Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 42


Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 42

Hôm sau, sau khi Chu Linh tỉnh dậy, cô liền đi tìm Tôn Duật. Cô muốn về rồi, thật sự thì cô rất muốn Tôn Duật đưa cô về. Nhưng lại sợ làm phiền anh.

Vừa đi đến cửa phòng Tôn Duật, Chu Linh còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra.

Tôn Duật nhìn thấy Chu Linh đứng trước cửa phòng mình, có hơi ngạc nhiên. Từ khi anh ở đây đến giờ, chỉ có anh đến phòng cô, lôi kéo cô đi chơi, còn cô chưa từng đến phòng anh.

Chu Linh nhìn thấy Tôn Duật quần áo ngay ngắn đứng sau cửa, có hơi ngạc nhiên hỏi.

– Tôn Duật! Anh chuẩn bị đi đâu sao?

– Ừm, ở nhà có chuyện. Anh phải về thành phố. Em có muốn về cùng anh không? Nếu không…

Chu Linh nghe vậy, hai mắt liền sáng lên. Nguyên lai cô còn sợ làm phiền anh, không ngờ đến ông trời cũng giúp cô. Chu Linh không nề hà gì nữa, còn chưa nghe Tôn Duật nói hết câu cô đã đáp ứng ngay.


– Vậy anh chờ em đi thu dọn đồ đạc.

– Được. Anh chờ em dưới khách sạn.

Chu Linh về đến phòng, thu thập một hồi chỉ có vài bộ quần áo, rất nhanh đã xong, xuống đến sảnh, làm thủ tục trả phòng các thứ cũng mất 20 phút thời gian.

Chu Linh vừa ra đến cửa thì đã thấy Tôn Duật đang dựa vào một chiếc xe rất sang trọng, hiện đại. Chu Linh vừa đến nơi thì anh đã mở cửa xe giúp cô.

Chu Linh không về nhà tổ mà về nhà của cô và Dương Thành, trên đường đi về cô cũng đã gọi cho bà nội. Bà cũng không nói gì, chỉ nói cô khi nào rảnh thì đến chơi với bà.

Mà thông qua bà nội cô cũng biết được, mấy ngày này Dương Thành đi công tác ở nước ngoài, phải vài ngày nữa mới trở về.

Dương Thành mấy ngày hôm nay cũng không có nhàn rỗi, vừa trở về đã lập tức lên máy bay đi công tác, chi nhánh bên nước ngoài gặp chút vấn đề.

Vài giám đốc cấp cao trong tập đoàn cũng phải ngạc nhiên, mấy vấn đề nhỏ như thế này, đến bọn họ còn không thèm giải quyết mà giao cho cấp dưới. Không biết tại sao lần này Tổng giám đốc lại chính mình đi làm đây?

Dương Thành lần này đi cũng chỉ dẫn theo thư kí Trần, ngoài ra không còn ai khác nữa.

Nước Mỹ, lúc này đã 11 giờ đêm.


Dương Thành ngồi trước bàn làm việc, nhìn chăm chú vào điện thoại trước mặt như có điều suy nghĩ.

Trên màn hình điện thoại là số điện thoại của Chu Linh, Dương Thành suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn không gọi cho Chu Linh. Ngược lại gọi cho một số điện thoại khác.

Hạ Hiểu Nhu vừa mới thức dậy, đã thấy điện thoại rung lên. Vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô ta thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại di động.

Từ lần trước khi Dương Thành đưa cô ta về, cô ta dường như cảm thấy cơ hội của cô ta đã đến rồi. Lại nghĩ đến Chu Linh, cô ta có một thứ có thể phá vỡ quan hệ của Dương Thành cùng Chu Linh, nhưng có lẽ không cần đến nữa.

Chờ chuẩn bị xong tinh thần, Hạ Hiểu Nhu hít hơi, nhận điện thoại, nhẹ nhàng trả lời.

– Tổng giám đốc.

– Ừm, thư kí Hạ, hiện tại cô đến khu nhà tôi. Tại phòng bảo vệ, lấy giúp tôi bưu phẩm.

– Được. Em đến ngay.


Dương Thành cúp điện thoại, mệt mỏi xoa mi tâm. Thật ra anh định để Hạ Hiểu Nhu đến nhà anh, xem Chu Linh đã về chưa, nhưng nói được một nửa anh lại đổi ý. Anh sợ Chu Linh nhìn thấy Hạ Hiểu Nhu sẽ thấy khó chịu.

Mặc dù Chu Linh đã thu liễm lại nhưng tại lúc hai người giáp mặt, anh vẫn cảm thấy cảm xúc của cô thay đổi. Mặc dù anh đã tỏ rõ thái độ của mình nhưng anh biết Chu Linh còn chưa thật sự tin tưởng anh.

Anh cũng không nghĩ đi hỏi nội, rất phức tạp.

Hạ Hiểu Nhu vừa tắt điện thoại xong, rất nhanh đi chuẩn bị rồi đến nhà Dương Thành. Mặc dù Dương Thành chỉ nói cô ta đến lấy bưu phẩm nhưng có ai cấm cô ta đến nhà Dương Thành đâu? Nói thật, đây là lần đầu tiên cô ta được đến đó.

Hạ Hiểu Nhu đến nơi, nhận được bưu phẩm liền đến nhà Dương Thành. Vừa đến nơi đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đừng lại trước cửa nhà. Cô ta thấy lạ bèn đến gần hơn. Vừa đến đã thấy một nam một nữ đi vào trong nhà.

Hạ Hiểu Nhu ánh mắt lóe lên. Người đàn ông chính là người đi cùng với Chu Linh trên biển khi đó. Không ngờ Chu Linh cô ta lại dẫn đàn ông về nhà. Lần này tôi xem cô làm thế nào ở bên Dương Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.