Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 37
Dương Thành hí hửng mang kem trở về. Nhìn thời gian, cũng khá lâu rồi. Anh cũng không ngờ lại phải xếp hàng lâu như vậy.
Vừa nhìn đến bờ biển đã thấy một nhóm người đang túm tụm vào, hình như có người đuối nước. Anh cũng không quan tâm lắm, đi về nơi Chu Linh đang đợi.
Vừa về đến nơi, đã không thấy người đâu, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cỗ bất an.
– Này phía bên kia có chuyện gì vậy?
– Nghe nói có một cô gái đuối nước đó. Nghe nói cô ấy đẹp lắm…
Dương Thành nghe hai người bên cạnh nói chuyện, tâm đều gấp thành một đoàn. Cũng không nghe hai người nói chuyện tiếp cái gì nữa, chạy đến chỗ đông người.
Dương Thành đến nơi, hoảng hốt gạt đám người ra, vừa nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ trắng, hai cây kem trên tay không tiếng động rơi xuống đất. Dương Thành bàng hoàng, trái tim như ngừng đập, cổ họng như nghẹn lại không nói lên lời.
Một lúc sau anh mới dần dần đi về phía trước, hai chân như đeo chì, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
Lúc này anh mới như người điên lao đến, gạt người xung quanh cô gái ra.
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, người bên cạnh cô gái cũng ngỡ hoàng không kém.
– Anh là ai?
Dương Thành cũng không để ý người hỏi, cánh tay run run gạt mái tóc cô gái ra.
Cô gái đúng lúc này cũng tỉnh lại. Ngơ ngác nhìn người trước mắt.
– Anh là ai?
Dương Thành sau khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái cũng là một mặt ngỡ ngàng.
– Cô là ai?
Người đàn ông bên cạnh vừa bị gạt sang, tức giận, đẩy Dương Thành sang một bên, ôm lấy cô gái đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi về phía khách sạn. Trước khi đi còn không quên quay lại chửi một câu.
– Tên điên này!
Mọi người thấy vậy thì cũng tản đi, chỉ còn mấy cô gái trẻ là vẫn đứng gần nhìn Dương Thành, không có ý dời đi.
Các cô cũng là không kiềm chế được a. Người đàn ông này xuất chúng như vậy, các cô làm sao có thể bỏ qua.
Dương Thành ngồi bệt trên nền cát, khuôn mặt vẫn tràn đầy kinh hoảng vì sự nhầm lẫn của mình.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện Chu Linh sẽ rời khỏi mình như vậy. Nhưng chuyện hôm nay đã để anh nhận ra anh rất sợ.
Sợ Chu Linh rời khỏi mình…
Sợ cô rời khỏi mình mãi mãi như vậy…
– May mắn… không phải là cô… cô không có bị làm sao…
Mấy cô gái đứng xung quanh nghe Dương Thành nói vậy, toàn bộ đều ủ rũ. Nguyên lai là đã có người yêu rồi. Đa số mọi người nản lòng thoái chí nhưng vẫn còn một số ít vẫn không từ bỏ ý định muốn tiến lại gần.
Có vợ còn li hôn được thì bạn gái lại là cái trở ngại gì chứ…
Nhưng các cô còn chưa kịp tiến đến bắt chuyện thì đã bị một đạo ánh mắt đáng sợ bắn đến, bước chân không tự chủ mà dừng lại.
Dương Thành còn đang thầm cảm thấy may mắn Chu Linh không có làm sao. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến hôm nay cô không có nhìn thấy, chính mình lại bỏ lại cô một mình… Khuôn mặt vừa thả lỏng, ngay lập tức lại căng lên tràn đầy lo lắng.
Dương Thành lập tức đứng lên đi tìm người. Cô không nhìn thấy gì, chắc chỉ có thể loanh quanh gần đây thôi.
Dương Thành tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy cô, bãi biển nhiều người như vậy, rất khó để tìm một người. Anh vừa định quay đi tìm người đến giúp thì bất ngờ nhìn thấy một người con gái đang ngồi dưới một gốc cây dừa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rất tươi, nhìn về phía bờ biển, trên đầu đội một chiếc nón lá không biết ở đâu ra.
Dương Thành vừa nhìn thấy Chu Linh thì lập tức mọi lo lắng dường như tan biến. Nụ cười của cô cứ như vậy mà chạy thẳng vào đáy lòng anh, một mảnh mềm mại.
Dương Thành đi về phía Chu Linh, càng đến gần anh lại càng thấy mình đang đi về phía hạnh phúc.
Anh đến nơi, vừa định lên tiếng gọi cô thì đã thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh cô, dường như hai người đang nói chuyện rất hăng say, thình thoảng hai người còn cười vài cái, nhìn rất là hòa hợp.
Dương Thành thật là bị những hình ảnh này làm cho gai mắt. Trong lòng nói không ra cảm giác lúc này, có cảm giác tức giận, ghen ghét, cảm thấy một món đồ của mình bị cướp mất vậy.
Cuối cùng Dương Thành không chịu nổi nữa, sắc mặt trầm xuống đi về phía hai người nọ. Vừa đến nơi đã ôm thẳng Chu Linh vào lòng, ánh mắt khiêu khích nhìn người kia.
Chu Linh còn đang nói chuyện hăng say thì đã bị ôm chặt đến nghẹn thở, cũng không biết là ai, lập tức điên cuồng vùng vấy, hai tay đánh vào lưng người đang ôm mình.
Mà Dương Thành hiển nhiên là bị những hành động này của Chu Linh làm cho tức giận, lại cộng thêm cô không nghe lời, trong lúc anh lo lắng cho cô thì lại ngồi đây nói chuyện với một người đàn ông xa lạ. Anh thật không chịu nổi, dứt khoát bế cô đi về phía khách sạn.
Chu Linh gấp gáp, còn không biết mình bị ai đưa đi. Gào thét đòi xuống.
– Thả tôi ra… Tên điên này…
Dương Thành lúc này mặt càng thêm đen. Gằn từng tiếng.
– Em ngoan ngoãn cho anh.
Chu Linh vừa nghe đã nhận ra đó là Dương Thành. Mặc dù vừa nãy cô đã cảm giác được mùi hương quen thuộc nhưng lại không dám nhận bừa, nếu mà nhận sai thì rất xấu hổ a.
Vừa biết đó là Dương Thành, lập tức ngoan ngoãn chui vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Dương Thành thấy Chu Linh như vậy, tức giận vừa rồi cũng lập tức biến mất không thấy đâu, bước đi chậm dần. Đột nhiên cảm thấy ôm cô đi như vậy mãi mãi cũng không tồi chút nào.