Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 26: Gặp phải


Đọc truyện Em Là Vì Sao Đang Rơi – Chương 26: Gặp phải

– Cô hai! Lần này là cô bị làm sao nữa đây? Một tháng mà cô nhập viện những bốn lần thì tôi thật không thể hiểu nổi!

Hải Nam khẽ than ngắn thở dài nhìn Hoài Anh đang ngồi đung đưa chân trên
giường bệnh. Anh không hiểu được cô gái này bị cái gì mà dạo gần đây hay vào bệnh viện như thế, chẳng lẽ cô ấy thích bệnh viện đến vậy à? Đã vậy lần nào vào cũng thương tích đầy mình. Anh hỏi Hoài Anh nhưng cô lại
không nói, chỉ lắc đầu nói với vẻ bất cần:

– Bị nhẹ thôi, không chết đâu mà lo!

Những lúc như vậy, Hải Nam chỉ biết lắc đầu bỏ đi. Có lẽ vì thế mà Hải Nam
không biết, ai kia nhìn bóng dáng anh đi với ánh mắt buồn bã.

Làm sao anh có thể biết được tại sao Hoài Anh lại vào đây nhiều lần như
vậy. Bởi cô bị ông chủ cho người đánh do không chịu tiếp khách và làm
phật lòng khách. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, ai bảo cô là gái
quán bar, làm một cái nghề mà người đời khinh bỉ.

Nhưng còn một
lý do khác nữa, lý do khiến cho cô không chịu tiếp khách và cố ý để ông
chủ cho người đánh là cô muốn vào đây để gặp Hải Nam. Vì chỉ có ở đây,
cô mới có thể nhận được sự quan tâm của người khác, nhất là anh.

Một lúc sau, Hải Nam quay lại với hộp cháo trên tay. Anh nhẹ nhàng mở hộp rồi cầm tay cô đặt hộp cháo lên.

– Cô ăn sáng đi!

Hoài Anh nhìn Hải Nam bằng đôi mắt cảm động, cầm chặt lấy hộp cháo.

– Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? – Rất lâu sau cô mới lên tiếng, giọng nói hơi nghèn nghẹn.

– Tôi cũng không biết! – Hải Nam nhún vai, đến anh cũng chẳng biết vì sao lại tốt với một cô gái xa lạ đến vậy. Ngoài mặt thì anh nói chuyện có
vẻ dữ dằn với Hoài Anh nhưng bên trong lại rất quan tâm và lo lắng cho
cô.

Một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt Hoài Anh, nhưng rất nhanh nó
đã được lau đi. Đặt hộp cháo lên bàn, cô bước xuống giường, xỏ dép vào
và đi.

– Tôi muốn xuất viện.

Hải Nam chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã đi ra đến cửa.

– Hoài Anh! Cô sao vậy? Tôi đã làm gì khiến cho cô buồn sao?

Hải Nam chạy đến kéo tay cô, ánh mắt đầy khó hiểu. Khi nhìn thấy cô rơi
nước mắt, anh khá bất ngờ. Cô bị đánh bầm dập như vậy mà đến rưng rưng
nước mắt cũng không có chứ đừng nói gì đến việc để nước mắt tự do chảy
ra.

Hoài Anh lắc đầu nhưng không quay lại nhìn anh, cô sợ nước mắt mình sẽ lại rơi một lần nữa.

– Ra rồi thì ráng làm sao đừng để vào đây nữa. Tôi không muốn chăm sóc cho một bệnh nhân ngang bướng như cô đâu.

Đó là Hải Nam nói đùa nhưng vì Hoài Anh không nhìn anh nên cô không thấy

nụ cười thấp thoáng trên môi anh. Cô nghĩ anh nói thật, trong lòng bỗng
có chút thất vọng.

– Anh yên tâm! Bây giờ dù tôi có chết ngoài đường cũng sẽ không vào đây phiền đến anh đâu.

Rồi Hoài Anh nhẹ giật tay ra khỏi tay Hải Nam, mở cửa bước đi. Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

“Hải Nam, cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi. Anh là người duy nhất quan tâm
và lo lắng cho tôi nhiều như vậy. Tôi sẽ cố gắng không để một đứa ngang
bướng như mình phiền đến anh nữa.”

Khi đi làm trở lại, Nhã Thi nhận được một tin cực sốc từ những người đồng nghiệp. Đó là… Thiện đã xin nghỉ làm.

Cô hơi bất ngờ, muốn biết nguyên do tại sao Thiện lại xin nghỉ. Không phải là vì cô chứ?

Nhã Thi lắc đầu, không thể vì cô được, bởi cô đâu có làm gì khiến cho anh ta phải nghỉ việc đâu chứ.

– Mọi người có ai biết tại sao Thiện lại xin nghỉ không? – Cô hỏi.

– Chuyện này…

Ai nấy đều đưa mắt nhìn cô rồi lại nhìn nhau, có vẻ như họ không muốn nói hoặc là không thể nói.

– Nếu biết thì mọi người làm ơn nói cho tôi biết đi. Tôi xin mọi người
đó. – Nhã Thi nắm lấy tay Ly. – Có phải cô biết không? Vậy thì cô hãy
nói cho tôi biết đi.

Ly nhìn vẻ mặt khẩn khoản của cô, không muốn nói cũng phải nói.

– Thực ra là dạo này tôi thấy Thiện lạ lắm, không giống với lúc trước vui vẻ, hòa đồng. Thời gian gần đây, không biết anh ta bị gì mà hễ tụi tôi
nhắc đến cô hay ghép đôi hai người với nhau là anh ta liền cáu gắt, nổi
giận với chúng tôi. Còn bảo là từ này về sau không được nói như vậy
nữa.

Ly nhớ lại lúc đưa tấm hình mình chụp được cho Thiện coi,
anh ta đã rất tức giận và giựt lấy điện thoại của cô xóa tấm hình đó đi. Còn đe dọa: “Từ nay về sau, tôi không muốn mọi người làm như vậy nữa.
Đừng gán ghép tôi với Nhã Thi, tôi không thích.”

Mọi người ai nấy
cũng đều biết Thiện thích Nhã Thi, mặc dù anh ta không nói nhưng nhìn
cách anh ta quan tâm và nhìn Nhã Thi thì ai ai cũng biết. Với lại, lúc
Thiện nói ra ba từ “tôi không thích” có vẻ gì đó rất miễn cưỡng và đau
lòng.

– Sáng nay lúc anh ta đến gặp bà chủ để xin nghỉ, tôi thấy
anh ta trông tiều tụy dữ lắm. Gương mặt hốc hác thấy rõ luôn. – Một
người khác nói.

Nhã Thi nghe mà chạnh lòng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Thiện vậy?

Không do dự, Nhã Thi lấy điện thoại ra gọi cho Thiện song đáp lại cô không

phải là giọng nói nam tính của Thiện mà là giọng nói nhẹ nhàng đầy nữ
tính của chị tổng đài.

– Anh ấy khóa máy rồi. – Nhã Thi gọi hai ba cuộc vẫn vậy, kết quả đều thuê bao. – Mọi người có biết nhà của anh ấy ở đâu không?

– Tôi không biết! – Mọi người đều lắc đầu nhưng đột nhiên Văn la lên. –
A! Hình như là tôi có biết, có lần anh ta bảo tôi qua nhà lấy đồ nên tôi vẫn còn nhớ. Nhà anh ta cũng gần đây thôi, để tan làm tôi dẫn cô đi.

– Vậy tốt quá! Cảm ơn anh! – Nhã Thi mỉm cười, mong sao cho ngày hôm nay
trôi qua nhanh để cô có thể đi tìm lời giải đáp thắc mắc. Chứ để như
vậy, cô không chịu nổi.

Chiều về, Văn chở Nhã Thi đi
đến nhà của Thiện. Nhưng xui xẻo thay, anh ta đã chuyển nhà vào sáng hôm nay và không để lại một chút dấu vết nào. Cô thử gọi điện lại lần nữa
nhưng vẫn thuê bao. Anh ta chuyển nhà, vậy chắc cả số điện thoại cũng
đổi luôn rồi.

Vậy là Nhã Thi thất vọng đi về.

Trên đường
về, tâm trí cô cứ suy nghĩ về Thiện, về những lời mà Ly nói. Thật ra là
đã xảy ra chuyện gì với Thiện mà khiến cho anh ta phải nghỉ làm và
chuyển nhà như thế?

Nhã Thi lắc mạnh đầu. Thôi bỏ đi, bây giờ có
thắc mắc, có nghĩ nhiều thì cũng chẳng ích gì, không ai có thể trả lời
cho cô biết.

Tối…

Thời tiết hôm nay có vẻ nóng hơn mọi
ngày, vì thế nên Nhã Thi khoác một chiếc áo len mỏng, cầm theo điện
thoại rồi ra ngoài đi dạo.

Nhã Thi lê bước trên đoạn đường thưa
thớt người qua lại, gió thổi tóc cô bay bay. Mỗi bước chân cô bước đi
đều mang những suy nghĩ, những tâm trạng khác nhau. Cô nghĩ về cha và về những gì mình đã phải trải qua khi sống một mình. Dẫu biết rằng cuộc
sống này không phải lúc nào là một màu hồng đẹp đẽ, mà còn có cả màu
đen. Song hành cùng hạnh phúc luôn luôn là đau khổ.

Khi sống với cha cô đã hạnh phúc như thế nào thì khi sống một mình, cô lại đau khổ
bấy nhiêu. Từ một tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa, chưa từng làm
việc gì nặng nhọc biến thành một cô gái dang nắng khắp nơi để đi tìm
việc. Và từ một cô giáo tương lai biến thành một nhân viên phục vụ bình
thường.

Cha mất, Nhã Thi chẳng muốn học tiếp vì cô đã mất đi niềm tin trong cuộc sống, có học tiếp cô cũng không hứng thú. Cuộc sống này
còn biết bao nhiêu việc phải lo, lo cho cuộc sống hằng ngày còn không đủ thì lấy đâu ra tiền để học tiếp đại học?


Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Nhã Thi. Nhạc chuông “i love you” cô đã cài hai năm bây giờ đã thành tiếng chuông mặc định khô khan.

Nhìn thấy số lạ, cô hơi chần chừ rồi bắt máy.

– A lô!

– Em đang làm gì đấy? Đã ăn tối chưa?

Nhã Thi mở to mắt, đưa chiếc điện thoại ra trước mặt nhìn dãy số lạ ấy. Thì ra là số của Nhật Minh.

– Tôi ăn rồi, bây giờ đang đi dạo. – Cô đáp, giọng không còn vẻ xa cách.
Nói đúng hơn là từ khi anh giúp cô thoát khỏi buổi tiệc đáng xấu hổ ấy
thì cô đã dần có cảm tình với anh hơn.

Nhật Minh ở đầu dây bên kia thoáng chau mày.

– Tối rồi sao em còn ra đường? Về nhà đi, ra đường ban đêm nguy hiểm lắm
nhất là khi chỉ có mình em. – Anh lo lắng, bàn tay đang tháo cà vạt cũng dừng lại.

– Trong nhà nóng quá nên tôi mới ra ngoài dạo một lát. Tí nữa tôi sẽ về.

– Ồ! Cô em đi đâu mà có một mình thế?

Bỗng từ đâu xuất hiện ba tên lạ mặt đứng chặn đường Nhã Thi. Dưới ánh trăng
sáng, cô có thể nhìn rõ ba người bọn họ. Ba tên đó tên nào cũng xăm
mình, râu ria rậm rạp và đầu tóc thì chẳng khác nào tổ quạ. Trông gớm
chết!

Nhã Thi rùng mình, lùi ra sau mấy bước, điện thoại buông xuống, cầm chắc trong tay.

– Mấy người… mấy người là ai? – Cô sợ hãi đến nỗi trời mát như thế này mà cô lại thấy lạnh, lạnh cực kì.

– A lô! A lô! Nhã Thi, có chuyện gì với em vậy? Nói cho tôi biết đi! Nhã
Thi! – Nhật Minh ở đầu dây bên kia lo lắng tột độ khi nghe thấy tiếng
trêu chọc của ai đó và tiếng nói đầy sợ hãi của cô. Nhưng những gì anh
vừa hỏi, cô hoàn toàn không nghe được nên không thể nói cho anh biết
mình đang gặp phải chuyện gì.

– Trời tối thế này mà cô em lại đi
ra đường một mình, bộ cô em không sợ gặp phải “yêu râu xanh” sao? – Một
tên trong số đó lên tiếng, hắn vừa nói vừa bước đến gần cô hơn. Tay hắn
sờ sờ lên chiếc cằm đầy râu, cái lưỡi thì đánh một vòng bên ngoài môi.

Hai tên còn lại cũng theo tên kia tiến lại gần Nhã Thi, tay còn dang ra như muốn ôm cô.

Nhã Thi sợ hãi quay đầu bỏ chạy, ba tên kia thấy vậy liền đuổi theo.

– Cô em! Dừng lại đi, em không thoát khỏi tay tụi anh đâu!

Tiếng của một tên khác văng vẳng phía sau.

Bước chân cô càng nhanh hơn khi cảm giác được bọn chúng đang đến gần. Cô vừa chạy vừa kêu cứu nhưng dường như chẳng ai nghe thấy, vì con đường này
buổi tối vốn rất vắng.

– Tóm được cô em rồi nha!

Một trong ba tên nhanh chân chạy đến tóm lấy cổ áo cô giật ngược về phía sau. Cô “Á” lên một tiếng rồi hét to:

– Bỏ tôi ra! Đừng đụng vào người tôi!


Chát!

Nhã Thi ra sức cào cấu hắn và nhận ngay một cái tát từ cái tên đang giữ cô.

– Tao ghét nhất là những đứa chống đối tao nên mày ngoan ngoãn mà yên
phận đi, nếu như không muốn chầu ông bà sớm. – Hắn đe dọa, siết áo cô
chặt hơn.

– Hức hức! – Cô bật khóc, một tay ôm bên má vừa bị tát. Nghe hắn đe dọa, cô không dám hó hé thêm tiếng nào, chỉ biết xuống
giọng cầu xin. – Tôi xin các người, làm ơn hãy tha cho tôi đi!

– Ẩy! Sao cô em khóc rồi? Tụi anh còn chưa làm gì mà. – Hắn làm bộ thương xót.

– Giờ tính sao đại ca? “Mần” thịt nó ở đâu đây? – Một trong hai tên còn lại hỏi.

– Mày nhìn xem ở đây có chỗ nào vắng và rộng rãi không? Làm luôn, chứ tao “nhịn” lâu quá rồi! – Tên đại ca nhìn cô thèm thuồng, hắn liên tục liếm môi.

Hai tên đó nhìn xung quanh, rồi chạy đi tìm xem chỗ nào
vắng và rộng rãi như đại ca nói. Nhã Thi cắn môi, nước mắt tiếp tục rơi. Cuộc đời cô chẳng lẽ sẽ chấm dứt ở đây sao?

Cô không muốn, tự
dưng ngay lúc này cô lại nghĩ đến Nhật Minh. Cô muốn gặp anh, muốn anh
cứu cô thoát khỏi tình cảnh này như hôm nọ anh đã cứu cô khỏi lần bị làm nhục giữa đám đông ấy.

Nhã Thi chợt nhớ đến cuộc gọi của anh vừa nãy nhưng cô không dám gọi, cô sợ tên đại ca biết được sẽ quăng điện
thoại cô đi và sẽ đánh cho cô một trận.

Bỗng dưng có ai đó khều vai tên đại ca, hắn quay lại và nhận ngay một cú đấm trời giáng của Nhật Minh.

Do bất ngờ nên tên đó không kịp phản ứng, anh đấm khá mạnh khiến hắn nằm lăn dưới đất, máu từ khóe miệng chảy ra.

Nhã Thi vừa được thả ra thì ngay lập tức có một cánh tay khác ôm lấy vai cô.

– Em không sao chứ?

Đó là câu hỏi của Nhật Minh, vẻ mặt anh nhìn cô đầy rẫy sự lo lắng.

Gặp được anh như mong ước, Nhã Thi muốn ôm chầm lấy anh nhưng không hiểu
sao cả người cứ cứng đờ, đến cả miệng cũng không thốt lên được câu nào.

Nhật Minh thấy mặt cô có gì lạ lạ nên quay cô sang nơi có ánh đèn để nhìn kĩ hơn. Nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của cô và một bên mặt in hằn năm ngón
tay. Anh tức giận hỏi:

– Khốn kiếp thật! Ai là người đã đánh em?

Nhã Thi rưng rưng nước mắt, mím môi chỉ về cái tên vừa bị anh đánh đang nằm vật vờ ở dưới đất, hắn đang lồm cồm bò dậy thì bị anh hung hăng đạp đi
lại đạp vào lưng thật mạnh. Hắn la toáng lên, không ngừng la hét:

– Thằng điên! Mày là thằng nào mà dám đánh tao hả?

Anh không trả lời, tức giận đánh đập hắn bằng tất cả sức lực của mình.

– Thằng khốn! Ai cho mày cái quyền ra tay đánh cô ấy hả? – Càng nghĩ anh
càng giận, thấy năm dấu tay in trọn trên gương mặt trắng trẻo của cô là
anh không thể bình tĩnh được.

– Nhật Minh! Cẩn thận!


hét lên khi nhìn thấy hai tên đệ tử của hắn đang chạy lại, một tên cầm
trên tay một cây gậy bằng gỗ rất dài, nhắm thẳng vào lưng anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.