Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 33
Trên xe Chu Linh cũng không để ý đến đường phố, chỉ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ xe. Không biết Dương Thành muốn đưa cô đi đâu đây, không nói không rằng, thần thần bí bí lôi cô đi. Ngay cả bà hỏi cũng không nói.
Đi được nửa tiếng, xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng, Chu Linh nhìn thoáng qua không phải Tập đoàn Dương thị nên cũng không quan tâm đây là nơi nào.
Vào đến bên trong, vì còn sớm nên không có nhiều người lắm. Dương Thành nhìn về một chỗ vẫn chưa có ai ngồi, kéo Chu Linh ra đó, rồi đưa giấy tờ vào bên trong.
Một lúc sau liền có hai tờ giấy được chuyển ra.
Chu Linh ngây ngẩn cả người… Đây là gì? Lập tức trợn tròn mắt lên nhìn Dương Thành.
Dương Thành như nhìn được thắc mắc của cô, dùng giọng điệu đương nhiên đáp lại.
– Đúng vậy. Đây là giấy đăng kí kết hôn. Em không nhìn lầm đâu.
– Anh đã nói rồi… anh sẽ làm được.
Chu Linh lắp bắp không nói lên lời nhìn anh. Nhưng khi nhìn vào đôi tràn đầy tình cảm của anh, cô lại thấy tâm trạng thấp thỏm từ sáng đến giờ cũng biến mất không còn gì.
Anh chọn cô, không phải sao?
Cô không phải sợ gì hết…
Nghĩ vậy, Chu Linh rất phối hợp đăng ký kết hôn với Dương Thành.
Đến khi ngồi trên xe, nhìn vào Giấy chứng nhận kết hôn, Chu Linh vẫn còn cảm giác không chân thực, còn mơ hồ cảm thấy bất an. Nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Bây giờ cô đã có gia đình rồi…
Có gia đình…
Có gia đình…
Trong đầu Chu Linh lặp đi lặp lại câu này, rồi lại ngây ngô cười với Dương Thành.
Dương Thành thấy nụ cười ngây ngô ngốc nghếch của Chu Linh, thoáng thấy mất tự nhiên đưa tay ra che mặt Chu Linh lại.
– Đừng nhìn nữa… Đồ ngốc này.
Chu Linh gạt tay Dương Thành ra, ánh mắt cũng không rời đi tiếp tục nhìn anh. Đột nhiên cảm thấy anh thật đáng yêu, Chu Linh giơ hai tay về phía anh trước ánh mắt ngạc nhiên của anh. Hai tay xoay mặt anh về phía mình, Chu Linh càng ngày càng tiến về phía anh.
– Anh thật dễ thương.
Sau đó hôn chụt chụt mấy cái trên mặt và môi Dương Thành.
Dương Thành cũng cảm thấy nói một người đàn ông dễ thương thật không hợp chút nào nhưng nghe Chu Linh nói vậy lại cảm thấy thỏa mãn, giương môi cười để mặc cô làm loạn trên mặt mình.
– Hôm nay anh không đến tập đoàn sao?
Chu Linh gật đầu hài lòng nhìn kiệt tác của mình, trên mặt Dương Thành lúc này đã đầy son môi rồi.
– Ngày hôm nay dành riêng cho em đó.
Dương Thành nhìn vào gương chiếu hậu thấy mặt mình dính đầy son môi, khẽ nhíu mày. Liền lấy khăn giấy ra chuẩn bị lau thì bị Chu Linh giữ lại, tiếp theo ra lệnh đầy trẻ con.
– Không cho lau…
– Ừm… không lau.
Dương Thành dứt khoát ném khăn giấy trở lại.
– Bây giờ em muốn đi đâu?
Chu Linh suy nghĩ hồi lâu, có chút chờ mong nhìn Dương Thành.
– Tuần trăng mật…
– Làm sao chúng ta đi trong một ngày được chứ.
– Bây giờ chúng ta đi biển được không? Tuần trăng mật chỉ là hình thức thôi. Em cũng biết anh không có thời gian.
Dương Thành thấy Chu Linh dè dặt nói như vậy thì bỗng cảm thấy cô thật ủy khuất.
– Được. Bây giờ liền đi.
Từ thành phố đến biển có chút xa, cũng mất hơn hai tiếng đi xe. Chu Linh thì rất hào hứng không ngừng lôi kéo Dương Thành nói chuyện.
Kiếp trước cộng cả kiếp này cô đều chưa được nhìn thấy biển, chỉ có thể nhìn thấy trên TV. Vì vậy cô rất mong có thể đến đó một lần.
Thời tiết hôm nay coi như cũng đẹp. Ít nhất cũng không mưa, không làm ảnh hưởng đến chuyến đi của hai người.
Lúc gần đến biển, Chu Linh đã nghe thấy tiếng sóng biển rồi. Cô kích động thò đầu ra ngoài mong có thể thấy biển sớm hơn. Dương Thành có chút không biết làm gì với cô, lập tức kéo cô vào trong đe dọa.
– Em ngoan ngoãn cho anh. Nếu nghịch ngợm nữa lập tức đi về.
Chu Linh cũng biết mình sai nên lập tức ngồi im lại, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Thời điểm nhìn thấy bờ cát trắng, những cây dừa cao ngất, những con sóng tung bọt trắng xóa, Chu Linh lại càng phấn khích, cơ hồ muốn mở cửa xe nhảy xuống nhưng lại nhớ đến lời đe dọa của Dương Thành nên chỉ dám nhún nhảy trên ghế phụ.
Dương Thành lái xe vào một khách sạn lớn nhất ở đây, làm thủ tục thuê phòng xong thì kéo Chu Linh còn đang ỉu xìu như bóng xẹp bên cạnh lên phòng.
Cũng vì bây giờ vẫn còn nắng rất to nên anh không cho Chu Linh ra ngoài. Vậy là cô lập tức không vui.
Chu Linh bị kéo lên, có chút chống đối nhưng chân đi theo anh nhưnh ánh mắt vẫn rời bờ biển phía xa xa kia.
Đến khi lên phòng cô lập tức ngồi trước một cái cửa sổ hướng ra biển, còn Dương Thành đang sắp xếp đồ dùng cá nhân vừa mua ở phía dưới khách sạn.
Dương Thành thấy Chu Linh buồn thiu như vậy cũng không đành lòng.
– Anh chỉ không muốn em bị ốm thôi.
Chu Linh không đồng ý, lại nhìn thấy có rất nhiều người vẫn đang chơi đùa trên biển lập tức phản bác.
– Nhưng vẫn có rất nhiều người đang chơi kìa… có cả trẻ em nữa. Em lớn như vậy rồi sẽ không dễ bị ốm như vậy đâu.
Rồi ánh mắt đầy chờ mong nhìn Dương Thành.
– Cho em xuống nhé!
– Không được.
Dương Thành cũng không nhân nhượng, vừa nói xong đã thấy Chu Linh trở lại trạng thái cũ, lại không đành lòng.
– Thôi được rồi. Một tiếng nữa, em muốn xuống chơi đến bao giờ thì chơi.
– Là anh nói đó. Không được thất hứa đâu đấy.
Chu Linh hí hửng chấp nhận sau đó lại tiếp tục nhìn về phía biển.
May mà thời gian cô nhìn thấy cũng lâu hơn nên hôm nay phải chơi thật đã mới được.