Đọc truyện Em là tình yêu – Chương 1
Nhu Phong đứng quan sát một công ty to đồ sộ với lối kiến trúc thật uy nghiêm lạnh lùng. Cô mỉm cười lấy tự tin rồi bước thẳng vô phòng bảo vệ. Chuẩn bị nụ cười thật tươi để tặng người đối diện mà cũng là người có nhiệm vụ bảo vệ công ty, không cho người lạ xâm nhập. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh nghiêm khó đăm đăm của người bảo vệ lớn tuổi, Nhu Phong vội tắt nụ cười:
– Cô có việc gì vào công ty?
– à. Cháu muốn gặp giám đốc của công ty này.
– Có giấy hẹn chứ?
– Dạ không!
Vẫn gương mặt khó đăm đăm không để lộ chút cảm xúc, bác bảo vệ nói:
– Nếu thế thì hãy chờ, bao giờ có giấy hẹn rồi hãy tới. Không có lệnh của giám đốc , tôi không thể cho người lạ vào.
Ngước đôi mắt tròn xoe đen mun, một đôi mắt xinh đẹp thơ mộng dễ làm người đối diện rung động. Nhu Phong nói khẽ khi nhìn thẳng vào bác bảo vệ:
– Bác thông cảm, cháu có việc gấp cần gặp giám đốc giải quyết hộ cháu.
– Nếu tôi thông cảm cho cô, thì ai thông cảm cho tôi đây?
Nhu Phong mím môi, dịu dàng nhưng cương quyết nói:
– Thôi. Nếu bác không cho thì cháu về, nhưng cháu sẽ gọi điện cho ông giám đốc. Lúc ấy, nếu cháu có đề nghị cho bác thôi việc thì bác đừng giận cháu.
Nói xong, cô quay lưng chuẩn bị bước đi. Vậy mà ông ta có lẽ hoảng sợ thật sự:
– Này cô, cô nói gì vậy?
– Bác đã nghe rồi đấy.
Chẳng để cho ông ta kịp ngần ngừ, cô áp đảo:
– Bác làm cháu mất thì giờ quá. Chào bác cháu về.
Cánh cổng được mở ra cái rẹt, ông già phân trần.
– Cô vào đi. Tại ông giám đốc ra lệnh, chứ không phải tôi muốn khó dễ với cô đâu. Cô đừng… Thế cô là bà con với ông ấy à?
Không dám dối lần thứ hai, Nhu Phong đi nhanh vào bên trong, cô mím miệng cười một mình. Nếu cô có nói dối thì tại ông ấy đấy chứ. Sao người ta thích bị áp lực hơn là nghe năn nỉ nhỉ?
Nhưng lương tâm bé bỏng của cô chẳng bị cắn rứt lâu, khi tâm trí cô còn bận tâm đối phó với nhân vật khó tính sẽ gặp, chắc sẽ là một ông cụ nghiêm khắc có cái nhìn lạnh lùng, hoặc tệ hơn là một khuôn mặt khắc khổ, cau có, sẵn sàng hét vào mặt cô rằng:
– “Cô làm cái khỉ gì mà dám vào đây?”.
Trí tưởng tượng sẽ còn đưa cô đi xa hơn nữa, nếu như Nhu Phong chưa dừng chân trước một dãy phòng liên tiếp. Ngước nhìn lên cao từng dãy phòng, Nhu Phong lẩm bẩm đọc rồi cô reo khẽ: Đây! Phòng cô cần gặp người quyết định cho tương lai sắp tới của cô đây rồi. Mặc, cô cần gì phải lo sợ. Được thì làm, không được thì tiếp tục đi gõ cửa các công ty khác. Tội gì phải hồi hộp lo sợ, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô cơ chứ? Tự trấn an mình xong, Nhu Phong mạnh dạn đẩy cửa bước vào thì cô gặp một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, cũng thật lạnh lùng, uy nghiêm như căn phòng ông ta làm việc.
Nhu Phong cất tiếng:
– Chào ông:
Người đàn ông ngừng viết ngẩn lên nhìn cô, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn kín bưng, lạnh lùng. Bằng giọng trầm trầm không để lộ cảm xúc, người đàn ông nói:
– Hãy lại ghế kia ngồi chờ tôi ít phút.
Nhu Phong theo hướng tay người đàn ông chỉ, cô bước đến bộ ghế salon màu xám tro ngồi đợi. Dù sao cách đối xử này tốt đẹp hơn sự suy tưởng của cô rồi còn gì.
Trong khi chỉ chỗ cho cô gái ngồi yên vị xong, Giám đốc Trần đưa tay mở máy bộ đàm, anh gọi xuống phòng thư ký nhưng đầu dây bên kia không có người đáp trả. Bực dọc, anh gọi qua phòng quản lý nhân sự.
– Thắng đó phải không? Cả tuần nay Mỹ Quên có việc gì mà hễ tôi gọi xuống phòng thư ký thì chẳng thấy cô ta đâu cả vậy? Bận việc nộp đơn nghỉ luôn đi! Thế chiều nay ai sẽ cùng tôi đi kí hợp đồng với công ty Lâm Hưng đây? Các người thật vô trách nhiệm mà. Này, tôi không biết bằng cách nào anh hãy tìm cho tôi gấp một thư ký nội trong tuần này đấy nhé.
Cáu kỉnh, giám đốc Trần đưa tay tắt máy.
Nhu Phong đứng dậy tiến lại bàn làm việc của giám đốc Trần, cô lập lại lời chào một lần nữa.
– Chào ông.
– Cô không có giấy hẹn của phòng nhân sự thì tại sao cô vào đây được? Bác bảo vệ đâu mà để cô đi lại ngang nhiên như thế này?
Nhu Phong lúng túng khi nghe xong xẵng lè của tay giám đốc có gương mặt lạnh lùng khó đăm đăm kia. Nhưng chỉ một thoáng, cô lấy lại tự chủ:
Sao ông cứ nghĩ muốn vào đây là phải có giấy giới thiệu mới đi qua cổng công ty được? Tôi có cách đi riêng của tôi đấy chứ.
Gã giám đốc nhìn cô khá lâu, rồi buông lời châm biếm:
– Cách gì vậy? Từ trên không trung bay xuống hay từ dưới đất chui lên?
Nhu Phong liếm môi, cố dằn cơn nóng giận khi nghe giọng châm chích cùng tia nhìn ngạo nghễ của gã giám đốc khó… ưa.
– Đó cũng là một phương tiện hoạt động vậy. Nhưng tôi tìm mọi cách vào đây không phải để nghe ông hoạch họe mà tôi muốn xin việc làm. Dứt lời. Nhu Phong nhanh nhẹn đặt hồ sơ xin việc làm của mình lên bàn giám đốc Trần và cô tảng lờ trước tia nhìn đầy ngạc nhiên của gã giám đốc. Nhưng cô vẫn nghe nỗi ấm ức dâng trào khi cô thầm nghĩ gã làm như cô là “quái vật” không bằng.
Giám đốc Trần lần đầu tiên đối diện trước một cô gái xin việc làm “kỳ quặc” có một không hai. Để tìm hiểu xem cô là người như thế nào mà có cử chỉ ngông nghênh đến thế. Trần mở hồ sơ xin việc làm của cô ra. Xem xong, anh có thể tóm tắt lý lịch bản thân cô một cách ngắn gọn, đầy đủ như sau:
Họ tên: Lê Nhu Phong.
Tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh loại: ưu
Sử dụng nhuần nhuyễn vi tính. Đọc và viết thông thạo ba thứ tiếng: Anh – Pháp – Nhật.
Thật hài lòng trước năng lực của cô gái mang tên Nhu Phong. Trần thầm nghĩ, có thể cô thay thế cho Mỹ Quyên được đây. Nhưng… nhìn bộ quần áo cô mặc chỉ có lẽ tươm tất chớ không được sang trọng. Giám đốc Trần hơi thất vọng. Khi trong đầu anh phác họa lại nhanh hình ảnh một ông giám đốc đường bệ sang trọng nghiêm trang theo sau là một cô thư ký nghèo nàn, bình dị thế kia… thì còn ra thể thống gì nữa chứ!
Nhu Phong rất nhạy cảm nên khi bứt gặp ánh mắt của giám đốc Trần, kết hợp lúc nãy anh gọi điện đàm là cô hiểu anh đang cần một thư ký đầy năng lực nhưng khi đối diện vẻ bình dị qua trang phục của cô, anh có phần thất vọng, vì thế mà Nhu Phong sầm mặt khi nói:
– Tôi không nhận chức vụ ấy đâu!
Nhổm người dậy, nhìn sững vào Nhu Phong, giám đốc Trần cảm thấy khó chịu, khi thấy Nhu Phong đọc rõ những diễn biến trong đầu anh vanh vách như cô đang đọc một tờ giấy không bằng.
– Cô nói sao?
Nhu Phong rành rọt:
– Tôi không thích làm thư ký riêng.
Giám đốc Trần tái mặt:
– Tại sao cô biết tôi cho cô làm thư ký chứ?
– ánh mắt ông đã nói lên điều đó. Nhưng ông lại thất vọng khi thấy bộ trang phục tôi mặc không được sang trọng, vì thế khi đi ký hợp đồng làm ăn hay giao dịch sẽ làm xấu hổ ông. Nhưng ông hãy an tâm, tôi không thích làm thư ký riêng.
Trần cười nhạt:
– Thế cô muốn gì?
Nhu Phong mím môi.
– Nguyện vọng xin việc tôi đã ghi rõ trong hồ sơ.
– à! – Trần cúi xuống tập hồ sơ xin việc làm của cô lật sang tờ kế tiếp. Trời ạ! Đọc nguyện vọng của cô gái. Trần ngạc nhiên không ít, khi thấy cô ta đề nghị cho mình làm tài xế, bên cạnh có đính kèm bằng lái xe bốn bánh loại ưu.
– Nếu thế cô sẽ thất vọng, công ty tôi tài xế lái xe đủ cả rồi. Chỉ còn dư cái ghế thư ký. Nếu cô chịu thì làm… tôi chấp nhận. Tôi rát hài lòng trước thành tích học tập của cô.
– Nhưng tôi chỉ thích lái xe.
Lần đầu tiên giám đốc Trần chịu khó kiên nhẫn trước một cô gái… vô danh tiểu tốt.
– Cô không biết chứ, làm tài xế cực khổ trăm bề. Bất kể nắng mưa đêm ngày có khi xa nhà cả tháng trời để theo các nhân viên có nhiệm vụ đi giao dịch với khách hàng. Điều đó thật bất tiện cho phái nữ như cô. Vả lại, nghề đó không phát huy được khả năng cô đã học. Chỉ có chức vụ thư ký may ra mới xứng đáng với năng lực của cô thôi. Hãy tin tôi…
Nhu Phong lặng im suy nghĩ trước những lời phân tích khéo léo của giám đốc Trần. Nếu như cô cứ khăng khăng xin làm tài xế thì theo lời ông ta nói, công ty không cần. Vì thế nếu cô cứ bảo thủ quan niệm xin việc làm, thì trước mắt là cô phải tiếp tục lặn lội đi gõ cửa các công ty khác thôi. Nhưng chắc gì xin được việc làm theo như nguyện vọng của cô. Thôi thì việc trước mắt bây giờ cô đang cần việc làm ghê gớm… làm thư ký cũng tốt chứ sao… Dứt khoát với điều mình nghĩ xong. Nhu Phong cười nhẹ nói:
– Nếu ông cảm thấy tôi thích hợp với nghề thư ký và chấp nhận tôi vào làm việc thì tôi cảm ơn ông. Thú thật tôi cũng đang cần việc làm ghê gớm.
Trước cá tính thẳng thắn, kết hợp cùng đầu óc nhạy cảm của cô gái, giám đốc Trần có phần nào thích thú khi bên cạnh mình có một cô thư ký đầy cá tính mạnh và cũng thật lôi cuốn. Hy vọng cô sẽ vượt trội hơn so với Mỹ Quyên để giúp anh tốt hơn trong công việc.
– Tôi muốn cô bắt tay vào công việc ngay trưa nay. Cô không phiền chứ Nhu Phong?
– Không có gì phiền đâu, thưa giám đốc .
Giám đốc Trần khẽ nhíu nhẹ đôi mày rậm:
– Để hoàn thành tốt công việc, chúng ta cần phải hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế tôi không muốn cô có lối xưng hô cách biệt nặng nề như thế. Hãy gọi tôi là Trần hay Hoàng Phong Trần cũng được cả. – Chợt Trần ngừng lời, anh cười hóm hỉnh rồi nói bằng giọng thật cởi mở chân tình như một người bạn mới quen biết nhau – Tên cô gắn liền chữ lót tên tôi. Tôi nghĩ cũng ngẫu nhiên trùng hợp nhỉ? Hồi nhỏ không biết nghĩ sao cha mẹ tôi lại đặt cho con trai mình cái tên đầy “gió bụi” như thế?
Nhu Phong hơi ngỡ ngàng khi thấy nét lạnh lùng của giám đốc Trần dường như biến mất, nhường cho nét hoạt bát, hóm hỉnh thật duyên dáng của người đàn ông. Nhưng thứ thật cả hai gương mặt của anh đều tạo cho cô sự thích thú riêng biệt, nét lạnh lùng nghiêm trang cho anh một cá tính rất đàn ông. Còn vẻ hoạt bát hóm hỉnh cho anh sự trẻ trung, phóng khoáng dễ tạo sự gần gũi cho những ai đối diện.
Giám đốc Trần đứng dậy rời chỗ ngồi.
– Này cô Phong. Cô có hứng thú cùng tôi đến chỗ gần đây không? Tôi muốn tặng cô món quà nhỏ coi như là tôi “hối lộ” để giúp tôi chiều nay đấy.
Nhu Phong bối rối.
– Tôi… tôi không dám nhận quà của ông đâu. Buổi đầu tiên đến nhận việc làm, tôi sợ mình không đủ khả năng sẽ làm ông buồn lòng. Nếu ông vui lòng bỏ qua hết lỗi lầm và tạo thời gian để tôi hoàn tất công việc thì đó cũng là món quà quý giá ông đã dành cho tôi rồi, ý tốt của ông tôi xin cảm ơn.
Nhìn Nhu Phong bằng ánh mắt nghiêm trang, rộng lượng, giám đốc Trần nói.
– Bây giờ tôi nhân danh là giám đốc của cô, ra lệnh cô đi theo tôi. Cô không được quyền từ chối, rõ không?
Thấy Nhu Phong còn đứng ngần ngừ, giám đốc Trần nói như quát.
– Này cá tính mạnh của cô biến đi đâu mất rồi. Tôi cố tranh thủ đưa cô đi rồi về lại công ty trong thời gian sớm nhất, để cô còn qua phòng quản lý nhân sự nghe Mạnh Thắng hướng dẫn cô chiều nay đi ký hợp đồng cùng tôi.
Nhu Phong riu ríu bước theo sau giám đốc Trần. Một giám đốc mà cô thấy, có nhiều năng lực và quyền uy trong cách nói nhưng lại chứa đầy sự nhân hậu, bao dung.
——————————————————————————–