Đọc truyện Em Là Thế Giới Của Anh – Chương 69: Muốn đi thì mọi người đi đi, con không đi!
Lúc này thật sự Chu Minh Phượng tức muốn bùng nổ.
Vốn dĩ từ khi Trần Minh Triết bước vào nhà bà ta, bà ta đã không thích rồi, lúc nào cũng muốn đuổi Trần Minh Triết ra khỏi nhà. Lúc trước Trần Minh Triết không gây rắc rối bên ngoài nhưng bây giờ lại ra tay đánh con trai của Quách Thái Phượng, Bạch Liên Sơn kia là người muốn đánh là được à? Chu Minh Phượng vừa nghĩ đến Quách Thái Phượng là da đầu lại tê rần, bây giờ còn có lão phu nhân nữa, Chu Minh Phượng càng nghĩ càng tức, bước đến đá lên đùi Trần Minh Triết.
“Hôm nay, mày phải ly hôn với Diệp Chi, nếu không hôm nay tao sẽ, sẽ…”
Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết đang ở trong phòng nghe có tiếng động thì vội vã chạy ra.
“Mẹ, sao… sao mẹ lại đối xử với Minh Triết như vậy!”
Bạch Diệp Chi không nói không rằng, chạy đến trước mặt Trần Minh Triết, đỡ Trần Minh Triết dậy.
“Đúng đó mẹ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà mẹ lại giận đến vậy?”
Bạch Tuyết cũng vội vàng hỏi.
Bạch Dũng Quang ở bên cạnh cũng âm trầm nhìn Chu Minh Phượng, ông ấy cũng cảm thấy vợ mình rất quá đáng, cho dù không thích người ta nhưng cũng đâu thể đánh mắng như vậy.
“Tại sao mẹ lại giận đến vậy hả? Hai đứa hỏi thằng ăn hại này đi xem cuối cùng nó đã làm gì?”
Chu Minh Phượng lập tức phẫn nộ chỉ Trần Minh Triết đang được Bạch Diệp Chi đỡ dậy.
“Trần Minh Triết, cậu nói đi, cậu đã làm gì, cậu muốn chúng tôi phải chết thì mới hài lòng đúng không?”
Mọi người nhìn về phía Trần Minh Triết, Trần Minh Triết cũng thấy buồn bực.
Anh đâu biết cuối cùng anh đã làm gì, mẹ vợ mới về nhà là tức lên mắng anh nên anh lắc đầu rồi trả lời: “Con đã làm gì đâu!”
“Cái gì?”
Nghe câu này, Chu Minh Phượng sắp tức điên.
“Cậu, cậu còn ngụy biện nữa à?”
“Con ngụy biện cái gì ạ?”
Trần Minh Triết không hiểu chuyện gì, thật sự anh không hiểu tại sao mẹ vợ mới về đã nổi nóng như vậy.
“Vậy cậu nói xem, có phải chiều nay Bạch Dũng Thắng và con trai ông ta đã đến đây không? Có phải cậu đã đánh con trai người ta không? Bây giờ Bạch Liên Sơn đang còn nằm trong bệnh viện kìa, chuyện này đã đến tai mẹ rồi. Mẹ kêu tôi đến bảo cả gia đình chúng ta hãy đến bệnh viện xin lỗi người ta đấy!”
Hả?
Bạch Tuyết và Bạch Diệp Chi nghe xong thì hơi ngạc nhiên.
Bạch Tuyết cũng có mặt tại hiện trường, có lẽ chân bị đánh hơi nghiêm trọng nhưng cũng đâu đến mức nhập viện?
Bây giờ Trần Minh Triết mới hiểu thì ra là vì chuyện này.
Nhưng lúc anh đá thì anh đã kiểm soát lực đá của mình rồi, không thể xảy ra chuyện gì được.
“Cậu nói xem có phải tôi đổ oan cho cậu hay không?”
Trần Minh Triết lắc đầu.
Thấy Trần Minh Triết lắc đầu, Chu Minh Phượng chỉ vào Trần Minh Triết nói: “Vậy bây giờ cậu còn gì để nói nữa không? Dù gì Bạch Dũng Thắng cũng là người lớn, người ta đến nhà chơi, cậu không cho người ta vào thì thôi đi, còn đánh người ta nữa, ai bảo cậu làm như vậy? Bây giờ toàn bộ nhà họ Bạch đổ chuyện này lên đầu của tôi và bố cậu, đồ yêu tinh hại người, cậu cút khỏi đây cho tôi”.
“Minh Triết, tại sao con lại đánh người ta?”
Lúc này sắc mặt của Bạch Dũng Quang cũng khẽ run, nhìn Trần Minh Triết trước mặt, từ sắc mặt của ông ấy, có thể thấy Bạch Dũng Quang đang cực kỳ bực mình.
“Bố, không phải như mọi người nghĩ đâu, hôm nay…”
Bạch Diệp Chi vội vàng muốn giải thích thay cho Trần Minh Triết.
“Con im miệng cho mẹ, Diệp Chi, bây giờ con cũng càng ngày càng kỳ lạ. Từ lâu mẹ đã khuyên con là phải vạch giới hạn với cậu ta, người như vậy, tính tình có vấn đề, có khuynh hướng bạo lực, lúc trước còn biết giấu diếm, bây giờ đã bắt đầu lòi ra rồi. Chẳng phải sau này chúng ta nói gì thì cậu ta cũng sẽ đánh chúng ta hay sao?”
Lúc này Bạch Dũng Quang cũng nhìn Trần Minh Triết.
“Đơn giản là con nhìn chướng mắt thôi!”
Trần Minh Triết trả lời bố vợ.
“Diệp Chi, con đã thấy chưa… Đã thấy chưa… Không thích là ra tay đánh người ta, là người có khuynh hướng bạo lực. Con nhanh chân lại đây đi, tránh xa cậu ta ra, hơn nữa, sáng mai ly hôn liền cho mẹ, người như vậy, sớm muộn gì cũng hại chúng ta phải chết!”
Trong lúc Chu Minh Phượng nói chuyện, bà ta duỗi tay kéo Bạch Diệp Chi đến bên cạnh mình.
Bạch Tuyết đang đứng xem cũng bị Chu Minh Phượng kéo đến bên cạnh.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, chuyện này đâu thể trách Minh Triết được. Tại sao mẹ mới về là nổi nóng với Minh Triết, mẹ chỉ biết nghe người ta nói lung tung thôi”.
Bạch Diệp Chi cũng nể mẹ mình thật.
Nhưng cô phải làm sao bây giờ.
Bên là chồng mình, bên là mẹ mình.
Bạch Diệp Chi bị kẹp ở giữa sắp bật khóc.
“Không phải cậu ta sai, không phải cậu ta sai thì chẳng lẽ mẹ sai? Nhà chúng ta sai? Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ, cứ nằm ở nhà, ăn đồ nhà chúng ta, ở nhà của chúng ta, bây giờ còn gây rắc rối cho nhà chúng ta nữa, cứ tiếp tục như vậy thì nhà chúng ta sẽ tiêu đời… Mày có chịu cút đi chưa, cút đi chưa!”
Trong lúc Chu Minh Phượng nói chuyện, bà ta bước đến trước mặt Trần Minh Triết, ánh mắt của bà ta giống như đang nhìn kẻ thù của mình.
“Được rồi, đừng cãi nhau om sòm nữa”.
Bạch Dũng Quang lập tức đứng lên gõ gậy chống trong tay.
“Nếu con đã đánh người ta rồi thì chúng ta phải đến xem thử”.
“Tất nhiên là phải đi rồi, ban nãy mẹ gọi điện thoại bảo cả nhà chúng ta đều phải đến đó xin lỗi người ta, chẳng phải đang muốn làm nhục nhà chúng ta hay sao? Đúng là tức muốn chết…”
“Tại sao phải đi, con không đi đâu!”
Bạch Tuyết sầm mặt xuống.
“Vốn dĩ chuyện này đâu liên quan gì đến con… Muốn đi thì mọi người đi đi!”
Nói xong, Bạch Tuyết chui thẳng vào phòng mình, đóng cửa cái rầm.
Thấy Bạch Tuyết đóng cửa, sắc mặt của Chu Minh Phượng càng khó chịu hơn.
Quay đầu chỉ Trần Minh Triết quát:
“Mày còn chưa chịu đi mua ít đồ bổ, chúng tao phải đi ngay… Đây là rắc rối do mày gây nên đó, Trần Minh Triết, chờ tao về rồi sẽ tính sổ với mày sau!”
Lúc này mặt Trần Minh Triết cũng âm trầm, đứng đó không chịu nhúc nhích.
“Mày điếc hả, tao bảo mày đi mua ít đồ bổ… Nếu không phải do mày thì chúng tao có phải vác cái bụng rỗng mà phải chạy xuôi chạy ngược vậy không?”
“Con không sai, hơn nữa Bạch Liên Sơn kia đang giả vờ, con không đi!”
Trần Minh Triết đứng im như cũ, nhìn Chu Minh Phượng trước mặt nói.
“Cái gì, Trần Minh Triết, mày còn nổi cáu nữa à!”
Lúc này Chu Minh Phượng kéo Bạch Diệp Chi ra, sau đó tát lên mặt Trần Minh Triết…
Nhưng lúc này Trần Minh Triết không để Chu Minh Phượng có cơ hội đánh mình.
Anh duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của Chu Minh Phượng.
“Không phải con nổi cáu mà con đang nói, Bạch Liên Sơn kia đang giả vờ, muốn đi thì mọi người đi đi, con không đi!”
Nói xong anh thả tay ra, xoay người chui vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ba người ở đây đều không kịp phản ứng.
“Trần Minh Triết, thằng ăn hại này, mày dám không nghe lời tao, mày đợi đó cho tao!”
Chu Minh Phượng là người đầu tiên tỉnh táo lại, sau đó quay đầu nhìn Bạch Diệp Chi nói: “Nhìn đi, con đã thấy hay chưa, bây giờ Trần Minh Triết chẳng thèm đếm xỉa đến gia đình mình nữa. Nói chuyện thì nhăn mặt nhăn mày, ban nãy con đã thấy chưa, nó định làm gì, nó định đánh mẹ đó biết chưa?”
“Con nói đi, người như vậy mà con không chịu ly hôn, con đang đợi cái gì vậy!”
Mặc dù Bạch Diệp Chi hơi bất ngờ khi thấy Trần Minh Triết bắt lấy tay mẹ mình, sau đó kiên quyết nói không đi, tuyệt đối không đi nhưng cô chẳng hề cảm thấy Trần Minh Triết đã làm chuyện gì có vấn đề, thậm chí Bạch Diệp Chi còn cho rằng, Trần Minh Triết như vậy mới bình thường.
“Mẹ, vốn dĩ là thế mà, Minh Triết nói đúng, hơn nữa ai bảo mẹ đánh anh ấy trước làm gì”.
Chu Minh Phượng nghe vậy thì càng tức hơn nữa.
“Diệp Chi, ý chị là mẹ sai hết đúng không, chẳng lẽ mẹ làm mẹ mà mẹ không được đánh nó à? Ban nãy thái độ của nó, con đã thấy rồi đó, nếu không phải vì nó thì liệu chúng ta có phải đi xin lỗi người ta, bị người ta mỉa mai khinh thường hay không…”
“Mẹ, mẹ nói gì gì thế, cũng đâu ép mẹ phải đi, dù sao thì con cho rằng chuyện này Minh Triết không làm sai gì cả, Bạch Liên Sơn kia đang giả vờ mà thôi, người kiểu gì không biết, muốn đi thì mẹ tự đi đi!”
Nói xong Bạch Diệp Chi cũng xoay lưng chui về phòng.
“Cái gì, ông nó à, ông nhìn đi, nhìn đi… Đây là con gái ruột của ông đó…”
“Tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi bọn nó khôn lớn mà bọn nó lại trả hiếu cho tôi như vậy, đúng là nuôi ong tay áo… A… Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa…”
Bây giờ chỉ còn lại mình Bạch Dũng Quang và Chu Minh Phượng, Chu Minh Phượng chợt cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể.
“Được rồi, được rồi… Tôi với bà đi… Tôi với bà đi là được…”
Bạch Dũng Quang hít một hơi thật sâu, đối mặt với tình huống thế này, ông ấy cũng không còn cách nào khác.