Đọc truyện Em Là Thế Giới Của Anh – Chương 35: Tôi cho anh hai sự lựa chọn
Sự xuất hiện của Trần Minh Triết khiến đám đông có mặt ở đó cảm thấy khá kinh ngạc.
Nói thế nào nhỉ, dù sao thì tối nay người ở Kim Sắc Dương Quang không nhiều, mà hôm nay Đoàn Phi còn đề phòng Trương Ca, bởi lẽ đều là người làm ăn trên con đường đó, Đoàn Phi biết một khi nắm bắt được cơ hội, Trương Ca sẽ trốn thoát ngay.
Thực ra Đoàn Phi không hề muốn chọc tới Trương Ca, dù sao thì Trương Ca đánh nhau quá giỏi.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên Đoàn Phi mới lựa chọn gần một trăm thằng đàn em, ngoài mười mấy thằng ở đây, còn mấy chục thằng khác đang mai phục bên ngoài xưởng đóng tàu.
Người quen biết Trần Minh Triết ở chỗ này rất ít, nhưng cũng có người nhận ra anh.
“Người này… chính là cậu Trần?”
“Sao thế? Mày quen à…”
“Không phải, trước đấy lúc tao đi thu phí bảo kê ở đại học Tân Thành từng thấy người này, không phải anh ta làm bảo vệ sao?”
“Đúng rồi, tao cũng từng gặp vài lần…”
“Anh ta chẳng phải thằng rể vô dụng của nhà họ Bạch đấy ư?”
“Chẳng lẽ trên thế gian này có người giống nhau đến thế à?”
“Xuỵt!”
Một vài tên côn đồ nhận ra Trần Minh Triết lập tức ngậm miệng, vì bây giờ đại ca của đại ca bọn chúng, ông vua của thế giới ngầm đất Tân Thành – Đoàn Phi đang cung kính gọi một tiếng “cậu Trần”, thế thì làm sao mà sai được!
Bấy giờ Trương Ca cũng chăm chú nhìn vào chàng thanh niên trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Tướng mạo và cách ăn mặc đều bình thường, cộng thêm thứ đồ anh đang xách trên tay.
Nếu không phải gặp nhau ở đây mà ném vào giữa đám đông trên đường phố, căn bản không ai nhận ra anh.
“Cậu là ai?”
Những người khác nghĩ rằng Trần Minh Triết là một người rất bình thường, nhưng Trương Ca khác họ.
Khi Trần Minh Triết bước về phía hắn, trông qua rất bình thường, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ rệt khí thế áp bức trên người chàng thanh niên trẻ này, điều này khiến Trương Ca nhớ tới cảm giác năm xưa khi đứng trên sàn đấu ngầm và đối mặt với những cao thủ thực thụ.
“Ha ha, nghe A Phi bảo, anh đánh đấm cừ lắm?”
Trần Minh Triết không vội trả lời Trương Ca mà đứng cách hắn chừng hai mét rồi cất tiếng hỏi.
Lúc này lòng dạ Đoàn Phi khẽ run lên.
Thực ra Đoàn Phi cũng không biết quá rõ về Trần Minh Triết, chỉ biết Trần Minh Triết đến từ Yến Kinh và cực kỳ bí ẩn; thậm chí đại ca của hắn ở Dung Thành cũng dặn hắn nịnh bợ “cậu Trần” này, không tiếc một thứ gì cả.
“Thế này đi, tôi thấy hình như anh định rời khỏi nơi này! Chúng ta đánh cược nhé, chỉ cần hôm nay anh có thể đánh bại tôi, tôi sẽ thả anh đi, cũng không truy cứu chuyện anh đâm vào bố vợ tôi nữa, đồng thời tôi còn cho anh ba triệu tệ để anh chữa bệnh cho con gái”.
Đám đàn em xung quanh nghe Trần Minh Triết nói mà há hốc miệng, ai nấy nghẹn họng và trân trối.
Mở miệng ra là ba triệu tệ, không hổ danh ông trùm.
Thế nhưng không ai dám không tin về ba triệu tệ mà Trần Minh Triết nhắc tới, bởi dù sao ban nãy thái độ của Đoàn Phi đã đủ chứng minh tất cả.
Chàng thanh niên trông rất bình thường này sở hữu thân phận và địa vị tuyệt đối không tầm thường.
“Vậy tôi phải trả giá như thế nào? Cũng có nghĩa là, nếu tôi thua thì sao!”
Đương nhiên Trương Ca vẫn cực kỳ tự tin vào thực lực của mình. Người có thể sống sót trên sàn đấu vật ngầm của Hoa Hạ năm đó há chỉ cừ khôi ở mức bình thường?
“Anh chỉ cần đưa ra một lựa chọn là được rồi!”
“Lựa chọn gì cơ?”
Trương Ca vội vàng hỏi, nhìn chàng thanh niên đứng cách mình chưa đầy ba mét, hắn đột nhiên cảm thấy hình như bất luận thế nào hắn cũng không thể nhìn thấu được anh.
“Bây giờ anh cũng có thể từ chối, nhưng nếu anh từ chối, có lẽ từ nay trở đi anh sẽ mất người quan trọng nhất với mình!”
Sao cơ?
Nghe đến đây, toàn thân Trương Ca bỗng chốc run lên, đôi mắt đột ngột bắn ra hai luồng sát khí lạnh như băng.
Trần Minh Triết cũng không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn về một nơi không xa.
Lúc này, một người phụ nữ với thân hình yểu điệu lập tức bế một cô bé đang ngủ say bước ra.
Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt Trương Ca nhìn thấy một gương mặt non nớt đang ửng hồng.
Trương Tiểu Mễ.
Con gái của hắn là cả tính mạng của hắn!
“Mày… mày… Tao muốn giết mày!”
Trương Ca gần như biến thành con thú hung mãnh, cơ thể đột ngột bổ nhào về phía Trần Minh Triết.
Cú vồ ấy giống như báo săn vồ mồi, nhanh nhẹn đến cực điểm.
Đám đông có mặt ở đó thấy toàn thân lạnh toát, nhưng họ không thể ngờ rằng Trần Minh Triết nhẹ nhàng tránh được.
Vả lại, lúc này Trần Minh Triết đứng sang một bên, nhẹ giọng nói: “Đừng kích động, yên lặng chút nào, anh cũng không muốn đánh thức cô bé rồi để cô bé nhìn thấy cảnh này chứ?”
“Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Hai mắt Trương Ca vằn đỏ, nhìn chàng thanh niên trông cực kỳ bình thường trước mặt mình, lần đầu tiên trong lòng hắn trào lên ham muốn giết người.
“Rất đơn giản, trước đó tôi đã nói anh có thể chấp nhận lựa chọn, cũng có thể từ chối!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Minh Triết đã vẫy tay với người phụ nữ bế Trương Tiểu Mễ cách đó không xa, người này lập tức bế Trương Tiểu Mễ đi vào bóng tối.
“Mày… Được, cậu Trần, tôi chọn đánh nhau với cậu, nhưng cũng mong cậu Trần giữ lời hứa, nếu hôm nay tôi đánh cậu Trần bị thương hoặc chết, cậu không được phép làm khó tôi! Nhất định phải thả con gái tôi ra”.
Quyết tâm giết người, đánh rắn đánh phủ đầu.
Trần Minh Triết làm được rồi.
Mà bước tiếp theo là khiến Trương Ca tâm phục khẩu phục!
Nhìn Trương Ca trước mặt mình, Trần Minh Triết càng lúc càng cảm thấy Trương Ca rất phù hợp với nhiệm vụ này.
“Đương nhiên, A Phi, dẫn người của anh lùi về sau, lùi ra xa mười mét đi!”
Đoàn Phi vừa nghe thấy thế, lập tức bước lên phía trước: “Cậu Trần… Trương Ca này…”
“Vậy được, cậu Trần phải cẩn thận đấy!”
Nhìn thấy Trần Minh Triết đứng quay lưng với mình không nói năng gì, Đoàn Phi lập tức ngậm miệng.
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này lại một lần nữa cảm thấy thân phận của “cậu Trần” thật bí ẩn.
Nhưng những người có mặt ở đó không nói gì, đồng loạt theo Đoàn Phi lùi ra xa hơn mười mét.
“Mặt Sẹo, Trương Mãnh, mau chóng dẫn người bao vây xưởng đóng tàu này, một khi cậu Trần gặp chuyện gì đó, lập tức xông vào trong! Đảm bảo sự an toàn cho cậu Trần!”
Hai người kia gật gật đầu.
Bây giờ, Đoàn Phi đứng ở đó, nhưng khoảng cách hơi xa nên căn bản không nhìn ra hai người này thế nào rồi.
“Anh Phi, tại sao cậu Trần lại làm thế này? Dù em biết cậu Trần có lẽ không phải người tầm thường, nhưng mà Trương Ca…”
Trịnh Mãnh cầm sẵn dao phay trong tay, hai mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Cậu ta từng thấy được thủ đoạn của Trần Minh Triết, anh ra tay chỉ trong thoáng chốc, nhưng thủ đoạn thì không một ai ở đây có thể bì được, cho dù là anh Phi mà cậu ta một lòng một dạ sống chết đi theo cũng không thể so bì được.
“Tôi cũng không biết, cứ xem thế nào đã… Nếu cậu Trần đã làm như vậy chắc hẳn có dụng ý của cậu ấy, với cả Trương Tiểu Mễ đang ở trong tay chúng ta. Nếu Trương Ca dám làm bậy, chúng ta cũng đành làm kẻ bất nhân bất nghĩa một lần thôi”.
Nhưng khi mấy người kia vừa hút thuốc vừa bàn tán một cách lo lắng thì cách đó không xa xuất hiện động tĩnh.
Mấy người kia vội vàng đứng dậy đi về bên ấy…
Ngay khi mấy người họ nhìn rõ tình cảnh trước mắt, ai nấy đều thấy chấn động.
Bởi vì người này chẳng phải ai khác mà chính là Trần Minh Triết xách cái túi cũ chầm chậm bước tới, dưới ánh đèn xe, trông anh cực kỳ chói mắt.
“Cậu Trần…”
“Là cậu Trần kìa…”
Trịnh Mãnh bỗng chốc hô ầm lên.
Đoàn Phi cũng trở nên đờ đẫn.
Bước lên trước vài bước, vẫn không quên ngó ra sau nhìn vài lần.
Trần Minh Triết trước mặt họ không hề bị thương, mà sau lưng anh cũng không có ai cả.
“Cậu Trần, không sao chứ?”
Trần Minh Triết chậm rãi lắc đầu.
“Các cậu qua đỡ Trương Ca ra đây đi, vết thương hơi nặng, có lẽ cần phải cẩn thận chút”.
Hả?
Đám đông có mặt ở đó một lần nữa thấy kinh ngạc, nhưng khi họ nhìn thấy Trương Ca đang trong tình trạng toàn thân bê bết máu nằm trên nền đất thì mới thực sự thấy chấn động.
Đây có còn Trương Ca ban nãy vừa ra tay đã suýt bẻ gãy cánh tay của Đoàn Phi không?
Chỉ với thời gian chưa đủ hút một điếu thuốc!
Trương Ca đã bị đánh thành thế này rồi?
Mà cậu Trần thì hoàn toàn không bị một chút thương tích nào cả, thậm chí dường như còn không đụng tới cái túi cũ trong tay.
“Anh Phi, chuyện này… tứ chi lệch khớp hết rồi!”
Mà Trương Ca lúc này lộ rõ vẻ khiếp sợ trong đôi mắt, trái tim như tro tàn.
“Nâng lên cho cậu Trần…”
Nhìn Trương Ca bị mấy người kia khiêng đi, Đoàn Phi không khỏi run rẩy, điếu thuốc ngậm trong miệng rơi luôn xuống đất.
Cậu Trần này rốt cuộc là ai thế?
Mà lúc này Trần Minh Triết đang đứng bên cạnh chiếc BMW lúc trước tới đón mình, dưới ánh đèn xe, trông Trần Minh Triết vẫn giản dị và mộc mạc như trước.
Chỉ là lúc này không còn ai nghĩ như vậy nữa.
“Trương Ca, bây giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn”.
“Gật đầu tức là trao sinh mạng nửa đời còn lại của anh cho tôi, lắc đầu thì tôi lập tức sai người chôn anh ở chỗ này! Cho anh ba phút suy nghĩ, suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời tôi!”
Không phải Trương Ca không chịu mở lời, mà vì hàm dưới của Trương Ca bị Trần Minh Triết đánh cho lệch khớp, căn bản không thể mở miệng nói năng gì được.
Nhìn chàng trai trẻ với nụ cười điềm nhiên trên gương mặt.
Lần đầu tiên Trương Ca có cảm giác mình đang ở trong địa ngục.
Sau cùng Trương Ca gật gật đầu với Trần Minh Triết, bởi vì hắn làm gì còn lựa chọn nào khác!
Hắn còn mối bận tâm lớn nhất là con gái mình.
Cho nên hắn không thể chết được, bắt buộc phải sống sót!
Cho dù tính mạng này từ nay không do bản thân điều khiển!
Trần Minh Triết quay người, mở cửa chiếc BMW.
“Đưa anh ta đi điều trị, đợi khi nào có thể cử động thì gọi điện thoại cho tôi!”
Nói xong anh chui vào xe.
Trịnh Mãnh tất nhiên rất biết điều, chui thẳng vào trong rồi khởi động xe.
Nhìn chiếc BMW cuốn bụi tung mù mịt rồi biến mất trong bóng đêm, dù là Đoàn Phi hay Trương Ca đang tiến gần tới bờ vực tuyệt vọng đều biết rằng chàng thanh niên trông có vẻ bình thường kia là một con rồng thần đang ẩn mình…