Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 63: Học Giỏi Lộ Mặt


Bạn đang đọc Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh FULL – Chương 63: Học Giỏi Lộ Mặt


Tên hotsearch là: Thủ khoa thi đại học chạy theo danh lợi, rốt cuộc là tổn thất của quốc gia hay xót xa của xã hội.
Chưa đến nửa tiếng hotsearch đã bùng nổ.
Cư dân mạng tò mò ấn vào, nhìn thấy tấm ảnh trong đó có vẻ quen mắt, éc, đây không phải diễn viên Giản Tinh đang nổi trong giới giải trí đó sao!
Người đăng bài nói, hắn vốn là fan của Giản Tinh, thi thoảng tìm trên mạng thấy một thủ khoa thi đại học tên là Giản Tinh, lúc ấn vào thì không có ảnh, chỉ có một tấm ảnh cắt từ báo.

Nội dung bài báo là thủ khoa thi đại học tên Giản Tinh của khóa nào đó tỉnh nào đó phía Nam đã phá vỡ kỷ lục thi đại học của tỉnh với số điểm 745.

Tổng điểm thi đại học là 750, có thành tích trên 650 đã là nhân tài được các trường tranh nhau nhận vào, thành tích 745 điểm là thế nào thì khỏi nói.
Khi ấy hắn không nghĩ nhiều, dù sao cũng chẳng có ai đi liên tưởng một thủ khoa thi đại học với một diễn viên.

Nhưng khi hắn định tắt cái trang đó đi chợt để ý, thủ khoa thi đại học này cùng tuổi với Giản Tinh, quê quán cũng giống hệt.

Vừa hay hắn có bạn học đang làm giáo viên ở thành phố nọ, cách trường học của vị thủ khoa thi đại học kia không xa.

Lúc hai người tán gẫu, hắn nhắc đến chuyện này, vị bạn học giáo viên của hắn thấy tò mò, bèn đến trường nọ một chuyến.
Trường học nọ có một bức tường kỷ niệm, rất nhiều ảnh được treo trên tường, có những thầy và trò từng đem lại vẻ vang to lớn cho trường, có cả thủ khoa thi đại học của tỉnh qua các khóa.

Trong những tấm ảnh ấy, vị giáo viên kia nhận ra ngay ảnh của Giản Tinh, bởi vì gương mặt của cậu thực sự quá xuất chúng.

Vị giáo viên kia vô cùng kinh hãi, bèn tìm một giáo viên mà hắn quen ở trường đó hỏi chuyện.

Cứ tưởng chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ nghe ý đồ của hắn, ban đầu đối phương không muốn nói, cuối cùng nể tình bạn bè mới chịu kể.
Giản Tinh vẫn luôn là điều cấm kỵ trong trường họ.
Năm ấy, bắt đầu từ lớp 10, Giản Tinh đã luôn đứng đầu khóa, lần nào thi thử điểm số của cậu cũng vượt xa vị trí thứ hai, thứ ba ít nhất mười điểm.

Thành tích ấy kéo dài đến lớp 12, không ai hoài nghi Giản Tinh sẽ trở thành thủ khoa thi đại học năm ấy.

Thế nên trong danh sách giới thiệu vào học tại Đại học Quốc phủ, hiệu trưởng đã không ghi tên cậu vào.

Bởi vì học sinh được tuyển thẳng không cần thi đại học, song nhà trường mong cậu có thể giành lấy vinh quang về cho trường.
Giản Tinh không khiến nhà trường thất vọng, với đề thi đại học khó hơn năm trước nhiều lần, Giản Tinh vẫn đạt được thành tích 745 điểm, tạo nên kỳ tích.

Nhất thời, trường học vang danh thiên hạ.

Nhưng kỳ lạ là, tin tức này bị dìm xuống rất nhanh, sau đó không còn tăm hơi gì nữa.

Bài đăng trên báo giấy cũng chỉ có vài dòng ngắn ngủi, ngay cả ảnh của Giản Tinh cũng không có.
Càng thần kỳ là, vào mùa khai giảng tháng 9, những học sinh cũng đỗ vào Đại học Quốc phủ của trường không tìm thấy tên của Giản Tinh trong danh sách tân sinh viên.


Lúc này mọi người mới phát hiện, Giản Tinh không hề ghi danh vào Đại học Quốc phủ.

Mà không chỉ Đại học Quốc phủ, tất cả các trường đại học trọng điểm khác đều không có tên của cậu.
Giản Tinh là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, điều kiện gia đình kém, không có điện thoại, bạn học không liên lạc được với cậu.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết Giản Tinh đã đi đâu, hỏi thăm nhà trường thì tất cả các thầy cô đều kín miệng như bưng.

Mãi đến hai năm sau, có học sinh nhận ra một diễn viên quần chúng trong một bộ phim truyền hình chính là thủ khoa thi đại học mất tích của họ.
Không ai ngờ, một thiên tài toàn năng thi được 745 điểm không chọn bất cứ trường đại học hay cao đẳng nào, lại đăng ký vào Học viện Nghệ thuật Quốc gia.

Phải biết, điểm nhập học của Học viện Nghệ thuật Quốc gia còn chưa bằng một nửa của Đại học Quốc phủ.
Vị giáo viên kia nghe tin này xong, không thể hình dung nổi cơn sốc lúc ấy.

Là một giáo viên, không ai hiểu hơn hắn 745 điểm tức là thế nào.
Đó là một thiên tài toàn năng, là của cải vô giá của quốc gia!
Thế mà thiên tài này không chọn cống hiến cho đất nước, lại quyết đi làm một con hát.
Lý do gì đã khiến một đứa trẻ nông thôn từ bỏ con đường học tập? Ngoài tiền ra, hắn không tìm được lý do nào khác.
Một khi nổi tiếng, danh lợi có cả.
Giáo viên kia kể chuyện của Giản Tinh cho vị fan này, hắn vì thế mà buồn bã mấy ngày.

Đến khi thấy quảng cáo Giản Tinh làm người đại diện cho máy học tập trên TV, hắn mới quyết định tiết lộ chuyện này.
Trong mắt hắn, Giản Tinh không có tư cách đại diện máy học tập, đó là sự sỉ nhục của học tập.
Fan này của Giản Tinh viết trời viết bể mười nghìn chữ, đại ý là: Sự sa ngã của một thiên tài là tổn thất của quốc gia và nỗi đau của xã hội.
Cư dân mạng đọc xong sốc thế nào khỏi nói.
Từ đây, có hai tin tức quan trọng.
Giản Tinh là dân quê, mấy cái suy đoán ngày xưa Giản Tinh là con nhà giàu đi du học các thứ toàn là chém gió, người ta giỏi tiếng Anh hoàn toàn là vì người ta học giỏi.
Giản Tinh thi đại học được 745 điểm, phá vỡ kỷ lục thi đại học, là quái vật học tập.

Nhưng quái vật học tập này không vào Đại học Quốc phủ mà lại đi ghi danh Học viện Nghệ thuật Quốc gia với điểm đầu vào chưa đến ba trăm.
Có một số người còn liên tưởng đến phương pháp học vũ đạo của Giản Tinh ngày trước, tất thảy đều rõ ràng.

Thành tích tốt đúng là muốn làm gì cũng được.
Mạng mẽo oanh tạc trong nháy mắt.
“Đệt, 745 điểm! Hơn tao hẳn 300 điểm, khoảng cách giữa người với người sao mà kinh thế!”
“745 điểm, IQ phải cao cỡ nào cơ!”
“Nghe nói thiên tài trên 700 điểm IQ đã tầm 180 rồi, IQ của 745 chắc phải 200 mất.”
“Mẹ nó ai bảo giới giải trí toàn đồ ăn hại chân dài não ngắn đấy.”
“Người ta có thể kiếm cơm bằng não, cũng có thể kiếm cơm bằng mặt nhé.”

Chẳng mấy chốc, trên mạng xuất hiện vài bài đăng mới.
Bài thứ nhất: Cậu học giỏi đã làm gì sau khi bỏ học.
Bài viết liệt kê tỉ mỉ tất cả các vai diễn của Giản Tinh từ khi bắt đầu đóng phim đến nay: Một tên sai vặt chỉ có hai câu thoại, một binh lính giữ thành có mấy pha lướt qua, một gã trộm sống được một tập… chỉ có ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ và ‘Gương đồng’ chiếu trong năm nay là tàm tạm.
Hai chương trình duy nhất cậu đã tham gia cũng bị lục lại.

Nhiều người thích Giản Tinh vì chúng, nhưng lúc này biết một thiên tài vốn nên tỏa sáng lấp lánh trong giới học thuật lại lấy lòng thiên hạ trước mặt toàn thế giới, có thích bao nhiêu cũng thành châm biếm.
Bài thứ hai là: Nếu người học giỏi vào Đại học Quốc phủ thì sẽ làm gì.
Bài viết chia sẻ mấy nhân tài khoa học công nghệ mang lại những cống hiến nổi bật cho quốc gia và nhân loại ở các lĩnh vực, mấy sinh viên của Đại học Quốc phủ giành được vẻ vang cho quốc gia trên trường quốc tế.
Còn Giản Tinh lại chỉ là một con hát tham lam lợi lộc.
Thậm chí không thành công.
Học tốt như thế mà không chịu, nhất định phải đi bán mặt kiếm cơm.
Lúc này, có người giải thích cho Giản Tinh, nói cậu là người nhà quê, sợ nghèo nên muốn kiếm tiền là chuyện bình thường.
Tiếng nói này lập tức kéo đến một trận mắng càng dữ dội hơn.

Phải biết, Đại học Quốc phủ có học bổng toàn phần dành cho sinh viên có thành tích tốt nhưng gia cảnh khó khăn, còn Học viện Nghệ thuật Quốc gia không chỉ không có học bổng, học phí còn cao hơn các trường khác rất nhiều, gia đình nông thôn bình thường căn bản không thể gánh nổi.
Nói chung, Giản Tinh không những tham lam mà còn bất hiếu.
Có người lại thắc mắc thế học phí ở đâu ra.

Có người nhắc, thủ khoa được học bổng rất lớn, ít nhất 100 nghìn trở lên.

Một thủ khoa thi đại học lấy tiền học bổng đi theo đuổi danh lợi, gây ra cơn căm phẫn không thể tưởng tượng nổi.
Trên mạng loạn thành nồi cám lợn, vô số xúc tua vô hình đẩy cơn phẫn nộ của quần chúng lên đến đỉnh điểm.
Không biết kẻ nào đã khơi mào, chẳng mấy chốc, tiếng nói bắt Giản Tinh cút khỏi giới giải trí như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lan ra khắp mạng.
Nhất là phụ huynh, một kẻ là tấm gương xấu cho con trẻ không xứng đáng trở thành nhân vật của công chúng.
Máy học tập do Giản Tinh đại diện cũng rơi vào nước sôi lửa bỏng, người phản đối sản phẩm tăng vọt, người đã mua cũng thi nhau đòi trả hàng, còn tỏ vẻ tuyệt đối không bao giờ mua nữa.
Vô số người chạy đến weibo của Giản Tinh bảo cậu cút, lượng fan hơn mười triệu đang giảm không phanh xuống 9 triệu, 8 triệu,… tạo ra kỷ lục giảm fan nhanh nhất trong lịch sử.
Chuyện này nhanh chóng gây xôn xao cực lớn trên các kênh truyền thông.

Nhiều người thuộc phái học thuật lập tức đứng ra phê phán hành vi hám danh hám lợi của Giản Tinh.

Cũng có người tỏ ra hiểu cho cậu, cảm thấy học tập vốn là vì một tương lai tốt đẹp hơn.
Trên kênh giáo dục lớn nhất nước, “Rốt cuộc con người học để làm gì” trở thành chủ để nóng hổi nhất.
Nói chung, làn sóng bùng phát do một bài đăng suýt nữa đã khiến cả mạng tê liệt, biến Giản Tinh trở thành mục tiêu công kích.
Trong đoàn phim ‘Chiến hồn’, Thẩm Tiêu về phòng nghỉ sau khi tẩy trang xong, thấy Bạch Đồ trợn mắt há mồm nhìn điện thoại trân trân, dáng vẻ như bị sét đánh.
“Có tin gì ghê gớm lắm à?”
Bạch Đồ nhìn anh, sắc mặt hoảng hốt: “Ôi mẹ ơi.


Sếp à, Sao Nhỏ nhà anh nào phải sao nhỏ gì đâu, cậu ấy là sao chổi Halley thì có!”
Thẩm Tiêu nhíu mày, giật ngay điện thoại của hắn, trông thấy hotsearch trên đó, sắc mặt anh chợt thay đổi.
Nửa tiếng sau, trên đường ra sân bay, qua gương chiếu hậu, Bạch Đồ lén nhìn Thẩm Tiêu mặt mũi lạnh lùng sa sầm ngồi ở ghế sau.
“Sếp ơi, thật sự không cần gọi điện cho cậu Giản trước à?” Cứ thế chạy về, nhỡ người ta không ở nhà, há chẳng phải lãng phí ngày nghỉ khó khăn lắm mới xin được sao.
“Ờ.”
“Thế… cần báo cho cấp trên không ạ?”
“Bảo họ tra rõ xem ai đang giở trò sau lưng.”
“Vâng!”
“Tra xong đừng làm gì.”
Bạch Đồ cảm nhận được hơi lạnh đang lan tràn trong xe, hắn run lên, biết là lần này sếp nhà mình bực thật rồi.
Thẩm Tiêu nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt hiện lên sự lo lắng.
Ở nơi khác, Nghiêm Lâm Trung đọc được tin tức trên mạng, sau cơn kinh ngạc, gương mặt ông vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn.
Liễu Vân khó hiểu: “Ơ ông già này, ông không lo à?”
Nghiêm Lâm Trung cười lạnh: “Chỉ là cái trò trẻ ranh đấu đã lẫn nhau của giới giải trí mà thôi, đừng nói nhóc con kia không phải đứa tham tiền, cho dù thật sự vì tiền mà vào cái nghề này thì đã làm sao, giới giải trí có mấy ai không vì tiền cơ chứ.

Bọn chúng rõ ràng không tìm được cái gì để vùi dập nó nên mới làm liều bừa bãi như thế.”
Ông chỉ vào đoạn tin trên báo, mắt nhìn xa trông rộng: “Bà nhìn đi, chuyện này truyền ra, không chỉ không dìm được nó, còn có thể đưa nó lên cao hơn.”
Liễu Vân cười nói: “Bây giờ thì kiêu ngạo thế, lúc ở trước mặt thằng bé sao ông không khen nó mấy câu.”
Nghiêm Lâm Trung hục hặc: “Bà hiểu cái gì, thầy nghiêm mới nên trò giỏi.

Nếu tôi vui vẻ hòa nhã với nó, nó sẽ nỗ lực thế ư?”
Gương mặt trước giờ luôn nghiêm khắc lộ ra nụ cười đắc ý: “Chuyện lớn thế này mà thằng nhóc kia chưa bao giờ nhắc đến, 745 điểm đấy! Không hổ là học trò của tôi.”
Liễu Vân cũng đầy tự hào: “Ông già à, chúng ta tính thế nào đây? Không làm gì hả?”
Nghiêm Lâm Trung ngẫm nghĩ, bèn lấy điện thoại ra gọi: “A lô, lão Vương à, lâu rồi không gặp…”
Lúc quản lý, Phó Nguyên và Lâm Tuệ kéo nhau đến nhà Giản Tinh, cậu đang ngồi nhổ cỏ trong sân.

Thấy ba người, cậu ngỡ ngàng: “Ơ, sao mọi người đến đây cả vậy?”
Ba người cuống cà kê chạy đến nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu là biết ngay mình đã lo thừa.

Không chịu nổi, không nghĩ thoáng ra được cái gì cơ chứ, nó căn bản không tồn tại trên người Giản Tinh, người ta còn chưa thèm đọc tin tức kia kìa.
Mười phút sau, Giản Tinh đọc tin trên mạng xong, ngẩng đầu nhìn ba người mặt mày nghiêm trọng trước mắt.
Phó Nguyên cố hết sức hạ giọng, cứ như sợ dọa đến cậu, cẩn thận lựa lời: “Tiểu Tinh, cậu nói thật xem, những gì trên mạng là thật hết à? Cậu thi đại học được 745 điểm thật á?!”
Phó Nguyên nghển cổ trông mong, ngay cả anh cũng không biết rốt cuộc mình mong là thật hay giả.
Giản Tinh gật đầu: “Vâng, là thật.”
Phó Nguyên lập tức hít sâu một hơi, mãi thật lâu sau mới thở ra: “Sao cậu không nói với anh từ sớm?”
Giản Tinh chớp mắt: “Lần trước anh hỏi em có nắm chắc sẽ đỗ vào Đại học Quốc phủ không, em nói là chắc chắn mà.”
Phó Nguyên: “…” Nó không cùng một khái niệm với 745 điểm đâu.
Phó Nguyên muốn nói, nếu Giản Tinh nói với anh trước, có lẽ anh đã có chuẩn bị.

Nhưng anh biết, loại chuyện này, từ khi bắt đầu họ đã thua rồi.

Chỉ cần mọi chuyện là thật, dẫu Giản Tinh có một vạn lý do thì cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ tới đây, Phó Nguyên đến là xót xa, một đứa trẻ tốt như thế, sau này phải làm sao đây!
Lâm Tuệ không nói gì, cô nhìn Giản Tinh, cô cứ tưởng đứa trẻ này có thể tạo nên kỳ tích, thì ra cậu vốn đã là một kỳ tích rồi.
Trong ba người, chỉ có quản lý vẫn còn giữ bình tĩnh: “Tại sao cậu lại vào giới giải trí?”
“Tôi muốn làm diễn viên.”

“Tại sao lại muốn làm diễn viên?”
Giản Tinh không muốn nói: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Giản Tinh, có lẽ cậu vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, không biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.

Những phim cậu từng đóng thì không nói nữa, nhưng ‘Gương đồng’ và ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ đều chịu ảnh hưởng cực lớn, mấy đoàn phim đã lục tục gọi đến, yêu cầu chúng ta phải dập tắt dư luận càng nhanh càng tốt.

Bằng không, theo hợp đồng, cậu sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.

Còn vụ đại diện máy học tập nữa, ảnh hưởng với cả thương hiệu là tổn thất không thể đong đếm.

Cậu đền nổi không?”
Quản lý cười lạnh: “Cậu nên thấy may mắn vì mình chỉ mới đại diện có một sản phẩm.”
Kể cả như thế, chuyện này cũng đủ để hủy hoại một đứa trẻ chưa có vốn liếng gì trong giới giải trí này rồi.
Điều duy nhất quản lý lấy làm lạ là, cho đến lúc này, cấp cao công ty vẫn chưa có bất cứ chỉ thị gì, thế nên họ mới có thời gian loanh quanh.
“Cậu hiểu rồi chứ? Nếu cậu không có lý do tuyệt đối chính đáng để làm sáng tỏ chuyện này, đứng trước khoản bồi thường khổng lồ, cậu căn bản không gánh vác nổi.”
Giản Tinh ngẩn người, nghiêm túc nói: “Tôi không nghĩ là mình đã sai.

Dù là Đại học Quốc phủ hay trường nào khác, đó đều là lựa chọn cá nhân của tôi.

Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về cuộc đời mình, cho dù ở đâu, chỉ cần cố gắng hết sức thì nên được tôn trọng.”
Quản lý tức đến nỗi bật cười: “Cậu nghĩ mấy lời này của cậu có thể thuyết phục những phần tử nóng máu trên mạng đang mắng rủa xa xả dưới weibo cậu à? Tự cậu xem đi, tiếng mắng sắp nhấn chìm trang mạng rồi.”
Giản Tinh im lặng.
“Giờ thì nói được chưa?”
Giản Tinh im lặng hồi lâu mới nói: “Bởi vì tôi muốn bảo vệ một người.”
Quản lý dại ra, nhìn sang Phó Nguyên và Lâm Tuệ cũng đang nghệt mặt như mình, chau mày hỏi: “Bảo vệ ai mà cần vào giới giải trí?”
Lần này, mặc kệ quản lý và Phó Nguyên hỏi thế nào, Giản Tinh cũng không chịu nói.
Lâm Tuệ ngồi bên cạnh không nói năng gì.

Cô nhớ Giản Tinh từng nói, cậu muốn trở thành người có thể nắm giữ tài nguyên trong giới giải trí.

Xem ra, người cậu muốn bảo vệ cũng ở trong giới giải trí, chắc là kiểu cố gắng nhưng không được như ý.

Cậu muốn nắm được tài nguyên để đổi phương có thể đóng phim.
Nhưng rất nhanh, sự thật nói cho cô biết, cô đoán đúng rồi, song cũng sai rồi.
Lúc mà quản lý và Phó Nguyên đều bất lực, bắt đầu thảo luận phương án quan hệ công chúng, điện thoại của Phó Nguyên chợt đổ chuông, người gọi là trợ lý.
Phó Nguyên nghe máy, trợ lý nói xong, sắc mặt anh thoắt cái thay đổi, cuống cuồng cúp máy và mở weibo ra.

Thấy tin tức trên mạng, hai mắt anh trợn trừng, ngẩng đầu nhìn Giản Tinh, vẻ mặt phức tạp.
Quản lý thấy vậy giật hết cả mình, hỏi: “Lại sao nữa?”
Phó Nguyên ngoái đầu, mấp máy môi hồi lâu vẫn không nói được gì.
Quản lý mất kiên nhẫn giật ngay điện thoại sang, đến khi thấy rõ nội dung trên đó, biểu cảm của hắn còn khoa trương hơn cả Phó Nguyên.

Hắn ngẩng phắt đầu nhìn Giản Tinh chòng chọc, hai mắt sáng quắc.
Lâm Tuệ nghiêng đầu nhìn màn hình, khi thấy rõ mắt cũng sáng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.