Đọc truyện Em Là Tất Cả Của Tôi – Chương 7
Cuộc sống của nó giờ đây tràn đầy hình bóng hắn. Tuy rằng nó vẫn cứ lạnh lùng, ít nói và hay dung vũ lực với hắn như vậy nhưng đáp lại nó luôn là cái nụ cười cực ngố đó khiến nó chỉ biến câm nín quay mặt đi mà thôi. Có lẽ, với hắn bây giờ đối với hắn được nó lườm một cái, được nó tức giận đánh cho là một hình thức hưởng thụ chăng?
Hôm nay cũng như mọi ngày, nó với Ly cùng nhau về nhà rất vui vẻ. Mặc dù Ly với nó không phải bạn thân thanh mai trúc mã cũng không gắn bó với nhau từ thời cấp ba mà cả hai vô tình gặp nhau từ lúc vào đại học. Tuy vậy, có thể nói rằng ngay từ lần nó và Ly gặp nhau lần đầu tiên nó đã thích rồi. Nó bị Ly hấp dẫn bởi sự lạnh lùng bên trong cùng đôi mắt đó; đôi mắt cứ luôn cười nhưng nó biết rõ hơn ai hết rằng đôi mắt đó đang cố bảo vệ cô bạn tránh xa nhưng âm mưu trong tình yêu. Đó chính là thứ mà không phải cô gái nào ở thời hiện đại bây giờ có thể làm được…
Tuy vậy, cả hai không vui vẻ được bao lâu thì đã bị chặn bởi một top tâm năm thằng con trai cao to hơn cả hai đứa cả cái đầu. Nó chỉ cần liếc nhìn một cái là biết đó là lũ đầu gấu không học thức cực kì nham nhở. Cáo kiểu ăn mặc chẳng ra gì, tóc xanh tóc đỏ,quần áo hoa hòe hoa sói không đâu vào đâu, mồm nói ra những lời thô tục, mặt mày hợm hĩnh khiến nó khinh bỉ. Nhìn lũ này nó nhớ tới hắn cũng có thể gọi là đầu gấu, mà chính xác là một đại ca nhưng tại sao hắn cùng những người bạn hay đàn em của hắn lại khác xa lũ man di mọi rợ này tới mức như vậy?Nó tự hỏi rằng, phải chăng sống trong một xã hội với môi trường khác nên hắn cũng khác sao? Đâu có phải, bởi dù chưa bao giờ trước mặt nó hắn thể hiện nhưng nó biết về cách sử trí ” có thù tất báo, có ân tất trả” của thì chắc chắn nó biết không các nhau…
Khẽ thở dài, nó cũng chẳng biết là nó vì sao lại dính vào cái này nữa; đặc biệt lại còn kéo theo cả nhỏ bạn thân đến con kiến còn không giết chết được này. Đẩy Ly về phía sau lung mình, ánh mắt nó lạng lùng quét một lượt rồi buông một chữ:
_ Tránh
Nhưng dường như một chút lời nói của nó cũng không có trọng lượng. Tên cầm đầu tóc nhuộm đỏ rực, xa đen mặt búng ra mụn nhìn nó khinh khỉnh phất tay ra hiệu cho lũ đàn em. Sau cái phất tay đó, lũ kia không nói gì chỉ lù lù tiến về phía nó và Ly. Trong đầu nó suất hiện cảm giác không lành, quay về phía Ly đang đứng sau nó đang khẽ run lên kia nói nhỏ:
_ Tui mở đường, cậu chạy đi thật nhanh nhé. Tuyệt đối không được quay lại.
Ly còn chưa kịp đồng ý đồng ý hai phản ứng lại thì đã bị nó kéo lên. Nó dơ chân, bổ một đường từ cao xuống đập thẳng vào vai một thằng tóc xanh đang tiến tới làm thằng đấy đau quá loạnng choạng ngã xuống. CHớp lấy thời cơ, ngay lúc đấy, nó đẩy nhỏ bạn ra khỏi vòng vây hét lớn:
_ Đi mau…. Mặc tui…
Ly trần trừ không đi nhưng ngay khi mặt nó đầy lo lắng, hét lớn khiến Ly giật mình liền theo phản xạ chạy đi. Nó ở lại nhìn lũ kia đang trừng mắt nhìn mình mà cười nhạt. Nó biết võ nhưng để bảo vệ đương Ly – người không thể làm được việc nặng đúng chất một tiểu thư thì rất khó để Ly không bị sây sát gì. Nếu có trách giờ nó chỉ có thể thầm trách rằng ai đó đã nghiêm cấm nó không được học võ khiến giờ nó phải trật vật tới như vậy đây. Nó để Ly chạy trước không chỉ vì Ly không giúp gì được cho nó, có khi còn bị thương mà có một người có thể cứu thoát nó nếu nó cố cầm cự… Người đó chắc chắn sẽ tới cứu nó và nó tin chắc chắn không chỉ đơn thuần là cứu thoát nó đâu…
Chạy ra ngoài đường cái, Ly dừng lại, tay trống vào tường, từng hụm hít lấy không khí mà thở dốc. Lo lắng quay người lại, Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì gương mặt cô lại tái mét, trong đầu cô luẩn quẩn suy nghĩ rằng nếu chúng không đuổi theo cô tức là người chúng cần không phải cô mà chính là Thiên Anh. Càng nghĩ người Ly càng khẽ run lên sợ hãi, nếu Thiên Anh thực sự có truyện gì sảy ra thì không biết được rằng họ sẽ làm ra những truyện gì nữa… Nhớ tới người đó, bàn tay Ly run run bấm một dãy số dài mà cô đã thuộc lòng dù không mấy khi sử dụng. Hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần tỉnh táo, để cho mình ngừng run rẩy nghe tiếng chuông đổ dầi bên đầu dây kia…
….
Trong một căn phòng rộng, chính xác có thể gọi đó là một hội trường lớn nhưng lại khá là tối tăm, ánh sáng duy nhất phát ra là ở màn hình máy chiếu thật to được gắn trên bức tường đối diện kia. Ánh sáng mờ ảo soi rõ những con người đang khoác trên mình những bộ vest sang trọng, đắt tiền cùng gương mặt nghiêm túc. Ai cũng yên lặng hướng mắt lên trên màn hình nghe người đang đứng thuyết trình từ nãy giờ kia. Trên màn hình là những con số, tư liệu khó hiểu lên tới hàng nghìn hàng tỷ số khiến cho người không chuyên khó hiểu. Không chỉ vậy, mỗi cử động trên gương mặt người con trai kia cũng sẽ khiến cho họ phải toát mồ hôi, nhất là mỗi khi anh nhíu mày thì sau những gương mặt trầm tĩnh kia là mồ hôi đang thấm dần sau lưng dù cho họ đang ngồi phòng máy lạnh…
Anh là ai? Anh là chính là vị CEO trong truyền thuyết của công ty Hoàng Vũ chuyên buôn bán nhà đất lớn nhất Việt Nam. Người đàn ông độc thân ba mươi tuổi thành đạt khiến người ta phải ghen tỵ. Và anh cũng là núi băng lớn giữa trời hè oi bức này; không khiến người ta mát chỉ khiến cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến sởn da gà…
RING…..RING….RING….
Tiếng chuông điện thoại reo vang, tất cả các cặp mắt đều đồng loạt đổ về phía ấy. Họ tự hỏi không biết ai xấu số lại đi để chuông khi đang trong cuộc họp quan trong như thế này. Nhưng ngay sau đó họ lại chuyển từ trạng thái cảm thông sang thành khó hiểu khi biết tiếng chuông điện thoại đó chính là của vị giám đốc của mình. Người con trai khẽ nhíu mày nhìn màn hình nhấm nháy sáng, chỉ khi anh xác nhận cuộc điện thoại gọi đến là của một người quan trọng thì mới nhấc lên nghe. Giong nói anh hơi trầm nhưng lại nhẹ nhàng chứ không còn lạnh lùng và đầy khí chất muốn dọa chết người như bình thường nữa:
_ Anh đây, sao thế?
_ Anh… Anh! Mau tới, Thiên Anh bị người ta chặn đánh rồi…… anh tới nhanh đi, tới cứu Thiên Anh nhanh đi anh… _ Giọng người con gái đầu dây bên kia nghẹn ngào, cố kím nén tiếng khóc nhưng càng nói về sau cô không kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở.
_ Nơi nào? _ Giọng anh đanh lại, lạnh lùng nhưng trong đó là sự lo lắng tới tột cùng khi nghe đến cái tên “Thiên Anh” kia.
Người con gái trong điện thoại nức nở nói ra một địa chỉ nào đó. Anh nhanh chóng cúp máy, với lấy chiếc áo khoác, gương mặt lạnh lùng giờ đây nhíu lại vì sốt ruột bỏ đi khi nói với mọi người trong phòng: ” Chuyển cuộc họp sang hôm sau”. Đám nhân viên ngỡ ngàng nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại mà không biết phải nói như thế nào. Vị giám đốc vốn nổi tiếng lạng lùng, kỷ luật và vô cùng điềm tĩnh trước mọi sự việc kia giờ đây lại vội vàng, lo lắng để lộ cả cám xúc của mình ra ngoài. Không những vậy, anh biết rõ tầm quan trọng của buổi họp này vậy mà anh sẵn sàng bỏ lại hợp đồng mấy trăm tỷ chỉ vvì một cú điện thoại không đúng lúc kia; rốt cục người nào hay việc gì lại có thể khiến anh – con người của công việc bận tâm đến vậy?
……
Quay lại với nó lúc này, mặc dù biết chút võ nhưng lại không thông thạo và cũng đã bỏ từ bao lâu nay rồi nên giờ để đánh thắng năm tên này với nó là không thể. Cách duy nhất với nó giờ đây chính là tập chung tinh thần né đòn của bọn lưu manh này để tránh đi tổn thương lớn cho cơ thể của mình và đợi con người đó sẽ tới cứu mình kịp. Nhưng dường như không đúng trong dự kiệu của nó thì phải…
Tên cầm đầu nhìn nó và lũ đàn em của mình, bốn thắng vờn một đứa con nhóc như mèo vờn chuột nhưng con mèo ở đây lại là nó khiến hắn chịu hết nổi. Ngay lúc nó trở nên yêu thế, cơ thể bắt đầu mệt vì né tránh mà mất tập chung, hắn bước tới và phang thẳng vào đầu nó. Nó đứng lại, sững sờ nhìn tên con trai đang cười ngạo nghễ trước mặt mình kia. Bỗng dưng mắt nó trở nên sáng rực, đôi môi hồng nhạt tự nhiên khẽ nghoẻn miệng cười cho dù lúc đó máu đỏ từ trên chán nó đang chảy xuống.
Lúc này, đến lượt lũ đó chết sững người nhìn nó; một người bình thường bị đánh như thế chắc chắn sẽ ngất ngay tức khắc vậy mà nó không những không sợ mà còn nghoẻn miệng cười… rốt cục nó là loại người như thế nào? Đúng lúc chúng lơ là phòng bị, nó thoắt một cái di chuyển lách người qua chúng rồi chạy thật nhanh, lấy đà bật khỏi nhảy qua bức tường cao hai mét kia. Khi chúng hoàn hồn thì nó đã chạy thoát thành công,buông miệng chửi mấy câu rồi chúng cũng kéo đi.
Chúng cứ tưởng Thiên Anh chạy thoát nên không đuổi theo nhưng thực ra ngay khi nhảy qua được hàng rào đó vì bị đập mạnh lại mất máu nên nó liền bị choáng mà ngất đi. Ngã ngào xuống mặt đất, nó dần dần lịm đi không còn ý thức gì sự việc bên ngoài nữa….
Khi nó tỉnh lại, bầu trời đã chuyển sang màu vàng ruộm của buổi chiều ta, thời gian từ lúc nó chạy thoát đến nay đã qua gần một tiếng đồng hồ rồi. Ôm cái đầu tê dần đi vì đau của mình, nó đứng dậy bước đi mà cũng chẳng biết đi về đâu bởi giờ trong đầu nó hoàn toàn trống rỗng. Lúc ngẩn lên, nó thấy mình đứng trước cửa quán bia và cũng chợt nhớ ra là hôm nay nó phải đi làm thêm. Khẽ thở dài, nó đẩy cánh cửa nặng lê từng bước vào bên trong…
_Thiên Anh, cháu… _ Ông chủ quán thấy nó đi muộn mà muộn tới gần một tiếng cũng không gọi điện xin phép trước gì cả. Ông định mắng nó nhưng khi nhìn thấy trên người nó quần áo lấm lem, ng sước sát hết cả, trên chán vẫn còn đọng lại máu chưa lau hết mà không khỏi hoảng hốtl. Ông lo lắng hỏi:
_ Trời! Thiên Anh, cháu bị làm sao thế này?
_ Không sao ạ, cháu thay đồ sẽ ra làm liền _ Nó khẽ lắc đầu rồi lẳng lặng bỏ vào trong phòng thay đồ.
Vào trong, nó cởi đồ soi mình trong gương rồi khẽ nhếch miệng cười nhạt một cái, bao lâu rồi nó chưa hưởng qua cám giác này nhỉ? Khoác lên người bộ đồ phục vũ của nhân viện, kéo cao cổ áo, duỗi tay áo để che đi tất cả các vết thương trên người mình. Sơ cứu qua các vết thương, đặc biệt vết thương trên chán kia được nó cuốn một lớp băng rồi đội mũ đi để che lấp. Xong suôi mọi thứ, nó bước ra ngoài như chưa có truyện gì sảy ra tiếp lục làm công việc của mình mặc kệ cho ông chủ có khuyên nó về nghỉ ra làm sao…
Như một thói quen, hắn cùng lũ bạn lại tới quán ăn uống một trận sau mỗi buổi tập đến phờ người. Đấy thực ra chỉ là lý do viển vông chứ thực chất đến quán này là vì sao thì ai trong nhóm hắn chẳng rõ mỗi khi thấy hắn hớn hở gương mặt vì sắp được gặp nó chứ. Nhưng với những gì nó làm cho nhóm, cho hắn thì cả nhóm cũng không biết từ bao giờ đã coi nó như cô em gái vậy nên đứa nào cũng dốc sức tác thành cho hắn cưa đổ cô bé mưa nắng thất thường, lạnh lùng thành bản tính này…
Nhưng hôm nay hắn thì vui vẻ còn nó thì ngược lại, đầu óc đều trống rỗng, làm việc như một cái máy và đặc biệt dường như nó lại đang muốn chọc tức hắn. Vì sao ư? Vì từ lúc hắn vào quán đến giờ, nó vẫn phục vụ bình thường nhưng mặc kệ hắn gọi ra sao, đe dọa như thế nào cũng sống chết cũng không chịu lại dù chỉ một chút. Hắn vừa tức lại vừa lo lắng tại vì sao nó lại né tránh hắn như vậy, đó đâu phải là phong cách của nó từ trước tới nay chứ?
_ CHú, nhóc kia làm sao lại dở chứng rồi?
Ông chủ quán nhìn hắn không khỏi khó sử, ông chỉ biết thở dài một cái bất lực. Nhìn hắn rồi lại nhìn nó, ông không biết là nên nói với hắn như thế nào bởi chính ông cũng không biết phải nói từ đâu nữa. Hắn thấy chú mình cứ thở dài, ngập ngừng nửa muốn nói rồi lại không kiền nhíu mày:
_Chú…
_Thôi được rồi, hôm nay không biết Thiên Anh bị làm sao nữa nhưng khi tới đây ta thấy nó bị thương khá nặng. Không biết là bị ngã hay bị ai đánh mà quần áo bẩn cả, trên áo và đầu vẫn còn….
Mới chỉ nghe được tới đấy, ngay khi biết nó bị thương mà lại không hề nhẹ chút nào hắn liền chạy vào trong. Giờ thì hắn hiểu vì sao nó không muốn chạm mặt hắn bởi chỉ cần chạm mặt hắn thì chắc chắn những vết thương nó đang cô dấu trên người kia sẽ bị hắn thấy ngay. Người đã đi đánh nhau bao lâu, được sưng tụng “đại ca” cùng một lũ đàn em của hắn coi hắn như chị dâu, như em gái chắc chắn không thiếu người nhìn thấy những vết sước, vết bầm ở cổ, tay của nó… Rốt cục truyện này từ đâu mà ra….???
CHAP 7.2: HIỂU LẦM
_ Thiên Anh
Hắn đẩy cửa vội vàng bước vào thì đứng sững lại khi nhìn thấy nó. Nó đang đứng đấy, trước tấm gương nhỏ thay miếng gạt ướt đẫm máu đỏ. Thấy hắn, nó vội vã dấu miếng băng sau ưng mình, trừng mắt nhìn hắn nó gằn lên từng chữ ra lệnh:
_ Đi ra ngoài
Hắn mặc kệ, chẳng để lời nói lạnh lùng muốn đóng băng mọi thứ lại kia vào đầu. Bây giờ thứ hắn quan tâm là những vết bầm tím, xước sát đầy trên người nó kia cơ. Mỗi một vết sước trên người nó hắn cảm giác như mình bị chém một đao trí mạng vậy; nó đau nhưng hắn còn đau hơn nó gấp bội lần. Gương mặt hắn tái đi, môi mím chặt lại, bàn tay cũng nắm tới muốn bật máu ra khi thấy vết băng quấn quanh chán nó đỏ thẫm một mảng kia. Tiến nhanh về phía nó, giữ chặt tay nó, hắn không ngần ngừ liền giật mạnh một cái bung cả hàng cúc áo sơ mi của nó ra…
Nó sững sờ, hắn cũng thế nhưng mà tâm trạng của hai người khác nhau. Nó vì ngạc nhiên không ngờ hắn lại giám làm thế còn hắn là vì đau lòng. Trước mắt hắn bây giờ là cả người nó từ: vai, vổ, tay đến cả mặt,… đều là những vết bầm lớn do chịu một lực đánh không hề nhẹ chút nào. Chưa kể, hắn tin sau lớp áo ba lỗ nó mặc bên trong này chắc chắn còn những vết thương tương tự như thế này nữa. Nghĩ tới vậy, gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt hắn rõ ràng có thể thấy được sự chết chóc ẩn hiện trong đó. Dường như, bây giờ hắn mà biết được ai làm người con gái của hắn ra nông nỗi này có lẽ hắn sẽ bóp chết người đó mất. Ánh mắt hắn nhìn nó đau thương, bàn tay hắn run run chạm lên vết thương, giọng khàn khàn nói:
_ Thế này…
“BỐP…”
Hắn chưa kịp nói gì hết đã lĩnh chọn một cái tát không chút nhân nhượng của nó. Ôm đôi má bỏng rát, hắn ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt ẩn chứa sự kìm nén tức giận. Hắn đau nhưng hiện tại nơi hắn đau không phải nơi má đỏ lên kia mà nơi mà nó luôn vô tình làm tổn thương đó. Vết thương khi nhìn thấy những vết thâm vệt máu trên người nó mà đau và bị nó phũ phàng càng đau giữ tợn hơn. Có lẽ vết thương đã loét ra khi hắn chạm phải ánh mắt vô cảm mà lạnh lùng của nó; nhiều khi hắn không biết được tại sao hắn lại ngốc nghếch yêu cô bé lạnh lùng, tàn nhẫn này…
_ Ra ngoài, không phải việc của anh _ Nó vội vàng kéo áo, giọng nói vẫn thế nhưng nếu để ý ta sẽ thấy có vài phần run rẩy trong đó.
Rồi nó quay mặt đi, một lần liếc mắt nhìn hắn cũng không có. Chính vì vậy nên nó mới không thấy đôi mắt hắn kia: tổn thương, tuyệt vọng, mệt mỏi tới chừng nào. Khẽ thở ra, hắn không nói gì cả, lững thững bước ra ngoài; có lẽ rằng hắn mệt rồi và hắn cũng không biết đối với nó như thế nào cho phải nữa ….
Kéo áo lên, đóng từng hàng cúc lại, tâm trạng nó từ trước đã không ổn định giờ lại càng cực kì không tốt một chút nào. Không phải hắn làm thế khiến nó giận mà bởi vì nguyện do khác. Nó hiểu hắn không cố tình chẳng qua là chỉ muốn kiểm tra xem nó còn bị thương ở đâu không nữa thôi huống hồ sau áo sơ mi nó vẫn còn mặc áo ba lỗ nữa nhưng… Nhưng có thứ nó không thể để hắn nhìn ra được bởi chỉ cần nhìn thấy thì những gì nó cố giữ năm qua sẽ bị khai phá hết. Nó không muốn ảnh hưởng tới anh, tới người đó lúc này… Những vết thương trên người kia chẳng là gì với nó cả mà thứ không thể xóa bỏ kia mới là thứ nó sợ nhất.
Còn hắn, hắn ra nhưng không có rời khỏi quán mà quay về với lũ bạn. Hắn sợ nó lại gặp phải truyện gì nên cứ ngồi đó mãi. Mặc kệ tụi kia nói gì cũng không hiểu hắn và nó lại có truyện gì sảy ra mà trở nên lầm lì tới mức đó. Hắn ngồi đấy, từng cốc bia từng cốc uống vào bụng như uống nước lã, trên gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc vui buồn hay như thế nào cả. Nó tiềm ẩn trong đó là sự trầm lặng của một nỗi đau và sự dằn vặt bên trong…
_Sao thế? _ Luân vỗ vai hắn hỏi
Hắn ngà ngà say nhưng cái nay này của hắn cũng không nhằm nhò gì với nỗi đau kia ; vì quá đau mà không thể say được. Hắn đang định nói thì ánh mắt lại bị thứ bên ngoài khung kính kia thu hút và đôi lông mày của hắn nhíu không biết là không tin vào mắt mình hay là khó chịu nữa. Luân thấy vậy cũng theo hướng mắt hắn nhìn thì ngay lúc đấy được chứng kiến một đường cua xe cực đẹp, nhanh và gọn một góc chín mươi độ. Đặc biệt, chiếc xe này cũng không tầm thường chút nào bởi ở Việt Nam có được chiếc này thực sự là rất hiếm hoi. Xe đẹp thì ai cũng thích nhưng đủ tiền, đủ tâm và đủ trình độ lái xe hay không lại là một vấn đề khác nữa. Để sở hữu nó cần một gia tài lớn và để đi nó đúng như một tay chơi xe chuyên nghiệp chứ không phải mua xe về làm kiểng lại là một vấn đề mà không phải ai cũng làm được… Nhưng, nhìn vào trình độ này thì ai cũng hiểu họ người trong xe kia không hề là một tay chơi tầm thường chút nào.
Chiếc siêu xa Lamborhini gallardo màu xám bạc ánh lên ánh kim cưới ánh sáng mặt trời khiến cho bất cứ ai dù không phải tay chơi xe hay là một tay nghiền xe như hắn cũng phải chú ý. Hơn thế nữa, với một người cũng thuộc tay chơi xe như hắn và Luân thì chiếc xe này càng thu hút hơn nữa. Có thể nói rằng đối với cả hai thì nhìn thấy một chiếc siêu xe còn thu hút hơn là nhìn thấy một mỹ nhân đi dạo ngoài phố…
Cửa xe mở ra, bước ra là một người con trai với mái tóc cắt tỉa vọn gàn, cặp mắt sắc lạnh, thâm sâu khó lường ẩn dấu dưới cặp kính cận không gọng bạc. Người đó khoác trên mình bộ vest máu xám tro đầy lịch lãm, sang trọng đúng chất một thương nhân buôn bán đĩnh đạc. Từ người anh toát ra một bá khi vương giả cũng như mùi của người đã trải qua bao sóng gió nơi thương trường cạnh tranh khốc liệt. Dáng người anh thanh thoát, tao nhã nhưng dường như bước chân lại rất vội vàng bởi sải chân bước đi rất dài và vội, gương mặt anh cũng ẩn dấu một sự lo lắng không nguôi. Bước chân càng đi càng nhanh rồi như chạy vậy; anh chạy vào quán nơi hắn đang ngồi, ánh mắt dáo dác tìm khắp nơi. Rồi anh chạy nhanh vào phía bên trong, dường như sung quanh anh chỉ còn lại thứ anh đang tìm kiếm chứ không hề tồn tại ánh mắt những con người kia chiếu về mình. Một lúc sau, thứ mọi người nghe được là giọng quát đầy giận giữ và khá lớn từ trong vọng ra dường như là của anh:
_VIC….
Cái tên này hắn không bao giờ gọi và cũng rất ít nghe nhưng không bao giờ quên, kể cả đối với Luân thì cái tên này cũng không thể nào quên được. Mặt hắn tối sầm lại, tâm trạng càng tệ hơn trước, những cốc bia cứ đầy rồi lại cạn, cạn rồi lại đầy chứng tỏ tâm trạng hắn giờ không thể nói bằng mội chữ “tệ” được nữa. Và chưa đầy mấy phút sau người con trai đó bước ra ngoài, nó được ẵm bế mang lên xe rồi nó cùng chiếc siêu xe kia mất hút trong dòng người vội vã.
Mọi ánh mắt của các anh em đều đổ dồn vào nó, không phải ánh mắt khinh thường mà là sự khó hiểu, không thể tin được những gì vừa diễn ra trước mặt họ. Cái hình ảnh nó nằm gọn trong vòng tay người đó không chút phản kháng, gương mặt dấu trong lồng ngực của người con trai đó khiến họ không tin. Ai ở đây chẳng biết nó xuất thân từ một gia đình bình thường, dao du ít, bạn bè ngoài cô bạn thân Ly Ly ra cũng chẳng còn ai nữa cả. Vậy sao ngày hôm nay nó lại ở trong vòng tay của đại gia đó, rốt cục truyện là sao, không ai hiểu được. Nó mà bọn hắn biết không phải người hám lợi, điều đó ai cũng có thể chắc chắn bởi nếu nó muốn tiền thì đã chẳng nhọc công giúp cả lũ nhiều như vậy rồi. Truyện này là sao? Người đó là ai? Tất cả đều hướng ánh mắt ai ngại về phía con sâu rượu kia; có lẽ hắn gặp phải đối thủ nặng kí rồi…
…..
Chiều tối, hắn ngà ngà say, loạng choạng theo con đường cũ đứng trước cửa nhà nó đợi, hắn muốn hỏi nó mọi truyện trước khi hắn buông suôi tất cả. Tuy vậy bầu trời từ lúc chuyển sang đỏ thẫm rồi tím, xám, đen dần nhưng cánh cửa nhà nó vẫn im lìm không chuyển động. Tối đêm khi mặt trăng lên cao tới sáng khi mặt trời đỏ rực ngoi lên thức giấc gian nhà vẫn im lìm không một ánh đèn, tiếng động nhỏ nào vang lên cả. Vậy là… nó đã đi qua đêm mà không về nhà… Nó có lẽ đi theo người con trai đó, ở nơi người con trai lạ đó qua đêm, được người đó chăm sóc; nó thà chết chứ không cho hắn chạm vào, nó có thể gục vào vai người đó những không chịu để hắn ôm lấy… Đó, tất cả là những suy nghĩ hiện lên, luẩn quẩn trong đầu nó. Càng nghĩ, lòng hắn càng trùng xuống, đầy sót xa; hắn cứ nghĩ rằng mình đã phần nào đấy chạm đến trái tim nó nhưng dương như hắn nhầm bởi trái tim nó đã dành cho người khác, đã có người con trai kia chạm vào rồi chứ không còn trỗ cho hắn bên nó nữa….
Trong ánh sáng mặt trời rạng rỡ, vài phần oi bức của mùa hè, tuy không chói gắt nhưng trải đầy nắng vàng khắp nơi; một khung cảnh nắng ấm áp, đẹp tuyệt diệu của một ngày đẹp trời. Nhưng trái ngược với cảnh vật, hắn lại tiều tụy, mệt mỏi bước lê từng bước đi tìm nó. Có lẽ hắn ngốc thật nhưng hắn muốn biết rõ sự thật về nó, về người con trai đó và về tình cảm của nó…
Tời trường nó, hắn không gặp nó bởi nó không đi học chỉ gặp cô bạn thân Ly của nó mà thôi. Hắn hỏi, Ly nhìn hắn đầy lúng túng ngập ngừng mãi mới nói ra được mấy lời:
_ Thiên Anh chắc từ giờ tới lúc đi khỏe hẳn sẽ không được đi học đâu. Um… anh không phải lo đâu, Thiên Anh giờ rất an toàn
_ Thiên Anh ở đâu? _ Hắn mệt mỏi hỏi, đôi mắt trĩu nặng
Dường như đây là câu hỏi từ hắn mà Ly đã đoán được cũng là câu hỏi Ly cũng không biết trả lời như thế nào cho phải. Cô chỉ biết lúng túng tránh ánh mắt của Huân nhìn thẳng vào mình như muốn biết sự thật thực sự đang diễn ra. Hắn nhìn cử chỉ vừa lo lại sợ cái gì đó của Ly cũng làm hắn đủ biết Ly chắc chắn biết người con trai đó cũng như nó đang ở đâu. Và hắn chắc chắn rằng Ly sẽ không nói ra đâu. Cười nhạt, hắn xoay người bước đi…
Nhìn bóng hắn lẳng lặng nhuốm đầy mệt mỏi bước đi mà Ly không đành lòng. Yêu nó đối với hắn quả thực rất khổ nên có lẽ chính vì lý đó mà nó không muốn hắn hy vọng nên luôn lạnh lùng với hắn. Cái tính cách cố chấp của hắn của nó rồi sẽ như thế nào không biết là phúc hay là họa đối với cả hai nữa. Khẽ thở dài, Ly quay bước vào trong lớp. Có khi nào sai lầm lớn nhất của hắn chính là gặp nó rồi yêu nó hay không?
* * *
Đêm đó, ở trong một con ngõ nhỏ, tận sâu bên trong con hẻm tối tăm đầy hôi thối đó hay nói chính xác hơn là nơi đáy của xã hội đó đang sảy ra một cuộc đánh nhau trả thù đầy tàn bạo. Người con trai với ánh mắt sắc nhọn, vô cảm đầy băng lãn; đôi mắt anh như một con thú hoang giữa nơi rừng sâu thẳm kia mà cuồng giã nhìn con mồi của mình. Anh khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng hiện tại đã nhuốm đầy máu tươi, những vệt máu đó không phải của anh mà nó tanh nồng máu của những kẻ đang đối trọi với anh kia. Mội mình trọi với lần lượt hơn ba mươi người, anh không chút nao núng hay sợ hãi; người ta thấy hiện trên đôi môi mỏng đầy quyến rũ kia là nụ cười – một nụ cười nửa miệng mang vài phần hưng phấn cùng cuồng loạn khi đối đầu với một trò chơi do chính mình tạo ra. Mỗi một đòn đánh xuống đầy tàn bạo, nhẫn tâm là mỗi một chút anh rửa đi sự giận giữ trong mình bằng máu của những tên đó; cảm giác bất lực, phẫn nộ, ghen tức kia anh đang từng chút từng chút một cố gột sạch đi mọi thứ cảm xúc và hình ảnh…
Khi anh bước ra con hẻm, anh làm cho những người đợi ngoài đó nhìn anh không phải là một chàng trai cao to đầy quyến rũ nữa mà như một vị chúa sơn lâm oai hùng, hoang dã vừa vần con mồi của mình xong. Bộ quần áo loang lổ vết máu, tay còn cầm chặt một thanh sắt dài tầm một mét nhỏ từng giọt máu xuống nền đất lạnh, ánh mắt khát máu khiến kẻ đối diện phải run sợ. Nhìn một lượt lũ đàn em sung quanh, vứt thanh sắt xuống đất, bàn tay dơ lên xe rách chiếc áo đang mặc lộ ra thânh hình săn chắc đầy hoàn mỹ màu nâu đồng quyến lũ, nhận điện thoại từ trong tay anh bấm một dãy số, chờ đầu dây bên kia nhấc máy anh lạnh lùng nói:
_ Tới đường đua ngoại thành khu XX
Dập máy, bước đi từng bước oai hùng, vị chúa sơn lâm đầy kiêu hãnh nhưng cũng đầy đơn độc này đang lao mình vào những cuộc săn vui đùa không điểm dừng… như xưa; để xóa bỏ đi cái gì đó khiến anh tổn thương…
TẠI TRƯỜNG ĐUA:
Con đường nhựa ban ngày vắng không một bóng người này về đêm lại là điểm ăn chơi, tụ tập nổi tiếng của các tay đua xe. Tiếng ồn áo, náo nhiệt, hô hào cùng ánh lửa bập bùng thiêu đốt con người ta cổ động, hò hét cổ vũ. Đèn xe, đuốc, lửa làm sáng bừng cả một khu rộng lớn của con đường, soi rõ nhưng gương mặt phấn son đầy sexy, tô lên nhưng gương mặt phấn khích của các tay đua để thể hiện đẳng cấp của mình. Và ngày hôm nay, nơi này càng nhộn nhịp, náo nhiệt hơn vì sự xuất hiện của tay đùa vàng trong làng đua xe đã vắng bóng khá lâu ở nơi này.
Người con trai đó, hiện tại khoác trên mình bộ đồ đen huyền bí với áo sơ mi cách điệu đen, quần jean đen mài rách cùng đôi giầy da đen mang phong cách bụi bặm. Từ người anh toát nên một vẻ nam tính quyễn rũ cùng sức hút khiến tất cả con mắt từ nam tới nữ ở đây đều phải ngước nhìn. Họ bàn tán về anh vị “đại ca” Hà Thành nổi tiếng. Anh của những tháng ngày về trước đã làm nên thành tích gì? Làm ông hoàng trinh phục các đường đua, cậu chủ giàu có tại quán bar vũ tường, đại ca của cả một băng nhóm hùng mạnh không ai giám động tới, anh cả của nhóm nhảy hiphop đứng đầu Việt Nam,… Đấy là quá khứ, còn hiện tại, người ta bàn tán tới anh bởi anh đang tựa người vào chiếc Reventon Roter màu đen sáng bóng đầy tuyệt mỹ và mê người kia. Chiếc xe này có làm bất cứ một tay chơi dù chuyên hay không chuyền đều phải dỏ dãi thèm thuồng bởi giá tiền của nó cũng như độ chịu chơi của chủ xe.
_ Anh Huân, lâu lắm mới thấy anh lại đường đua này.
Một đứa con gái tóc xõa dài ngang vai, ăn mặc cực kì sexy nếu không muốn nói rằng quá hớ hênh; gương mặt non choẹt chắc chưa đến mười tám tuổi bị già đi bởi lớp son phấn quá đà trên gương mặt. Hắn ngẩng lên nhìn người con gái đó, Luân và mọi người trong nhóm đang cô khuyên can hắn cũng miễn cưỡng ngẩng lên khi thấy hắn cứ im lặng nhìn cô gái kia chằm chằm mà không đuổi đi như mọi lần. Chút nữa thì Luân cũng nhầm, anh phải giật mình bởi gương mặt cô bé trước mắt có nét giống Thiên Anh. E dè nhìn sang hắn, Luân nhận ra rằng từ lúc chạm mặt tới giờ ánh mắt Huân không hề rời gương mặt cô bé này; gương mặt, ánh mắt có phần giảm bớt đi sự lạnh lùng vốn ban đầu.
Đứa con gái thấy hắn không nói gì, ánh mắt mang vài phần si tình nhìn mình liền được nước lần tới. Bước chân lả lướt, lời nói õng ẹ đưa tình, cánh tay mảnh khảnh diêm dúa ôm lấy cô hắn nói:
_ Anh Huân, cho em ngồi xe đua cùng anh nhé?
Lúc này, đứa con gái đó đã ngồi hẳn lên đùi hắn. Luân định kéo cô ta ra thì Huân phất tay ngăn cản khiến Luân phải nhíu mày. Biết Huân giờ rất rối loạn nhưng tới mức chỉ vì một chút nét giống như này mà tự lừa bản thân mình khiến Luân không khỏi khó chịu. Luân nhớ, tên bạn thân mà mình biết không phải là người không biết tự chủ tới vậy.
Hành động tiếp theo của Huân càng làm Luân phải nhíu mày cũng như làm mọi người – các anh em của hắn không tưởng tượng được. Hắn dơ tay, vuốt tóc đứa con gái đó, bàn tay luồn nhẹ vào gáy cô tay đẩy gương mặt kia về gần phía mình, đôi môi quyến rũ khẽ cong lên tạo nên nụ cười – nụ cười duy nhất đúng nghĩa từ lúc hắn biết truyện của nó tới giờ. Luân muốn ngăn cản để sau này hắn không hối hận nhưng rồi lại khựng lại, anh nhìn ra được một cái gì đó nên chỉ đứng im quan sát. Câu tiếp theo Huân nói, giọng nói thoang thoảng kề sát tay cô bé kia:
_ Biến
Một từ, gọn gàng, súc tích nhưng chứa đựng trong đó là sự lạnh lùng, tàn nhẫn lẫn khinh bỉ khi thốt ra. Ánh mắt ban nãy mang đầy ý cười giờ lại trở về trạng thái cũ lạnh lùng, vô cảm nhìn cô bé trước mặt mà cười nhạt; cười cho sự ngu ngốc muốn với tới thứ mình không bao giờ chạm tới của cô ta. Cô ta có thể giống người con gái anh yêu thật nhưng ngoại hình thôi vốn là chưa đủ bởi người con gái anh yêu không phải cái vẻ đẹp son phấn đó mà đặc biệt Thiên Anh của hắn không lẳng lơ như vậy. Một chút giống trên gương mặt cũng không đủ để thể hiện cả tâm hồn của Thiên Anh trong đó để lừa được con tim anh. Nhìn cô bé kia chỉ cảm giác cho anh chính là cái đau ê ẩm tưởng chừng biến mất lại suất hiện mà thôi. Đẩy cô ta ra khỏi mình nhưng đẩy một thứ gì đó ô uế, hắn mở cửa bước vào trong xe. Đèn xe sáng lên, động cơ bắt đầu khởi động gầm lên những tiếng rít thể hiện đẳng cấp của xe; cuộc đua sắp bắt đầu…
Phía xa, nơi này tách biệt với nơi rực rỡ ánh đèn đuốc và ồn ào kia nhưng lại là nơi người ta quan sát rõ được những gì vừa sảy ra ban nãy kia. Người trong xe, một nam một nữ từ đầu đến cuối vẫn im lặng mãi cho tới khi người con trai không chịu nổi nữa mà lên tiếng:
_ Thiên Anh, muốn đua chút không?
Nó quay lạ, nhìn người con trai đó rồi tự dưng trồm người qua. Nghoẻn miệng cười, nó nói khẽ vào tai người đó:
_ Xuống xe, đưa chìa khóa đây
Người con trai nghe nó nói vậy liền lắc đầu kịch liệt, tay cũng nắm chạy vô lăng. Nó nhìn, bĩu môi rồi ngồi trở về trỗ cũ không thèm quan tâm tới người con trai kia nữa. Thấy vậy, người đó nhúm vai đầy bất lực nói:
_ Haizz, em biết em trốn ra ngoài như thế này anh ấy chắc chắn sẽ hỏi tội anh rồi đấy. Nếu còn để em đua nữa thì anh không biết anh ấy có tống anh đi đâu nữa không hay là mang anh ra quay mất.
_ Biết, về thôi_ Nó lạnh lùng nói, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn về nơi xa xôi nào đó vô định trong bóng đêm
_ Đã tới đây rồi em không định nói cho cậu ta biết sự thật sao? _ Người con trai đó nhìn nó khó hiểu
_ Không cần thiết, vốn không là gì cả mà _ Nó gạt phăng ý tưởng mà anh nói. Nó làm sao không hiểu anh muốn nó rõ ràng với hắn nhưng hiện tại nó không làm được. Quả thực không thể làm được…
* * *
CHAP 7.3: HIỂU LẦM
Trận đua bắt đầu, hắn ngay từ khi phát sung bắn lên đã lao như điên mà tự nhấn chìm mình vào màn đêm phía xa kia. Những người ở lại đây khi ánh mắt kịp đuổi theo xe anh thì bóng xe anh chỉ còn lại chấm nhỏ của ánh đèn phía xa. Chiếc xe của nó cũng bắt đầu khởi động, trời tối, ánh đèn xe mờ ảo không thể cho người ta nhìn rõ ra là nhãn hiệu xe gì nhưng hai đèn pha sáng trưng, kiểu cách như hai con mắt sắc lạnh đầy sang trọng như một bậc vương giả kia đã đủ cho ta thấy chiếc xe này không hề tầm thường chút nào.
Hai chiếc xe đi ngươc hướng nhau, lướt qua nhau một cách vội vã, chúng chỉ gần nhau trong mấy giây mà thôi. Con người đang lòng đầy phẫn nộ như hắn khi bị cái gương mặt na ná kia khơi ra vết thương thì không thể nào kìm được mà phóng xe như điên.Nhưng, mắt chạm mắt, trong môt giây đó ánh mắt hắn lại không hiểu sao di chuyển từ phía đường đua qua chiếc xe vừa ngang qua mình… là gương mặt thoáng qua rất quen mà hắn rất nhớ …
“KÍTTTTTTTTTT….”
Tiếng phanh xe nghiến xuống mặt đường tạo cho người ta một cảm giác ghe rợn tới mức tóe lửa và mặt đường bị một véo sẹo đen xì đầy mùi khói khét. Hắn ngồi đó sững sờ, không biết có phải hắn đang nghĩ tới nó hay không mà lại nhìn được người trong xe kia là nó. Chính hắn cũng không biết được nữa, là mình hoa mắt hay là nhớ nó đến nhường đấy nữa. Hắn muốn xác định rõ ánh nhìn thoáng qua kia, đánh một đường quay xe, bẻ tay láy đầy kỹ thuật hắn cua một đường thành thạo quay xe đuổi theo chiếc otô đi ngược chiều mình kia…
Nhưng thứ hắn đuổi theo giờ đây chỉ còn là bóng đêm cô độc của chính mình mà thôi. Bóng đêm u tịch lan tỏa trong không gian, những chiếc xe đua khác đang vượt qua hắn khi hắn lao ngược về. Tự cười với bản thân, hắn đã bị ảo giác đến mức như vậy rồi cơ đấy; đã tự lừa dối bản thân mình đuổi theo mội cái gọi là “hy vọng ảo”.
Lúc đó, phía góc một con đường đất nhỏ, khi ánh trăng lướt qua ta có thể nhìn thấy một chiếc xe đỗ nơi đấy. Nó vẫn cứ nằm im lìm như vậy không đèn, không tiếng nói chìm vào trong bóng đêm. Mãi đến lúc chiếc Reventon Roter của hắn dời đi thì chiếc xe đó mời sáng đèn, khởi động đi về hướng ngươc lại; đồng thời trong xe cũng vang lên tiếng nói:
_ Cố tình đúng không?
Giọng nói, ánh mắt, cái nghiến răng cùng lực đấm mạnh vào người khiến cho người con trai lái xe vừa lạnh sống lựng vừa chịu đau kia. Tuy vậy, người đó cũng không hề tỏ ra trách cứ nó chỉ cười xuề xòa cho qua mà thôi. Anh nhìn thẳng vào mặt nó, gương mặt chỉ cách nó một chút hỏi:
_ Sao em khác anh thế nhỉ?
_ Vớ vẩn, về thôi _ Nó đẩy người con trai đó quá, khó chịu quay mặt đi.
Nó ghét nhất chính là luôn bị con người trước mặt này nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng nhất là bị anh nắm rõ điểm yếu của mình. Nếu nói Ly là người nó muốn chia sẻ tất cả, thân nhất cũng hiểu nó nhưng người hiểu nó nhất chính là anh;anh nhìn thấu mọi thứ của nó bằng một tâm linh đặc biệt mà trời ban cho nó và anh.
Nó không ghét điều này chỉ là nó cứ bị anh nhìn thấu khiến nó không chịu được. Cái cảm giác đó nhiều khi rất tốt nhưng với một người như nó hiện tại thì chẳng tốt chút nào. Nó không trối bỏ nhưng cũng không muốn bị anh – con người chuyên mang nó ra để cười này chêu ghẹo chút nào cả…
…………..
Và cứ thế, một tuần liền hắn với nó không ai liên lạc với nhau do chẳng ai muốn nói cũng chẳng ai muốn nhường nhịn nhau cả. Nhất là nó, nó không muốn giải thích bất cứ thứ gì với hắn cả. Hắn giờ đây lao vào xa đọa của những cuộc vui tới bến quên ngày đêm còn nó thì từ ngày ấy sau khi dụ dỗ người kia đưa mình đi xong bị anh trừng phạt mà đành ngậm ngùi bị quản thúc trặt. Anh cứ như vậy, luôn dành thứ gì tốt đẹp nhất cho nó, suy nghĩ cho nó mà quên luôn bản thân mình cũng như tâm trạng của một đứa ưa tự do như nó không biết làm sao nữa. Anh quá quan trọng với nó cũng quá tuyệt vời nhưng nó không thể xóa bỏ khiến nó sợ một ngày nó lại mất đi người quan trọng nữa nó sẽ làm sao đây…
Hôm nay, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe cũng như những vết thương đã gần như lành hết rồi nó lại đi học lại như bình thường. Nhưng dường như từ truyện vừa qua nó trầm lặng hơn rất nhiều; gần như là nó quay trở về với nó của trước đây khi chưa quen biết Huân vậy.
Đang đi về, nó nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ. Khẽ nhíu mày, không định nhấc máy nhưng không hiểu lý do vì sao rồi nó cũng nhận điện thoại, lạnh lùng nói:
_Alô
_ Thiên Anh, là tôi Luân đây _ Giọng Luân từ đầu giây bên kia, có chút gấp gáp.
Nó biết đầu giây bên kia là người nó cũng không muốn gặp chút nào. Luân mà gọi cho nó chỉ có một lý do duy nhất mà thôi… Đang định cúp máy thì Luân đã vội vã nói:
_ Một tuần này thằng Huân nó suốt ngày đi đánh nhau suốt. Hôm qua không để ý mà nên bị chém vào bụng rồi. Thằng này nó vừa khâu xong không chịu nằm yên cứ đòi đi trả thù này. Em tới nói nó giúp anh được không? Ở nhà anh nhé _ Nói rồi Luân vội vàng dập máy; nó nghe thấy dường như bên kia có tiếng đổ vỡ của ai mà ta cũng biết đang tàn phá
Nó nhìn chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút dài ma không khỏi nhăn mặt. Nó cất điện thoại, đang tính đi coi như chưa nhận được cuộc điện thoại này thì Ly từ nãy đến giờ đứng một bên trứng kiến hỏi nó, câu hỏi khiến nó không biết trả lời sao, động tác đầu tiên là đứng khựng lại mà thôi:
_ Thiên Anh, đi chứ?
_ Sao tui lại phải đi? _ Một câu hỏi bình thương nhưng nó dù giả vờ đến đâu cũng không thể xóa bỏ được rối ren trong lòng mình.
Nó biết rõ trong lòng nó đang cực kì khó chịu, không phải cảm giác khó chịu của sự chán ghét mà đó là nhen nhóm của sự lo lắng đang trỗi dậy trong lòng nó. Độ liều mạng của hắn như thế nào nó đã được nghe, được kể cũng được trứng kiến rồi nên truyện Luân nói nó hoàn toàn có thể tin được. Cứ nghĩ tới vậy, nghĩ đến cái tên đầu óc chỉ biết dùng vũ lực, ngu ngốc lúc cần thì không thông minh nhưng lúc không cần lại tỏ ra thông minh quá mức cần thiết khiến nó muốn nổi điên lên được
Nghĩ lại, nó luôn được anh bảo hô trong vòng tay vững chắc và ấm áp, dù người khác có chọc nó đến mức nào cũng chưa từng làm nó nổi giận được hay có thể nhận từ nó chút nào sự quan tâm cả. Chính vì vậy, ngày trước những người có thể gọi là biết nó đều nhận xét rằng nó là môt đứa “vô cảm”. Nhưng tại sao chỉ với hắn là nó không bao giờ giữ được bình tĩnh như anh đã dạy nó thế? Chính nó cũng không hiểu nữa, nhưng mỗi lần thẳng tay với hắn xong là nó thấy hối hận lắm. Tuy vậy, khi đứng trước mặt hắn nó lại không bao giờ cho phép mình được yếu đuối cả…
_ Thiên Anh! Lần này Luân không có lỗi, anh ta chỉ lo lắng cho cậu quá mà thôi. Dù sao thì anh ấy vẫn đã nhìn thấy đâu, bí mật cậu đang giữ vẫn còn nguyên mà_ Nó là người khẩu xà tâm phật, Ly là người biết rõ nhất.
_ Nhưng mà… _ Nó ngập ngừng nhìn Ly. Nó biết những gì Ly nói hoàn toàn đúng nhưng không chỉ đơn giản như vậy; có những thứ nó không biết đối mặt với hắn như thế nào cả.
LY như hiểu sự ngập ngừng của nó là sao vì truyện của nó Ly cũng hiểu khá rõ. Hai năm nay, sợ quá khứ gặp lại, sợ nó tổn thương cũng vì yêu nó quá nhiều mà người đó đã tạo ra lớp hàng rào vững chắc nhất để không bất cứ ai làm tổn thương được nó. Nhưng vì bảo bọc nó quá mức mà khiến nó trở nên ngốc nghếch, trì độn trong tình yêu của cả anh và hắn. Nhiều khi chính Ly không hiểu được rằng anh và họ coi nó là gì nữa…Ly vỗ vai nó nói:
_ Yên tâm đi, anh ấy bay sang Trung Quốc bàn công việc rồi. Sớm nhất cũng phải đêm nay mới bay về được
Nghe Ly nói vậy, suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhìn nó, Ly khẽ cười rồi cả hai cùng tới đó. Ly biết, nó hiện tại đang thở phào nhẹ nhõm lắm khi biết anh hiện tại không ở Việt Nam…
Tới nơi, Luân ra mở cửa cho cả hai. Vừa nhìn thấy nó thì tự dưng con người trước giờ không ai làm khó được kia của Luân lại tự dưng thở phào một cái như chút được gánh nặng vậy. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, tiếp sau đó Luân lại tái cả mặt đi khi tiếng đổ vỡ vang vọng ra từ trên tầng xuống tận dưới này. Dường như bất lực, không chịu được nữa Luân không để nó hỏi chuyện gì sảy ra đã kéo nó chạy thẳng lên tầng trên. Hiện tại, nó và Luân cùng Ly đang đứng trước một căn phòng có cánh cửa khép hờ; chỉ vào bên căn phòng Luân mệt mỏi nói:
_ Thằng Huân trong đó đấy, tùy em sử trí nó.
Nó khẽ đẩy cánh cửa mở lớn ra một chút, trước mắt nó là hình ảnh Huân trần nửa thân trên, sung quanh bụng quấn một lớp băng nhưng đã thấm đẫm máu. Ánh mắt hắn vằn đỏ, gương mặt nhíu lại khó chịu vì đau cũng vì tức giân. Hắn cứ mặc cho vết thương vì những hoạt động đập phá mạnh của mình mà rách toạc ra, hở miệng, máu cứ từng chút từng chút nhuộm đỏ mà đập phá mọi thứ. Nhưng dường như nỗi tức giận, cái cảm giác giác khó chịu xen lẫn khổ đau đang gặm nhấm hắn từng chút một kia không giảm đi mà dường như nó cứ một chút một tăng lên theo những giọt mái đỏ kia.
Bất chợt, như cảm thấy gì đó, hắn tự dưng quay lại, mắt chạm mắt, cảm xúc va vào nhau, hắn dừng mọi hoạt động lại. Hắn cứ vậy, đứng đó nhìn nó chằm chằm, ánh mắt u sầu nhìn thẳng vào ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu của nó. Cả hai cứ vậy không ai nói với ai câu nào chỉ cố gắng đọc vị trong mắt người kia đang nói gì mà thôi…
Nhìn cảnh tượng này, Luân và Ly nhìn nhau rồi không ai bảo ai lặng lẽ rút lui cho ai người này tự sử với nhau. Ly nhìn nó, trong lòng thầm mong rằng nó có thể vượt qua chính bản thân mình trong chặng đường này. Nó là đứa con gái lạnh lùng và ngốc nghếch trong tình yêu hơn bất cứ ai và Huân nếu muốn có được tình yêu của nó và muốn nó hiểu ra rằng nó từ lúc nào đã hướng về phía hắn thì đó dường như còn là một con đường dài. Quá khứ, hiện tại của nó được bảo hộ khiến cho nó nếu như không tự tay tháo bỏ lớp vỏ đấy đi thì có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ chạm vào được nó cả. Lấy được nó khỏi tay anh hay không, đưa nó thoát khỏi vòng tay bảo vệ của họ hay không thì còn phải xem Huân có thắng nổi tình yêu của anh dành cho nó không nữa. Nhiệt huyết, tình yêu, sự thông minh, mưu trí của Huân liệu có đọ được với người con trai đó?
Còn nó và hắn lúc này vẫn một người ngoài cửa một người đứng lặng lẽ trong phòng đối diện nhìn nhau. Không ai nói một lời nào cả, cứ vậy để thời gian tích tắc trôi đi, để kim đồng hồ nhích từng chút một rời đi thời gian cả hai gần nhau hơn. Rồi người lên tiếng trước cũng là hắn, khẽ thở dài hắn chán nản nói:
_ Về đi
Nói xong hắn buông thõng người nằm xuống giường đầy mệt mỏi. Bây giờ hắn mới cảm nhận rõ cái đau về thể xác cũng như thấm nhuần nỗi đau về tinh thần của mình. Hắn không muốn nói, nhưng hắn đã buông và trả lại cuộc sống yên bình trước kia cho nó rồi. Dù không biết nguyên nhân nhưng những vết thương trên người nó hắn không thể phủ nhận rằng có liên quan đến chính mình được. Có lẽ, nếu không quen biết một thằng du côn như hắn nó đã không bị tổn thương tới vậy. Đấy chính là lý do khiến hắn không thể chịu đựng được vì chính hắn đã gián tiếp làm tổn thương nó.
Thấy hắn cứ đang suy nghĩ miên man đi đâu, đôi mày nhíu lại không biết vì đau đớn hay khó chịu bực tức gì nữa, nó chỉ lẳng lặng bước lại đứng đối diện nhìn hắn. Khi lấy lại bình tĩnh, hắn giật mình nhận ra nó từ lúc nào đã đứng canh giường mình rồi…
_ Em…
Hắn còn chưa nói được câu gì đã lại bị nó thẳng tay đấm vào ngực đau đến tê tái cả người. Hít một hơi thật dài nó bắt đầu chửi hắn:
_ Nếu anh muốn chết tới vậy sao không nhảy lầu kia kìa chứ việc gì phải hành thân xác mình thế? Cha mẹ sinh anh ra nuôi nấng bao nhiêu năm mới được thành người thế mà suốt ngày chỉ biết làm tổn thương chính mình là sao? ĐÓ là cách anh báo hiếu đó hả? Bản thân mình còn không yêu quý được thì anh nghĩ anh yêu quý được ai chứ… hả…. hả……
Nó cứ thế đứng nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ. Hắn thì dường như lần này không chịu nhịn được nữa, rốt cục tình cảm nó dành cho hắn là gì hắn cũng không biết. Là sự cảm mến thoáng qua hay chỉ là thương hại cho một tên nông nổi như hắn thôi vậy. Hắn nhổm dậy, bấu chặt vào vai nó gằn lên từng tiếng:
_ Phải, tôi không coi trọng bản thân mình và trên người này cũng không thiếu sẹo đâu. Nhưng không có nghĩa là tôi không chân trọng em; tôi có thể thương nhưng không chấp nhận được em bị thương. Hiểu chứ?
Nó sững sờ, gương mặt thoáng đỏ, lúng túng đẩy hắn ra. Vì vết thương đã hở miệng lại mất máu nhiều khiến hắn đã hây hây sốt rồi nên dù nó chỉ đẩy một lực không quá mạnh nhưng cũng khiến hắn choáng váng. Gương mặt hắn giờ đỏ bừng lên vì sốt, ánh mắt mông lung nhìn moi vật đều mờ ảo, miệng muốn nói gì đó với nó mà khô khốc không thể nói ra được. Thấy hắn như vậy, đứng mà như sắp ngã đến nơi nó vội vã kéo hắn nằm xuống giường, kiểm tra nhiệt độ thì giật mình bởi người hắn nóng hầm hập như là một chiếc lò vậy. Nó cuống quýt vừa nói nửa như đe dọa lại như là mệnh lệnh:
_ Anh nằm yên đấy cho tôi
Xong rồi nó vội vã mở cửa đi tìm đồ y tế. Nhưng vừa bước ra cửa nó đã nhìn thấy hộp thuốc đủ bông băng y tế, thuốc giảm sốt và nhưng thứ khác đặt trước cửa phòng rồi. Khẽ nhíu mày, nó ghét cái tên Luân này lúc nào cũng được mọi chuyện giữa nó và hắn; nghĩ lại dường như nó luôn bị tên sảo quyệt đó sắp đặt theo đúng những gì anh ta mong muốn. Nó thật sự không biết được rằng sau này người được anh ta yêu sẽ gặp phúc hay là gặp họa nữa. Nó nhớ, Ly nói Luân cũng là cậu công tử con nhà giàu có chẳng thua kém gì Huân cả. Vậy nó tin rằng, nếu như Luân thực sự chấp nhận việc nối nghiệp gia đình thì trên thị trường kinh doanh như một chiến trường ngầm kia chắc chắn sẽ bị con người mưu mẹo kia làm cho điên đảo. Luân sẽ trở thành đối thủ đáng gờn của tất cả bọn họ kể cả những bậc tiền bối đi trước đã từng trải đời.
Mang đồ vào, nó lườm hắn hiện tại đang mê man một cái rồi bắt đầu thay băng vết thương kia cho hắn. Hắn vốn muốn nói rằng không cần sự “thương hại” của nó nhưng trong cơn mê mờ ảo đó lại bắt gặp rõ ánh mắt cảnh cáo đường có chọc tức nó mà thiệt mạng liền không thể nói được gì. Cơn sốt khiến hắn mệt mỏi nhưng hắn không muốn chợp mắt mà cố giữa lý trí của mình để tầm mắt luôn hướng về phía nó.
Băng bó xong, Luân với Ly cũng mang thức ăn là cháo để hắn ăn xong còn uống thuốc. Nhưng khổ nỗi, hắn trên đời này không ghét gì bằng ghét bệnh viện với những viên thuốc tin hin xanh đỏ kia cả. Đang định mở miệng phản ứng thì nó đã lên tiếng cảnh cáo trước:
_ Ăn hết rồi uống thuốc. Một chút cũng không được bỏ.
Hắn nhìn nhìn nó một lúc, nhưng ánh mắt nó ngoài sự kiên định không thể xoay chuyển được đành im lặng ăn theo lời nó. Luân gần như không tin vào nhưng gì mà anh đang chứng kiến kia. Mặc dù biết nếu gọi nó thì chắc chắn Huân sẽ nghe lời bởi vì vị trí của nó trong lòng Huân thì Luân cũng đã rõ rồi. Nhưng tới mức như thế này thì Luân của thực không ngờ tới, có lẽ đối với Huân một cô gái không đặc biệt như nó chính là “tất cả” của hắn. Còn Ly thì ái ngại cho sự bắt nạt hắn của nó liến lay nhẹ nó e dè nói:
_ Này, sao bắt nạt Huân ghê vậy?
_ Hừ, hắn phải vậy mới nghe _ Nó tỉnh bơ nói
ĐỢi hắn ăn xong, nhắm mắt nhắm mũi nuốt mấy viên thuốc thì trời cũng gần về đêm rồi. Kim đồng hồ đã chỉ tới mười giờ tối rồi; dường như thời gian không bao giờ đợi ai cả nó chỉ lấy đi nhưng khoảnh khắc trong cuộc đời ta mà thôi. Nó với Ly đang định về thì hắn mặc dù vẫn nằm yên trên giường nhưng bàn tay to lớn kia lại nắm chặt tay nó khiến nó không đi được.
_ Hửm, lại sao vậy? _ Nó nhìn hành động của hắn khó hiểu
Hắn vẫn im lặng nhắm mắt không nói gì, bàn tay nắm cổ tay nó khẽ siết chặt. Thấy tình cảnh này Luân liền hiểu ra, nhanh trí kéo tay Ly đi nói với lại:
_ Anh đưa Ly về, em ở lại trông thằng Huân nhé. Nhớ đừng để nó phá nhà anh nữa đấy.
Nó còn chưa đồng ý đã trả thấy Ly với Luân đâu nữa cả rồi. Thở dài một cái, nó tự nói với mình rằng lại bị cái tên Luân đó tiêu khiển rồi. Bất chợt, trong đầu nó hiện lên hình ảnh một người, nó nhìn hắn rồi nhìn ra ngoài trời màn đêm đang lên cao kia mà tự nhủ với chính mình rằng: ” Không sao đâu”. Quay lại phía hắn, ngồi xuống cái ghế bên cạnh nó nói:
_ Mau ngủ đi.
Hắn nhìn thấy nó không có ý định đi nữa liền vui vẻ ngủ. Bàn tay ấm áp, to lớn của hắn vẫn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của nó. Nó tự hỏi, có phải con người ta khi ốm đau, bị thương sẽ trở nên mềm yếu hơn không? Nhìn hắn, nó thấy mình của hai năm về trước.
Còn hắn, chìm vào giấc ngủ nhưng dù thế nào dù hiện tại hắn ổn nhưng nỗi lo trong lòng hắn vẫn chưa hết. Người con trai đó là ai? Hắn không biết, hắn cũng sợ không muốn hỏi và nó cũng không bao giờ có ý định sẽ nói…. Vì sao?
* * *