Đọc truyện Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh! – Chương 3: Thế giới của em đều là anh (3)
Edit: V.O
Từ trên đường về ký túc xá, câu “Bởi vì, tôi sẽ không yêu ai.” luôn quanh quẩn bên tai Tô Ý Niệm.
Đây là lý do Cố Nan Vong từ chối cô.
Cô không biết mình về ký túc xá thế nào, từ lúc cô mất hồn mất vía đi vào cửa ký túc xá, Giai Giai luôn lo lắng nhìn cô, tới bây giờ cũng không mở miệng nói một câu, rốt cuộc giữa Tô Ý Niệm và anh cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Niệm Niệm, sao vậy? Đừng dọa mình.” Cố Giai Giai chuyển ghế tới ngồi trước mặt cô, hai tay quơ quơ trước mắt cô.
“Giai Giai, cậu nói xem, có phải anh cậu là người có ý chí sắt đá không?”
Quả nhiên, Tô Ý Niệm đã vấp phải trắc trở chỗ anh cô rồi.
“Sẽ không đâu, tuy có đôi khi tính tình anh ấy không tốt, nhưng con người anh ấy vẫn rất tốt.”
“Vậy anh ấy nói, anh ấy sẽ không yêu ai.”
Cô đi vô định tới giường như cái xác không hồn.
Thì ra, anh thật sự nói với cô rồi, khó trách Niệm Niệm không vui như vậy.
“Niệm Niệm, cậu vẫn chưa hiểu rõ anh mình sao?”
“Đúng là anh ấy không chấp nhận cậu, nhưng không phải bên cạnh anh ấy không có ai khác sao?”
Giai Giai thấy hai người bọn họ cũng sốt ruột thay hai người bọn họ.
Đúng vậy, bảy năm, cho tới bây giờ cũng không có nữ sinh khác xuất hiện bên cạnh anh, mình còn rầu rĩ không vui cái gì?
Nhưng, anh từng nói, anh sẽ không yêu ai.
Từ lúc Cố Nan Vong trở lại ký túc xá, Lục Vũ Phong giống như đặc biệt chờ anh về.
Cậu cản Cố Nan Vong, rót nước đi đến: “Tô Ý Niệm lại tỏ tình với anh à?”
Anh biết chắc chắn Lục Vũ Phong sẽ biết chuyện này.
“Cậu không biết sao?”
Anh không quan tâm Lục Vũ Phong cản anh, cầm bình thủy đến phòng nước sôi, sau đó Lục Vũ Phong cũng vội vàng đi theo.
“Vậy anh nói thế nào?”
Nói thế nào? Anh còn có thể nói thế nào?
Anh mở vòi nước nóng, đưa bình nước vào vòi nước: “Từ chối rồi.”
Nghe được ba chữ đó, đột nhiên vẻ mặt Lục Vũ Phong từ nghiêm túc biến thành cười tí tửng, vỗ vai anh: “Em biết, anh em tốt, sau này em và hoa khôi thành đôi, sẽ mời anh ăn cơm.”
Anh không cần bữa cơm đó, nếu bữa cơm đó có thể tặng Tô Ý Niệm cho anh, Cố Nan Vong anh mời Lục Vũ Phong ăn bao nhiêu bữa cũng không sao.
Nhưng bây giờ, sự thật là Lục Vũ Phong thích Tô Ý Niệm trước, cho nên, anh có tư cách gì đi thích cô?
Tình yêu, đúng ra vẫn phải biết đạo lý thứ tự trước sau, không phải sao?
Thiếu chút nữa nước trong vòi đã bắn lên tay anh, cũng may anh rụt tay lại, khóa vòi nước.
Tiết tự chọn môn Toán sắp tới.
Vừa khéo, Tô Ý Niệm cũng chọn tiết này.
Các nữ sinh đều nghe nói Cố đại thần sẽ đến lớp tự chọn môn Toán, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên, cho nên mấy người bọn họ đều chạy nhanh đến giành chỗ, nếu đi trễ, có thể sẽ không có chỗ tốt để ngắm Cố đại thần.
Hôm nay, rất nhiều học sinh đến tiết của Hồ Lam Hỉ, đây đúng là lần đầu tiên trong tháng.
“Hôm nay nhiều bạn đến tiết của tôi như vậy, không biết các bạn đến để học hay là đến để ngắm người, tóm lại, vẫn cảm ơn các bạn.” Có thể nói tiết của Hồ Lam Hỉ là tiết chỉ nói chuyện, một cô giáo hơn bốn mươi tuổi như cô đi dạy vốn là phải làm từng bước, huống chi là lớp Toán.
Cả đám bên dưới đều lật sách, như thể tâm tư bọn họ bị vạch trần.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu học, đề vi tích phân và hình học giải tích, không biết có bạn nào ngồi dưới có thể giải được không?”
Hồ Lam Hỉ đẩy mắt kính, nhìn một lượt, cuối cùng chọn Tô Ý Niệm.
Vừa vặn, người ngồi bên cạnh Tô Ý Niệm chính là Cố Nan Vong.
Cô thật sự không nghĩ ra, phía trước có chỗ, sao anh lại còn ngồi chung với cô.
Tô Ý Niệm đứng dậy, thật ra đề trên bảng, đối với cô mà nói, vẫn không coi là quá khó, đây còn là phúc Cố Nan Vong cho cô, nếu không cô sẽ không nghiêm túc với môn Toán như vậy.
“Thưa cô, đề trên bảng, trước tiên chúng ta có thể lập giả thiết, sau đó tính ra x2 và y2, trong đề đó, còn nói đến hình học giải tích, trước có thể tính chu vi cạnh, cuối cùng ta được kết quả là x=3, y=3.
“Phân tích theo hình học giải tích, hẳn đề đó là đường pa-ra-bôn, cho nên dựa theo công thức tính cung tròn, cho ra kết luận đáp án đều giống nhau.”
Hồ Lam Hỉ vô cùng hài lòng với đáp án của Tô Ý Niệm: “Xem ra bạn nữ này có thể được coi là sinh viên giỏi của khoa Luật chúng ta, mọi người phải học tập bạn ấy nhiều hơn.”
“Được rồi, tiếp theo chúng ta đến chương 3…”
Thật ra Tô Ý Niệm vô cùng căng thẳng, không vì trả lời đề Toán, mà là vì Cố Nan Vong ngồi bên cạnh luôn nhìn cô.
“Thật ra, vừa rồi cô có một vấn đề, kết quả phép tính cung tròn, vi tích phân kia không giống nhau, kết quả của y. Cô Hồ hơi mông lung, lỗi sai rõ ràng như vậy còn cho là cô đúng.” Cố Nan Vong nghiêm túc giải thích cho Tô Ý Niệm.
“Không giống nhau? Không giống nhau chỗ nào? Rõ ràng đáp án đều giống nhau, chỉ khác phép tính.” Mới từ chối cô không lâu, lại đến làm người tốt, Cố Nan Vong anh có ý gì?
“Dựa theo vi tích phân, cô nói đề này không sai.” Cố Nan Vong lấy bút và giấy nháp ra, viết viết vẽ vẽ lên đó: “Nhưng dựa theo phân tích hình học, tự cô nhìn xem, x=3, y=-3, như vậy, giả thiết này sẽ không thành lập.”
“Cho nên, Cố Nan Vong thích Tô Ý Niệm, chính là một giả thiết không thành lập.”
Tô Ý Niệm vừa nói xong, Cố Nan Vong nhất thời cứng miệng, một đề giả thiết môn Toán, có liên quan gì tới việc anh có thích cô hay không, cho dù giả thiết thành lập, anh và cô cũng không có khả năng.
Cố Nan Vong không tranh luận với cô nữa, anh than thở: “Đúng, chính là một giả thiết không thành lập.”
Cô không biết Cố Nan Vong nói đề toán hay là trả lời cô.
Sau khi tan học, người người đều tìm Cố Nan Vong đòi chụp ảnh chung, mà Tô Ý Niệm đành phải đi trước, Cố Nan Vong vốn muốn tìm cô Hồ Lam Hỉ hỏi rõ ràng, nhưng nhìn tình hình này, anh bị chặn trong phòng học đến một giọt nước cũng không lọt, xem ra là không thể rồi.