Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 18: Kỷ niệm ùa về


Đọc truyện Em Là Vì Sao Đang Rơi – Chương 18: Kỷ niệm ùa về

Sáng sớm,
lúc Nhã Thi còn chưa tỉnh ngủ thì Hải Nam đã gọi điện thoại kêu réo cô
mau dậy chuẩn bị để anh chở đi xin việc. Cô mơ mơ màng màng, ậm ừ cho có lệ rồi
bỏ điện thoại xuống ngủ tiếp.

Mười lăm
phút sau, Hải Nam
đã có mặt trước cửa nhà cô. Anh bấm chuông lần một, không thấy cô ra, bấm lần
hai cũng chẳng thấy mặt mũi cô đâu. Anh bực bội bấm liên tục một chục lần. Nhã
Thi lúc này đang trùm chăn kín đầu, những tiếng “tính tong” cứ vang
lên muốn điếc cả tai. Cô hậm hực vứt chăn sang một bên, vò đầu bứt tóc một hồi
mới chịu ngồi dậy bước ra mở cửa, vừa đi vừa ngáp một cái rõ to.

– Anh làm
gì mà bấm chuông lắm thế? Muốn cho em bị điếc à? – Vừa mở cửa ra, cô đã lên
tiếng phàn nàn với kẻ đã phá bĩnh giấc ngủ của mình.

Hải Nam liếc lên
liếc xuống khắp người cô, anh hơi chau mày. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trông
bộ dạng nhếch nhác như vậy. Tóc tai thì rũ rượi, bù xù, còn quần áo thì nhăn
nhúm đến khó coi. Hải Nam
lắc đầu, tặc lưỡi:

– Trông
bộ dạng của em thảm quá!

Nhã Thi
phẩy tay không quan tâm đến lời anh nói, đi đến ghế sô pha nằm ngủ tiếp. Cô vẫn
còn buồn ngủ lắm. Biết sao được, một tháng qua cô đã quen với giờ giấc đi làm ở
nhà hàng rồi.

– Ơ nè! –
Hải Nam thấy vậy thì vội chạy vào theo, đến cởi giày anh cũng quên luôn. – Giờ
này mà em còn ngủ hả? Chẳng phải trước khi đến đây, anh đã gọi điện bảo em
chuẩn bị rồi sao? – Hải Nam nắm hai tay cô kéo dậy nhưng cả người cô không chịu
nương theo, nó cứ một mực muốn kéo sức lực anh đi xuống. Anh đành thả tay, để
cô rơi tự do xuống ghế.

– Anh hai
à, bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi thôi, đi xin việc cũng đâu cần phải sớm đến
vậy. Nhớ lúc trước còn làm ở nhà hàng, mười giờ dậy em đi vẫn còn kịp. – Cô
phân trần.

– Cái này
là đi xin việc chứ chưa chính thức đi làm. Mà công việc này đòi hỏi em phải dậy
sớm. Biết không? – Thấy cô gật đầu, nói “biết rồi, biết rồi” nhưng
hai mắt vẫn nhắm nghiền, anh vờ quay đi, nói. – Nhưng chắc em không thích hợp
với công việc này đâu. Em cứ việc ngủ cho đã đi, anh về.

Nghe
tiếng chân bước đi, hai mắt Nhã Thi liền mở ra, trông nó ráo hoảnh như chưa
từng ngủ. Cô bật dậy như một cái lò xo, chạy đến kéo tay Hải Nam, cười cười:

– Được
rồi, đợi em đi làm vệ sinh cá nhân cái đã. Anh nhớ không được bỏ về có biết
chưa? Phải đợi em, em sẽ xong nhanh thôi.

Rồi cô
buông tay anh ra, co giò chạy nhanh vào toa-lét làm vệ sinh cá nhân. Hải Nam nhìn theo
khẽ cười, chỉ có cách này mới khiến cho cô tỉnh ngủ thôi.

Hải Nam hối thúc
Nhã Thi như vậy, thế mà anh lại còn rảnh rang chở cô đi ăn sáng rồi sau đó mới
chở cô tới chỗ xin việc. Cô thật hết nói nổi anh!

Trên
đường đi, cô quay qua hỏi Hải Nam:

– Bác
Tuân dạo này có khỏe không anh? Lâu rồi em không tới thăm bác ấy.

Hải Nam đang tập
trung lái xe, nghe cô hỏi thì cười, trả lời nhưng mắt vẫn hướng về phía trước:

– Ba anh
vẫn khỏe. Sẵn hôm nay ông có ở nhà, một lát nữa xin việc xong, anh sẽ chở em
qua thăm ông. – Nghe cô “vâng” một tiếng, giọng anh đột nhiên trầm
xuống. – Anh nghe nói, em và Đan Huy đã chia tay rồi phải không?

Anh liếc
nhìn qua cô. Dù đã nghe Nhật Minh nói là cô đã cắt tóc nhưng lần đầu tiên nhìn
thấy, anh cũng cũng ngỡ ngàng với mái tóc cụt ngủn, quá khác biệt với mái tóc
dài trước đây của cô. Anh đã chứng kiến cảnh Nhật Minh buồn bã như thế nào khi
kể chuyện Nhã Thi và Đan Huy chia tay, cô vì hắn mà cắt đi mái tóc của mình.
Anh đã thực sự buồn theo bạn mình.

Câu hỏi
của Hải Nam
khiến tâm trạng cô đang bình thường bỗng trở nên khó chịu. Chắc chắn là Nhật
Minh đã nói với anh. Cái tên này… sao lại nhiều chuyện thế không biết! Đồ
đáng ghét!

Trong lòng
Nhã Thi không khỏi nguyền rủa, trách mắng Nhật Minh. Tay
nắm chặt bộ hồ sơ xin việc đến mức nhăn nhúm. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, không
trả lời. Đề tài này… cô không có hứng thú để nghe.

Hải Nam biết cô
không muốn nói nên cũng không đề cập đến chuyện này nữa.

Do tâm
trạng đang buồn bực nên cô cũng quên hỏi anh đi xin việc ở đâu và vì sao anh
lại biết mình thất nghiệp.

Hải Nam dừng xe trước một quán cà phê có tên là Highland. Nhã Thi xuống
xe, đưa mắt tìm kiếm một tấm biển có ghi ba chữ “tuyển nhân viên”
nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy. Đúng lúc Hải Nam bước đến, cô tính hỏi nhưng lại
bị anh lôi tuột vào trong.

Quán được
bày trí khá đơn giản, tuy nhiên lại rất bắt mắt với những hình vẽ ngộ nghĩnh

trên tường. Trên mỗi bàn có một chậu cây nhỏ đủ loại. Bên trên cửa ra vào có
một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi có khách bước vào, chiếc chuông liền phát ra
tiếng kêu. Gam chủ đạo của quán là màu xanh, màu của hoa cỏ, trông rất mát và
tạo cho con người một không khí thoải mái. Giai điệu du dương của bài “Love
paradise” vang lên từ hai cái loa đặt hai bên cửa ra vào khiến cho người
ta cảm thấy tinh thần hết sức thoải mái, thư giãn.

Tuy gọi
là quán cà phê nhưng ngoài cà phê, ở đây còn bán cả các loại nước trái cây,
sinh tố, soda mix, v.v… và còn có cả bánh ngọt. Bên trái là bàn ghế dùng để
tiếp khách, còn bên phải là các quầy bánh, nước và cà phê. Quán được chia làm
ba quầy, quầy một pha cà phê, quầy hai pha nước trái cây và các loại nước khác,
còn quầy cuối cùng là quầy phục vụ bánh ngọt. Rất có sáng tạo!

Quán khá
đông khách, tuy nhiên lại không ồn ào, náo nhiệt mà ngược lại rất yên tĩnh. Mọi
người nói chuyện khá nhỏ giống như là đang đọc sách trong thư viện chứ chẳng
phải đang ngồi trong quán nước. Vì họ nói chuyện nhỏ nên giai điệu bài hát càng
trở nên rõ ràng, vang vọng khắp không gian.

Họ đang
tập trung uống nước, nói chuyện song tiếng “leng keng” của cái chuông
treo trên cửa đã thu hút sự chú ý của họ. Tầm mắt họ di chuyển về phía Nhã Thi
và Hải Nam,
cô nghe loáng thoáng được vài câu họ nói:

– Anh ta
là ai vậy? Đẹp trai ghê! Cô gái kia nữa, trông cũng rất xinh xắn. Trông hai
người thật là xứng đôi!

Nhã Thi
nghe mà đỏ hết cả mặt, ánh mắt di chuyển xuống cánh tay đang bị Hải Nam nắm hờ, cô
nhẹ nhàng rút tay ra. Hải Nam
thấy nhưng dường như không quan tâm, anh nói với một nam nhân viên ngoại hình
ưa nhìn, đứng trong quầy pha nước đang chăm chú nhìn cô:

– Nói với
bà chủ của anh, có Hải Nam
đến gặp.

Anh chàng
kia nhìn sang Hải Nam
dạ vâng rồi gật đầu, ánh mắt luyến tuyến rời khỏi Nhã Thi, đi vào trong chuyển lại
lời của anh cho bà chủ.

Vài phút
sau, anh chàng nhân viên kia đi ra.

– Mời anh
theo tôi vào trong để gặp bà chủ.

Hải Nam gật đầu rồi
quay sang Nhã Thi nãy giờ vẫn không dám ngước mặt lên nhìn, anh cầm lấy bộ hồ
sơ trên tay cô, nói:

– Em ở
ngoài đây chờ, không cần vào. Để anh đi nói chuyện với bà ấy là được rồi.

Cô gật
gật rồi đi tìm một chỗ trống ngồi xuống, tiếp tục cúi đầu vì những ánh mắt kia
không chịu rời đi, cứ một mực nhìn cô chăm chăm như muốn “ăn tươi nuốt
sống“.

Bỗng một
ly nước cam và một miếng bánh ngọt được cắt hình tam giác đưa tới trước mặt cô
và cái ghế trống không bên cạnh có một người vừa ngồi xuống. Nhã Thi nhìn qua
thì bắt gặp anh chàng nhân viên lúc nãy cũng đang nhìn mình. Hơn nữa, anh ta
còn rất tự nhiên nở nụ cười với cô, khoe chiếc răng khểnh trông khá duyên.

– Cái này
là tôi mời cô. – Anh ta chỉ tay vào ly nước cam và dĩa bánh trên bàn.

Cô khẽ
cảm ơn rồi cầm ly nước cam lên uống, lại nghe anh ta nói tiếp:

– Cô đến
đây để xin việc làm hả?

Nhã Thi
”vâng” một tiếng rồi tiếp tục im lặng. Về việc giao tiếp với người
ngoài, đặc biệt là người khác phái, cô rất nhát. Vì vậy nên từ trước đến nay,
Nhã Thi không có lấy một người bạn nào. Cô nhát, không dám tiếp xúc với người
khác nhưng bọn họ cho rằng cô chảnh chọe, khó gần nên không ai muốn làm bạn với
cô.

– Tôi tên
Nguyễn Thiện. Còn cô tên gì?

Cô cắn
cắn ống hút, khẽ bật ra cái tên của mình:

– Nhã
Thi!

– Nhã
Thi, Nhã Thi. – Thiện lẩm nhẩm tên cô. – À, cô ăn bánh đi. – Anh ta đẩy dĩa
bánh lại gần cô hơn.

Thấy anh
ta có vẻ thân thiện với lại sắp tới, nếu được nhận vào làm thì có thể cô sẽ cần
đến sự giúp đỡ của anh ta. Nhã Thi khẽ mỉm cười, đặt ly nước xuống rồi cầm dĩa
bánh lên ăn từng miếng nhỏ.

Miếng
bánh đầu tiên cho vào miệng, vị ngòn ngọt của kem và vị chua chua của dâu tây
hòa quyện với nhau tan dần trên đầu lưỡi. Cô nhấm nháp để tận hưởng hương vị
thơm ngon, buột miệng kêu lên:

– Ngon
quá!

Nguyễn

Thiện nhìn cô ăn một cách ngon lành, lại nhìn thấy nét mặt vui sướng như một
đứa con nít được tặng một cây kẹo ngọt. Thiện bật cười, nói đùa:

– Bánh
của quán làm đương nhiên là phải ngon rồi.

– Phải,
phải. Đúng thật là rất ngon. – Cô giơ ngón cái lên, cười híp mắt.

Hai người
vui vẻ trò chuyện với nhau mà không biết rằng Hải Nam đã đứng phía sau cánh cửa nhìn
hai người rất lâu. Anh để ý anh chàng tên Thiện kia hình như có ý với Nhã Thi,
vì ánh mắt anh ta say đắm nhìn cô đã chứng minh điều đó. Nhìn Nhã Thi cười nói
vui vẻ, anh mới chợt nhận ra một điều: Cô có thể cười nói với bất kì ai, bất kì
người con trai nào ngoại trừ Nhật Minh – người bạn đáng thương của anh.

Hải Nam khẽ thở
dài, xem ra lần này Nhật Minh lại có tình địch khác nữa rồi.

– Nhã
Thi, chúng ta về thôi.

Không
biết từ lúc nào, Hải Nam
đã đứng trước mặt cô. Nhã Thi ngẩng mặt lên cười với anh, hỏi:

– Hải
Nam, sao rồi? Em có được nhận không?

Hải Nam gật đầu,
tiếp tục hối cô:

– Ngày
mai em có thể đi làm rồi. Bây giờ chúng ta về thôi.

Nhã Thi
mừng rỡ, đứng dậy tạm biệt Thiện bảo là ngày mai gặp lại rồi theo Hải Nam đi về, để
lại không biết bao nhiêu là cặp mắt luyến tiếc nhìn theo hai người, trong đó có
cả Thiện.

– Mới đó
mà em đã kết giao được bạn mới rồi à? – Vừa lái xe, Hải Nam vừa quay
sang “móc xỉa” cô.

– Xí! Em
thấy anh ấy tốt mà. – Cô bĩu môi.

Hải Nam khẽ lắc
đầu.

“Người
tốt với em bao lâu nay em không nhận ra. Còn cái tên kia mới chỉ cho em ăn có
một miếng bánh mà em đã bảo hắn tốt rồi. Anh thiệt không hiểu nổi em.”

– À mà
anh đã nói gì với bà chủ mà bà ấy chịu nhận em vậy? – Hải Nam chưa kịp trả lời
thì cô đã nhanh miệng hỏi tiếp. – Còn nữa, lúc mới đến đó tại sao em lại không
thấy tấm biển tuyển nhân viên?

Nhã Thi
nhớ rõ là lúc đi tìm việc, cô đã đi ngang qua Highland
vì không nhìn thấy bảng tuyển nhân viên nên cô mới không vào hỏi. Cô nghĩ khi
bước vào đó rồi cũng sẽ thất vọng trở ra như mấy lần trước thôi.

– Không
có gì, anh chỉ cho bà ấy xem hồ sơ của em rồi bà ấy thấy được nên nhận thôi.
Còn về tấm biển kia thì hôm qua anh đến hỏi xin việc cho em, người ta đã tháo
xuống rồi. – Hải Nam rõ ràng là trả lời cho có lệ thế mà cô lại tin sái cổ. –
Ngày mai em đến trước bảy giờ sẽ có người chỉ định công việc và chỉ cho em cách
làm việc. Công việc bắt đầu từ bảy giờ và kết thúc lúc năm giờ chiều. Làm ở
đây, em sẽ đỡ vất vả hơn với lại cũng không cần phải về khuya nữa. À mà em có
nhớ đường đi không vậy? – Hải Nam nghi hoặc nhìn cô.

Nhã Thi
nhìn anh, gật đầu chắc nịch. Đường đi đến đó cũng không xa, đi xe hơi chỉ mất
hơn năm phút vậy tính ra cũng chỉ mất khoảng hai mươi lăm đến ba mươi phút đi
bộ. Với lại đường cũng dễ nhớ chứ không khó, dù đầu óc cô có chậm chạp đến mấy
cũng không đến nỗi con đường dễ đi, dễ nhớ như vậy mà không nhớ nổi. Nếu như
vậy thì cô đâu có lên đến được đại học.

– Hải
Nam, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em tìm được việc làm. – Cô chân thành nói,
vẻ mặt lộ rõ vẻ biết ơn.

Hải Nam bảo không
có gì rồi tiếp tục lái xe, chở thẳng cô về nhà mình.

“Người
em nên cảm ơn lúc này là Nhật Minh chứ không phải anh đâu.”

Hải Nam lái xe vào trong sân. Nhã Thi
xuống xe, lặng lẽ đứng nhìn ngôi biệt thự hai tầng bên cạnh. Nhìn thấy hai mảnh
giấy đỏ chót dán chồng chéo lên nhau ngay cửa, nước mắt cô không tự chủ liền
rơi xuống. Đó là ngôi nhà cô từng gắn bó suốt hơn hai mươi năm trời, nó đã che
nắng, che mưa cho cô và đã cho cô không biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp. Nó chứng
kiến cô từng bước trưởng thành và cũng chính trong ngôi nhà đó, đã từng có một
người rất mực yêu thương cô.

Tất cả những cảm xúc nhớ nhung, đau đớn, thất
vọng, buồn tủi cùng lúc xâm nhập vào tâm trí Nhã Thi khiến cô muốn nghẹt thở.
Cô nhớ lại quãng thời gian năm mình sáu tuổi, khi cô chuẩn bị bước vào lớp Một.

– Cha ơi! Đi học có vui không cha? – Một cô bé
có thân hình mũm mĩm với hai bím tóc xinh xinh, mặc áo trắng váy xanh được

người đàn ông còn khá trẻ bế trên tay, cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn ông,
hỏi ngu ngơ.

– Vui chứ con! Đi học con sẽ được gặp rất nhiều
bạn bè và thầy cô giáo. – Người đàn ông nhìn cô con gái bé bỏng trên tay mình,
mỉm cười hiền từ.

Nghe ông nói được gặp nhiều bạn bè, cô vỗ tay
vui mừng, luôn miệng hối thúc ông nhanh nhanh chở đến trường.

Chiều đi học về, cô chạy đến ôm ông, khóc lóc ỉ
ôi. Ông hỏi tại sao lại khóc thì cô mếu máo kể:

– Các bạn không tốt, các bạn hùa nhau bắt nạt
con. Hức hức!

Ông lau nước mắt cho cô, dỗ dành:

– Nhã Thi của cha ngoan! Nín đi con, nói cho cha
biết tại sao các bạn lại bắt nạt con?

Cô lấy tay quệt nước mắt, ấm ức kể:

– Con không làm gì hết! Con thấy các bạn chơi
nhảy dây, con xin chơi cùng nhưng các bạn không cho, còn bảo con là mập như vậy
thì nhảy sao nổi. Họ còn chê con xấu xí nữa. Hu hu!

– Ai bảo con gái của cha xấu? – Ông vờ vỗ chân
tức giận rồi tiếp tục dỗ dành cô con gái bé bỏng đang mè nheo trong lòng mình.
– Con gái của cha xinh như một nàng công chúa vậy. Con trong lòng cha vĩnh viễn
là đẹp nhất, đáng yêu nhất.

Được khen, Nhã Thi liền trở nên vui vẻ, không khóc
nữa. Sau đó hai cha con cùng nhau xuống nhà bếp, ông lấy trong tủ lạnh ra một
cây kem cho cô ăn. Cô ăn đến dính tèm lem socola trên miệng, rồi nhiễu xuống
chiếc áo đồng phục trắng tinh. Ông khẽ cười, lắc đầu rồi lấy khăn chậm rãi lau
miệng cho cô. Mọi động tác ông làm đều rất nhẹ nhàng, giống như chỉ cần ông
mạnh tay một chút là sẽ khiến cho cô đau vậy.

– Lại mít ướt nữa rồi. – Hải Nam chìa ra trước
mặt cô một chiếc khăn tay, nhẹ mỉm cười.

Anh biết là cô đang nhớ cha mình nên anh cũng
tránh không nhắc tới ông.

Nhã Thi nhìn anh rồi lại nhìn chiếc khăn anh
đưa, cô lắc đầu bảo không cần rồi tự dùng tay lau nước mắt, quay người đi vào
trong.

Bác Tuân đang ngồi ở trong phòng khách, uống trà
và xem báo. Nhã Thi chậm rãi bước đến chỗ ông, lễ phép chào:

– Con chào bác!

Nghe tiếng cô, ông ngước mặt lên, tay chỉnh
chỉnh lại chiếc kính để nhìn kĩ xem là ai.

– Ồ! Nhã Thi, lâu quá không gặp con. Con ngồi
đi! – Ông gấp tờ báo lại để xuống bàn, chờ cô ngồi rồi mới rót một tách trà đẩy
về phía cô. – Dạo này con sao rồi? Bác nghe Hải Nam nói hôm nay chở con đi xin
việc. Sao rồi? Có được nhận không con?

Nhã Thi mỉm cười, lễ phép trả lời:

– Dạ, nhờ có anh Hải Nam giúp nên con được nhận rồi ạ.
Ngày mai con bắt đầu đi làm. Bác dạo này có khỏe không ạ?

Hai người ở trong phòng trò chuyện, còn Hải Nam
thì vẫn còn ở ngoài sân, đang nói chuyện điện thoại với Nhật Minh.

– Chiều nay cậu rảnh không? Nhã Thi đang bên nhà
tôi, rảnh thì qua chở cô ấy về. – Hải Nam hí hửng. Anh đang muốn tạo cơ hội cho
hai người ở bên nhau nhiều hơn. Và cũng muốn để Nhã Thi nhìn thấy được mặt tốt
của Nhật Minh, hiểu rõ con người cậu ấy.

– Chiều nay tôi bận đi gặp đối tác nên có lẽ sẽ
về hơi trễ. Có thể là chín giờ mới về. Nếu được, phiền cậu giữ chân cô ấy lại.
Tôi sẽ cố gắng về sớm. – Nghe giọng Nhật Minh có vẻ như đang vui lắm.

Đúng là anh đang rất vui. Chỉ cần nhắc đến tên
cô thì ngày hôm đó, mọi nhân viên trong công ty anh sẽ được nhìn thấy nụ cười
rạng ngời hiếm thấy của vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tài hoa hơn người này.

– Được được.

Hải Nam cười gian rồi cúp bước vào nhà,
vừa hay lại nghe được có người “nói xấu” mình.

– Bác chỉ đang mong cái thằng con trời đánh của
bác mau chóng cưới vợ để bác có cháu ẵm bồng thôi. Nhưng nó suốt ngày cứ vùi
đầu vào công việc thì lấy đâu ra thời gian để đi kiếm vợ chứ? – Bác Tuân khổ sở
nói với Nhã Thi.

Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ ông cũng không
muốn ép uổng gì Hải Nam.
Trước kia anh có ước mơ làm một nhà kiến trúc nên đã cố gắng rất nhiều chỉ mong
sao mình được đậu vào trường đó, song cũng chỉ vì ông muốn anh nối nghiệp làm
bác sĩ của ông nên anh đã đồng ý mà không một lời than vãn hay oán trách nào.
Ông biết là Hải Nam
thương ông nên chấp nhận hi sinh cả mơ ước của mình chỉ để khiến ông vui. Đến
khi ông đổi ý định, đồng ý cho anh học nghề mà mình mơ ước thì anh lại nói với
ông rằng: “Kiến trúc hay bác sĩ gì thì cũng đều là nghề, chẳng qua là ta
yêu thích nghề nào hơn thôi. Con yêu kiến trúc nhưng ba lại yêu nghề bác sĩ và
con… yêu ba. Bác sĩ là một nghề vừa cao quý lại được mọi người kính trọng.
Con tin là làm một thời gian thì con cũng sẽ yêu nghề thôi.”

Lúc đó ông đã khóc khi nghe những lời nói đó của
Hải Nam,
không biết ông đã tu mấy kiếp mà có được một người con trai hiểu chuyện lại
thương mình như thế!

Năm hai mươi tuổi, Hải Nam xin ông đi du học để tiếp thu
thêm nhiều kiến thức. Anh đi sáu năm và sau sáu năm, anh trở về với tấm bằng
tốt nghiệp Y học loại giỏi từ trường đại học Cambridge danh tiếng ở Anh. Khỏi phải nói
cũng biết ông tự hào về anh như thế nào.

– Ba lại kể khổ nữa rồi. Con còn trẻ mà ba, đợi
vài năm nữa con sẽ cho ba ẵm cháu. – Hải Nam cười an ủi ông, đi đến ngồi bên
cạnh cô.

– Đợi vài năm nữa chắc tôi xuống lỗ mà nhìn anh
hạnh phúc. – Ông cũng cười, sau đó nói với Nhã Thi. – Hôm nay con ở lại đây
chơi đến tối rồi hẵng về, được không? Bác sẽ gọi điện cho dì bảy bảo dì ấy đi
chợ rồi về làm những món mà con thích ăn. – Rồi ông xoa cằm suy nghĩ. – Mà con
thích ăn gì nhỉ? Nếu bác nhớ không lầm thì con thích ăn mực nướng cay với mực
xào sa tế phải không?

Nhã Thi nhoẻn miệng cười với ông, gật đầu
”dạ” một tiếng.


– Người gì mà ăn toàn những món độc hại, không
khéo có ngày… – Hải Nam lắc đầu, định nói tiếp nhưng nhận được một cái ánh
nhìn hình viên đạn của cô, anh lắc lắc hai tay. – A, anh không có nói gì hết
nha.

Nói rồi Hải Nam chạy vọt đi, Nhã Thi chạy theo
anh, vừa chạy vừa hét toáng lên:

– Anh đứng lại cho em! Em mà bắt được anh là anh
tới số rồi nhé.

Nhìn hai người lớn rồi mà vẫn cứ như là con nít
kia rượt đuổi nhau, ông bật cười. Hai người giống như thuở bé, vô tư và hồn
nhiên biết bao nhiêu. Bây giờ, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, một mối lo
toan riêng. Không giống như lúc nhỏ, khi vấp ngã đều có người đỡ dậy, khi buồn
thì có thể khóc toáng lên. Nhưng khi lớn, lúc vấp ngã thì phải tự đứng lên, lúc
buồn thì không thể khóc chỉ có thể nấc nghẹn lên từng tiếng.

Ông thở dài một tiếng, nhấp một ngụm trà rồi
đứng dậy đi gọi điện cho dì giúp việc.

Tối tám giờ, Nhã Thi đòi về nhưng Hải Nam
không cho, bảo ở lại chơi một lát nữa rồi anh đưa về. Cô quay sang bác Tuân thì
bác cũng nói y như anh, giống như hai người đã có kế hoạch trước vậy. Cô bất
lực nên đành miễn cưỡng ngồi lại mà không hề biết Hải Nam và ông
trước đó đã thì thầm to nhỏ với nhau: “Một lát nữa nếu cô ấy đòi về, ba
giúp con giữ cô ấy lại để đợi Nhật Minh đến.” Ông ngay lập tức tán thành:
”Được rồi con trai! Ba cũng muốn cho hai đứa nó có thời gian ở bên nhau.
Nhật Minh tốt như vậy, lại yêu thương con bé vô điều kiện. Ba hi vọng hai đứa
nó sẽ thành đôi.”

– Con chào bác! Chào cậu, Hải Nam. – Nhật Minh bước vào, trên
trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi. Vừa xong việc là anh lập tức chạy thẳng đến
đây.

– Ồ! Nhật Minh, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến
đây vậy? – Hải Nam vờ ngạc nhiên, đi đến vỗ vai anh, không quên kèm theo cái
nháy mắt. Cậu nói nhỏ. – Cô ấy đòi về nãy giờ đấy, nhưng tôi đã giúp cậu giữ cô
ấy lại. Cậu phải đền đáp công ơn này của tôi đấy!

Hải Nam “mặt dày” cướp một
phần công của bác Tuân, lại còn ra vẻ như mình là một ân nhân rất lớn của Nhật
Minh.

– Được rồi, cảm ơn cậu. – Anh cười rồi tiến đến
chỗ Nhã Thi. – Chào em, Nhã Thi.

Thấy Nhật Minh bất thình lình xuất hiện, Nhã Thi
cảm thấy rất khó chịu và không vui. Cô đáp lại lời chào nhiệt tình của anh là
một vẻ mặt thể hiện rõ sự bất mãn, chán ghét.

– Chào! – Đáp lại một tiếng cộc lốc, cô quay mặt
sang hướng khác, không muốn nhìn thấy mặt anh.

– Chào con! – Bác Tuân nhìn thấy Nhật Minh thì
mỉm cười, bảo anh lại ghế ngồi rồi rót trà cho anh.

Nhật Minh lại ngồi cạnh cô, cô có cảm giác chỗ
mình bị lún xuống nên quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy cái mặt phóng to của anh, cô
suýt nữa té ngửa. Nhã Thi liếc anh một cái, dịch người ra xa.

Anh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười.

Ba người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau, riêng
chỉ có cô là im lặng xem ti vi. Từ lúc Nhật Minh đến, vẻ tự nhiên, thoải mái
ban đầu của cô đều mất hết. Cô cảm thấy chỗ nào có anh là chỗ đó đều trở nên
ngột ngạt, khó thở.

Nhã Thi xem ti vi nhưng những tiếng nói trên đó
không thể nào lọt được vào tai cô khi cái tên đáng ghét bên cạnh cứ nói chuyện
luyên thuyên bên tai. Đến khi chịu hết nỗi, cô tắt ti vi rồi đứng dậy.

– Đến giờ con phải về rồi, con xin phép.

Bác Tuân nhìn đồng hồ, cũng gần chín giờ rồi.

– Được rồi! Hải Nam, con đưa em về đi. – Tuy là nói
vậy nhưng ánh mắt ông lại nhìn Nhật Minh như muốn nói: “Con đưa con bé về
đi.”

Nhật Minh hiểu ý, vội đứng dậy nói:

– Đúng lúc con cũng muốn về, tiện đường để con
đưa cô ấy về luôn.

Hải Nam vui mừng, hùa theo:

– Được vậy thì tốt quá! Đang lúc tôi cũng làm
biếng ra ngoài nên phiền cậu đưa Nhã Thi về vậy.

Cô nghe vậy, vội nhăn mặt xua tay:

– Không cần đâu, em tự về được.

Cả hai đều biết cô rất bướng bỉnh, sẽ không chịu
đi với Nhật Minh nên cả hai đành đưa mắt cầu cứu bác Tuân – người có lời nói
ngàn vàng với cô.

– Trời tối rồi, con về một mình bác không yên
tâm. Nghe lời bác, để anh đưa về đi con. – Ông đến gần xoa đầu cô, ra vẻ cưng
chiều giống như một người cha.

– Nhưng… – Cô định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt
lo lắng của bác, cô đành miễn cưỡng gật đầu. – Dạ!

Ông cười, Hải Nam và Nhật Minh cũng cười. Thành
công rồi!

– Ngoan! Khi nào rảnh lại tới nhà bác chơi. –
Ông lại xoa đầu cô.

Cô nhìn Hải Nam, nếu ánh mắt có thể dùng để
giết người thì chắc chắn ngay lúc này, người đầu tiên mà cô giết sẽ là anh ta.
Ai là người chở cô đến đây? Ai là người bảo cô ở lại rồi sẽ đưa cô về? Sao bây
giờ anh ta lại đùn đẩy trách nhiệm như thế?

Hải Nam cố tình không để ý, quay mặt
nhìn ngắm chỗ này chỗ kia. Tự dưng anh thấy nhà mình đẹp quá!

– Dạ, con biết rồi! – Cô ỉu xìu trả lời.

Tiễn hai người ra về, bác Tuân và Hải Nam quay vào
nhà cười cười nói nói rất vui vẻ. Họ mong rằng hai người đó sẽ có một chút gì
đó tiến triển. Nhất là Nhã Thi, họ đều biết cô rất yêu Đan Huy dù đã chia tay
nhưng tình cảm mà cô dành cho hắn vẫn nguyên vẹn. Song họ tin rằng, dù có yêu
sâu đậm đến mấy thì có lúc cô sẽ quên đi thứ tình yêu đã qua kia. Lúc đó, Nhã
Thi sẽ nhận ra một điều, ai mới là người mình nên yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.