Đọc truyện Em là tình yêu – Chương 12
Bảy giờ tối, Trần đã có mặt tại nhà trọ của Nhu Phong, ngần ngừ vài giây anh dựng xe và bấm chuông. Ghé nhà thăm Nhu Phong giờ này là không nên, nhất là đối với một cô gái sống độc thân. Nhưng Trần có cảm giác nếu đêm nay không gặp cô, anh sẽ mất ngủ. Đêm thì dài khủng khiếp, anh biết làm gì khi ban ngày anh đã giải quyết êm xuôi, chỉ còn chuyện giữa anh và Nhu Phong. Trần thật không ngờ chỉ trong vòng mười hai tiếng đồng hồ thế mà có bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp đốt với anh.
Cánh cửa sắt lịch kịch mở ra, Trần nghe tim mình đập rộn ràng khi thấy Nhu Phong xuất hiện, gương mặt cô xịu xuống khi thấy anh và giọng nói lạnh như bị đóng băng.
– Ông tìm ai?
– Nhu Phong…?
– Không có ai tên Nhu Phong ở đây cả. Chào!
Dứt lời, Nhu Phong sập cửa thật mạnh. Trần đưa tay giữ lại, thế là bàn tay anh kẹt giữa hai cánh cổng đau buốt thấu tim. Thay vì giựt tay ra, anh lì lợm để yên mặc Nhu Phong cố sức đè mạnh cửa. Anh muốn biết chính xác lòng cô đối với anh ra sao. Có vì chuyện cô chứng kiến lúc sáng nên tức giận đối xử tàn nhân không một chút nương tay đối với anh. Hay cổ chỉ làm nư cho hả giận rồi bỏ qua?
Thời gian như ngừng lại trên những ngón tay tê buốt. Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Giọng Nhu Phong bối rối không còn dấu tích của giọng nói lạnh như bị đóng băng.
– Tại sao anh làm như vậy? Bộ muốn thử xem thịt da với sắt thép cái nào cứng hơn hả.
Trần vừa co duỗi ngón tay, vừa trả lời:
– Anh muốn thử tim em và tim anh, tim nào cứng hơn. Chớ sắt thép thì có liên can gì. Chỉ tội nghiệp bàn tay, nó vô tội.
Nhu Phong im lặng. Đợi Trần dắt xe vào sân xong, cô vào nhà trước. Lòng ân hận khi đã đánh gục cơn giận dữ nơi cô. Nhu Phong hối hả tìm chai dầu xanh và vội vã chạy ra phòng khách. Dưới ánh đèn, Nhu Phong thấy tay Trần đỏ tím lên với một vài ngón bị tróc cá da.
Nhu Phong muốn khóc vì hành động quá đáng của mình. Cô run run mở nắp chai dầu, giọng nghèn nghẹn:
– Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ là anh lấy tay chặn lại.
Trần bỏ mặc bàn tay đau, anh ngẩng lên nhìn cô bằng tia mắt nóng bỏng:
– Tại sao nhỏ xưng “tôi” với anh? Có muốn bị ăn đòn không?
Vì thấy tay Trần kẹt vào cánh cổng đến nỗi cả bàn tay sưng phồng cả lên, Nhu Phong thấy thương cảm nên quên cả nỗi ghen hờn mà lo lắng quan tâm anh. Giờ nghe Trần nói bằng giọng âu yếm thân mật như giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì… Nhu Phong nghĩ con người của anh vô tâm đến thế là cùng. Và như không chịu đựng nổi thái độ của Trần, Nhu Phong muốn mình nói bằng cách nào cũng được miễn nó làm anh đau đớn cũng như anh đã gây đau đớn cho cô. Và Nhu Phong nói bằng giọng thật ngọt ngào nhưng ẩn chứa sâu xa, giọng nói đầy mỉa mai cay đắng.
Lần đầu tiên trong đời, Nhu Phong biết thế nào là cảm giác chua xót bẽ bàng khi chính bản thân cô chạy trốn trước tình yêu, hạnh phúc của chính mình.
– Xin lỗi giám đốc Trần, đáng lẽ ra tôi không nên gọi ông bằng “anh” vì điều đó xúc phạm đến danh dự ông. Tôi đã lỡ lời xin ông vui lòng bỏ qua đừng trách móc tôi tội nghiệp. – Chẳng màng tia nhìn như toé lửa của Trần, Nhu Phong nói tiếp bằng giọng kéo dài ra đầy nỉa mai – Xin lỗi giám đốc Trần. Đêm hôm ông lại nhà cô thư ký riêng làm gì? Nhất là cô ta lại là người độc thân sống một mình. Dù ông có tới đây với tất cả thiện ý tốt đẹp đi chăng nữa thì người ngoài nhìn vào họ cũng xầm xì bàn tán. Điều đó có ảnh hưởng rất lớn cho danh dự, uy tín của ông đấy. Còn tôi dù sao cũng là một cô gái vô danh, thêm một lời xấu hay thêm một lời tốt đẹp thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Nhu Phong cảm thấy hả dạ chút ít khi thấy tia nhìn như khựng lại thoáng chút đau đớn của Trần.
Quên là tay đau, Trần giận dữ đập mạnh tay lên ghế, mặt anh tái nhợt đi vì bị lời sốc xỉa của Nhu Phong.
– Tại sao em lại cố tình nghĩ sai, nghĩ xấu về anh. Em nói lời cay độc ấy khổ anh, còn em có vui sướng gì không? Thế tại sao em không chịu cho anh một lời giải thích. Nếu lỗi do anh gây ra, anh hoàn toàn chịu trách nhiệm. Còn anh không có chút lỗi lầm nào em xử sự như vậy có thẳng tay quá không?
Nhu Phong cảm thấy thất vọng khi thấy Trần cứ chạy tội cho chính mình. Nếu anh chỉ cần có chút can đảm chịu thú nhận mọi lỗi lầm, có lẽ vì yêu anh, Nhu Phong sẵn sàng bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu. Tiếc rằng anh lại chạy trốn chính hành vi mình gây ra. Nếu có người bắt gặp tại trận thấy Trần hôn người con gái trẻ đẹp rồi kể cho Nhu Phong nghe chưa chắc gì Nhu Phong tin. Thế nhưng người chứng kiến vở hài kịch lại chính là Nhu Phong. Trần từng nói: “Tình yêu thông qua những nụ hôn, nụ hôn là chất liệu bày tỏ cảm xúc chân thực nhất và nó không bao giờ lừa dối được ai”. Lời anh nói vẫn còn vang vọng bên tai cô đó. ý nghĩa của nụ hôn vẫn còn đó, nhưng mà tình yêu có còn thiêng liêng cao đẹp nữa không, khi anh chia sẻ cảm xúc của mình cho một cô gái khác mà người đó không phải là cô? Thử hỏi một người con gái nào khác ở hoàn cảnh Nhu Phong họ sẽ xử sự ra sao nhỉ? Thế là Nhu Phong còn quá ngây thơ, chân thực. Khi yêu mở rộng cả trái tim mình đón anh vào để giờ đây muốn xoá bỏ hình ảnh của anh thì đã muộn rồi. Nhưng cũng kể từ đây, anh không còn là anh trong trái tim ngu ngơ khờ dại của Nhu Phong nữa rồi. Có ai mãi mãi yêu một người khi kẻ đó đang tâm chà đạp lên trái tim, lên tình yêu của mình không? Đối với ai Nhu Phong không cần biết, nhưng đối với cô điều đó không bao giờ xảy ra. Chẳng thà cô chịu khổ với chính tình yêu của mình chứ không thể đón anh vào lòng mình được nữa. Lý trí bảo cô nghĩ thế nhưng trái tim thì nó lại phản đối cô. Nó bắt cô nhớ lại kỷ niệm đẹp của hai đứa ở đêm biển Nha Trang, một đêm mà suốt đời này Nhu Phong không thể nào quên được. ở nơi đó có một Trần cảm thông sâu sắc, dịu dàng với những niềm tâm sự mênh mang.
ở Nhu Phong bây giờ diễn ra hai tâm trạng khác nhau. Giữa quá khứ tươi đẹp với người mình yêu mến và cũng con người đó với hiện tại đắng cay phũ phàng. Tại sao cũng là một con người mà có thể lúc thế này thế khác nhỉ. Ôi! Đầu óc cô muốn nổ tung lên vì những suy nghĩ rắc rối cùng lúc trái tim cô muốn vỡ ra khi thấy tình yêu sắp chấp cánh bay khi quyết định đã có trong đầu cô. Nhu Phong mong sao đây chỉ là cơn ác mộng, khi qua rồi nó trả lại cho cô một tình yêu tuyệt đẹp lúc đầu. Nhưng mong là mong thế còn sự thật vẫn là sự thật. Cô không thể nào xoá bỏ được nó. Vì thế nỗi đau vẫn nguyên vẹn trong trái tim cô. Nhu Phong càng thấm nhuần đạo lý: “Yêu càng nhiều, hận càng sâu”.
Thấy Nhu Phong dõi mắt nhìn mông lung như đang đăm chiêu suy nghĩ một điều gì, nét đau khổ nhưng kiêu hãnh toát lên ở cô khiến Trần đau thắt cả ruột gan. Vì ai mà cô có dáng dấp tư lự này? Vì ai mà cô đánh mất nét hồn nhiên bướng bỉnh ngông nghênh? Ôi, tất cả đều do anh gây ra hết ư? Mặc dù anh yêu cô nhiều hơn cả mối tình dại khờ ngu ngơ, anh luôn mong muốn đem đến cho cô bến bờ bình an hạnh phúc. Nhưng thực tế lại xảy ra một điều mà anh không bao giờ nghĩ tới đó là làm mất niềm tin nơi cô. Dù điều đó không do chính anh gây ra. Thật chua xót cho anh, chứ “tình ngay lý gian” lại rơi đúng vào trường hợp của anh đây mà. Và Trần hiểu ra, nó không đơn giản chỉ một hai ba câu năn nỉ, lí giải là cô thông cảm bỏ qua cho anh. Nếu anh không khéo có lẽ sẽ đánh mất cô vĩnh viễn. Chỉ mới vừa nghĩ thôi Trần đã thấy rùng mình kinh sợ rồi, huống chi điều đó xảy ra thật…
– Ông tìm tôi có chuyện gì không, giám đốc Trần?
Trần trở lại thực tại với cái án… treo lủng lẳng. Anh nói bằng giọng buồn buồn.
– Em tuyệt tình đến thế sao, Phong?
Mắt Nhu Phong ánh lên tia giận dữ:
– Tôi hỏi ông tìm tôi có chuyện gì không. Nếu không, xin ông về cho. Tôi còn phải tranh thủ thời gian để thu xếp hành lý. Ngày mai tôi đã rời nơi này rồi.
Trần thảng thốt:
– Em đi đâu hả Phong?
Nhu Phong cười giòn:
– Ông này hỏi thật nực cười. Tôi về cha mẹ tôi chứ về đâu. Dù sao sống cạnh cha mẹ vẫn hơn là sống một mình để người ta lấn lướt muốn bắt nạt sao thì bắt nạt. – Rồi Nhu Phong ngạo nghễ nói – Tôi xin trân trọng báo cho ông giám đốc yêu kính của tôi một tin vui là tôi… sắp lập gia đình. Mong ông hiểu mà đừng có đến tìm tôi nữa. Vô tình vị hôn phu của tôi bắt gặp thì không tốt cho cả hai.
– Nhưng… em lấy ai khi em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh. Chiếc nhẫn trên tay em là một chứng cứ.
Nói đến câu cuối Trần gằn giọng, mặc dù anh biết cô tức giận anh nên nói để hả lòng. Nhưng Trần vẫn nghe tim mình nghẹn thắt lại. Không có ảnh nào chua xót bằng cảnh Trần gần người mình yêu trong gang tấc thế mà anh muốn với tay ra ôm gọn cô vào lòng cũng không được. Gương mặt Nhu Phong kín bưng lạnh lùng không hề lộ ra một chút cảm xúc nào. Đưa tay tháo chiếc nhẫn ra, Nhu Phong đặt vào tay Trần.
– Tình yêu không còn thì chiếc nhẫn này tôi xin trả lại cho anh. Thời đại bây giờ yêu nhau lấy nhau sống gần nhau. Vỡ lẽ ra mình không hợp nhau còn ly dị được. Huống hồ gì chúng ta chỉ nói miệng suông chứ trên thực tế thì giữa tôi và anh không ai ràng buộc ai cả. Giờ tôi thấy giữa tôi và anh không hợp nhau quen nhau làm gì nữa. Chẳng thà chia tay nhau để mọi người tự do tìm cho mình một người bạn đời xứng đáng. Anh có thể ôm vào lòng mười cô gái như Mộng Ngân, còn tôi có thể nắm tay người chồng tương lai do ba tôi chọn đi dung dăng dung dẻ trên đường phố mà không hề áy náy khi giữa anh và tôi đều có mối bận tâm như nhau.
Trần như muốn nổ tung lồng ngực khi nhìn thấy gương mặt nghinh nghinh đầy khiêu khích của Nhu Phong. Anh thật không ngờ chỉ vì chút hiểu lầm cỏn con mà hai đứa có thể dẫn đến chia tay. Trần đứng phắt dậy đưa tay bóp mạnh vai Nhu Phong, anh nghiến răng nói:
– Em là một cô gái tàn nhẫn, không có trái tim. Rồi đây em sẽ hối hận trước quyết định của mình. Xin lỗi, tôi đã làm phiền em.
Dứt lời Trần ào ào bước qua sân, Nhu Phong ngồi chết dí trên ghế. Cô đã thành công khi chọc Trần nổi giận, sao lòng cô chẳng vui mừng mà lại rũ ra thế này. Gục đầu vào hai tay, Nhu Phong nghe trái tim mình vỡ ra từng mảnh vụn khi nghe tiếng xe của anh gầm gừ nổ bên ngoài. Và Nhu Phong không biết quyết định của mình là đúng đắn hay sai lầm khi con tim cô còn yêu anh mà cô thì lại cất lời từ chối. Nhưng con đường do chính cô vạch ra thì cô phải chọn lấy dù là đắng cay, chua xót.
***
Lữ Đông lững thững bước ra phòng khách nhà Trần, anh không hiểu cô gái nào lại đến tìm anh khi anh về nước chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ. Mà ở Việt Nam này thì anh chỉ quen thân có hai người trước là thằng Trần, sau là “cô bé ngày xưa” của anh chứ còn ai đâu. Chẳng lẽ… do thằng Trần muốn anh có bạn gái nên dẫn về nhà giới thiệu anh đây chăng? Thằng khỉ gió này nhiều chuyện thật.
Dáng người con gái xoay lưng về phía Lữ Đông có mái tóc dài chấm lưng, bờ vai mảnh khảnh hợp với chiếc áo đầm trắng dài phủ gót. Về đêm màu áo như nổi bật lên, tạo cho người đối diện cảm thấy cô ta mang nét đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát. Chỉ mới vừa nhìn từ phía sau lưng cô gái thôi mà Lữ Đông cảm thấy có niềm ưu ái khác thường.
Người con gái đó mải mê ngắm bức tranh rừng thông Đà Lạt treo trên tường, bức tranh sống động với rừng thông và những lối đi nhỏ ngoằn ngoèo lên đồi xuống dốc mọc đầy những đoá hoa dại đủ màu sắc. Xa xa một căn nhà sàn nhỏ của miền sơn cước.
Lữ Đông khoanh tay đứng yên ngắm người con gái chăm chú ngắm bức tranh và cả hai đều tỏ vẻ say mê thích thú trước những mục đích mình. Lữ Đông đứng yên lặng chờ cho đến khi cô gái ngắm xong bức tranh và quay lại. Một thoáng ngạc nhiên, Lữ Đông reo lên:
– Ngọn gió nào đưa cô đến đây thế hả Mộng Trúc. Lẽ ra giờ này cô còn “lướt gió tung mây” chớ đâu được đặt chân xuống đất.
Mộng Trúc cười hiền:
– Em chỉ có thời gian ở đây trong vòng sáu tiếng đồng hồ thôi. Mà em muốn ghé đến những hai nơi, trước là thăm anh… Mà này, Lữ Đông, anh có muốn cùng em đến gặp người bạn của em chăng? Nhỏ đó rất đáng yêu, dễ thương. Anh sẽ thích thú khi quen được cô bạn thân của em đấy.
Lữ Đông nheo mắt cười:
– Anh bảo đảm cô bạn gì đó mà em đang quảng cáo… có dễ thương như em là cùng.
– Không đâu. Anh gặp rồi nhận xét cũng chưa muộn. Giờ nhận xét sớm coi chừng anh bị hố to đấy.
Đúng năm phút sau Lữ Đông xuất hiện trước Mộng Trúc với chiếc quần Jean màu hạt dẻ và cái áo sơ mi trắng tinh, rất phong nhã lịch sự. Mái tóc anh chải bồng bềnh lãng tử chớ không theo kiểu model bây giờ là chải tóc phẳng lì. Điều đó chứng tỏ con người anh sống bình dị dung hoà chứ không chạy theo mốt thời thượng như mấy anh chàng Việt kiều về Việt Nam chưa được bao lâu đã khoe khoang lo chưng diện cái mã.
– Em đi xe gì tới đây hả Mộng Trúc?
– Xe gắn máy.
Lữ Đông thở phào khoan khoái.
– Tốt thật. Anh đang lo là chẳng lẽ ghé thăm cô bạn em mà đi xe bốn bánh thì cũng kỳ… may nhờ em có xe.
– Được rồi. Ta đi thôi anh!
Trên đường đi, Mộng Trúc kể không biết bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn trong ngành hàng không. Lữ Đông cầm lái mà lắng nghe cô kể say mê thích thú. Anh rất thích nghe cái giọng trong trẻo thanh thanh kia vút lên cười giòn tan khi kể đến những đoạn buồn cười. Đã lâu lắm rồi, Lữ Đông mới có buổi tối đúng nghĩa như đêm nay. Mộng Trúc bất chợt xuất hiện trong cuộc đời anh xua tan giá lạnh, thay vào đó là mùa xuân nắng ấm có hân hoan, hạnh phúc, có ước ao mơ mộng. Và bất chợt anh lo sợ rồi đây cô chợt đến rồi cũng chợt đi như cô đã xuất hiện. Lữ Đông thật không ngờ, người con gái mà anh gặp gỡ chỉ mới có hai lần trong vòng chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ, nói chuyện tâm sự với nhau khoảng hai tiếng đồng hồ là cùng, thế mà cô gây cho anh nhiều mối bận tâm suy nghĩ. Cảnh giác khi anh gần gũi Mộng Trúc nó khác hoàn toàn khi anh ở cạnh “cô bé ngày xưa” của anh. Bên cạnh cô bé đó anh đúng thật là một người anh trai luôn hết lòng khuyên bảo, lo lắng chăm lo. Là chiếc phao, là chỗ dựa an toàn khi cô bé đó gặp trở ngại trong cuộc sống. Còn cảm giác đối với Mộng Trúc thì ngược lại, Lữ Đông khó mà phân tích nó rạch ròi như tình cảm anh dành cho “cô bé ngày xưa” của anh.
– Lữ Đông, anh hãy cho xe quẹo vào hẻm này chạy một hồi đến nhà nào có trồng cây hoa giấy trước nhà thì anh dừng xe lại.
Lữ Đông làm theo sự chỉ dẫn của Mộng Trúc. Chạy một đoạn, xe dừng lại trước một ngôi nhà như lời Mộng Trúc miêu tả. Lữ Đông ngập ngừng nói:
– Chúng ta lại thăm cô bạn em giờ này có phiền hà gì không hở Trúc. Đã tám giờ tối rồi đấy.
– Làm gì phiền. Mỗi lần xuống đất giờ nào em cũng thăm nhỏ cả. Cho dù đó là một hai giờ khuya đi chăng nữa. Anh cứ yên tâm.
Mộng Trúc bước xuống xe đi lại gần cổng nhà Nhu Phong, í ới cô gọi:
– Nhu Phong ơi, nhỏ mau ra mở cổng cho ta coi.
Lữ Đông ngồi trên xe nhìn Mộng Trúc hồn nhiên gọi bạn, anh mỉm cười vì trông cô thật ngộ nghĩnh. Trong mắt anh cô như con kỳ nhông chỉ cần thoắt cái là cô có thể biến đổi thật mau lẹ. Mới đó già dặn sắc sảo rồi trẻ con đó, hồn nhiên ngây thơ đó. Mỗi vẻ mang đến cho cô nét đáng yêu khác nhau. Gần gũi cô chưa được bao lâu mà sao anh cảm thấy cô đã thân quen với mình quá đỗi. Làm điều gì, nghĩ điều gì cũng có hình dáng cô lung linh trong trí óc anh. Chẳng lẽ… anh đã yêu cô. Một tình yêu sét đánh. Gần ba mươi tuổi đời lần đầu tiên Lữ Đông mới nếm được mùi vị tình yêu. Sao nó ngọt ngào, lãng mạn êm dịu nên thơ như thế này nhỉ? Cánh cổng được mở ra đánh thức những dòng suy nghĩ trong Lữ Đông. Theo phản xạ tự nhiên anh đưa mắt nhìn người con gái mặc bộ đồ màu tím hoa cà, tóc xoã ngang lưng đẹp sâu lắng trầm buồn. Khẽ giật mình, Lữ Đông bước xuống xe, anh reo lên mừng rỡ:
– Ô. Cô bé ngày xưa?
Chưa kịp mừng rỡ khi thấy Mộng Trúc ghé thăm thì Nhu Phong nghe giọng nam trầm, gọi đúng biệt danh ngày nào của mình gắn liền cùng người anh kết nghĩa thân thương, Nhu Phong ngẩng phắt lên nhìn, Nhu Phong cũng reo lên vui sướng hân hoan.
– Anh hai Rong Biển.
Mộng Trúc đứng sững sờ hết nhìn người bạn thân, còn hơn chị em ruột thịt rồi nhìn sang người đàn ông chỉ mới gặp gỡ cô đã dành cho anh một tình cảm tốt đẹp hiếm có. Chắc có lẽ họ thân với nhau lâu lắm rồi nhỉ? Lữ Đông xa Việt Nam khoảng bảy năm, nếu thế thì Nhu Phong quen anh khoảng thời gian bọn cô đang học trung học. Mộng Trúc nhớ hình như khoảng thời gian đó Nhu Phong thường thư từ qua lại với một gã con trai học kinh tế năm cuối. Thời gian sau bọn cô không rõ nguyên nhân vì sao Nhu Phong không còn liên lạc cùng anh ta nữa. Mỗi lần nhóm gạn hỏi Nhu Phong đều đánh trống lảng để trốn tránh, hỏi mãi mà chẳng được gì, nhóm đâm ra chán không còn tiếp tục dọ hỏi nữa. Chẳng lẽ gã con trai có khoảng thời gian mà nhóm cứ thắc mắc muốn tìm hiểu ghê gớm lại chính là Lữ Đông sao? Chợt nhiên Mộng Trúc cảm thấy có nỗi buồn vô cớ nào đó nó len nhẹ vào tim khi cô thầm nghĩ, cô là kẻ đến sau. Cũng từ suy nghĩ đó, Mộng Trúc trầm hẳn đi không còn huyên thuyên trò chuyện như những lần trước nữa. Và cô cũng chẳng màng cái nhướn mày của Lữ Đông nhìn cô đầy ngạc nhiên rồi anh tiếp tục trò chuyện cùng Nhu Phong.
– Hôm nay sao nhỏ im lặng thế Mộng Trúc? Chả bù với mấy lần trước kia. Mỗi lần ghé đến thăm ta nhỏ đều huyên thuyên kể đủ mọi chuyện vui buồn.
– Có gì đâu. Mi cứ ngồi chuyện trò với anh Lữ Đông. Chúng ta còn nhiều thời gian để tâm sự kia mà. Nhu Phong khe khẽ lắc đầu:
– Mi nói thế ta chẳng an tâm chút nào. Nhìn mi trông như người có rất nhiều tâm sự còn hơn ta nữa là.
Hơi chồm về phía Nhu Phong, Mộng trúc lo lắng dò hỏi:
– Mi làm gì còn mang tâm sự nữa, khi giữa mi và Trần đang ngụp lặn trong khoảng trời hạnh phúc. Và mi đang dự định ngày trở về nhà thôi không làm “tiểu thư lang thang” nữa.
Lữ Đông đang ngồi rít thuốc để mặc cho hai cô gái ngồi tâm sự chuyện trò cho thoả thích. Nhưng anh chợt giật mình khi nghe Mộng Trúc nhắc tên Trần. Chẳng lẽ Nhu Phong là cô vợ tương lai mà Trần thường nhắc đây sao. Quả thật trái đất này tròn nên mọi chuyện đều có thể xảy ra. Người bạn thân nhất của anh lại yêu người con gái mà anh thương yêu xem như người em gái. Chuyện cũng hy hữu đấy chứ. Nhưng để chắc ăn, Lữ Đông hỏi:
– Mộng Trúc nhắc tên Trần có phải người đó là giám đốc công ty Phương Nam không?
Cả Nhu Phong và Mộng Trúc đều ngạc nhiên:
– Sao anh biết?
Lữ Đông cười:
– Anh có quen người bạn thân từ thời còn nối khố tên Trần. Mấy tháng trước đây hắn có gọi điện thoại báo tin vui cho anh là hắn đã có người yêu và chuẩn bị ngày làm hôn lễ. Nào ngờ người đó lại là Nhu Phong.
Nhu Phong đang cười vui vẻ, bất chợt khoé mắt long lanh:
– Chuyện đó không còn xảy ra nữa đâu, anh hai ạ. Lần này cả Mộng Trúc và Lữ Đông đều ngạc nhiên khi nghe Nhu Phong nói.
– Chuyện gì xảy ra giữa nhỏ và anh Trần thế hả Nhu Phong. Giận hờn thì giận hờn nhưng mi đừng ăn nói xui xẻo thế chứ.
Nhu Phong trầm ngâm một hồi, sau đó cô nhìn Mộng Trúc và Lữ Đông nói bằng giọng nhẹ tênh buồn man mác.
– Mi và anh Lữ Đông đều là bạn thân thiết nên không có chuyện gì gọi là bí mật để ta ôm giữ một mình cả. Chuyện là như vầy. – Nhu Phong đem cả câu chuyện ra kể cho Mộng Trúc và Lữ Đông cùng nghe, kể cả việc Trần tìm đến đây và hai người đã chia tay ra sao.
Nghe xong Mộng Trúc nhíu mày.
– Nếu có ai kể cho ta nghe là Trần phản bội tình yêu với mi bảo đảm trăm phần trăm là ta không tin rồi. Đằng này thì khác, vì mi đã chứng kiến tận mắt. Sao anh Trần làm chuyện gì kỳ cục quá vậy cà. Làm mà không biết suy nghĩ là mình đã làm gì? Nhưng mà trong đôi mắt Trần ta đã đọc được tình yêu anh ấy dành cho mi tuyệt đối. Trần không bao giờ là gã đàn ông sở khanh. Ta không tin đâu Nhu Phong ạ.
Mộng Trúc lắc đầu khi nói.
Đợi Mộng Trúc nói xong, Lữ Đông gật đầu nói tiếp:
– Mộng Trúc nói đúng đấy, Nhu Phong. Có lẽ em đã hiểu lầm Trần rồi. Nhớ một tháng trước đây, Trần gọi điện qua nước ngoài kể cho anh nghe là nói đã yêu mà lần này yêu say đắm nồng nàn nữa là đằng khác.
Mẫn Nhi, người tình đầu vì nông nổi nhất thời mà đánh mất đi tình yêu trong trái tim Trần. Nghe được tin đó cô ta quá đau khổ van xin anh cho cô ta biết địa chỉ Trần ở Việt Nam để cô đến tìm Trần lần cuối xem Trần có hồi tâm chuyển ý mà tha lỗi cho không. Bất nhẫn trước người con gái đau khổ vì tình, anh đã cho cô ta địa chỉ Phương Nam, nơi Trần đang làm việc. Anh muốn cô ta biết tình yêu Trần không còn dành chỗ đứng cho cô ta như ngày nào nữa. Để cô ta thôi đi ảo tưởng về tình yêu, xây dựng lại cuộc đời đích thực của mình. Và điều quan trọng hơn nữa là anh muốn Trần có dịp trắc nghiệm lại trái tim mình, xem tình yêu giữa quá khứ và hiện tại nơi nào mới chính là bến dừng chân lý tưởng, an toàn, để sau này Trần không còn hối tiếc gây đau khổ cho cả ba. Mẫn Nhi về Việt Nam và gặp Trần ở quán cà phê đối diện công ty nên vô tình em đã gặp cảnh xảy ra giữa hai người. Mẫn Nhi là người con khá dễ thương, nhưng lại quá nông nổi trong tình yêu nên gây ra điều đáng tiếc. Tình yêu Trần dành cho Mẫn Nhi đã bị dập tắt nhường cho bóng hình em ngự trị trong trái tim Trần. Vì thế cảnh thân mật giữa Trần và Mẫn Nhi không phải chính Trần gây ra… Trần là người hoàn toàn vô tội. Tại sao em không cho Trần có được một lời để nói lên tiếng lòng chân thực nhất. Yêu là vị tha, là thông cảm, là sẵn sàng vì nhau vượt qua trở ngại, khó khăn trong cuộc sống kia mà. Em có hiểu chân lý đó không mà nỡ đang tâm gây cho Trần đau khổ vì một lỗi lầm không có thật. Em thật trẻ con mà Nhu Phong…
Nhu Phong ngồi đó chết lặng người sau những lời nói càng lúc càng thêm giận dữ của Lữ Đông.
– Lữ Đông, em phải làm sao đây?
Lữ Đông giờ mới nở nụ cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm cả người khi thấy Nhu Phong thấm những lời anh nói.
– Chuyện đó em tự giải quyết. Anh giúp em bao nhiêu đây là đủ rồi. Sau câu chuyện này anh mong em chững chạc hẳn lên, đừng có mà bốc đồng, trẻ con mãi như thế.
Lần đầu tiên trong đời Nhu Phong chịu khó ngồi im, ngoan ngoãn lắng nghe những lời khuyên bảo của Lữ Đông. Chứ không như những lần trước đây… dù có sai lầm Nhu Phong vẫn bướng bỉnh, ngang ngạnh không chấp nhận cho người nào “lên lớp” sửa chữa cô cả. Đây là một bước ngoặc mới trong đời, biến cô trở thành một người con gái chững chạc, điềm đạm thực sự.