Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 51


Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 51

Chu Linh ngồi cạnh cửa sổ tầng hai, nhấp một ngụm cà phê. Trong vườn, bắt đầu có cây chuyển vàng, lá rụng xào xạo theo gió cuộn thành từng đống nho nhỏ.

Trời đã chuyển thu rồi.

Chu Linh ngồi nhìn bên ngoài đến mê mẩn, đột nhiên nhìn thấy xe của Dương Thành quay trở lại.

Chu Linh ngạc nhiên nhìn chiếc xe dần dần chạy vào trong sân. Anh vừa mới đi được một lúc thôi, sao lại quay lại ngay vậy?

Chu Linh đứng dậy, đi ra ngoài. Vừa đi đến hành lang, đã thấy Dương Thành vào thư phòng, không đến một lúc đã trở ra. Dù đã đoán được Dương Thành trở lại để lấy tài liệu nhưng cô vẫn hỏi.

– Anh về lấy tài liệu sao?

– Ừm. Anh đi luôn đây.

Dương Thành giơ tài liệu lên, chân vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn theo hướng anh bước đi, Chu Linh thở dài. Dương Thành xuất viện cũng được một tuần rồi, hai hôm trước bác sỹ nói tình hình ổn định, anh mới bắt đầu đi làm lại.

Đấy!!! Từ lúc đó đến giờ, ban ngày lúc nào cũng lạnh nhạt, không nói chuyện với cô, cô có hỏi cũng chỉ trả lời qua loa. Vợ chồng với nhau mà không bằng người xa lạ. Vì vậy nên cô chỉ đành bắt chuyện thôi.

Còn ban đêm thì cũng như mọi hôm. Ừm, theo Dương Thành thì chính là làm vài chuyện nên làm giữa vợ chồng.

Người không biết còn tưởng anh bị tâm thần phân liệt ý.


Thấy anh đã đi đến cửa chính, Chu Linh mới gọi với lại.

– Tối anh về sớm sớm nha.

Dương Thành dừng lại một chút, nghiêng người nhìn Chu Linh đang chờ mong đúng phía sau.

– Ừm.

Dương Thành vừa đi, Chu Linh đã ngay lập tức đi thay đồ, chạy đến một siêu thị gần nhà.

Hôm nay cô muốn tự tay nấu một bữa thịnh soạn cho Dương Thành.

Đến 9h tối, Dương Thành vẫn trở về. Chu Linh có chút lo lắng, cầm điện thoại gọi cho anh, nhưng đáp lại cô chỉ có những tiếng tút tút thật dài.

Gọi liên tục, vẫn không được. Cô bèn gọi cho trợ lý Trần thì biết anh vẫn ở công ty. Chu Linh thở phào, may mắn anh không gặp chuyện gì.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, Chu Linh bèn đứng dậy đi hâm lại.

Dương Thành khi trở về nhà, thì đã hơn 10h đêm.

Chu Linh tiến lên cầm áo khoác giúp anh.

– Anh về rồi! Em vừa hâm lại thức ăn. Anh thay đồ đi rồi ra ăn.

Dương Thành nhìn Chu Linh, giọng nói chầm chậm vang lên.

– Ừm… anh còn chút việc. Rất nhanh sẽ xong.

– Vậy em đợi anh.

Trợ lý Trần gật đầu chào hỏi Chu Linh rồi theo sau Dương Thành đi lên lầu.

Chu Linh sắp bát đũa ra, bèn pha trà mang lên cho hai người trên lầu.

Đến cửa bỗng nghe thấy tiếng nói của trợ lý Trần.


– Tổng giám đốc, người gửi những bức ảnh đó chính là thư kí Hạ. Tại sao không xử lý cô ta?

– Chuyện lần này bỏ qua đi. Tôi không muốn nhắc lại nữa.

– Nhưng việc này có liên quan đến thiếu phu nhân.

– Được rồi. Việc này kết thúc ở đây đi.

Sau khi Trợ lý Trần về, Dương Thành liền xuống phòng ăn. Nhìn một bàn ăn, Dương Thành kinh ngạc hỏi Chu Linh.

– Đây toàn bộ đều là em làm?

– Vâng.

– Từ khi nào mà em biết làm mấy thứ này vậy?

Chu Linh nhìn Dương Thành ngạc nhiên như vậy, chút hư vinh trong lòng liền bộc phát.

– Chu Linh em là ai chứ.

– Ừm… vợ của anh đương nhiên là giỏi nhất rồi.

Nói rồi Dương Thành liền tiến tới, hôn chụt một cái vào môi Chu Linh.

Chu Linh bị hành động bất ngờ của Dương Thành làm cho đỏ mặt, lúng túng ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên anh hôn cô như vậy. Cô có chút không quen cho lắm.


– Được rồi, chúng ta ăn thôi.

Dương Thành thấy mặt cô đỏ như trái cà chua, tâm tình phức tạp như được giải tỏa, ngồi xuống gắp thức ăn cho cô.

Thật ra anh đã ăn rồi, nhưng nhìn bàn ăn Chu Linh chuẩn bị, anh thật sự bị hấp dẫn. Anh chỉ định ăn một ít cho cô vui thôi nhưng không ngờ vừa ăn liền ăn được hai bát cơm. Không ngờ tài nấu nướng của cô lại giỏi như vậy.

Tại sao trước đây chưa từng thấy cô trổ tài nhỉ.

Cơm nước xong xuôi, như dự đoán của Chu Linh, hai người lại làm một ít chuyện xấu hổ.

Chu Linh mệt mỏi nhắm mắt lại. Được một lúc thì nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dương Thành.

Nhẹ tay nhẹ chân, men theo ánh sáng đèn ngủ, Chu Linh lấy được điện thoại của Dương Thành.

May mắn, anh không có đặt mật khẩu.

Chu Linh nhanh chóng vào phần tin nhắn.

Vừa tìm được một tin nhắn lạc danh, cô liền nhấn vào.

Xem được nội dung mình cần xem, Chu Linh để điện thoại lại chỗ cũ, sau đó liền đi ngủ.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.