Đọc truyện Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 27
Căn phòng yên tĩnh, Trần Thuật dứt lời, mọi người ngây ra một lúc.
Sau đó mấy cậu con trai xôn xao bàn tán, lải nhải nói:
“Như thế không tính, ai không thích tiên nữ cơ chứ, là người thì ai cũng thích tiên nữ.”
“Hí hí hí tôi cũng thích.”
“Gian quá Trần Thuật, không thành thật.”
Hạ Tâm Vũ đứng trước mặt Trần Thuật thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nắm chặt tay.
Vui là vì không phải nghe tên cô gái nào đó thốt ra từ miệng cậu.
Buồn là vì như thế nào mới được coi là tiên nữ đây? Bề ngoài sao, cô ta còn chưa đủ xinh đẹp ư?
Trần Thuật không hề lên tiếng trước những lời trêu chọc xung quanh, chỉ cụp mắt nghịch điện thoại, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Chỉ mình An Tĩnh nghe câu trả lời xong mà như ngồi trên đống lửa, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tay nắm chặt ly nước ép hoa quả.
Giọng nói của An Nguyệt vang bên tai nhưng cô nghe không rõ.
Tim đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch.
Chỉ có một ý nghĩ, cậu ta có ý gì nhỉ.
Chắc là đang nói đùa.
Tin nhắn kia vẫn còn trong điện thoại, cô chưa xóa đi.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn cậu, càng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu thật sự…!dám nói trước mặt mọi người.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc xung quanh dần dần bao trùm lấy cô.
An Nguyệt ghét lại phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Sao thế? Nóng lắm à, mặt em đỏ bừng kìa.”
An Tĩnh “á” một tiếng, bất giác đưa tay lên sờ mặt, “Đỏ lắm à?”
An Nguyệt gật đầu, đưa tay sờ trán cô: “Còn hơi nóng này.”
An Tĩnh thở dài một tiếng, quạt quạt tay, khẽ nói: “Chắc là ở đây nóng quá, em ra ngoài hóng gió.”
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói với An Nguyệt: “Đúng rồi chị ơi, tiện em đi xem có gì mua làm quà cho Tống Tư.”
An Nguyệt “ờ” một tiếng, “Có cần chị đi cùng em không?”
An Tĩnh lắc đầu, cô đeo cặp, nói: “Em sẽ về nhanh thôi.”
An Nguyệt gật đầu, nhường đường cho cô.
Khoảnh khắc An Tĩnh đi ra khỏi phòng karaoke, Trần Thuật cũng để ý.
Cậu nhướng mày, cất điện thoại đi, đứng dậy nói với Lục Cách bên cạnh một tiếng.
Lục Cách hiểu ý, gật đầu.
Ra khỏi phòng karaoke, An Tĩnh mới cảm thấy khá hơn một chút.
Gió đêm thổi khe khẽ, xua tan hơi nóng trên mặt cô.
Cô đưa tay lên quạt quạt, hít một hơi thật sâu, xua đi những ý nghĩ lộn xộn trong lòng.
Trên đường, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Các loại biển hiệu cửa hàng sáng rực muôn màu rực rỡ, lấp lánh, các sạp đồ ăn vặt, cửa hàng nhỏ tập trung trên một con đường.
Xung quanh người càng lúc càng đông, chen chúc nhau, các cặp tình nhân nắm tay nhau.
Cô nhìn quanh, chọn một hướng rồi đi về phía đó.
Trong lòng đang suy nghĩ không biết nên mua quà gì cho Tống Tư, cô không mang nhiều tiền nên không mua được thứ đắt tiền, hay là mua ít đồ dùng học tập vậy.
Cô nhíu mày, không có ai bên cạnh để bàn bạc, cảm thấy hơi đau đầu.
Lúc ấy, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn.
Cô lấy điện thoại ra xem.
“Đi đâu vậy?”
Là tin nhắn của Trần Thuật.
Cô mím mím môi, không biết trả lời ra sao.
Trong lòng đã rối sẵn, thấy phiền vì bị cậu đặt cái tên “sến sẩm” Tiểu Tiên Nữ, và còn phiền hơn vì cậu nói thích Tiểu Tiên Nữ trước mặt bao nhiêu người.
Lúc nào cũng đem cô ra đùa.
Cô không nhắn lại, cất điện thoại đi, đi tiếp.
Điện thoại có thêm tin nhắn.
Cô bực tức mở ra xem.
“Lại không để ý đến mình nữa rồi?”
Không phải không để ý đến cậu, chỉ là, chỉ là tạm thời không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.
Cô do dự một lúc, khẽ ấn điện thoại, nhắn lại.
“Đâu có.”
Tin nhắn vừa chuyển đi không lâu thì cậu đã nhắn lại ngay, tốc độ nhanh chóng mặt, cứ như thể chuyên tâm đứng chờ vậy.
“Cái gì mà đâu có? Mình nhìn thấy cậu bỏ qua tin nhắn của mình rồi.”
An Tĩnh dừng bước, lông mày nhíu lại, không phải chứ.
Cái người này.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không có ai.
Cô lại quay người nhìn ra phía sau.
Mới liếc mắt đã sững người.
Trần Thuật đứng ngay phía sau, cách cô hai mét.
Cậu ta rất cao, thư thái đứng giữa đám đông, trông vô cùng nổi bật.
Một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, cậu nghiêng đầu mỉm cười với cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
An Tĩnh sững người, nhìn chằm chằm vào cậu.
Tràn Thuật nhướng mày, cất điện thoại đi, chậm rãi đi về phía cô.
Dường như chỉ trong thoáng chốc, cậu đã đứng trước mặt cô.
Trần Thuật nghiêng đầu, nhìn cô: “Đơ rồi à?”
An Tĩnh mơ màng, ngẩn người nói: “Sao cậu lại ra đây?”
“Cậu không ở đó, một mình mình ở lại cũng thấy chán.” Cậu nhún vai chẳng hề bận tâm.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, khoác vai cô đi lên phía trước: “Vừa đi vừa nói đi, ở đây đông người quá.”
An Tĩnh đành ngẩn người để cậu dưa đi.
Cô khẽ nói: “Mình ra ngoài cho thoáng à, cũng định xem có thể mua gì cho Tống Tư không.”
Trần Thuật “ờ” một tiếng, không phản ứng gì.
Cậu chợt nhe răng cười và nói rất nhanh: “Ra ngoài cho thoáng thì được, nhưng không được mua quà.”
“Vì sao?” Cô hỏi lại.
“Không được là không được.” Trần Thuật mắt nhìn phía trước, hừ một tiếng.
Giọng điệu rất kiên định, không hề có ý thương lượng.
An Tĩnh không biết phải nói sao.
Dòng người đông đúc, hai người đi sát cạnh nhau.
Cánh tay đặt cạnh nhau, chốc chốc lại chạm vào nhau.
An Tĩnh cố giữ khoảng cách.
Cứ như thế, hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến khu bán đồ ăn vặt, mùi hương hấp dẫn lan tỏa trong không khí.
Xung quanh hỗn loạn, đủ các loại sạp hàng, bàn ghế.
Đột nhiên, đám đông trở nên ồn ào, náo loạn.
Có người hét lên, mau chạy đi, mau chạy đi, quản lý khu vực đến rồi.
An Tĩnh vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì, sao tự nhiên lại chạy?
Trong phút chốc, không biết vì lý gì mà những người xung quanh bắt đầu bỏ chạy.
Cứ như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy, ngay cả người đi bộ bên đường cũng bắt đầu chạy.
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, cô nhìn thấy chủ của mấy sạp hàng đồ ăn vặt thoăn thoắt thu dọn hàng hóa một cách thành thạo, rồi đạp xe bỏ chạy, cứ như thể đã được diễn tập cả năm, cả ngàn lần vậy.
Có một vài chủ quán còn mặc kệ bàn ghế nhựa, mắm muối, dầu ăn, tương ớt bên đường, chẳng kịp thu tiền, vội vàng lao đi như chạy giặc.
Đột nhiên có người chạy vội quá va vào vai An Tĩnh, lực va rất mạnh, người đó không bận tâm, lao thẳng về phía trước.
Cô không đứng vững bổ nhào về phía trước.
“Chết tiệt.” Cô chỉ nghe thấy Trần Thuật bực tức văng tục.
Sau đó cậu nắm chặt cổ tay cô, kéo cô quay người lại, siết chặt lấy eo cô, sau đó An Tĩnh thấy mình nằm gọn trong vòng tay của cậu.
Trần Thuật một tay che đầu cô, một tay ôm chặt cô trong lòng, cẩn thận đưa cô sang bên cạnh.
An Tĩnh ngửi thấy một mùi hương sạch sẽ thơm mát.
Cô biết, đó là mùi hương của Trần Thuật.
Xung quanh lộn xộn tan tác, vô số âm thanh đan xen với nhau.
Sau một phút ngắn ngủi, mọi thứ dần trở lại yên tĩnh.
Đường phố như vừa trải qua một trận cuồng phong, rác rưởi khắp nơi.
Một số khách hàng tròn mắt, vẫn cầm đũa ngồi trên ghế ăn ngon lành, ngẩng đầu đã thấy chủ quán chạy mất rồi.
Người đứng xem thì vẫn đứng xem.
Quản lý khu vực bắt được mấy người hốt hoảng không chạy kịp.
Trần Thuật vỗ lưng cô, khẽ an ủi: “Không sao rồi.”
Hàng mi của An Tĩnh khẽ run run, cô từ từ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là cái cổ trắng trẻo của Trần Thuật.
Do quá sợ hãi cô túm chặt vạt áo cậu, áo đồng phục bị cô kéo xuống, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh của cậu.
Lần đầu tiên An Tĩnh gặp chuyện như thế này.
Cô còn tưởng là có người tụ tập đánh nhau, sợ chết đi được.
An Tĩnh từ từ buông Trần Thuật ra, đứng vững lại nhưng vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mặt mày nhăn nhó: “Sợ chết mất.”
Vẫn chưa nói hết câu, một giây sau, cô che miệng khẽ kêu lên một tiếng, lòng chợt thắt lại.
Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của Trần Thuật.
Cô run run ngón tay, chỉ vào má cậu.
“Trần Thuật, cậu…!cậu chảy máu?”
Trần Thuật nhướng mày, nghiêng đầu, bất giác sờ tay lên mặt.
Cảm giác đau đớn nhói lên, tay còn dính máu.
Cậu “ờ” một tiếng, biểu cảm thờ ơ, gần như chẳng bận tâm: “Chắc lúc nãy chai lọ bị vỡ bắn vào, mình không để ý.”
An Tĩnh mím môi, bất giác kéo tay cậu, kiên định nói: “Tới bệnh viện thôi.”
Trần Thuật mỉm cười, đi theo lực kéo của cô, “Không cần đâu, vết thương nhỏ như thế này mà đi bệnh viện thì người ta sẽ nhìn mình thế nào?”
An Tĩnh ngoảnh đầu, lặng lẽ nhìn cậu, xót xa nói: “Nhưng vết thương của cậu…”
“Ừ, chỉ cần cậu không sao là được.”
Lời cậu nói rất tùy hứng nhưng lại rất chân thành.
Hàng mi An Tĩnh run run.
Cậu che chắn cho cô để bảo vệ cô.
Cô lại kéo tay cậu, không nói không rằng đi về phía trước.
Trần Thuật gọi cô: “Đi đâu vậy?”
An Tĩnh cúi đầu, cứ thế bước đi, hậm hực nói: “Ít ra cũng phải sát trùng chứ.”
Trần Thuật đáp lại một tiếng, cụp mắt nhìn bàn tay mảnh mai trắng trẻo của cô, cậu bước theo cô, tâm trạng rất thoải mái.
An Tĩnh đi rất lâu mới tìm được một cửa hàng thuốc, cô mua cồn iốt và một ít băng urgo, rồi đi tới một công viên nhỏ gần đó.
Xung quanh tối đen như mực, không một bóng người, chỉ có vài ngọn đèn đường hắt ra ánh sáng mờ ảo, dưới ánh đèn màu trắng, có thể nhìn thấy những con bọ nhỏ bay lượn.
Trần Thuật đang lười biếng ngồi trên ghế băng, đôi chân dài không biết để đâu.
Cậu ngửa đầu, không biết đang nhìn cái gì, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Cô cầm mấy món đồ trên tay, chầm chậm đi tới.
Nghe thấy tiếng động, Trần Thuật liếc nhìn cô, sau đó chỉ tay lên bầu trời, mỉm cười và nói: “Nhìn kìa, nhiều sao quá.”
An Tĩnh ngước mắt nhìn theo.
Mắt cô chợt sáng lên, mê đắm bởi cảnh tượng trước mắt.
Trong đêm tối, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng trên bầu trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh.
Những vì sao ở tít tận trên trời cao.
Gió đêm thổi tới xào xạc, một buổi tối thật thoải mái, thật yên tĩnh.
Chỉ là lúc nãy vừa mới xảy ra một chuyện không được yên tĩnh cho lắm.
An Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa dồ trên tay cho cậu.
Trần Thuật thản nhiên ngước mắt nhìn cô, không nhúc nhích, chỉ nhếch miệng cười khẽ, đôi mắt chăm chú nhìn cô: “Thương mình à?”
Hai người nhìn nhau, không nói năng gì.
An Tĩnh hít một hơi, không biết phải làm thế nào.
Cô cụp mắt, lấy tăm bông chấm vào cồn iốt, cúi người ghé sát về phía cậu.
Thoáng khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng với đường nét rõ ràng của cậu, lấy tăm bông chậm rãi khử trùng vết thương.
Trần Thuật ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt.
Động tác của cô nhẹ nhàng, sợ làm đau cậu, vầng trán cao và mịn, mắt long lanh nước, hàng mi dài rậm, đôi môi hồng mím lại.
Cậu thấy lòng mình xao động.
An Tĩnh giúp cậu khử trùng vết thương, động tác run rẩy lúng túng.
Bởi vì cô cảm nhận được chàng trai trước mắt cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cũng không hề nhúc nhích.
Cô cố bình tĩnh lại, cầm tăm bông lên, cụp mắt chấm vào cồn iốt, sau đó ngẩng đầu, bất chợt sững người, không biết từ lúc nào, Trần Thuật nghiêng người, ghé sát về phía cô, hai người kề sát vào nhau, có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Trần Thuật nhìn cô chằm chằm.
Hai bờ môi thậm chí sắp chạm vào nhau, không biết vì lý do gì mà An Tĩnh cũng không lùi lại.
“Cho mình cơ hội.” Giọng nói thấp và hơi khàn của cậu vang lên, ngay bên tai của An Tĩnh, hơi ấm thổi tới khiến cô run run.
Cô thấy lòng thắt lại, cầm chặt tăm bông trên tay, khẽ lẩm nhẩm: “Cái gì.”
Trần Thuật đặt tay lên đầu gối, cụp mắt nhìn cô một lúc, nghiêng đầu mỉm cười, khẽ nói: “Cậu thông minh như vậy, nhất định là biết rồi, phải không?”
An Tĩnh bặm môi.
Cô tiếp tục nghiêng đầu, mắt chỉ nhìn một nửa khuôn mặt của cậu, tiếp tục động tác trên tay, cố gắng giữ bình tĩnh, phủ nhận: “Không biết.” Có điều tai cô dần dần ửng đỏ.
Khử trùng xong, cô lại cầm một miếng urgo lên, xé vỏ, dán lên miệng vết thương của cậu.
Động tác hơi luống cuống một chút nhưng nhanh chóng dứt khoát làm xong.
“Cậu cũng không biết người mình nhắc tới trong quán karaoke là ai à?”
“Không biết.”
Cô cúi đầu, vội vàng tránh ánh mắt của cậu, dọn dẹp mấy thứ bừa bãi trên đầu gối, động tác lúng túng.
Thực ra, lúc Trần Thuật nói ra câu đó, cô đã không biết mình đang làm gì rồi, tất cả chỉ dựa trên bản năng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trần Thuật bên cạnh bỗng khẽ cười một tiếng: “Vậy sao?”
Xung quanh im lặng không một tiếng động.
Một giây sau, một tay cậu giơ lên khoác vai An Tĩnh, một tay đặt vào má cô, ép cô quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu ghé sát lại đôi môi đang mím chặt của cô, nhìn một hồi lâu, yết hầu rung lên khe khẽ, giọng khàn khàn: “Vậy mình sẽ nói cho rõ, mình thích cậu.”
Trần Thuật ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hãy cho mình một cơ hội.”