Đọc truyện Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh – Chương 14: Em là ngôi sao sáng nhất của anh (4)
Quan Cạnh Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dưới ánh mắt kì lạ của Tiểu
Trương và những người khác, anh ngồi xổm xuống, bàn tay còn lại áp nhẹ
lên má cô: “Ăn cơm chưa?”.
“Ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Ăn ở khu thị trấn nhỏ.”
“Bây giờ còn đói không?”
Thần Tâm lắc đầu, giọng nói dịu dàng của anh khiến nước mắt cô lại trào ra một lần nữa.
Dưới ánh mắt của mọi người, Quan Cạnh Phong dùng ngón tay cái chặn lại hai
hàng nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc nữa, không sao đâu”.
“Em biết.”
“Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng đồ Tàu mà em thích, đợi anh giải quyết xong công chuyện đã.”
“Nhưng em muốn ăn bít tết bò.”
“Vậy chúng ta đến Quý Tộc Thế Gia.”
“Vâng.”
“Nhưng thật xin lỗi, Thần Tâm không thể đi đâu được.” Một giọng nói không
thuộc thế giới của hai người đột ngột xen vào, phá vỡ không khí mập mờ
đang bày ra trước mắt mọi người.
Ngoài Dư Thiệu Đình ra thì tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn người đàn ông tự xưng là anh trai Doãn Thần Tâm.
Quan Cạnh Phong đứng dậy: “Tôi muốn bảo lãnh cho cô ấy”.
“Rất tiếc”, Dư Thiệu Đình, người duy nhất có mặt ở đó không hề mắt tròn mắt
dẹt như những người khác, trả lời, “Lần này tình tiết nghiêm trọng, Cục
trưởng có lệnh, trong vòng hai mươi tư tiếng không được bảo lãnh”.
“Nếu tôi nhất định phải bảo lãnh thì sao?” Giọng nói này khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống một cách thành công.
“Vậy xin hãy đưa ra bằng chứng chứng minh Thần Tâm không cần tiến hành điều tra tâm lý,”
“Ví dụ?”
“Lời khai của bác sỹ Nhan.”
Đôi mắt Quan Cạnh Phong bắn ra tia nhìn phẫn nộ không hề giấu giếm.
Thằng nhóc họ Dư này vì biết Nhan Tư Na đang ở Hồng Kông, tạm thời không liên lạc được nên mới cố tình làm khó đây mà.
“Sếp Dư, có vẻ như cái ghế này cậu ngồi không được thoải mái, muốn để Quan
mỗ giúp cậu điều chức sao?” Sự uy hiếp không hề che giấu thoát ra khỏi
miệng Quan Cạnh Phong.
Không đợi Dư Thiệu Đình trả lời, cô gái bên cạnh đã nắm lấy cánh tay anh: “Không được!”.
Anh nhìn cô không vui.
Nhưng đôi mắt ngấn lệ của Thần Tâm lại ngước lên nhìn anh, bộ dạng đáng
thương chưa từng có khiến sự tức giận của anh tan biến trong phút chốc.
“Quan Cạnh Phong, giúp em tìm bác sỹ Nhan về, được không? Còn những việc khác không phải làm nữa.”
Cách chức, trả thù gì đó cô đều không thích. Huống hồ là cách chức Dư Thiệu
Đình, người bạn tốt của cô, người anh ruột của Minh Tích?
Hàng
lông mày của Quan Cạnh Phong chau mày càng chặt hơn, đôi môi mỏng nóng
nảy động đậy, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Được”.
Anh quyết định, bắt đầu từ giờ phút này, sẽ cho nhân viên công ty con bên
Hồng Kông nghỉ phép, để họ nghĩ cách tìm cho ra Nhan Tư Na. Cho dù có
phải đào ba tấc đất hay lật tung cả Hồng Kông cũng phải tìm cho ra Nhan
Tư Na.
“Vậy em ở đây đợi anh.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn trả
lời, nhìn bàn tay mạnh mẽ của Quan Cạnh Phong chạm vào má cô, sau đó
quay lưng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, trên vai như gánh vác một sự mệnh
trọng đại.
“Quan Cạnh Phong…” Cho đến khi anh bước ra đến cửa, Thần Tâm đột nhiên lên tiếng.
Anh quay người lại nhìn cô.
Nhưng vừa lên tiếng, Thần Tâm lại im lặng. Cô hoàn toàn không biết mình tại
sao lại đột nhiên gọi anh như vậy, hơn nữa, gọi anh đứng lại như vậy, cô muốn nói gì chứ?
Nhưng anh lại hiểu, điều khiến cô lấy làm lạ là anh hiểu ngôn ngữ cơ thể cô hơn cả chính cô.
Doãn Thần Tâm vẫn đứng đó, nét mặt mông lung, bối rối. Nhưng đôi chân dài
của anh bước đến, theo con đường ban nãy quay lại trước mặt cô.
“Đừng sợ”, cánh tay to lớn quen thuộc giơ ra, ôm cô vào lòng một cách tự
nhiên, tựa cằm lên đầu cô, “Ở đây ngoan ngoãn đợi anh, anh sẽ sớm đến
đón em về nhà”.
Kể từ khi biết tin này từ tối qua, cô sợ hãi và
hoảng loạn không ngừng, nhưng khoảnh khắc này, nỗi sợ hãi và hoảng loạn
đó lại êm đềm biến mất.
Giây phút này, hai cánh tay của anh ôm cô thật chặt vào lồng ngực ấm áp của minh, cô hít thở hương nước hoa EDC
không hề thay đổi bao nhiêu năm nay, tất cả giống như rất lâu trước đây…
Rất lâu trước đây, mỗi lần cô sợ hãi cầm bảng thành tích không đạt đứng
trước cửa nhà, anh cũng như bây giờ, nói với cô bằng giọng nói khiến cô
yên lòng: “Đừng sợ, ở đây ngoan ngoãn đợi anh”. Sau đó anh bước vào
phòng khách nói chuyện với bố cô đang ngồi uống trà đọc báo trên ghế sô
pha một lúc rồi vẫy tay gọi cô vào, một cơn bão tố vì thành tích học tập đã bị áp chế khi mới bắt đầu manh nha.
Còn hôm nay, anh vẫn dùng giọng nói như vậy, cách thức như vậy, ôn tồn nói với cô rằng anh sẽ
giúp cô giải quyết tất cả mọi vấn đề nan giải.
Cho dù vấn đề hiện giờ đã không còn là con số nhỏ hơn sáu mươi nữa, nhưng được cuộn mình
trong vòng tay ấm áp này khiến cô mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên
lưng anh, ôm thật chặt, thật chặt dáng người cương nghị này.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngoài Dư Thiệu Đình thì tất cả mọi cảnh sát ở đó đều mắt tròn mắt dẹt.
Nhân viên bên Hồng Kông của Quan Cạnh Phong không tìm ra được Nhan Tư Na,
bởi vì khi anh quyết định để bọn họ ra đường tìm người, Nhan Tư Na đã
hết kì nghỉ, đáp máy bay về nước.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thần Tâm bị làm sao?” Vừa xuống máy bay Nhan Tư Na đã bị cảnh sát chặn
lại, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hành lí của cô ấy vẫn chưa xếp
xong đã bị đưa về Cục cảnh sát. Trên đường đi, tuy Tiểu Trương đã nói
cho cô biết tình hình đại khái nhưng rất rời rạc, câu trước không ăn
nhập câu sau khiến Nhan Tư Na càng trở nên mơ hồ.
Trong phòng
thẩm vấn, Doãn Thần Tâm mà cô ấy biết bao năm nay đang ngồi đối diện với cảnh sát Dư, im lặng không nói gì. Gương mặt xinh đẹp cho dù không có
phấn son vẫn trắng đến mức khiến người khác sợ hãi, chứ đừng nói gì đến
đôi môi gần như không còn giọt máu.
Nhan Tư Na vừa vào phòng thẩm vấn liền đến bên Thần Tâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bác sỹ Nhan”, Dư Thiệu Đình ra hiệu cho Tiểu Trương mang một chiếc ghế ra
cho cô ấy ngồi, “Tôi muốn mời cô giúp đỡ bên cảnh sát điều tra vụ án của Phó Minh Tích”.
“Phó Minh Tích?” Nhan Tư Na như thể nhất thời
không nhớ ra cái tên này, cô ấy lục lọi trong đầu mất một lúc mới nhìn
Thần Tâm: “Là… là người mà lần trước chúng ta nói đến trong quán cà phê? Bạn trai cũ của cô?”.
Thần Tâm không nhìn cô ấy, chỉ nói khẽ: “Đúng vậy.”
“Nhưng tôi và anh ta không thân thiết với nhau lắm.”
“Không sao, điều mà chúng tôi cần cô làm là cung cấp tài liệu về tình trạng tâm lý của cô Doãn.”
“Tình trạng tâm lý?”
“Đúng vậy”, Dư Thiệu Đình gật đầu, “Bởi vì vụ án này có liên quan đến trạng
thái tinh thần của cô Doãn, vì vậy bên cảnh sát mời cô Nhan đến để phối
hợp điều tra, chính là hi vọng cô có thể cung cấp cho chúng tôi bằng
chứng có tính thuyết phục nhất”.
Anh ta nói, gương mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ công tư phân minh khác hẳn với bất cứ một lần điều
tra nào trước đây. Lần này, trong ánh mắt cũng như trên khóe môi Dư
Thiệu Đình không còn mỉm cười, thái độ nghiêm chỉnh khác thường.
Chỉ trong nháy mắt, Nhan Tư Na như hiểu ra điều gì.
“Nhưng sếp Dư à, rất tiếc, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp, bệnh án của bệnh
nhân chúng tôi không được phép tiết lộ với bất cứ ai, kể cả cảnh sát.”
Dư Thiệu Đình hơi nhướng mày.
“Rất tiếc”, cô ấy hơi mỉm cười, “Không phải tôi không muốn phối hợp, trong
ngành của chúng tôi có quy định, trừ khi người bệnh đồng ý, nếu không
chúng tôi không được tiết lộ bất cứ thông tin nào với bất kì ai, thật
xin lỗi”.
“Bác sỹ Nhan”, cô ấy vừa dứt lời, Thần Tâm im lặng từ đầu đến cuối bỗng tiếp lời, “Để họ xem”.
Lúc này, mái đầu luôn cúi gằm của cô ngẩng lên, không nhìn Nhan Tư Na mà
chỉ chăm chú nhìn Dư Thiệu Đình: “Cho họ xem, tôi phải chứng minh với ai đó rằng Minh Tích không phải do tôi giết. Bởi vì vị trí của Minh Tích
trong lòng tôi cũng quan trọng không kém gì”.
“Nhưng làm như vậy, tất cả tình trạng tâm lý của cô sẽ bị lộ hết.”
“Thế thì sao chứ? Cũng còn tốt hơn là để tất cả mọi người nghi ngờ tôi mắc bệnh tâm thần phân liệt khốn kiếp gì đó, đúng không?”
Nhan Tư Na ngẩn người: “Cô nói sao cơ?”.
“Tâm thần phân liệt! Họ nói là tôi bị tâm thần phân liệt!” Lúc này gương mặt Thần Tâm cuối cùng cũng quay sang nhìn cô ấy, vô số vệt nước mắt đã khô lại hẳn trên gương mặt cô ấy đập vào mắt Tư Na, “Bác sỹ Nhan, để cho họ xem, muốn xem thế nào cũng được!”.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!” Nét mặt cô kiên định không hề có cơ hội thương lượng, “Tôi đã quyết định rồi”.
“Nếu đã như vậy”, Dư Thiệu Đình phía sau đứng dậy, “Bác sỹ Nhan, đưa chúng tôi đến phòng làm việc của cô đi”.
“Nhưng mà…”
Nhan Tư Na vẫn còn muốn nói gì đó thì chuông di động trong túi reo lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.” Cô ấy nhấc điện thoại, nhưng sau đó, màn
hình hiển thị của điện thoại lại khiến cô ấy bất giác ngẩng đầu, nét mặt mất tự nhiên, liếc nhìn Dư Thiệu Đình bên đối diện.
“Là Quan Cạnh Phong?” Anh ta cảnh giác đoán ra.
“Đúng vậy.”
“Bác sỹ Nhan, cô có bận tâm nếu tôi nghe hộ cô cuộc điện thoại này không?”
“Khốn kiếp!” Quan Cạnh Phong bực bội ném điện thoại lên bàn, chiếc điện thoại màu đen lập tức tan tành.
“Sao vậy?”
“Dư Thiệu Đình nghe máy! Rượu mừng không uống uống rượu phạt, đúng là không muốn sống nữa rồi!”
Từ tối qua đến tận bây giờ, điện thoại của Nhan Tư Na không liên lạc được, người cũng không tìm thấy, cuối cùng đợi được đến bây giờ, điện thoại
khó khăn lắm mới gọi được, nhưng người nghe điện thoại là là tên Dư
Thiệu Đình đáng ghét đó!
Tả Diên Thanh nhìn chiếc điện thoại tan nát trên mặt bàn: “Bây giờ anh định làm gì? Đến Cục cảnh sát?”.
“Không kịp nữa rồi, họ đã trên đường đến phòng làm việc của Nhan Tư Na rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tả Diên Thanh kinh ngạc.
Thảo nào Cạnh Phong lại tức giận đến thế, đám cảnh sát ngu ngốc đó lần này
lại hành động nhanh như vậy khiến người khác chỉ có thể tặc lưỡi. Họ
cũng như cảnh sát, phái một đống người đợi ở sân bay, kết quả là người
của họ không tìm được Nhan Tư Na mà cảnh sát lại tìm được, thậm chí còn
không đợi họ kịp hành động, cảnh sát đã đến phòng làm việc của Nhan Tư
Na?!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Anh đến phòng làm
việc xem tình hình trước, em đi tìm Cục trưởng Kim, nói là anh có manh
mối vô cùng quan trọng, bảo họ đừng vội tiết lộ chuyện này cho giới
truyền thông.”
“Vâng.”
Khi một đám người ngồi xe cảnh sát ùn ùn kép đến phòng làm việc của Nhan Tư Na, Quan Cạnh Phong đã đợi ở cửa.
Thần Tâm nhìn thấy anh, cô tách khỏi nhóm người, tiến về phía anh theo phản
xạ tự nhiên. Giây phút này, chỉ có đứng bên cạnh anh mới khiến cô yên
lòng.
Còn Quan Cạnh Phong cũng thật sự khiến người khác yên lòng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh nắm lấy tay cô: “Đừng sợ”.
“Em không sợ”, Thần Tâm nhìn anh, gượng cười, không biết là đang an ủi anh
hay an ủi chính mình: “Bác sỹ Nhan sẽ mang bệnh án của em ra làm chứng,
em không sợ”.
Nhưng khi Quan Cạnh Phong nghe được câu nói này,
hàng lông mày vốn dĩ đang nhướng lên nay lại chau lại càng chặt hơn. Ném ánh mắt về phía Dư Thiệu Đình, sự sắc lạnh trong ánh mắt như thể muốn
anh ta vạn tiễn xuyên tâm.
Dư Thiệu Đình cũng nhìn anh không hề sợ hãi.
Không khí đột ngột giảm xuống vài độ, Nhan Tư Na lên tiếng: “Được rồi, được
rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa, không phải muốn xem bệnh án sao?”.
“Xem bệnh án gì? Bác sỹ Nhan, cô làm sao đấy, chưa được sự đồng ý của người
nhà bệnh nhân đã tùy tiện cho người ngoài xem bệnh án của Thần Tâm sao?
Cô có biết thế nào gọi là riêng tư không?”
“Nhưng Thần Tâm đã đồng ý rồi.”
Quan Cạnh Phong lập tức trợn mắt nhìn Thần Tâm.
“Sao vậy? Để cho họ xem, em mới sớm được thả ra chứ.”
Đoàn người đi vào phòng khám. Nhan Tư Na đi vòng qua mấy chiếc bàn đến bên
tủ sách đựng tài liệu, trong đống tài liệu, cô ấy nhanh chóng tìm ra
được bệnh án của Thần Tâm, sau đó quay lại, đưa cho Dư Thiệu Đình: “Đây
là bệnh án của Thần Tâm từ năm 2005 đến giờ. Anh Quan, anh có thể không
xem, tôi tin nội dung bên trong anh đã biết rõ mồn một”.
Khoảnh
khắc đó, anh đứng ngay bên Thần Tâm, gần đến mức cô không cần ngẩng đầu
nhìn cũng cảm nhận được sau khi anh nghe câu nói này, toàn thân run lên, tiếp sau đó là không khí căng thẳng, ngột ngạt bao trùm lên tất cả.
Dư Thiệu Đình lật giở bệnh án, chỉ một trang, Thần Tâm nhìn anh ta, đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt trắng bệch.
Một dự cảm không lành đột nhiên xâm chiếm khắp người cô. Anh ta nhìn cô như thể ngẩn ngơ, như thể khó mà chấp nhận được, lại như thể một dự cảm nào đó cuối cùng cũng được chứng minh.
Sau đó, Doãn Thần Tâm lao về phía trước, giật lấy quyển bệnh án.
Là trang giấy mà Dư Thiệu Đình vừa mở ra, trên đó ghi rõ: 27 tháng 7 năm 2005, tâm thần phân liệt, mức độ nhẹ.