận là người yêu hay làm bạn.”

“Sao anh biết?”

Dư Thiệu ĐÌnh nhìn cô, mỉm cười. Lúc muốn lên tiếng trả lời, ánh mắt Thần Tâm đã bị sự việc bên đối diện gây sự chú ý.

“Sao vậy?” Anh ta quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của cô, liền thấy một đôi
nam nữ đang bước bào cửa nhà hàng. Một thân thình cao lớn dân theo một
bóng dáng mảnh mai, bước vào duwois ánh trăng hắt hiu bên ngoài.

Đó là Quan Cạnh Phong và Tả Diên Thanh, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Và đương nhiên, anh ta cũng đã nhìn thấy họ. Vừa bước vào, đôi mắt sâu của Quan Cạnh Phong lướt qua một lượt nhà hàng, rất nhanh, ánh mắt dừng lại chỗ hai người đang ngồi.

“Hi!” Dư Thiệu Đình vui vẻ chào hai người họ.

Quan Cạnh Phong gật đầu, liếc nhìn Thần tâm có vẻ đang chuyên tâm ăn cơm.

“Có cần ngồi cùng luôn không?” Thiệu Đình nhiệt tình đề nghị.

Còn Quan Cạnh phong dường như không có ý phản đối.

“Em phải về rồi”, đang chăm chú ăn cơm, Thần Tâm chợt lạnh lùng nói.

Tả Diên Thanh đang định ngồi xuống bỗng khựng lại.

“Ấy, xem này, đầu óc tôi thật chẳng ra làm sao”, Dư Thiệu Đình đột nhiên vỗ
trán, “Thần Tâm vừa nói chỗ này nhỏ quá muốn về nhà ăn. Kết quả tôi vừa
nhìn thấy anh Quan đây, vui quá lại quên mất. Thật ngại quá, anh Quan
anh cũng biết, gần đây vụ án cứ loạn lên, khiến tôi bận đến độ đầu óc
cũng không được tỉnh táo nữa rồi”.

“Không sao”, Quan Cạnh Phong
nhếch mép cười gượng, ngồi xuống bên cạnh Thần Tâm, cô chẳng hề nhìn
anh, còn tả Diên Thanh ngồi xuống bên Dư Thiệu Đình.

Hai người nhìn thấy rõ ràng cô ta dùng tay trái lấy khan ăn, lau bát đũa cho Quan Cạnh Phong.

“Cô Tả thật là chu đáo”. Dư Thiệu Đình gọi người phục vụ đến gói thức ăn
lại, ngưỡng mộ nói: “Thần Tâm à, đến lúc nào em mới lau bát đũa cho tôi
đây?”.

Doãn Thần Tâm không hề khách khí lườm anh ta một cái
khiến Dư Thiệu Đình cười ha hả: “Được rồi, được rồi, tôi đùa thôi mà. Em không làm cho tôi thì tôi làm cho em được chưa?”.

Anh ta đứng
dậy, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn đang đặt trên bàn của Thần
Tâm, hơn nữa hai bàn tay đan vào nhau rất tự nhiên trong ánh nhìn chăm
chú của mọi người: “Anh Quan, vậy chúng tôi về nhà trước nhé, chúc hai
người ngon miệng”.

“Được”, Quan Cạnh Phong gật đầu, cũng chẳng thèm nhìn Thần Tâm, nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại cuộn chặt thành nắm đấm.

Doãn Thần Tâm chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị người khác hút cạn trong
chốc lát, Dư Thiệu Đình nắm chặt tay cô, cô cũng nắm chặt tay anh ta vì
cô cần được chống đỡ để có thể bước những bước vững vàng nhất, điềm
nhiên nhất rời khỏi nhà hàng.

“Xin lỗi.” Đến tận khi về đến nhà, mở cửa, hai người bước vào trong cô mới khẽ lên tiếng.

“Sao cơ?”

“Làm anh phải đến nhà ăn cơm.”

Dư Thiệu Đình cười, nhìn cô cúi người, đặt cô ăn lên bàn, mở từng hộp ra.
Sau đó, anh đưa tay, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn trước mắt: “ Em không biết
là tôi lúc nào cũng mong có thẻ ở riêng với em hai tư trên hai tư sao?
Đương nhiên, chọn địa điểm ngay tại nơi ở của em tuyệt đối có thể khiến
cho cảm giác này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn”.

Nói xong, không
đợi cho Thần Tâm có bất kì phản ứng nào, ngón tay thon dài lại buông ra. Dư Thiệu Đình lùi lại để cô tiếp tục sắp xếp bàn ăn.

Hành động lấp lửng khiến Thần Tâm khựng lại hồi lâu.

Còn anh ta lại đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, khi đang nhìn ngó xung
quanh, ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc hộp âm nhạc cực lớn đối diện với sô pha.

“Đây là…” Dư Thiệu Đình dứng dậy, đi đến chỗ chiếc hộp nhạc.

“Một hộp nhạc”, Thần Tâm lạnh nhạt giải thích.

“Anh có thể xem được không?”

“Tùy anh.”

Vừa nói, anh ta đã mở nắp của chiếc hộp nhạc ra, xâm nhập vào cảm quan của
Dư Thiệu Đình là bản nhạc Fur Elise du dương, vui vẻ vang lên trong một
buổi tiệc khiêu vũ lộng lẫy.

Bỗng nhiên, anh ta khe khẽ nói một câu.

“Gì vậy?” Thần tâm không nghe rõ.

“I can’t see anyone also just because of you1 Là chủ đề của hộp nhạc này.”

1 Trong mắt anh không bao giờ còn có người khác được nữa, chỉ vì em.

“A?”

“Em không biết sao?”

Rõ ràng, cô không hề biết.

“Vậy em có biết gì về câu chuyện của chiếc hộp âm nhạc này không?”

Đương nhiên, cô biết câu chuyện của hộp nhạc này, sao cô có thể không biết được cơ chứ?

Chín năm trước, trong ngày sinh nhật của cô, chiếc hộp quý giá này đã được bọc lại, vượt qua trăm sông ngàn núi để đến với cô.

Nhưng câu chuyện mà Dư Thiệu Đình muốn nói lại không phải là chuyện này.

Hộp nhạc này ra đời trong ngày kỉ niệm một trăm bảy mươi lăm ngày mất của Beethoven, trên thế giới chỉ có hai chiếc.”

“Sao cơ?” Doãn Thần Tâm ngớ người, “Ý anh là… đây là hộp nhạc sản xuất giới hạn?”.

“Đúng.”

“Có phải anh nhìn nhầm không?”

“Không thể nào”, Dư Thiệu Đình lắc đầu một cách rất chắc chắn, “Khi đó, báo
chí toàn thế giới đều có bài viết về hộp nhạc này, năm 2002, đúng
không?”

“2002?”

Đúng, chính là năm đó. Năm đó, cô mười sáu tuổi.

Nhưng hộp nhạc này từ năm cô mười sáu tuổi xa xôi đó đến bây giờ, từ trước
đến nay không ai nói cho cô biết nó lại có giá trị như vậy.

“Khi
đó, cả thế giới chỉ có hai chiếc, chính là ở London nước Anh, nghĩ cũng
biết có bao nhiều người đua tranh muốn mua nó. Nhưng điều khiến rất
nhiều người ngạc hiên la, hai hộp nhạc này, một chiếc rơi vào tay một
nhà kinh doanh giàu có người Hà Lan, một người Trung Quốc đã mua được
chiếc còn lại. Năm đó, báo chí trong nước còn đăng chuyện này, chính vì
người Trung Quốc đó là người Phúc Kiến chúng ta.”

“Ý anh là…”


“Không sai, chính là người tặng em hộp nhạc này.”

Doãn Thần Tâm kinh ngạc. Cô luôn biết hộp nhạc này nhất định có giá trị rất
lớn, nhìn chất lieuej, nhìn cách làm, nhìn chất lượng âm thanh của nó là biết, nhưng ai mà biết được hộp nhạc này lại được sản xuất với số lượng ít ỏi, cả thế giới chỉ có hai chiếc!

Quan Cạnh Phong lại tặng nó cho cô?

Dường như nhìn ra điều Thần Tâm đang nghĩ, Dư Thiệu Đình lên tiếng đúng lúc:
“Em có biết người đó làm sao mà giành thắng lợi trong cuộc cạnh tranh
với bao nhiêu người như vậy không?”.

Cô lắc đầu.

“Bởi vì
trong buổi đấu giá, thương nhân Trung Quốc giàu có đó đã nói một câu:
Tôi muốn tặng hộp nhạc này cho học trò của tôi, vì tuần sau chính là
sinh nhật của cô ấy.”

Chẳng cần nghĩ cô cũng biết, người học trò mà anh nói đến là ai.

“Sau đó… Anh ấy đã giành được hộp nhạc này như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?” Cô không hiểu

Dư Thiệu Đình mỉm cười: “Lẽ nào em không biết sao? Nghe nói, bản nhạc này
là bản nhạc Beethoven viết tặng cho học trò của ông ấy”.

“A?”

“Lúc đó, ông ấy đã lớn tuổi, có tình cảm sâu sắc với người học trò xinh đẹp
đó của mình nhưng không dám bày tỏ, thế rồi ông ấy đã viết bản nhạc này
tặng cho cô ấy. Thần Tâm, em không biết sao, Fur Elise là bản nhạc đại
diện cho tình yêu đó.”

Fur Elise là bản nhạc đại diện cho tình yêu.

Doãn Thần Tâm đứng trước mấy hộp cơm, đối diện với hộp nhạc cực lớn và gương mặt nghiêm túc của Dư Thiệu Đình. Dáng vẻ không cười của anh ta thật sự rất ra dáng một vị cảnh sát nhân dân, ánh mắt như chất chứa rất nhiều
ẩn ý đang chăm chú nhìn gương mặt thẫn thờ của cô.

“Bây giờ, trong đầu em đang nghĩ đến điều gì?”

Bỗng nhiên, Thần Tâm hoàn hồn, suy nghĩ hoảng loạn vụt lên trong đầu cô, còn cô dường như muốn giấu diếm điều gì đó nhưng lại biết rằng đã không còn kịp nữa.

Không còn kịp nữa rồi.

Không còn kịp nữa rồi, người đàn ông thôn minh trước mắt đã nhìn ra hết.

“Doanh nhân người Trung Quốc giàu có tặng hộp nhạc cho em chính là Quan Cạnh Phong, đúng không?”

Cô ngẩn người nhìn anh ta.

Dư Thiệu Đình mặt cũng không chút biểu cảm: “Bởi vì cho đến bây giờ, tôi
không nghĩ ra người nào bên cạnh em có đủ khả năng kinh tế mua được hộp
nhạc này ngoài Quan Cạnh Phong và Phó Minh Tích. Nhưng Phó Minh Tích…”
Giọng nói của Dư Thiệu Đình bỗng nhiên thấp xuống, nhưng từng câu từng
chữ vẫn rất rõ ràng, “Theo tôi được biết, ba năm trước anh ta mới mua
lại được chiếc hộp còn lại từ tay người thương nhân Hà Lan giàu có đó,
và cái già mà anh ta phải trả chính là một năm làm ăn ở Hà Lan của công
ty Hưng Tiến”.

“Anh nói sao cơ?” Lúc này, Doãn Thần Tâm càng ngẩn người.

“Một hộp nhạc khác đang ở nhà của Phó Minh Tích.”

“Không thể thế được!” Thần Tâm lập tức phản bác, “Em đến đó nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy”.

Tuy nhiên, Dư Thiệu Đình đã cười: “Có cần tôi đưa em đi xem không?”.

Khoảng khắc này, anh ta bỗng nhiên không còn giống người đàn ông mập mờ vừa nâng cầm cô ban nãy nữa.

Đột nhiên, Dư Thiệu Đinh tiến vế phía cô, nắm lấy bàn tay cô với một lực
rất nhẹ, nhưng lại không hề dễ dàng phản kháng: “Nào, Thần Tâm, tôi đưa
em đi xem hộp nhạc còn lại”.

Dư Thiệu Đình mở cửa nhà Phó Minh Tích, tay trai bật công tắc đèn ở cửa ra vào, dẫn Thần Tâm đi qua phòng khác vào phòng ngủ.

“Thứ mà tôi muốn đưa em đi xem ở trong phòng anh ta, em đã bao giờ vào phòng anh ta chưa?”

Trong đầu Thần Tâm toàn là sự nghi vấn.

Lúc này, hình như có thứ gì đó trên người anh ta âm thầm thay đổi, bao gồn
cả dáng vẻ quen thuộc của anh ta khi dẫn cô vào phòng ngủ của Phó Minh
Tích mà theo lí luận thì đáng lẽ ra cô mới là người quen thuộc hơn.

“Vào một lần”

“Vậy nên em chắn chắn không rõ lắm.” Thiệu Đình bật đèn phòng ngủ. Ánh đèn
sáng trưng lập tức chiếu sáng khắp căn phòng, khi Thần Tâm còn chưa kịp
thốt lên rằng cho đến tận hôm nay phòng Minh Tích vẫn giữ được sự sạch
sẽ không hạt bụi nào, Thiệu Đình đã lên tiếng: “Thứ đó ở đằng kia”, ngón tay anh ta chỉ về phía tủ quần áo, “Mở cánh cửa thứ ba, ở ngăn tủ cuối
cùng, mở ra, bên trong có một chiếc két sắt”.

“Sao anh lại biết tường tận như vậy?” Thần Tâm lấy làm lạ.

Nhưng anh ta không hề trả lời câu hỏi của cô, vẫn tiếp tục nói: “Mật mã két sắt là 19871230”.

Người mà vốn dĩ định làm theo lời anh ta, tiến về phía chiếc tủ đó bỗng nhiên dừng lại, vóc dáng cao ráo đi trước anh ta có mấy bước đột nhiên đứng
sững, quay đầu lại.

“Mật khẩu này, Thần Tâm, có lẽ em thấy rất quen phải không?”

Đâu chỉ quen? 19871230, 30 tháng 12 năm 1987, đó là… sinh nhật của cô.

Nhưng tại sao lại là mật mã của chiếc két sắt này? Tại sao Minh Tích lại lấy ngày sinh nhật cô làm mật mã của chiếc két sắt này?

Một cảm giác lạ lẫm và không thể gọi thành tên, từ khi Thiệu Đình nói đưa
cô đến xem hộp nhạc khác, cảm giác rùng mình lạ lẫm đó liền thấp thoáng
hiện lên trong đáy long cô, lúc này, cảm giác đó càng dâng lên một cách
rõ ràng hơn trong lồng ngực cô.

Doãn Thần Tâm quay đầu lại, nhìn anh ta với nét mặt phức tạp không thể hình dung được: “ Làm sao anh biết?”.

“Không cần biết làm sao tôi biết, Thần Tâm, không phải em muốn xem hộp nhạc
sao? Có lẽ, trong đó sẽ còn có thứ gì đó khiến em ngạc nhiên đấy.”

Giây phút này, cô cuối cùng cũng đã phát hiện ra cảm giác rùng mình không
thể gọi thành tên đó đến từ đâu. Đúng vậy, chính là thái độ bỗng chốc
thay đổi của anh ta.

“Nhanh lên.”

Doãn Thần Tâm cảm thấy rất rõ ràng không khí xung quanh trở nên khác thường, bước chân của âm mưu đột nhiên vang lên rõ mồn

một bên tai cô.

“Anh rốt cuộc muốn tôi xem cái gì?”

“Chính là hộp nhạc đó.”

“Chỉ có hộp nhạc thôi sao?”

Gương mặt trước mắt bỗng nở một nụ cười mỉa mai: “Em đang sợ điều gì?”.

“Em…”

“Không dám mở tủ quần áo ra phải không?”

“Không phải…”

“Rốt cuộc ai còn nói là nhớ thương Minh Tích, lưu luyến Minh Tích? Mới đây thôi mà đã không dám mở di vật mà anh ta để lại sao?”

“Không phải thế!”

“Vậy thì là gì?” Giọng nói của Dư Thiệu Đình cực khẽ, nhưng lại mang sự giễu cợt rõ rệt, “Em không dám mở ra, phải không, vậy để tôi mở nhé”.

Nói rồi đôi chân bước một bước dài, trước khi Thần Tâm vẫn chưa kịp phản
ứng lại, anh ta đã đi đến bên chiếc tủ quần áo, mở cánh cửa thứ ba, một
chiếc két sắt lù lù hiện ra trước mặt hai người.

“Để em mở”. Đột
nhiên, Thần Tâm cũng ngồi xổm xuống, sau khi nhìn Thiệu Đình một cái,
đưa ngón tay, ấn vào từng nút số trên két.

1-9-8-7-1-2-3-0

“Đinh!”

Chiếc két sắt được mở ra một cách nhanh chóng, một thứ bằng nhung màu đỏ quen thuộc hiện ra trước mắt.

Màu sắc giống y hệt nhau, chất liệu cũng y hệt nhau.

Doãn Thần tâm mở to mắt ngạc nhiên.

“Mở ra xem có phải đến âm nhạc cũng giống nhau không”, Dư Thiệu Đình khẽ đề nghị.

Trong lúc cảm giác được sự bất thường, ngón tay cô đâ vô thức đặt lên mép hộp nhạc, nhẹ nhàng mở nắp…

Bản nhạc Fur Elise quen thuộc!

Buổi tiệc khiêu vũ trăm người quen thuộc!

Một tờ phiếu khám bệnh lạ lẫm nhưng lại thấp thoáng một sự quen thuộc xa xăm.

Bỗng nhiên, Thần Tâm mắt cắt không còn giọt máy, cơ thể vốn đang ngồi xổm
cuối cùng đã mất hết tất cả sức lực, ngã phịch xuống chiếc thảm trên nền nhà.

IQ 160, thị lực cực tốt, cô lướt qua mấy chữ trên tờ phiếu khám bệnh…

22 tháng 7 năm 2005

Sự im lặng khiến người khác ngột ngạt ngang tàng xâm chiếm toàn căn phòng này, càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt…

Cuối cùng, trước khi bị sự im lặng bức bách dồn ép đến ngạt thở, người phụ
nữ trên nền nhà lên tiếng một cách khó khăn: “Anh… Anh dã biết từ lâu
rồi sao?”.

“Đúng vậy”, Dư Thiệu Đình ngồi xổm xuống, sát lại gần
cô, chỉ có điều giọng nói đều đều vang lên khác xa với sự yếu ớt của cô, “Hộp nhạc đó, tôi đã biết từ lâu. Có điều tờ phiếu khám bệnh khi em đi
phá thai kia, vào ngày Minh Tích chết, khi lục soát phòng anh ta, tôi
mới phát hiện ra”.

Doãn Thần Tâm mở miệng, vô số câu hỏi tràn
ngập trong đầu cô, nhưng lúc đó, chúng quá chật chọi quá hỗn loạn, đến
lưỡi cũng bắt đầu cứng đơ lại mà không nghe theo não bộ điều khiển.

Dư Thiệu Đình nhìn khuôn mặt với hàng trăm biểu cảm phức tạp của cô. Dưới
anh đèn, Doãn Thần Tâm với gương mặt mộc, chất lượng giấc ngủ quá kém và áp lực tinh thần đã khiên quầng thêm xuất hiện trên mắt, đôi môi cũng
trắng bệch đến phát sợ.

Đôi lông màu rậm của anh ta khẽ chau lại, cuối cùng anh ta cũng không thể nhẫn tâm, đỡ cơ thể gần như không còn
chút sức lực nào của cô đứng dậy, để cô ngồi trên giường: “Em muốn hỏi
tôi điều gì?”

Ánh mắt Thần Tâm đờ đẫn nhìn anh ta.


Cô muốn hỏi anh ta điều gì?

Cô muốn hỏi quá nhiều điều. Nhưng bao nhiêu câu hỏi như vậy lại ngập
ngừng, run rẩy, điên cuồng chen chúc trong đầu cô, cuối cùng câu hỏi
khiến cô thắc mắc nhất, khiến cô sợ hãi nhất thoát ra khỏi miệng: “Minh
Tích biết từ khi nào?”.

“Ngày mà em đi phá thai.”

“Sao
cơ?” Câu trả lời không thể ngờ đến bất ngờ đập vào mặt cô, cơ thể Doãn
Thần Tâm đổ nhào, lúc này chiếc dạ dày trống rỗng, cả ngày nay chưa ăn
gì quặn thắt lại.

“Em tưởng rằng anh ta không biết gì sao?” Dư
Thiệu Đình ân cần đưa tay đỡ cơ thể đang đổ nhào của cô, nhưng những lời nói ra từ miệng anh ta vẫn không có chút nhiệt độ nào, “Thực ra anh ta
biết tất cả mọi việc, chỉ vì em luôn cố gắng gượng giấu diếm, vì vậy anh ta chỉ có thể phối hợp với em, giả vờ như không biết gì hết”.

“Cảm giác đó, tôi nghĩ chắc em cũng rất hiểu. Giống như em biết tất cả, ví
dụ như tình cảm của anh ta dành cho em, chỉ có điều em giả vờ không hề
hay biết, thê là điều mà anh ta có thể làm chỉ là giả vờ tưởng rằng em
không biết gì.”

“Anh nói sao?” Đột nhiên, Doãn Thần Tâm bừng
tỉnh, nhìn người đàn ông dường như thoắt cái đã that đổi vai diễn trước
mắt mình, “Anh đang nói gì? Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”.


Thiệu Đình cười nhạt. Lúc này, anh ta lại bước đến, Thần Tâm cuối cùng
cũng nhìn thấy mặt anh ta và cả nụ cười tức giận trên đó nữa.

“Thần Tâm.” Anh ta cúi người, chiếc mũi cao gần như chạm vào mặt cô, “Em nói
là tại vì thuốc lá của em làm cháy mất một phần ba chiếc chăn điện, OK,
anh tin, bởi vì sự thực chính là như vậy, thực tế chính là vì điếu thuốc đó làm cháy chiếc chăn điện, vì vậy Minh Tích cuối cùng cũng hoàn toàn
hiểu ra em muốn chia tay với cậu ấy đến mức nào, em đã không từ bất cứ
thủ đoạn nào, đến chiêu trò nực cười đến mức này cũng đem ra dùng”.

“Không…”

“Không phải sao?”

Cô ngẩn người. Không phải sao?

Lẽ nào không phải sao?

Cô… Tại sao cô đột nhiên không phản bác lại được?!

“Thần Tâm”, giọng nói của Dư Thiệu Đình khẽ khàng đến mức không thể khẽ hơn
được nữa, “Khi đó, em dùng mọi thủ đoạn để có thể chia tay với Minh
Tích, ngoài tâm trạng do việc phá thai mang lại ra, thì nguyên nhân chủ
yếu nhất là năm đó, Quan Cạnh Phong và Hồng Cầm li hôn, đúng không?”.

“Anh, anh… Anh nói gì…”

Dư Thiệu Đình khẽ cười, chính là nụ cười khi nói trúng được mọi điều mà
đối thử vẫn chối cãi: “Thấy Quan Cạnh Phong và Lý Hồng Cầm có đôi có
cặp, vì vậy mà em đau khổ muốn chết. Đúng lúc đó lại có một kẻ ngốc mà
nhìn có vẻ là con nhà có điều kiện theo đuổi em, vì vậy em đã chấp nhận
kẻ ngốc đó cho xong, lợi dụng cậu ấy lấp chỗ trống tình cảm, tiện thể
chọc tức Quan Cạnh Phong, sau đó, thỉnh thoảng lại tận hưởng bộ dạng ngu ngốc của hai người đàn ông vì em mà tranh giành, ghen tuông. Và cho đến khi người mà em muốn có được kia cuối cùng cũng độc thân, thế là, em
mong cho kẻ thế thân kia cút sớm đi, tôi nói có đúng không?”

Đôi môi nhợt nhạt của Doãn Thần Tâm không thể cử động, không nói được bất cứ lời nào nữa.

“Chuyện thứ hai”, Dư Thiệu Đình lại đứng thẳng người lên, nét mặt đầy mỉa mai:
“Hộp nhạc kia, Minh Tích giành được khi đi đàm phán làm ăn ở Hà Lan ba
năm trước. Cậu ấy nhìn hộp nhạc đó ở nhà lão người Hà Lan đó, đề nghị
mua lại. Kết quả là lão người Hà Lan thông minh đó nhất quyết không đồng ý bán, ngược lại nói là muốn tặng cậu ấy. Đương nhiên, trên đời chẳng
có gì là cho không, điều này bọn em học Kinh tế học chắc hiểu rõ hơn ai
hết, đúng không?”.

Anh ta nhìn cô một cái: “Lão người Hà Lan đó
thấy Minh Tích quyết tâm có được hộp nhạc, vì vậy đã đề nghị tặng hộp
nhạc cho cậu ấy với điều kiện là để lão ta làm đại lý độc quyền cho sản
phẩn của Hưng Tiến ở Hà Lan với giá thấp nhất. Bất kì ai rơi vào hoàn
cảnh như vậy cũng sẽ đều mắng lão Hà Lan kia là kẻ thần kinh đúng không? Anh nghĩ, Thần Tâm, em có lẽ cũng sẽ như vậy… Một năm lợi nhuận đổi lấy một thứ hàng second-hand? À, nhưng điều thần kinh hơn nữa là, Phó Minh
Tích lại đồng ý”.

Anh ta chậm rãi nói, bước đi cũng chầm chậm,
lúc cách xa, khi lại rất gần cô: “Thần Tâm, tại sao Minh Tích lại muốn
có được hộp nhạc kia, tôi tin là em rõ hơn tôi, đúng không?”.

Sắc mặt của cô kém đến mức không thể kém hơn được nữa, cơ thể run rẩy muốn
ngã xuống như thể không thể chịu đựng thêm bất cứ sự công kích nào.
Nhưng Dư Thiệu Đình vẫn không dừng lại.

“Chuyện thứ ba”, anh ta
vẫn dùng giọng điệu chậm rãi nói tiếp. “Chính trong khoảng thời gian mà
em và Minh Tích chia tay đó, tên ngu ngốc họ Phó kia vì không kiềm chế
được nỗi nhớ đã chạy đến dưới nhà em, ngồi một đêm. Kết quả là, em có
biết đã xảy ra chuyện gì không?”.

Doãn Thần Tâm không còn nói được bất cứ lời nào nữa.

Anh ta dừng lại một chút, giọng nói lạnh lẽo: “Kết quả là, anh ta bị Quan
Cạnh Phong sai người kéo vào ngõ đánh cho một trận phải nằm viện, hơn
nữa…”.

Cô không chịu đựng được hít một hơi thật mạnh. Trời ơi!

Nhưng Dư Thiệu Đình vẫn không động lòng: “Hơn nữa, anh trai thân mến vĩ đại
nhà em, ngày hôm sau còn đích thân đến phòng bệnh, cảnh cáo Phó Minh
Tích, nếu còn đến động đến một sợi tóc của Thần Tâm, anh ta tuyệt đối sẽ khiến cho kẻ ngốc Phó Minh Tích đó không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời nữa. ‘Cậu chắc biết rất rõ khả năng của tôi rồi đấy, hơn nữa, bản thân
tôi trước nay không thích đùa’. Nếu như nhớ không nhầm, anh trai em đã
nói như vậy đấy. không sót một từ nào”.

Đôi mắt Thần Tâm mở ra
cực to, nhìn Dư Thiệu Đình lại quay người, từng bước từng bước quay lại, từng bước từng bước tiến đến gần cô, từng bước từng bước, khiến cô thấy trên amwjt anh ta là sự căm hận mãnh liệt, rõ ràng, không hề che giấu!

“Em có hiểu ý tôi nói không?” Giọng anh ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn,
đôi môi mỏng kề sát bên tai cô, rót vào tai cô từng câu từng chữ. “Có
hiểu không? Đối tượng xem mặt thân mến?”

Cô hoàn toàn đổ ra giường.

Nhưng anh ta lại không buông tha cho cô, ngả người lên trên người cô, đôi mắt nhìn cô cực gần. sự căm hận mãnh liệt, lòng quyết tâm bi thương mà
không gí có thể sánh được, tất cả đều lọt vào mắt cô.

“Tôi nói
cho em biết, người đẩy Phó Minh Tích đến cái chết đó, cho dù anh ta
quyền cao chức trọng đến mức nào, tôi cũng sẽ khiến anh ta chết còn khó
coi hơn cả Minh Tích.”

Những từ sau cùng được anh ta thầm thì rót vào tai cô.

Cơn rùng mình thấm đẫm tứ chi, xương thịt cô, cô sắp không thể thở được nữa…

Nhưng mà…. Không! Cô nhất định phải thở! Vì cô phải nói cho anh ta biết…

“Không thể nào! Tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu! Tuyệt đối!”

“Hừ”, Dư Thiệu Đình lại cười, giọng nói khẽ khàng đến mức không thể khẽ hơn.
“Tuyệt đối? Em cho rằng mình hiểu Quan Cạnh Phong được bao nhiêu? Thực
sự cho rằng anhta có thể nghĩ cho em mọi lúc mọi nơi thì cũng có thể yêu thương chúng sinh với tấm lòng bồ tát nhưu vậy sao? Doãn Thần Tâm, Quan Cạnh Phong có thể tay không gây dựng dược sự nghiệp như ngày không nay, anh ta đã phải bước qua bao nhiêu xương máu, bao nhiêu tiếng kêu than
dậy đất trời! Vì vậy, muốn xử lý một Phó Minh Tích nhỏ bé, em thấy có
khó không?”.

“Không thể nào! Quan Cạnh Phong không phải loại
người đó!” Đột nhiên, không biết lấy sức lực từ đâu, cô bổng đẩy anh ra. “Hơn nữa, anh ấy chẳng có lí do gì để sát hại Minh Tích?”.

“Lí do là hai người đã ở cả một đêm trên bờ biển với nhau!”

“Nhưng không hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả!”

“EM nói không xảy ra chuyện gì là được sao? Quan Cạnh Phong có tin không? Hả?!”

Cô ngẩn người.

Quan Cạnh Phong có tin không? Anh ấy có tin không?

Đúng, anh không tin! Từ đầu đến cuối anh không tin!

“Nhưng cũng không đến mức giết Phó Minh Tích như vậy! Động cơ không đủ, hoàn
toàn không đủ! Anh làm cảnh sát không lẽ không nghĩ đến điều này sao?”

“Động cơ không đủ?” Dư Thiệu Đình như thể nghe thấy câu chuyện vô cùng nực
cười, “Động cơ không đủ? Doãn Thần Tâm, Phó Minh Tích cả gan động vào
người phụ nữ mà anh ta yêu nhất, em còn dám nói với tôi là động cơ không đủ sao?! Anh ta là người có tham vọng chiếm hữu lướn như vậy, em dám
nói với tôi là động cơ không đủ?!”

Bùm!

“Anh nói sao cơ?”

“Em còn giả vờ với anh sao? Đã nói đến mức này rồi, chúng ta không thể nói thẳng được sao?”

Anh nói người phụ nữ anh ấy yêu nhất… là tôi?” Nhưng Thần Tâm không hề nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Dư Thiệu Đình.

“Lẽ nào một người với IQ 160 như em lại không đủ để hiểu vì lí do gì mà một người đàn ông không thân không thích lại vì em mà đến Cục cảnh sát bao
nhiêu lần, dùng bao nhiêu tiền để tạo mối quan hề, rồi mỗi lần em phạm
lỗi lầm lại đi đằng sau thu dọn hậu quả cho em sao?”

“Đó là bởi vì anh ấy và bố tôi…”

“Đừng nói đến bố em! Doãn Thần Tâm, em rốt cuộc muốn lừa tôi hay muốn lừa
chính bản thân mình?” Anh ta lại nhoài người xuống, hơi thở hừng hực phủ tưới lên mặt cô.

Không còn có thể nói gì được nữa, không còn
giải thích được bất cứ điều gì nữa, tất cả giải thích từ năm cô mười hai tuổi đến năm cô hai mươi lăm tuổi, anh ta đều không tin nữa!

Nhưng…

“Rốt cuộc anh là ai? Tại soa lại phẫn nộ như vậy?”

Dư Thiệu Đình cười, nhưng trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài kia lại tràn đầy nỗi đau đến độ không thể nguôi ngoai.

“Thần Tâm, Phó Minh Tích, là… đứa em trai duy nhất của tôi trên thế gian này.”

Cô sững sờ, nhưng…

“Nhưng… anh, anh ấy…”

“Cùng mẹ, khác cha.”

Đúng khoảng khắc đó, cô cảm thấy một chất lỏng nóng đến rợn người rơi xuống trên hàng mi cô.

Thần Tâm ốm, sốt cao ba mươi chin độ rưỡi, truyền nước hai ngày rồi mà không hề hạ sốt.

Sau khi nghe cuộc điện thoại của Dư Thiệu Đình, Bảo Như vừa gác lại công
chuyện, vừa mắng nhiếc anh ta không biết bạn gái. Nhưng khi cô ấy đến
nhà Thần Tâm, thấy anh cảnh sát rắn rỏi trong trí nhớ của mình lại vừa
thay nước truyền, vừa sắc thuốc, sắc xong thuốc lại đưa đến trước mặt
Thần Tâm, thổi nguội rồi đút cho cô từng thìa, Hạ Bảo Như cảm thấy nếu
cô ấy còn mắng nhiếc người đàn ông này thì thật là vô lương tâm.

“Ấy, thật là bạn trai hai mươi tư tốt, người đàn ông tốt của thời đại mới.
Thần Tâm, xem ra anh trai cậu lần này không giới thiệu nhầm người rồi.”

Vừa nhắc đến ba chữ nhạy cảm đó, theo phản xạ, Thần Tâm liếc nhìn Dư Thiệu
Đình đang đút thuốc cho cô, nhưng nét mặt anh ta lại chăng có chút gì
bât thường, vẫn là nụ cười quen thuộc đó, thậm hí còn đáp lại Bảo Như:
“Không làm được bạn trai hai mươi tư tốt thì làm sao xứng đáng với sự
yêu mến của anh Quan chứ?”.

“Anh thực sự cho mình là con rể nhà họ Doãn rồi sao?”

“Nếu không cô thấy còn có người nào phù hợp hơn sao?”

Bảo Như cười ngặt nghẽo nhưng Thần Tâm lại chẳng thấy buồn cười chút nào,
cô ngoan ngoãn uống thuốc Dư Thiệu Đính đút cho, nhưng ánh mắt dò xét
lại vẫn nhìn chằm chằm lên khuôn mặt không hề có chút sơ hở nào của anh
ta.

Nếu như không phải vì tờ phiếu khám bệnh còn ở trong túi nhắc nhở cô, cô gần như cho rằng tất cả mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ.

“Đúng rồi, cô Doãn có biết Thần Tâm bị sốt không?”

“Biết, tôi qua đến sáng nay bác gái đều ở đây chăm sóc Thần Tâm, tôi sợ bác ấy mệt nên bảo bác ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.” Đương nhiên, hành động này
của Dư Thiệu ĐÌnh khiến anh ta dễ dàng vinh quang ngồi vào vị trí con rể tương lai trong lòng bà Doãn.

“Còn Quan Cạnh Phong thì sao?”

“Ồ, việc này tôi lại quên mất rồi.” Dư Thiệu Đình dường như đến bây giờ mới nhớ ra, nét mặt đó, động tác đó, giọng nói đó thật là tự nhiên, trong
ánh mắt với hàm nghĩa khác nhau của Thần Tâm và Bảo Như, anh ta đặt
chiếc bát lên bàn, đứng lên lấy điện thoại ra.

Tiếp đó, giọng nói không chút sơ hở nào vang đến tai họ: “Anh Quan phải không? Vâng, Thần
Tâm bị sốt, anh có cần đến thăm không… Nặng lắm, gần bốn mươi độ… hai
ngày rồi mà vẫn chưa hạ sốt…”

Cô gái nằm trên giường quay gương
mặt nhợt nhạt lại, cô nhìn chằm chằm nụ cười anh tuấn trên gương mặt
người đàn ông ngồi ở cuối giường đó.

Nụ cười như vậy, đôi môi
mỏng như vậy, dáng vẻ chuyện gì cũng bỡn cợt được đó… Tại sao, tại soa
cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đem những điều này liên hệ với Minh Tích nhỉ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì làm sao có thể làm như vậy? Ai mà nghĩ rằng…

Giọng nói ôn tồn vẫn tiếp tục vang đến bên tai cô: “Anh rất bận sao? Ồ, vậy
thì thôi… Ừm tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy… Anh đừng khách sáo thế, đây
là điều tôi nên làm mà… Ừm?”.

Trái tim cô treo lên đến cổ họng,

rõ ràng sợ anh sẽ đến đối diện với Dư Thiệu Đình nhưng khi nghe thấy
những lời nói như vậy, trái tim cô lại thất vọng đến mức không kiềm chế
được.

“Được, tôi hiểu, tôi hiểu… Xem ra tôi còn phải chúc mừng
anh Quan rồi, cô Tả thực sự là một mỹ nhân đó, nhưng nói thực lòng, tôi
vẫn thấy Thần Tâm của chúng ta còn đẹp hơn, ha ha…”

“Được rồi,
nói nhiều thế làm gì, không đến thì thôi.”Bảo Như không kìm chế được
trợn trừng mắt, vừa nghe những điều Dư Thiệu Đình nói đã biết Quan Cạnh
Phong không định đến rồi.

Thật là một người đàn ông xấu xa điển
hình, trước đây còn coi Thần Tâm là bảo bối, như thể em gái ruột của
mình, bây giờ có người phụ nữ mới xuất hiện liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chiều chuộng cô ta hết mực, đến người em gái bên này bị sốt
cao cũng mặc kệ.

Hừ, đàn ông!

“Được rồi, hai người nói chuyện đi nhé, tôi sang nhà Diên Phong một chút, hai người tối nay muốn ăn gì, tôi mang lên cho.”

“Sủi cảo nhân thịt nạc của tiệm A Phì”, Dư Thiệu Đình gác máy, bước đến, mỉm cười nói.

“Sao cơ? Bạn gái anh ốm thế này rồi mà anh còn cho cô ấy ăn sủi cảo nhân
thịt nạc sao?! Có cần tiết kiệm tiền cho tôi như vậy không?”

“Không phải muốn tiết kiệm tiền cho cô, vấn đề là bạn gái tôi bây giờ chỉ ăn
được thứ này”, Dư Thiệu Đình nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng bộ dáng đó lại khiến Bảo Như khen ngợi: “Được, càng nhìn càng giống bạn trai hai mươi tốt, vậy tôi đi trước nhé. Thần Tâm, cho mình mượn chìa
khóa xe một chút, mình không lái xe đến”.

“Ở chỗ Diên Phong, tối qua anh ấy lái ra ngoài.”

“Ok, vậy mình đi tìm anh ấy”, nói rồi cô chủ Hạ nhanh chóng xách túi xách rồi đi.

Không khí phút chốc lại quay trở về sự im lặng chết chóc, Thần Tâm nhìn
khoảng không trống rỗng trước mắt trong đầu vẫn vang vọng cuộc điện
thoại vừa nãy.

“Em thường cho người khác mượn xe sao?” Mãi lâu
sau, Dư Thiệu Đình mới lên tiếng, đôi mắt đào hoa không để lộ ra bất kì
tâm trạng nào.

Thần Tâm quay đầy lại: “Thỉnh thoảng thôi, sao vậy?”

“Thời gian này, anh thấy chúng ta phải chú ý một chút.” Anh ám chỉ việc gắn chiếc máy theo dõi.

“Chắc không sao đâu, giấu ở chỗ lọ nước hoa không ai chú ý đến đâu.”

Không khí đầy mùi thuốc, Dư Thiệu Đình đứng một bên nhìn cô, nhìn mãi, rất
lâu sau, đột nhiên ngồi xuống bên mép giường, lấy tay đặt lên trán cô.

“Hình như hạ sốt một chút rồi.”

“Thiệu Đình…” Cô bỗng nhiên nắm lấy tay anh ta, mặt cũng quay sang, nhìn anh ta, “Thiệu Đình…”

“Tôi biết em đinh nói gì”, Dư Thiệu Đình nét mặt vô cảm, nhấc tay cô lên,
đặt lại trong chăn. Động tác nhẹ nhàng vô cùng, nhưng đó lại là sự cự
tuyệt rõ ràng.

“Thiệu Đình, sao anh có thể hoàn toàn khẳng định đó là Quan…”

“Được rồi, bây giờ em đang ốm, đừng nói đến những điều này.”

“Dư Thiệu Đình!” Thấy anh ta bỗng nhiên đứng dậy, Thần Tâm gần như dùng hết sức lực để lên tiếng, “Nếu không phải anh ấy thì sao? Một khi không
phải anh ấy, thì bây giờ anh đang hành động sai lầm, như vậy không phải
sẽ khiến cho hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”.

“Em biết tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đó”, anh ta dừng bước, hơi quay đầu, “Trừ phi có được bằng chứng chắc chắn, nếu không tôi sẽ không nông nổi, lơ là, càng không hại người vô tội.”

Và đây, hóa ra mới là nguyên nhân thực sự khiến anh ta đồng ý đến xem mặt cô.

Sau khi Dư Thiệu Đình rời đi, anh ta không quay lại nữa. Sau khi Bảo Như
mang bữa tối về, cô ấy bị Thần Tâm đuổi sang căn hộ bên cạnh. Cả căn
phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh Thần Tâm đang tự ăn tối. Sau
khi ăn tối xong, cô vứt hộp giấy vào trong thùng rác rồi lại nằm trên
giường.

Không biết có phải ban ngày đã nằm quá lâu hay không,
sau khi màn đêm buông xuống, bầu trời càng lúc càng tối, nhưng đầu óc cô lại càng lúc càng trở nên tỉnh táo. Tư duy hoạt động lien tục không
chịu nghỉ ngơi, cô nằm trên giường, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên
cao bên ngoài cửa sổ.

Không biết sau bao lâu, cuối cùng, sau khi
cô biết chắc chắn rằng mình không ngủ được, Doãn Thần Tâm ngồi bên
giường một lúc, sau đó xuống giường, mở cửa đi ra.

Phòng khách
tối om, tĩnh lặng như phòng ngủ. Rèm cửa ở phòng khách màu tối, chỉ cần
màn đêm buông xuống không bật đèn, không kéo rèm cửa lên, cả không gian
sẽ trở nên tối đen như mực. Mặc dù không nhìn rõ thứ gì, nhưng cô vẫn có thể bước đến bên cạnh sô pha, bởi vì ở đó đặt hộp nhạc quan trọng nhất
với cô.

Thần Tâm đến bên cạnh nó. Hộp nhạc y hệt ở căn hộ của
Minh Tích ngày hôm đó, bao nhiêu năm nay, lớp nhung bộc bên ngoài chiếc
hộp tạo cảm giác được nâng niu, trân trọng cùng với sự bền vững của thời gian.

Cô co người lại ngồi bên cạnh hộp nhạc, trong bóng đêm, cô chạm vào lớp nhung bọc bên ngoài hộp, sau đó nhẹ nhàng mở nắp hộp nhạc
ra.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng quen thuộc phút chốc tràn ngập trong căn nhà.

Thiệu Đình nói chủ đề của hộp nhạc này là I can’t sê anyone lse just because
of you, trong mắt anh không bao giờ còn có người khác nữa, chỉ vì em.

Cô lặng lẽ nghe, chiếc cằm thon gầy tựa lên viền chiếc hộp, cô giờ một
ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào từng đôi nam nữ đang lướt mình khiêu vũ ở chính giữa buổi tiệc.

Rốt cuộc đã bao lâu rồi? Từ lần đầu tiên
cô vui mừng ngất ngây khi nhận được hộp nhạc này, mở nó ra, xúc động đến mức lệ rơi nhạt nhòa, nhìn buổi tiệc khiêu vũ cho đến bây giờ, rốt cuộc đã bao lâu rồi?

Nhưng thời gian đó, rốt cuộc là bị làm sao, lại khiến bộ dáng của cô và anh trở nên gượng gạo như bây giờ.

Lần đầu cô gặp mặt, anh đứng trong ánh nắng ấm áp, đưa tay ra nói với cô thân thiện, đầy yêu thương “Xin chào, cô bạn nhỏ”.

Nhưng lần gặp mặt một tháng trước, anh đã nghiễm nhiên trở thành một người
đàn ông lạnh lùng, nhướng mày một cách mất kiên nhẫn, đón lấy chiếc bạt
tai đau điếng mà cô dùng hết sức lực mà tát anh.

“Bốp” một tiếng, như thể ân đoạn nghĩa tuyệt, hai bên chẳng ai nợ ai.

Cùng với chiếc bạt tai đó, những năm tháng rộng dài mà hai người cùng nhau
trải qua trước đó đã không còn là gì nữa. Nếu không thì sao trong lần
gặp nhau trong Cục cảnh sát đó, anh lại lo lắng cho một người phụ nữ
khác chứ không phải là cô như trước đây? Đến việc cô chẳng nói lời nào
mà chạy đi, anh cũng không đuổi theo.

“Nhiều năm như vậy rồi mà
chất lượng âm thanh của nó vẫn tốt như vậy”, một giọng nói quen thuộc
bất ngờ vang lên trong tiếng nhạc.

Thần Tâm giật mình, bóng tối
khiến cô hoàn toàn không chú ý đến còn có người khác trong phòng, chỉ có điều khi giọng nói quen thuộc đó vang lên trong tiếng nhạc, cô phút
chốc gần như tưởng rằng mình đang hoang tưởng.

Một giây sau,
chiếc đèn nhỏ bên cạnh sô pha được bật lên, trong ánh đèn lờ mờ, trên
chiếc ghế sô pha đối diện là dáng người cao lớn sừng sững có quan hệ mật thiết với hộp nhạc.

“Anh… Sao lại đến đây?” Thần tâm lạ lùng hỏi.

Quan Cạnh Phong nhướng mày, không phải vì lời nói quá xa cách này, mà là…

Trong ánh đèn mờ mờ, cơ thể gầy gò co lại bên cạnh hộp nhạc đó đã hoàn toàn
trở thành một bộ dạng gầy giơ xương. Cô cúi đầu, từ cổ đến đôi vai trần
toàn là xương nhô ra, không có lấy một chút thịt nào.

Tên Dư Thiệu Đình đó không cho cô ăn cơm sao?

Hàng lông mày chau lại, nhướng lên mất tự nhiên, anh nói: “Dư Thiệu Đình nói em sốt cao, mãi không hạ sốt”.

“Đã đỡ nhiều rồi”, Thần Tâm quay mặt đi, ánh mắt anh quá sắc bén nhìn chằm
chằm lên gương mặt cô như thể phải bới ra tất cả mọi bí mật khiến cô sợ
hãi.

“Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.”

“Thuốc thì sao?”

“Cũng uống rồi.”

“…”

Quan Cạnh Phong ngồi đối diện nhìn cô, đôi mắt sâu nheo lại không vui lắm,
hồi lâu sau bỗng nhiên đứng dậy: “Vậy anh đi trước đây, còn có chút
việc”.

“Được”, cô ngồi co ro trên chiếc sô pha đối diện, cơ thể
gần như hơi run rẩy, đôi tay đỡ hộp nhạc vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch, “Tắt đèn hộ em”.

“Được.”

Cô không nói thêm được câu nào, bởi vì không biết còn có thể nói điều gì nữa.

Giữa anh và cô, chỉ như vậy thôi. Trong không gian tối om này, cô nỗ lực đến độ điên cuồng lục lọi cả bộ não nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng,
ngoài hai câu nói này ra, không còn có thể tìm ra câu nói khác nữa.

Anh có phải cũng như vậy không? Bởi vì chẳng có gì để nói với nhau nên chỉ có thể quay người bước đi?

Tiếng bước chân vững vàng vang đến bên tai cô, tiesp theo là “tách” một tiếng tắt đèn.

Nước mắt Thần Tâm đột nhiên không thể kìm chế được, rơi xuống.

Nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn vững vàng vang lên, tiết tấu không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối…

“Đợi đã!” Đột nhiên, cô lên tiếng, hàng loạt ý nghĩ hỗn độn bỗng vụt lên
trong đầu cô, cô cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao, chỉ là trong
khoảng khắc, gương mặt gần như vùi vào chân bỗng động đậy rồi quay ra.

Nhờ ánh trăng bên ngoài, Thần Tâm chỉ nhìn thấy đường nét rõ rệt trên khuôn mặt anh, khẽ nói: “Có một chuyện, có người nghi ngờ người giết Minh
Tích là anh”.

Bước chân của Quan Cạnh Phong dừng lại, nhưng có vẻ như không phải vì ngạc nhiên trước câu nói này.

“Anh không hỏi tại sao sao?

“Tại sao?” Anh hỏi một câu theo ý cô, chỉ có điều giọng nói đó rõ ràng là không bận tâm.

Một cảm giác gượng gạo không gọi thành tên hiện lên trên mặt cô. Cảm giác
đó, giống y nhwucarm giác khi cô nghĩ nát óc chuyện ăn mặc để cùng anh
đi đối phó với Vương Hữu Vi còn anh lại coi thường những nỗ lực của cô.
Nỗ lực như vậy nhưng hóa ra trong mắt người khác chẳng là cái gì cả, chỉ là sự lãng phí vô ích.

Cô nhìn gương mặt mơ hồ đó qua ánh mắt
đẫm lệ, lần cuối cùng, cô thề đây là lần cuối cùng, hết lần này, cô đảm
bảo sẽ không bao giờ có bất cứ sự ám chỉ ngầm hay rõ ràng nào nữa: “Bởi
vì anh ta nói, anh đã vì em… Anh ta nói…. Anh yêu em, vậy nên…”.

“Đừng nghe những lời nói vớ vẩn!” Quan Cạnh Phong đột nhiên ngắt lời cô với giọng nói cứng cỏi.

Tất cả mọi lời nói của Thần Tâm đều dừng lại.

Trong bóng đêm, cô nhìn gương mặt quen thuộc này, gương mặt với đường nét rõ
ràng mà cô nhìn từ năm mười hai tuổi cho đến bây giờ, anh đứng xoay
ngang, vì vậy cô có thể nhìn rõ đôi mắt sâu, chiếc mũi chim ưng cao, còn có cả đôi môi mỏng đang mím chặt phía dưới nữa.

Đột nhiên, Thần
Tâm cười: “Quan Cạnh Phong, anh thấy em đã điên tới mức này rồi, mà vẫn
không muốn nói một câu tốt đẹp khiến em vui sao?”

“Anh không muốn em tưởng tượng vô nghĩa.” Giọng nói đó vẫn vang đến lạnh băng, không chút tình cảm.

“Tưởng tượng vô nghĩa?” Cô cười một tiếng, dùng sức đỡ mình dậy, chậm rãi đến chỗ anh: “Tưởng tượng vô nghĩa?”

Cô chầm chậm lại gần anh, gần đến mức khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét: “Vậy còn nụ hôn đó thì sao? Lần Anh hôn em đó thì sao, cũng là em ‘tưởng tượng vô nghĩa sao’ sao”?

“Thần Tâm…”

“Nói cho em biết!”

Đôi môi mỏng của Quan Cạnh Phong mím chặt, trong bóng tối, cô nhìn thấy
hàng lông mày nhướng lên của anh, nhìn có vẻ rất mất kiên nhẫn.

“Thần Tâm”, giọng nói của Quan Cạnh Phong rất khẽ, nhưng cũng rất vững vàng,
“Em đã là người lớn rồi, tự mình động não nghĩ xem, ngày hôm đó em ăn
mặc như vậy, lại nói ra những lời như thế, người đàn ông bình thường nào trong hoàn cảnh như vậy lại không có hành động như anh?”.

Trái tim cô bỗng nhiên rơi từ nơi cao hai ngàn dặm xuống tận cùng.

Cô còn có thể nói gì được nữa?

Sự giải thích khiến người khác ngượng ngùng, khiến người khác nhục nhã hơn cả việc không giải thích. Xin hỏi cô còn có thể nói gì được nữa?

Cô thẫn thờ nhìn anh, trong đầu không nghĩ ra mình còn có thể có biểu cảm gì nữa ngoài nét mặt ngu ngốc này.

Còn người đàn ông đứng trước cô đây cũng chẳng hứng thú tận hưởng nét mặt
ngu ngốc này của cô, nói xong, không muốn ở thêm một giây nào nữa, anh
quay người, mở cánh cửa căn hộ.

Bên ngoài lại là một bữa tiệc long trọng, lỗng lẫy mà tất cả mọi người đều biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.