Đọc truyện Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh – Chương 15
Từ buổi học đầu tiên, ấn tượng mà những người này để lại trong cô không mấy tốt đẹp, lúc nào cũng chí chóe, ầm ĩ, nghênh ngang, có lúc còn dám cãi lại giáo viên.
An Tĩnh không thể tưởng tượng nổi.
Trước nay An Tĩnh luôn là một cô gái tuân thủ quy tắc, ngoan ngoãn an phận trong mắt bố mẹ thầy cô.
Đều là học sinh thi được vào lớp A1, có nghĩa thành tích học tập của họ quả thực rất tốt.
Nhưng đồng thời họ còn hút thuốc, yêu đương, chơi game, nói tục chửi bậy, khiến An Tĩnh cảm thấy họ không khác gì học sinh hư cả.
Tiếp xúc lâu với họ, cô bắt đầu thay đổi cách nhìn.
Bọn họ đều rất nhiệt tình, người hay cợt nhả như Tống Tư bình thường cũng chia trà sữa cho cô.
Hứa Gia Nghiệp từ sáng tới tối suốt ngày cúi đầu chơi game nhưng hay tranh thay nước ở cây cho lớp.
Châu Tề phóng khoáng luôn bảo vệ các bạn trong lớp.
Còn người cả ngày lúc nào cũng như thiếu ngủ, khuôn mặt hơi đáng sợ như Trần Thuật lại nhắc bài cho cô trong giờ học.
Bây giờ mấy người đó lại không nói một lời, làm hết hơn nửa công việc trực nhật.
An Tĩnh thầm nghĩ, thì ra bọn họ không xấu như mình tưởng.
Tống Tư cất chổi đi, tới góc lớp lấy hai cây lau nhà và xô nước.
Cậu ra đưa cây lau nhà cho hai người đã úp ghế xong chưa có việc gì làm là Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp.
“Này, mau cầm lấy, vào nhà vệ sinh lấy nước với tôi, A Thuật ông nhớ đóng cửa sổ lại đấy.”
“Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi à, tôi là người hầu của ông chắc.”
“Đừng nói nhiều nữa, mau lên đi.”
Hứa Gia Nghiệp lầu bầu nhưng vẫn chạy theo.
Trần Thuật rảo bước đi tới gần cửa sổ, cậu ta đứng thẳng người, cánh tay rất dài, thừa sức với tới khung cửa.
Kỷ Nguyên đang lau kính cửa trước và sau của lớp.
An Tĩnh cầm khăn lau bảng đã được giặt sạch lau bảng.
Sẽ có người tới kiểm tra, nên cô lau rất cẩn thận.
Nhưng chỗ cao không với tới được.
An Tĩnh cau mày, bên trên vẫn còn vết phấn, cô nhón chân, vẫn không với tới được, chán nản “phù” một tiếng.
Đúng lúc cô định nhảy lên một lần nữa, đột nhiên, có người đứng chắn ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, đứng chếch phía sau lưng cô, tạo thành một cái bóng cao lớn, hơi thở rất gần.
Ngay sau đó một bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn lau đang giơ lên cao.
An Tĩnh không bỏ tay ra, khẽ quay đầu, nhìn sang bên cạnh.
Trần Thuật một tay đút túi, cúi đầu, nhẹ nhàng nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cậu ra nhíu mày, ra hiệu cô bỏ tay ra: “Chẳng phải không với tới sao.”
Cô lùi lại nửa bước, nhường chỗ cho cậu ta, khẽ mở miệng: “Cảm ơn.”
Trần Thuật khẽ “ừ” một tiếng, sau đó duỗi thẳng cánh tay, dễ dàng với lên tận góc trên cùng tấm bảng, lau sạch sẽ.
An Tĩnh đứng bên cạnh, cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì, việc bị người ta tranh hết rồi.
Sau đó cô đứng sang một bên, sắp xếp lại những viên phấn vứt linh tinh lộn xộn trên bàn giáo viên, cho chúng vào hộp.
Hai người trong lớp im lặng làm việc của mình, chỉ có tiếng ve sầu kêu râm ran.
Bỗng nhiên Trần Thuật gọi cô: “An Tĩnh.”
An Tĩnh cầm một viên phấn, sững sờ quay sang.
“Hả?”
Trần Thuật vẫn đang uể oải lau bảng, khuôn mặt nhìn nghiêng trắng trẻo với những đường nét rõ ràng.
Cậu ta chậm rãi dừng tay, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt cô đen và ngời sáng, thoáng long lanh.
An Tĩnh sẽ nói: “Sao vậy?”
Trần Thuật nhìn cô, giọng nói bất giác chùng xuống, khé miệng nở nụ cười, khẽ nói: “Cậu vẽ rất đẹp.”
An Tĩnh bất giác “hả” một tiếng.
Cô hơi bất ngờ, chưa bao giờ nghĩ cậu ra lại nói ra những lời như vậy.
Cậu ta đang khen ngợi cô sao?
Có điều vì sao câu nói này nghe cứ là lạ vậy nhỉ, rốt cuộc đang khen ai đây.
An Tĩnh không hiểu lắm, đột nhiên được người ta khen ngợi khiến cô cảm thấy hơi ngượng, miệng khẽ lẩm bẩm cảm ơn, cảm giác mặt mũi nóng bừng lên.
Cô cụp mắt, tiếp tục làm việc của mình.
Vùng da trắng trẻo lộ ra phía sau cái gáy nhỏ nhắn, chốc chốc bị những lọn tóc màu đen óng mượt che đi.
Trần Thuật khẽ cười, hình như rất vui, cậu ra quay đầu tiếp tục lau bảng, dáng người cao lớn, đôi chân dài, bỗng nhiên cậu ra nhíu mày, như đang tự nói với bản thân, giọng nói rất trầm, ngữ khí uể oải.
“Nhưng, mình vẫn cảm thấy…”
Giọng điểu ẩn chức ý vị sâu xa, hình như có gì đó chưa hài lòng.
Cái gì? An Tĩnh lại nhìn cậu ta thêm lần nữa.
An Tĩnh không kìm được mở miệng nói: “Cảm thấy cái gì?” Cô cũng thấy mình vẽ chưa được tốt lắm, hy vọng có người góp ý.
Trần Thuật không nói thêm, cậu lau bảng sạch bóng như gương, sau đó quay người, tùy tiện ném khăn lau lên bàn giáo viên.
Lúc này hai người đứng song song với nhau, khoảng cách không gần.
Trần Thuật khẽ đặt tay lên bàn giáo viên, hơi cúi người, ghé sát vào cái tai nhỏ nhắn của An Tĩnh.
Cậu ta nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười trêu trọc, khẽn nói.
“Mình vẫn cảm thấy …!cậu vẽ ngực của Nami nhỏ quá.”
Tay An Tĩnh run run, hơi thở của cậu ta gần sát bên tai.
Cô không kịp phản ứng, bất giác đẩy khẽ cậu ta ra sau.
Rõ ràng lực đẩy cực nhẹ, vậy mà cậu ta lại thuận theo lực đẩy của cô, ra vẻ vô cùng đau đớn, hai chân lảo đảo lùi lại vài bước.
Cậu ta một tay đứt túi, một tay ôm ngực, hơi cúi người, ấn vào chỗ vừa bị cô đẩy.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô chằm chằm không chớp, khuôn mặt thanh tú điển trai nở nụ cười “đểu đểu”.
An Tĩnh không thèm đáp lời cậu ta nữa, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Còn tưởng cậu ta có thể đưa ra ý kiến gì hay ho.
Cô tức giận, khẽ lẩm bẩm: “Vô vị.”
Trần Thuật bật cười một tiếng, ra vẻ đáng thương, hai tay đút túi, thư thái đứng bên cạnh.
Kỷ Nguyên đã lau xong cửa ra vào, cô ấy đi vào lớp, mở cửa cho người đứng sau.
Tống Tư xách một xô nước vào lớp, thở hổn hển: “Nào, nhanh lên, lau xong là có thể về rồi.”
Cây lau nhà ướt nhẹp tạo thành những vệt nước dài dưới đất.
Hứa Gia Nghiệp đau khổ nói: “Hai chúng ta thật là khổ.”
Châu Tề bắt đầu lau từ phía bàn giáo viên, cậu ta ngẩng đầu trêu Tống Tư: “Này, sao lúc trước ông không đi tranh cử lớp phó lao động đi, ông nói một tiếng, anh em sẽ bỏ phiếu cho ông.”
Tống Tư đặt xô nước xuống đất, tức giận chửi.
“Cút.”
Trần Thuật tựa vào bàn giáo viên, cụp mắt.
Ngón tay thản nhiên gõ gõ xuống bàn, nụ cười trên mặt nhạt dần, không thể nhận ra có chút không nghiêm chỉnh nào.
Châu Tề quay đầu, cười khì khì nhìn hai người đứng cạnh bàn giáo viên, như chợt nghĩ ngợi gì đó.
Bỗng nhiên cậu ta cười gian xảo, trêu Trần Thuật, không quên nháy mắt với cậu ta.
“A Thuật, ông đừng bỏ rơi bọn tôi rồi đứng đó nói chuyện với em gái của chúng ta.”
Đội ngũ đang hăng say làm việc nghe vậy lập tức vểnh tai lên.
Cái gì? Trần Thuật vẫn có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện à.
Tống Tư gọi: “A Thuật, ông không có việc gì làm thì đi dán bằng khen đi.”
Trần Thuật mím môi, chỉ chỉ tay về phía Châu Tề.
Châu Tề lập tức ngậm miệng, chuyên tâm lau nhà, làm ra vẻ không có chuyện gì cả.
Cuối cùng, Trần Thuật vẫn đi dán bằng khen lên gần cửa sau.
Đợi các bạn ở hội học sinh tới kiểm tra xong xuôi, Tống Tư khóa cửa, xách túi rác, cả nhóm đi xuống cầu thang.
Hai cô gái đi trước, đám con trai cười nói trêu đùa nhau đi không xa phía sau.
Hoàng hôn buổi chiều , bầu trời nhuốm đỏ, trên sân vận động vẫn có người đang chơi bóng rổ.
Lúc đi đến cổng trường, đám con trai không biết đã biến mất từ lúc nào.
Bọn họ chẳng buồn để tâm.
An Tĩnh và Kỷ Nguyên chậm rãi đi về phía bến xe buýt.
Xe của Kỷ Nguyên đã tới, cô chào An Tĩnh một tiếng rồi lên xe.
Cửa hàng tiện lợi ở khá gần bến xe buýt.
An Tĩnh đi mãi đi mãi, bỗng nhiên, bước chân thoáng ngập ngừng.
An Nguyệt nói đợi chị ấy ở cửa hàng tiện lợi, nhưng…
Cô trông thấy trước cửa hàng tiện lợi có mấy nam sinh trông khá côn đồ, trên tay họ lăm lăm thuốc lá, mặc đồng phục trường cô.
Trong đó có một nam sinh cao lớn đứng chắc trước cửa hàng tiện lợi.
An Tĩnh mím môi, cố kìm nén cảm xúc sợ hãi, chầm chậm đi tới.
Đám nam sinh thấy có người đi tới bèn dừng tiếng cười nói, đưa mắt nhìn sang, miệng không ngừng huýt sáo.
An Tĩnh đi tới trước mặt nam sinh đó.
Cậu ta liếc mắt, hoàn toàn không có ý nhường đường.
Cậu ta phì phèo điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô, “Học lớp nào?”
An Tĩnh đeo cặp sách, làn da trắng trẻo như ngọc, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mặt mũi sáng sủa, nhưng gương mặt cứng đờ không biểu cảm.
Cô không trả lời cậu ta, chỉ khẽ nói một câu.
“Cho đi qua chút.”
Cậu ta giả vờ không nghe thấy, ghé tai nghiêng đầu, cười khẽ.
“Gì cơ?”
An Tĩnh bặm môi, cảm thấy cơn tức giận trào lên trong lòng.
Cô cau mày, nói to hơn một chút.
“Cho tôi qua chút.”
Cậu ta nhe răng cười, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Không nghe rõ, nói lại lần nữa xem nào.”
“Cô ấy bảo ông tránh ra, ông điếc à, Lục Cách?”
Sau lưng vang lên giọng nói trầm trầm, từng câu từng chữ rõ ràng chậm rãi, nghe kỹ sẽ nhận ra bên trong còn ẩn chức vẻ hung hăng và nghênh ngang.
An Tĩnh bất giác quay đầu, sững người.
Đám người Trần Thuật, Tống Tư lúc nãy không biết đã đi đâu giờ đang đứng sau lưng cô, mỗi người một cái xe đạp.
Trần Thuật đi đầu với dáng người cao lớn, một chân chống xuống đất.
Cậu ta thản nhiên giữ ghi-đông, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm nhìn chằm chằm đám người kia.
05/05/2020