Đọc truyện Em là tình yêu – Chương 16
Mở cửa bước vào phòng làm việc của Nhu Phong, Trần nhẹ mỉm cười khi anh thấy đã hết giờ làm việc thế mà Nhu Phong vẫn còn say mê cặm cụi bên chiếc máy vi tính.
– Cô nhân viên gương mẫu của tôi ơi, đã hết giờ làm việc thế mà cô vẫn còn chúi mũi vào màn hình say mê. Chẳng lẽ cô đã quên cuộc hẹn giữa mình với Lữ Đông – Mộng Trúc ở tiệm Bách Hợp in thiệp cưới rồi hay sao?
Nhu Phong vẫn dán đôi mắt vào màn hình, đôi tay thoăn thoắt không ngừng bấm lạch cạch vào bàn phím vi tính. Vừa làm cô vừa nói:
– Em nhớ chứ. Nhưng anh hãy chờ em năm phút để em nạp xong dữ liệu này vào máy rồi hãy đi nghe anh.
Trần mát lòng mát dạ, khi nghe giọng dịu dàng, âu yếm của cô cất lên dành cho anh. “Chúa ơi, từ lúc quen biết nàng, ngỏ lời yêu nàng, thế mà đây lại là lần đầu tiên con được nghe giọng ngọt ngào của nàng dành cho con. nếu nàng sử dụng chất giọng này mãi với con dù nàng có bắt con nhảy vào chỗ chết con cũng vui lòng”. Ôi, vị ngọt của giọng nói sao tuyệt diệu đến thế nhỉ? Qua khói thuốc mờ mờ, Trần thấy dáng Nhu Phong ẩn hiện thật liêu trai, nét liêu trai huyền hoặc từ nơi cô đã làm anh say đắm từ phút giây đầu gặp gỡ. Có thể nói anh từ lúc nhỏ đến lớn lên tiếp xúc cả hàng trăm cô gái, trải qua mấy mối tình không tên nhưng anh nhận thấy chưa có người con gái nào có nét đẹp lạ lùng như Nhu Phong của anh cả. Từ nơi cô cứ toát ra một sức hút mãnh liệt mà anh không tài nào tách rời cô ra được. Cô như nửa phần linh hồn của anh thất lạc bao lâu nay mà anh mãi tìm kiếm.
Mải suy nghĩ, nên Trần không hay Nhu Phong đã làm xong công việc, và đã đứng trước mặt anh, cô nhìn anh cười bằng nụ cười thật láu lỉnh:
– Sao giám đốc ngồi trong phòng cô thư ký mà còn mơ mộng đến người khác, ông không sợ cô ta ghen sao? Hay giám đốc đang ngồi suy nghĩ tưởng nhớ đến thời vàng son sống độc thân sắp kết thúc khi chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi thì dây thòng lọng đã tròng vào cổ ông?
Trần cười cả mắt, môi:
– Em nói thế là sai lầm. Chẳng lẽ em không biết câu “đến cung Quảng thì mơ gặp nàng Hằng Nga”, còn anh đến phòng nữ thư ký thì không mở tưởng cô ta thì mơ tưởng ai đây? Còn nhỏ bảo anh tiếc rẻ thời vàng son sống độc thân thì sai lầm hơn nữa. Vì bản thân anh, chứ không ai khác hơn là muốn nó chấm dứt lẹ lên để anh nhanh chóng “rước nàng về dinh”. – Trần ngừng lại nheo mắt nhìn Nhu Phong cười tinh quái – Em có biết vì sao không?
Nhu Phong ngơ ngác lắc đầu và cô cảm thấy hình như mình đã lọt vào chiếc bẫy do Trần giăng ra rồi thì phải.
Trần kề miệng, nói nhỏ vào tai Nhu Phong.
– Vì tháng này cưới vợ thì tuyệt lắm. Tối về ngủ khỏi sợ nằm co ro lạnh lùng.
Trong khi Nhu Phong đứng đờ ra ngượng ngùng, thì Trần vội chộp lấy cơ hội hôn mạnh lên đôi má trắng hồng mịn màng kia. Nhu Phong khẽ giật mình, lấm lét nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Anh chỉ có tài giỏi nói nhây và làm bậy thôi.
Trần cười đáp tỉnh rụi:
– Em không nhớ anh từng nói là, người nói thẳng nói thật nhất ngoài Hoàng Phong Trần ra không còn ai khác sao? Và anh đã thay trái tim mình làm sứ mệnh thiêng liêng là nói lên sự thật nỗi khát khao mà bấy lâu nay mình hằng mong đợi. Chẳng lẽ em không biết tháng mười hai là tháng dựng vợ gả chồng tốt nhất, vì “cưới vợ ăn tết” sao.
Nhu Phong không nén được từng tràng cười khi thấy gương mặt Trần diễn tả theo từng lời nói. Trông nó hài không chịu nổi. Thế là Nhu Phong cười, cười dồn dập. Đưa tay ôm bụng, cố nhịn cười Nhu Phong nói:
– Thôi, làm ơn sì tốp lại cho em nhờ. Nói mà không biết, càng lúc mình càng văng miếng ra khắp nơi. Kỳ này nếu có cuộc thi tuyển… nổ, nhất định em đề cử anh đi thi đó. Ai đời một kẻ từng nổi tiếng: “Vào trong phong nhã, ra ngoài đào hoa” như anh lại vỗ ngực xưng mình là kẻ chưa có mảnh tình nào vắt vai! Thế Mẫn Nhi, Mộng Ngân anh bỏ đi đâu?
Trần vò đầu cười:
– Anh nói lúc anh còn ba bốn tuổi chứ có phải anh nói lúc anh lên mười tám cái xuân xanh đâu?
Nhu Phong lắc đầu cười chào thua, cô đưa tay lấy chiếc túi đeo lên vai rồi nắm tay Trần lôi đi.
– Thôi chúng ta đi lên tiệm Bách Hợp thôi ông tướng. Sao lúc rày ông khoái khua môi múa mép y như anh chàng Cỏ Cú trong Vườn Hoang ở báo mực tím mà thuở còn đi học em ưa xem quá. Đến trễ, bảo đảm nhỏ Mộng Trúc và anh Lữ Đông nhằn cho mà điếc… tai.
Trần cười khẽ, đi theo đà kéo tay của Nhu Phong. Đang đùa giỡn, vui vẻ thoắt cái Nhu Phong đổi gương mặt nghiêm nghị, đi cách Trần cả gang tay. Anh chợt hiểu là trước mặt mọi người trong công ty, Nhu Phong muốn che giấu tình cảm cô dành cho anh, vì cô sợ mọi người cười trêu ghẹo. Để trêu cô, anh đi sát bên cô còn cánh tay thì anh choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Nhu Phong hốt hoảng vội gỡ cánh tay Trần ra, nhưng giờ đây cánh tay ấy như thép nguội mà cô không tài nào gỡ ra được.
– Anh, mọi người trong công ty nhìn mình kìa. Bỏ tay ra đi anh…
– Ai cũng biết em sắp trở thành bà giám đốc Trần rồi còn mắc cỡ, e dè với họ làm gì? Em giữ thái độ tự nhiên họ sẽ không trêu chọc em đâu. Nếu không họ sẽ theo phá em dài dài.
Trần vừa dứt lời thì cô Xuân, cô Hoa bên phòng văn thư đi phớt qua và họ dừng lại cố buông lời trêu chọc Nhu Phong.
– Nhu Phong và giám đốc tình ghê. Kỳ này tụi em ráng mở đèn xanh tăng tốc độ vượt theo hai người đấy.
Rồi bọn họ bỏ đi nhưng tiếng cười của họ lại tiếp tục vang vọng lại.
– Giám đốc Trần và Nhu Phong trông thật xứng đôi. Bên trai tài còn bên gái sắc, ông trời thật khéo đặt để.
Chị Hoa coi, giám đốc chưa cưới vợ mà đã cưng vợ ra mặt. Chả bù cho em, lấy nhằm ông chồng lạnh lùng như tảng băng miền Bắc Cực vậy.
Trần nghe nên khoái chí cười:
– Họ khen anh đó. Họ là người ngoại cuộc thế mà còn cảm động trước tình cảm anh dành cho em. Còn em lại lạnh lùng không một chút mảy may rung động.
Nhu Phong cười thầm nghĩ, anh chàng đang dở giọng “dỗi hờn” ra với mình đây.
– Đó là do anh nói chứ em chưa có nghĩ ra à nha. Đừng gắn cho em cái tội mà em chưa làm. Nếu không…
Trần rạng rỡ: – Thế anh nghĩ sai rồi. – Vòng tay Trần siết eo cô chặt hơn – Nhỏ này, còn nửa tháng nữa là đám cưới của hai đứa mình. Anh muốn cưới xong, em cho anh thằng cu tí hay nàng công chúa tí hon gì cũng được. Anh muốn…
– Anh Trần. – Nhu Phong quát khẽ, đẩy tay anh ra.
Trần xị mặt. Lúc này anh như trẻ thơ đòi kẹo mà chẳng được cho.
Nhu Phong vừa lúng túng vừa buồn cười trước gương mặt Trần. Không nhịn được, cô bật cười, tiếng cười trong trẻo vút cao. Trời ơi, trong tình yêu sao mà Trần trẻ con đến thế nhỉ?
Trần say sưa ngắm Nhu Phong cười, lúc sau anh giả giọng giận hờn.
– Em cười gì? Cười trêu anh à?
Nhu Phong lắc đầu, dịu dàng nói:
– Trần ơi, em không nghĩ anh là một giám đốc có tiếng trên thương trường đâu, anh thật trẻ con đó… đừng phản đối nhau nữa. Anh chỉ biết làm bộ thôi. Chúng mình đã lớn khôn chín chắn cả rồi, từ nay hứa với nhau đừng giận hờn nhau nhé.
Trần thầm nghĩ “cô bé của anh đã thật sự trưởng thành, chín chắn trong cách suy nghĩ, chứ không như trước đây…”
– Trần, anh nghĩ gì? Sao không trả lời em.
– Không có gì, Nhu Phong! Anh yêu em và chỉ ước mong mang hạnh phúc đến cho em trọn đời.
– Em biết, nhưng hãy để sau này, còn bây giờ, anh và em còn ở trong phạm vi của công ty, chung quanh là đồng nghiệp. Trần, anh hiểu lời em nói không?
– Anh hiểu rồi. Cho anh xin lỗi.
– Anh chẳng có lỗi gì khi yêu em. Giờ, chúng ta đi đến nhà gởi xe nhé.
– Dạ!
– Nhu Phong, Nhu Phong!
Trần và Nhu Phong sánh đôi bước vào nhà gởi xe thì nghe có tiếng ai đó gọi tên cô, nên cùng lúc Nhu Phong và Trần dừng lại đứng chờ.
Chị Hương bên phòng tài vụ vừa chạy vừa hổn hển thở:
– May quá! Chị cứ ngỡ em và giám đốc Trần về rồi chứ. Có người gởi quà cho em này, Nhu Phong.
Nhu Phong nhướng mày ngạc nhiên:
– Quà?
Chị Hương đưa tay chậm mồ hôi trán, miệng thì mỉm cười.
– Lúc nãy chị có việc cần ra ngoài thì gặp một cô gái nhờ chị trao hộ gói quà này cho em. Cô ta nói là bạn thân em nhưng vì bận công việc đột xuất nên vằng Việt Nam cả tháng trời, không dự đám cưới em được đành nhờ chị trao hộ gói quà. Xong việc rồi, chị về phòng mình thu xếp sổ sách đây.
Nhu Phong đỡ lấy gói quà xinh xắn, miệng cười rạng rỡ.
– Em cảm ơn chị nhiều nhé, chị Hương.
– ồ. Không có gì đâu em.
– Không biết ai lại gởi quà cho em sớm quá. Hay là mình thử mở ra xem để biết của ai mà mình còn cảm ơn họ nhé anh.
Trần mỉm cười, gật đầu.
Sau lớp giấy hoa là chiếc hộp hình chữ nhật bằng bạc xinh xắn, tò mò Nhu Phong mở nắp hộp ra.
– Không! Không!
Nhu Phong đột nhiên hét lớn, mặt cô tái xanh, đôi mắt chất chứa nỗi kinh hoàng, khi cô thấy trong hộp là một xấp hình chụp cảnh Trần và người con gái mang tên Mẫn Nhi đang âu yếm bên nhau. Không. Không! Nhu Phong đóng nắp hộp rồi quăng vào lòng Trần, vụt bỏ chạy.
Trần hốt hoảng chạy theo:
– Nhu Phong. Nhu Phong!
Nhu Phong điên cuồng băng qua đường. Trần phóng mình theo. Nhưng không còn kịp nữa.
Rít… rít… két… két…
Tiếng Trần hét thất thanh khi thấy cảnh kinh hoàng trước mắt.
* **
Đã ba ngày trôi qua, Nhu Phong vẫn nằm bất động trên chiếc giường nệm trắng tinh kia. Cô không còn cảm nhận được sự việc xảy ra xung quanh mình.
Nhìn thấy đứa con yêu nằm bất động trên giường không biết số mạng sống chết ra sao, bà Công Đạt đau lòng không chịu nổi đã ngất xỉu, bác sĩ khám cho bà và khuyên ông Công Đạt không nên để bà xúc động mạnh nữa vì tim của bà đang có vấn đề. Vì thế ba ngày nay ông Công Đạt phải nén lòng lo chăm sóc cho vợ, đành phó mặc may rủi mạng sống của đứa con gái yêu cho ông trời định đoạt.
Còn Trần, chỉ mới vài đêm thôi mà anh đã tiều tuỵ vô cùng. Phong độ của một vị giám đốc trẻ tiếng tăm đã không còn tồn tại khi anh quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, râu mọc tia tỉa. Anh chẳng còn thiết tha gì ngoài việc ngồi suốt bên giường của Nhu Phong không ăn uống cũng không chợp mắt lấy một giây dù mọi người đã hết lòng khuyên nhủ.
Vẫn như mọi ngày, Trần ngồi chiếc ghế dựa đặt cạnh giường Nhu Phong, đôi mắt anh ánh lên tia xót xa đau khổ.
– Nhỏ Phong ơi, em ngủ bao nhiêu đó đủ rồi. Hãy dậy đi em. Em đừng vì chút hiểu lầm anh mà trốn mình vào giấc ngủ thiên thu. Dù muốn dù không, em phải đối diện mình với thực tế vì anh biết nhỏ của anh bản lĩnh, kiên cường thì chẳng lẽ cú sốc này em không vượt qua được sao?
Lữ Đông sau hai ngày biệt tích đã xuất hiện trước mặt Trần với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. – Tao đã điều tra ra được chủ nhân của mấy tấm hình đó rồi.
Mắt Trần long lên:
– Ai! Mày nói mau, ai đã chơi tao?
Lữ Đông buông gọn:
– Nữ Hoàng Bướm Đêm!
Đang lồng lộn như một con thú hung hãn, Trần xẹp xuống cơn cuồng nộ. Anh ngơ ngác lập lại.
– Nữ Hoàng Bướm Đêm. Tao chưa bao giờ nghe qua bốn chữ này bao giờ.
Lữ Đông thở dài:
– Mày còn nhớ cái đêm mày say quên trời quên đất nằm trước cổng nhà đó không?
– Chuyện đó… – Trần loé sáng lên tia suy nghĩ – Có nghĩa là đêm ấy tao đã bị gài. Nhưng tao có xích mích gì với người đàn bà tên Nữ Hoàng Bướm Đêm gì đó đâu, mà người đàn bà đó chơi tao một vố dở khóc dở cười như thế này?
– Nữ Hoàng Bướm Đêm, không phải là người đàn bà mà là một co con gái xinh đẹp, nổi tiếng. Trong dân xã hội đen ai ai cũng kính phục, nể vì. Cô ta là người đỡ đầu cho các cô gái sống về đêm tránh gặp chuyện bất công, đối xử tàn nhẫn. Tuy sống trong vũng lầy nhưng lại là người sống có nghĩa có tình. Chuyện mày và Nhu Phong bị cô ta làm hại chẳng qua cô ta bị kẻ khác lợi dụng. Tao quên nói một điều là Nữ Hoàng Bướm Đêm rất căm thù những gà đàn ông bạc tình, đểu giả. Còn phần Mẫn Nhi, sau khi tao lục tung các khách sạn thì dò la được ngày tao về nước, cô ta vẫn còn ở Việt Nam trọ ở khách sạn Viễn Đông. Cùng đêm này bị hại, Mẫn Nhi say bí tỉ được người trong ban Nguyên Đạt đưa về khách sạn. Sáng hôm sau cô ta đáp chuyến bay lúc 9 giờ về nước. Trong chuyện này cô ta cũng bị gài như mày, nhưng oan một nỗi cô ta là người vô tội bị người ta dùng như ” con tốt qua sông”. Có điều cho đến giờ Mẫn Nhi chẳng hề hay biết sự việc đã xảy ra. Tao nghĩ thôi thì chúng ta hãy giúp cô bé đó chôn sâu bí mật này mãi mãi.
Trần trầm ngâm:
– Mày nói thế cũng có lý.
– Có lý quá chứ cũng sao được.
Lữ Đông đùa, cố tạo cho đầu óc Trần bớt căng thẳng.
Quả nhiên Trần cười, dù nụ cười gượng.
– Mày bao giờ cũng cho mình là đúng, là hay là cái rốn của vũ trụ. Mày báo cái cô gái Nữ Hoàng Bướm Đêm gì đó sống tình nghĩa, thế tình nghĩa gì một khi việc chẳng hiểu ất giáp gì đã vội nhúng tay vào làm một việc đen tối mà chẳng chút ray rứt lương tâm.
– Câu chuyện là như vầy. Có một người con gái đến tìm gặp Nữ Hoàng Bướm Đêm kể cho cô ta nghe về một đôi nam nữ sống phi nhân phi nghĩa đã làm hại biết bao nhiêu người trong đó có cô gái (người đến tìm gặp Nữ Hoàng Bướm Đêm) từng là nạn nhân của người đàn ông sống đểu giả chuyên gạt tình tiền của những người con gái nhẹ dạ, cả tin… Chuyện dài dòng lắm nhưng tao chỉ kể đại khái là thế.
Trần ngạc nhiên:
– Mày kể cho tao nghe chuyện đó để làm gì?
– Câu chuyện hoang đường đó do cô gái đến tìm Nữ Hoàng Bướm Đêm sắp đặt nên. Tuy nhiên con người trong đó được cô ta nói tên cụ thể. Đôi nam nữ phi nhân phi nghĩa mày biết là ai không? – Không đợi Trần trả lời, Lữ Đông nói tiếp luôn – Đó là Hoàng Phong Trần và cô Trương Mẫn Nhi.
Trần giựt nẩy mình.
– Cô gái hại tao.
Lữ Đông phớt lờ câu hỏi của Trần, anh nói tiếp.
– Mày hiểu câu chuyện rồi còn trách móc Nữ Hoàng Bướm Đêm nữa không? Con người co ta vì sống tình nghĩa nên bị người khác lợi dụng. Đã thế nắm thêm nhược điểm của cô ta là căm thù những gã đàn ông bạc tình, thì bảo sao cái cô. Nhưng mày hãy yên tâm, tao đã giáp mặt Nữ Hoàng Bướm Đêm, được cô ta kể rõ đầu đuôi câu chuyện với lòng ray rứt là mong mày bỏ qua mọi lỗi lầm. Cô ta hứa tìm cô gái có đầu óc phong phú đó hỏi tội thay mày, nhưng tao không cho, vì sợ cô ta làm sự việc rùm beng lên ảnh hưởng đến danh dự, uy tín cả hai gia đình mày và Nhu Phong.
Trần ngồi trầm ngâm lắng nghe một hồi rồi anh nói:
– Mọi chuyện giữa tao và cô gái Nữ Hoàng Bướm Đêm gì đó tao hứa sẽ bỏ qua không truy cứu làm gì. Nhưng tao không muốn gặp cô ta, tao chỉ sợ rước thêm rắc rối mà thôi. Lữ Đông gật đầu.
– Mày nói thế thì đúng.
– Điều tao quan tâm muốn tìm hiểu, là mày hãy cho tao biết người con gái dựng nên câu chuyện giữa tao và Mẫn Nhi là ai?
– Ba ngày nữa tao sẽ mang người đó về cho mày hỏi tội. Hãy yên tâm mà lo chăm sóc cho Nhu Phong, Giờ tao về.
Sực nhớ, Trần nói:
– Dù sao mày hãy điện nói cho Mộng Trúc một tiếng. Cả hai ngày nay cô bé cuống cuồng lo lắng chẳng biết mày ở đâu mà chẳng có chút tin tức. Tao đành phải nói dối, là mày thay tao lo giải quyết chuyện công ty, chuyện giữa tao và Nhu Phong chưa ngã ngũ nên nó vẫn còn nằm trong vòng bí mật.
Lữ Đông gật đầu:
– Mày nói thế thì tao yên tâm. Thôi tao đi đây.
* **