Đọc truyện Em Là Vì Sao Đang Rơi – Chương 21: Một chút cảm động
Trên
đường từ chợ về nhà, vừa quẹo qua con đường nhỏ, Nhã Thi đã bắt gặp một người
phụ nữ tay trái xách một cái giỏ đi chợ trông khá nặng, còn tay phải thì đang
bế một bé gái chừng một tuổi và cầm theo hai bịch sữa đậu nành. Trông người phụ
nữ ấy khá cực khi lâu lâu phải dừng lại, để đồ xuống đất và chỉnh lại tư thế
cho em bé. Thấy vậy, Nhã Thi không chút do dự liền chạy đến, giúp người phụ nữ
ấy xách đồ để chị có thể dễ dàng bế bé.
– Để em
xách phụ cho. – Cô cười tươi, chủ động xách cái giỏ đi chợ trên tay chị và hai
bịch sữa đậu nành bên tay còn lại.
– Ồ, vậy
tốt quá! Cảm ơn em nhiều nha. – Chị mừng rỡ, nhìn Nhã Thi bằng ánh mắt biết ơn.
– Nhà chị
ở đâu? – Vừa đi, cô vừa quay sang hỏi chị.
– Nhà chị
ở trong con hẻm nhỏ kia kìa, đi qua vài căn nhà đầu là tới. – Chị một tay giữ
bé, một tay chỉ về phía con hẻm. Sau đó hỏi cô. – Còn nhà em?
Nhã Thi
reo lên:
– A! Nhà
em cũng ở trong con hẻm đó. Ngôi nhà đầu tiên.
Chị cũng
mừng rỡ:
– Vậy
chúng ta là hàng xóm rồi. Mà em chuyển đến đây khi nào sao chị không biết và
không nhìn thấy em bao giờ nhỉ?
– Dạ, em
đến cũng hơn một tháng rồi. Có lẽ là do em đi làm, ít khi ở nhà nên chị mới
không thấy.
Chị gật
gù, đưa tay lau mồ hôi cho em bé. Nhã Thi đưa mắt nhìn kĩ em bé đó. Bé rất đáng
yêu, đôi má phúng phính búng ra sữa, mi dài cong vút, đôi mắt to tròn với con
ngươi đen láy, đôi môi anh đào chúm chím nhỏ xinh, làn da lại trắng như tuyết.
Do đang xách đồ lỉnh kỉnh, chứ nếu không Nhã Thi đã bế bé và hôn vào cái má
phím hồng kia vài cái rồi. Bởi vì, cô cực kì thích em bé.
– Con bé
đáng yêu quá! Tên bé là gì vậy chị?
– Tên
thật của bé là Quỳnh Anh, còn tên ở nhà là Mi.
– Quỳnh
Anh? Mi? Cái tên dễ thương quá. – Cô xuýt xoa, muốn nựng em bé nhưng lại không
sao làm được.
Dường như
em bé biết mình vừa được khen nên nhoẻn miệng cười rất tươi, khoe ra hai hàm
răng còn chưa mọc đủ.
– Cảm ơn
em! – Chị cười, lại nhớ ra mình chưa hỏi tên cô. – À mà tên em là gì? Chị là
Quỳnh Chi.
– Dạ, em
tên Nhã Thi.
Hai người
tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi đứng trước nhà chị Chi. Nhã Thi giúp
chị mang đồ vào nhà rồi cũng trở về nhà mình sau khi nhận lời cảm ơn rối rít
của chị và nói rằng khi nào rảnh, cô có thể qua chơi với chị và bé vì ở nhà
cũng chỉ có hai mẹ con chị thôi.
Tâm trạng
Nhã Thi bây giờ rất tốt, vì cô đã có một chị hàng xóm dễ mến và một em bé rất
đáng yêu.
Vào nhà,
khóa cửa đâu đó cẩn thận, chỉ chừa mỗi cửa sổ là mở ra cho mát, Nhã Thi mang cá
và rau muống xuống bếp, rửa tay sạch sẽ bằng xà bông rồi mới lấy đồ đi tắm.
Xong
xuôi, cô bắt đầu trổ tài nấu nướng nghiệp dư của mình.
Nhưng khi
con cá được bỏ vào thau nước, cô lại cảm thấy khá bối rối, không biết nên gì
tiếp theo. Chẳng lẽ để nguyên như vậy cho vào chảo sao?
Vò đầu
bứt tóc và mất mấy phút ngồi ngắm con cá đang “bơi ngửa” trong thau
nước, cô bắt đầu lấy chảo đặt lên bếp và cho dầu ăn vào.
– Nhiêu
đây đủ chưa ta? – Nhìn chai dầu ăn một lít vốn còn nguyên mới nay chỉ còn lại
nửa chai, cô ngẫm nghĩ. – Chắc đủ rồi. Nhưng làm gì bây giờ nữa nhỉ?
Nhã Thi
tự hỏi chính mình, nhìn xuống con cá rồi lại nhìn chảo dầu đang nóng dần lên.
Thật khó khăn khi không có mạng để cô có thể dễ dàng lên Google tìm kiếm. Chợt
nhớ lại lời bà bán cá, cô hí hửng làm theo.
Nhã Thi
dùng hai chiếc đũa dài gắp con cá lên, bỏ vào chảo dầu lúc này đã bốc khói, mùi
dầu bốc hơi lên khắp nhà bếp. Những tiếng “xèo”, tiếng “bóc, bóc”
khi cô cho con cá vẫn còn dính nước và vì không tắt bếp trước khi cho cá vào
nên dầu ăn bắn tứ tung, văng trúng vào tay cô, áo cô. Nhã Thi hốt hoảng quăng
luôn đôi đũa, dầu ăn vẫn không ngừng bắn ra.
– Á! Nóng
quá! – Cô nhăn mặt xoa xoa cánh tay vừa bị dầu văng trúng.
Nhã Thi
muốn khóc thét lên khi nhìn cảnh tượng trước mắt, quá kinh hãi mà. Cô loay hoay
không biết làm thế nào, nhìn bếp lửa vẫn đang hừng hực cô mau chóng nhanh tay
tắt bếp. Một lúc sau thì tiếng “bóc, bóc” ấy không còn và dầu cũng
không bắn vào người cô nữa.
Cô thở
phào, may mắn làm sao!
Đưa mắt
nhìn con cá ngụp lặn giữa chảo dầu, Nhã Thi tự lấy tay đánh vào trán mình. Hỏng
rồi, hỏng hết rồi! Như thế này thì làm sao mà ăn? Chỉ có nước vứt đi thôi.
Nhã Thi ngồi chồm hổm trước sọt rác, ngắm nhìn con cá vừa mới bỏ đi mà
tiếc đứt ruột gan. Tận một trăm hai mươi nghìn chứ ít ỏi gì!
Chợt nhớ
đến bó rau muống mình vẫn chưa làm, cô nhanh chóng đem rau muống đi rửa rồi bắt
cái chảo khác qua chỗ trống kế bên, lại cho dầu ăn vào. Rút kinh nghiệm vừa nãy
cho dầu ăn quá nhiều nên lần này cô cho ít lại, phải nói là quá ít luôn ấy chứ,
liều lượng chỉ bằng một cái nắp chai thôi.
Không lặt
rau cũng chẳng để ráo, Nhã Thi cứ thế tống hết chúng vào chảo. Lần này may mắn
là nó không văng dầu vào người cô như vừa nãy.
Nhã Thi
lấy một đôi đũa khác xào rau muống, nhưng do không thạo nên cô xào đến đâu, rau
muống rớt ra ngoài đến đó. Không bao lâu sau thì trên chảo chỉ còn vỏn vẹn…
vài cọng.
Cô thở
dài, tắt bếp rồi quăng luôn đôi đũa sang bên. Lại hỏng rồi! Cô chẳng làm ăn
được gì cả!
Hóa ra
việc cô tưởng dễ nhất lại trở nên khó khăn nhất.
Đúng lúc
này lại có tiếng chuông cửa, cô thất thểu ra mở.
Là chị
Chi.
– Ban
sáng chị có nấu chè hạt sen, mang qua cho em ăn để cảm ơn em lúc chiều đã giúp
chị xách đồ.
Chị Chi
đưa cho Nhã Thi một tô chè hạt sen thơm nức, cô đưa tay nhận lấy và cảm ơn chị
với vẻ mặt ủ dột chứ không hồ hởi, vui vẻ như lúc chiều nói chuyện với chị.
Chị thấy
lạ, nhìn xuống cánh tay chi chít những vết đỏ của cô, lo lắng hỏi:
– Tay em
bị sao vậy? Sao lại đỏ lên hết thế kia?
Lúc này
Nhã Thi mới để ý tay mình lúc nãy bị dầu ăn văng trúng bây giờ đã đỏ hết lên.
Cô cười gượng:
– Em
chiên cá, không may bị dầu ăn văng trúng.
– Vậy à?
Không sao đâu, một lát sẽ hết đỏ thôi. – Chị mỉm cười trấn an, sực nhớ ra điều
gì đó, chị vội nói. – Thôi chị về đây, con bé Mi đang ở nhà một mình.
Rồi chị
chạy một mạch về nhà, Nhã Thi bưng tô chè để lên bàn, định bụng lát nữa ăn chè
trừ cơm vậy.
Trở lại với bãi chiến trường, cô đem rau muống tống hết vào trong thùng
rác, trong lòng không khỏi nguyền rủa bản thân mình vô dụng.
Có thể
Thi không biết nấu ăn nhưng rửa chén thì cô biết vì lúc trước, cô vẫn thường
hay giúp cha rửa chén.
Tối
khoảng tám giờ, khi cô đang xem ti vi và đang ăn chè thì lại có tiếng chuông
cửa. Đặt chén chè thơm ngon lên bàn, cô chạy ra mở cửa.
– Lại là
anh à? – Nhã Thi bất mãn nhìn dáng người cao lớn mặc bộ vest lịch lãm đang đứng
lù lù trước cửa, buông một câu. – Tôi không tiếp anh!
– Lý do?
– Nhật Minh nhìn cô, không hụt hẫng hay thất vọng mà ánh mắt còn lộ rõ tia nhìn
thích thú, khóe môi đồng thời cũng nhếch lên tạo thành nửa vòng cung.
– Lý do
là tôi không thích anh, được chưa? – Nhã Thi chống nạnh, hất mặt lên nhìn anh,
cái dáng vẻ khá là “bố láo” khiến người ta muốn đánh cho một trận.
– Lý do
không thỏa mãn yêu cầu của tôi! – Nhật Minh nhún vai, nhẹ đẩy cô vào trong, cởi
giày rồi bước vào nhà. Nhìn chén chè đang ăn dở trên bàn và cái ti vi đang
chiếu hoạt hình Đôrêmon, anh phán một câu. – Trẻ con!
– Mặc xác
tôi! – Nhã Thi hừ lạnh rồi không để ý đến anh nữa. Cô lại ghế sô pha ngồi, tiếp
tục công việc vừa ăn chè vừa xem bộ phim hoạt hình Đôrêmon yêu thích.
Nhã Thi
thừa biết là dù mình có xua đuổi hay làm như thế nào thì cái con người
”cầm quyền” kia vẫn không đi đâu. Cách tốt nhất là hãy xem anh ta như
không khí thì may ra, anh ta mới có thể thấy chán mà bỏ về.
Nhìn thấy
cô như vậy, Nhật Minh khẽ cười.
– Em đã
ăn gì chưa? Lần này là ăn cơm hay lại tiếp tục ăn cái thứ mì nóng không tốt cho
sức khỏe ấy? – Anh lên tiếng phá hỏng sự im lặng giữa hai người, trong lời nói
có một phần mỉa mai và chín phần quan tâm.
Nhã Thi
không trả lời, tiếp tục xem ti vi.
Sắc mặt
Nhật Minh hơi tối lại, bị người khác xem mình là không khí khiến anh không quen
vì có lẽ, anh đã quen với sự chào đón của mọi người.
Màn hình
trước mắt Nhã Thi đột nhiên tối đen. Tưởng cúp điện, cô nhìn lên trần nhà, đèn
vẫn sáng. Cô lại nhìn sang anh, trên tay anh là chiếc remote và trên môi anh là
một nụ cười trông đểu vô cùng.
Nhã Thi
nhăn mặt, bỏ chén chè xuống rồi chạy đến giựt lấy chiếc remote nhưng làm thế
nào mà cô dám lấy khi anh… bỏ hẳn nó vào trong chiếc áo sơ mi?
Nhật Minh
nhìn cô khiêu khích, ý nói: Em có giỏi thì lấy đi!
– Anh…
Anh… – Cô tức giận đến đỏ cả mặt, hậm hực trở lại ghế ngồi.
– Nếu như
em hôn tôi một cái thì tôi có thể suy nghĩ lại mà trả nó cho em.
Nhật Minh
nhướn mày, nụ cười mà Nhã Thi cho là đểu giả ấy vẫn giữ trên môi.
Nghe vậy,
cô lại càng tức hơn.
– Ngủ đi
rồi mơ há! Tôi thà không xem chứ cũng không thèm hôn anh đâu. Cái đồ cà chớn!
Đồ lưu manh!
Cái cách
nói chuyện của cô làm Nhật Minh bật cười. Nhã Thi nhìn anh như nhìn một kẻ tâm
thần nào đó mới trốn trại, bị “chửi” mà cười thì đúng là điên thật.
Anh nhẹ
lắc đầu, lấy cái remote ra khỏi người để lên bàn. Cô liếc mắt nhìn, không thèm
đến lấy nữa.
Chẳng nói
chẳng rằng, anh đi xuống nhà sau trước cái nhìn khó hiểu của cô.
– Này,
anh đi đâu xuống đó vậy? Không ngồi yên một chỗ được hay sao?
Nhã Thi
đỏ mặt ngồi yên khi anh quẳng lại cho cô một câu:
– Tôi đi
giải quyết “bầu tâm sự“. Em có muốn đi cùng không?
“Đồ
biến thái!” Cô chửi thầm.
Nói là đi
toa-lét nhưng thực ra là đi xuống nhà bếp, anh muốn kiểm tra xem cô hôm nay đã
ăn gì chưa.
Nhật Minh
đi tới thùng rác nhỏ, nửa ngồi nửa quỳ mở nắp ra xem.
Đập vào
mắt anh là một mớ hỗn độn gồm cá và rau muống còn nguyên bị bỏ đi. Con cá dường
như đã được chiên qua một nửa nên một bên cá có màu hơi vàng vàng, còn rau
muống thì chẳng thấy có gì thay đổi. Vẻ mặt anh chăm chú xem xét, nghiên cứu
chúng như một chuyên gia khám nghiệm hiện trường hay nhà thám tử đi tìm chứng
cứ.
Nhật Minh
khẽ lắc đầu thở dài. Cái cô gái ngốc này, đã không biết nấu ăn còn bày đặt mua
đồ về nấu. Cá không được làm sạch từ bên trong, không bỏ hết những phần không
ăn được, rau muống cũng không biết lặt thì làm sao mà nấu chứ?
Đậy nắp
thùng rác lại, anh trở lên nhà trên. Không thấy có vỏ mì gói, Nhật Minh đoán
chắc là chiều nay Nhã Thi vẫn chưa ăn gì. À không, cô có ăn chứ. Là ăn chén chè
hạt sen ngoài kia.
– Thay đồ
đi rồi tôi chở em đi ăn. – Yên vị ở chỗ cũ, anh nói như ra lệnh.
– Không
đi! – Nhã Thi khoanh tay, quay mặt đi hướng khác, giống như đang hờn dỗi người
yêu.
Anh biết
cô gái này không thể dùng cách nói chuyện bình thường mà nói được. Chỉ có một
cách duy nhất… là bắt cô lựa chọn.
– Một là
em ngoan ngoãn thay đồ rồi đi ăn với tôi. Hai là tối nay, tôi sẽ ngủ lại đây…
với em.
Nhã Thi
chợt rùng mình, thấy sống lưng mình bỗng dưng lạnh toát. Vừa quay mặt lại, cô
đã bị giật mình bởi cái gương mặt phóng đại của anh đang tiến sát lại gần mình.
Nhã Thi vội vàng ngồi dậy, vừa chạy vào phòng vừa nói, có vẻ như rất sợ anh:
– Đợi tôi
một lát, tôi thay đồ rồi ra ngay.
Giữa đi
ăn tối và để anh ngủ lại nhà mình nguyên một đêm thì cô thà chọn đi ăn tối còn
tốt hơn.
…
Sau khi
no căng bụng đến không thể thở nổi, Nhã Thi mới bảo anh đưa về nhà.
Ngồi trên
xe, cô vỗ vỗ cái bụng thừa năng lượng của mình rồi giương mắt nhìn Nhật Minh,
tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Lúc vào
nhà hàng, Nhã Thi đã gọi rất nhiều món và cố ý chọn những món đắt tiền nhất với
một cái ý nghĩ hơi xấu xa là sẽ cho anh trả tiền mệt nghỉ luôn. Ai bảo ép cô
đi, đã vậy thì cô ăn cho sạch túi anh luôn. Nhưng có lẽ cô đã quên, một Tổng
giám đốc như anh thì làm sao hết tiền chỉ vì các món ăn cỏn con mà cô gọi?
Những lần tiếp khách, anh còn gọi nhiều hơn như vậy nữa đấy cô à. Cô ngây thơ
quá rồi.
Nhật Minh
liếc mắt qua cô, không nói gì, chỉ hơi mỉm cười. Anh biết cái cô ngốc này vì bị
mình ép buộc nên cố tình “chơi khăm” anh đây mà. Trong bữa ăn, Nhật
Minh không hề đụng đũa, chỉ ngồi chống cằm nhìn cô ăn. Nhìn cô hậm hực nhai
từng miếng thịt, miếng cá cứ như chúng là kẻ thù của mình khiến anh không khỏi
bật cười. Sao lại trẻ con thế không biết!
– Cảm ơn
em vì hôm nay đã chịu đi ăn cùng tôi.
Đứng
trước hẻm nhỏ, anh chân thành nói với cô.
Nhã Thi
ngớ người nhìn anh. Đã bị cô hại cho mất nhiều tiền như vậy mà còn có tâm trạng
để cảm ơn sao? Đúng là cái tên dở hơi!
– Là anh
ép tôi đấy chứ! – Cô lơ đi, cố tình trưng ra vẻ mặt của một người không tình
nguyện.
– Tôi
biết em rất khó chịu nhưng tôi không thể không làm thế khi biết em chiều giờ
ngoài chè ra, em vẫn chưa ăn gì.
Cô nhìn
Nhật Minh bằng vẻ mặt kinh ngạc. Làm sao anh biết là cô vẫn chưa ăn gì?
– Sao anh
biết?
Nhật Minh
không thỏa mãn thắc mắc cho Nhã Thi bằng câu trả lời như cô mong muốn, anh chỉ
nói:
– Em nên
biết, những gì Nhật Minh này đã quan tâm thì sẽ không bỏ qua bất kì một chi
tiết nào dù là nhỏ nhất.
Cô bĩu
môi:
– Chảnh!
Chảnh ư?
Anh phì
cười, cô gái này sao lại có thể nói anh như thế?
Anh không
chảnh như cô đã nói, chẳng qua là cô không hiểu hết hàm ý trong câu nói của anh
thôi. Ý của anh là một khi mình đã quan tâm ai thì những điều dù là nhỏ nhặt
nhất của người đó, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Thật đáng
buồn là cô không hiểu.
Cả hai
đột nhiên im lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, hơi lành lạnh.
– Em mau
vào nhà đi, ngoài này trời lạnh lắm. Tối ngủ nhớ đắp chăn vào kẻo bị cảm lạnh
biết không?
Nhã Thi
cảm động nhìn anh, tự dưng có chút gì đó ấm áp len lỏi vào tim. Nhưng cảm động
chưa bao lâu thì cô lại bị Nhật Minh chọc cho tức điên khi tay anh xoa xoa cái
bụng căng tròn vì no của cô rồi khẽ cười:
– Ngủ
ngon nhé, con của bố!
– Anh…
Cái đồ điên!
Cô đánh
vào người anh một cái thật mạnh rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, để lại anh
với nụ cười phảng phất trên môi.
Mặc dù cô
đang tức muốn điên nhưng không hiểu vì sao trên môi lại mỉm cười. Chính cô cũng
không biết là mình cười vì điều gì. Vì anh? Vì câu nói đùa của anh hay vì sự
quan tâm mà anh dành cho cô?
Có lẽ…
là tất cả.
Nhưng…
đó chỉ là một chút cảm động nhỏ nhoi nhất thời thoáng qua tim cô thôi. Sau ngày
hôm nay, mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn như cũ.