Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 45
Chiếc xe chạy ngược chiều sau khi phanh lại an toàn, lập tức bỏ chạy, dĩ nhiên là không có ý muốn xuống xe bồi thường.
Chu Linh và Tôn Duật chỉ cách vụ tai nạn một đoạn, khi đi đến đó thì xung quanh đã có vài người dân xung quanh đến xem xét.
Chu Linh vẫn luôn chú ý đến chiếc xe này. Bởi vì nó rất đẹp, sang trọng, hơn thế cô thấy chiếc xe này rất giống với một chiếc xe trong ga-ra của Dương Thành. Thời điểm vừa nhìn thấy chiếc xe này gặp tai nạn, cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, mặc dù biển số hai xe không giống nhau nhưng cái cảm giác này không những không giảm mà còn tăng lên.
Ngay lập tức cô lại tự trấn an. Hiện tại Dương Thành còn đang đi công tác mà, sao có thể ở thành phố này được chứ.
Dù đã tự nói với mình như vậy nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác lo lắng, bất an.
Vì vậy, khi đi qua chiếc xe, tầm mắt của cô không tự chủ được mà nhìn vào bên trong. Vừa nhìn thấy, cả người cô ngay lập tức sững lại, hai chân như bị đeo chì, không thể nào bước tiếp được.
Người đàn ông bên trong xe bất động, gục đầu xuống tay lái. Trên trán, từng giọt máu tí tách chảy dọc theo gò má, chảy xuống áo sơ mi trắng, thấm ướt cả một vùng.
Mặc dù không nhìn thấy gương mặt của anh nhưng thật sự là bóng lưng này quá quen thuộc đối với cô.
Ngay lập tức Chu Linh xông vào trong đám người. Vừa mở cửa xe, một mùi tanh gay mũi lập tức ập đến khiến cô chau mày. Nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều. Tay Chu Linh run run, chạm đến người anh. Vừa nhìn đến khuôn mặt anh, cô biết mọi hi vọng của mình đều tan thành mây khói. Bao nhiêu cảm xúc tích tụ, trong khoảnh khắc liền hóa thành nước mắt.
– Không… không phải đâu…
– Dương Thành…
Không… lúc này cô không thể yếu đuối được, cô phải cứu Dương Thành.
Đúng… đúng vậy… phải cứu Dương Thành.
Ngay lúc Chu Linh định kêu người gọi xe cứu thương thì Tôn Duật không biết đã đứng sau cô bao lâu đã tiến lên.
– Đưa anh ta lên xe tôi. Nếu chờ xe cứu thương đến thì rất lâu.
Chu Linh như người chết đuối vớ được cọc, không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý.
Xe Tôn Duật đậu cách đó không xa. Rất nhanh đã đưa được Dương Thành lên xe, đến bệnh viện.
Vì bệnh viện K cách nơi này không gần nên Chu Linh quyết định đưa Dương Thành đến bệnh viện nhân dân thành phố.
May mắn, Dương Thành lúc đó phản ứng giảm tốc độ kịp thời, nên bị thương không nặng. Khi đó bị ngất là do mất máu quá nhiều nên sau khi cấp cứu đã không còn gì đáng ngại.
Lúc này Chu Linh như được giải phóng, đầu óc nhẹ đi rất nhiều. Một lát sau bà Dương cũng đến. Còn ba mẹ Dương sau khi nghe Dương Thành gặp tai nạn thì lập tức trở về.
Tôn Duật sau khi thấy có người đến mới trở về.
Chu Linh cùng bà Dương vào phòng bệnh được một lúc thì Dương Thành tỉnh dậy.
Dương Thành sau khi tỉnh dậy, không nói gì, nhìn xung quanh một lượt, sau khi nhìn thấy Chu Linh thì hơi nhíu mày. Ngay sau đó rời ánh mắt đi, hỏi bà Dương.
– Nội, đây là bệnh viện nào?
– Bệnh viện nhân dân. Thành, cháu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
Dương Thành không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói.
– Chuyển viện.
Chu Linh im lặng từ nãy giờ lập tức lên tiếng phản đối.
– Không được, anh vừa mới tỉnh lại. Chuyển viện bây giờ nguy hiểm lắm.
Chu Linh vừa nói xong, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Thành nhìn thẳng vào cô. Chu Linh rùng mình, đã bao lâu rồi Dương Thành không nhìn cô bằng ánh mắt này.
Khoảng thời gian này Dương Thành đối với cô quá dịu dàng, dịu dàng đến mức cô dường như quên mất bản chất con người của anh.
Cô quên, anh là người lạnh lùng, lãnh khốc vô tình.
Chu Linh như bị chấn động, cổ họng nghẹn lại, đến lời nói cũng không rành mạch.
– Em… em chỉ là… muốn tốt cho anh.
Dương Thành tiếp tục im lặng, thu hồi ánh mắt, dù bà Dương đã khuyên nhủ hết cách nhưng ý định chuyển viện của Dương Thành vẫn không thay đổi.
Chu Linh thấy vậy cũng đành đi làm thủ tục xuất viện. Khi quay lại phòng bệnh thì đã thấy trợ lý Trần đang đỡ Dương Thành chuẩn bị ra ngoài. Chu Linh lập tức tới giúp một tay.
Nhưng còn chưa chạm đến Dương Thành, Dương Thành đã nhìn cô, mãi mới nói.
– Em… đưa bà về nhà.
Chu Linh cũng không nghĩ để bà mệt nên lập tức đồng ý đưa bà về. Sau đó lại vội vàng, sắp xếp đồ đạc, bắt xe đến bệnh viện K.
Được y tá dẫn đường, nên Chu Linh rất dễ dàng đến được phòng bệnh của Dương Thành. Bên ngoài cửa còn có hai vệ sĩ. Vào đến bên trong, trợ lý Trần đã rời đi, chỉ còn Dương Thành đang nằm trên giường bệnh, đang chăm chú xem giấy tờ gì đó. Thấy Chu Linh đến, nhíu mày, lạnh giọng nói.
– Em đến đây làm gì?
Chu Linh hơi ngẩn ngơ dừng lại, trong lòng như vừa bị ai đó bóp chặt, sau đó mỉm cười, tự nhiên đi đến bên giường bệnh.
– Em đến chăm sóc anh.
– Ở đây có y tá rồi, em không có việc gì thì trở về đi.