Đọc truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi – Chương 11
Chu Linh thì đang ngã ngồi trên mặt sàn, xung quanh là cơm và thức ăn rơi vãi. Lúc này đang chật vật đứng lên.
Còn thư kí của anh thì đứng ở trước cửa phòng.
– Hiểu Nhu, không còn chuyện gì thì ra ngoài đi.
– Vâng. Vậy em đi trước.
À… thì ra đây chính là nữ chính. Nghe giọng thôi đã thấy dịu dàng rồi. Chu Linh vừa đứng dậy vừa phủi phủi quần áo nghĩ.
Nhưng Chu Linh vừa mới đứng lên thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Dương Thành.
– Cô làm gì ở đây?
– Em mang cơm đến cho anh. Nhưng… bây giờ đổ hết trơn rồi.
Chu Linh đầy ủy khuất nói, để biết làm ra hộp cơm đó cô đã phải mất rất nhiều công sức đó. Lúc nói môi cô còn hơi bĩu ra. Có lẽ cô cũng không biết mình lúc này dễ thương như thế nào.
Dương Thành thấy Chu Linh như vậy thì hơi thất thần, nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc ban đầu.
Anh khẽ ho một tiếng rồi tự nhiên đi đến phía sau bàn làm việc lấy áo khoác và ví tiền.
Đi đến trước mặt Chu Linh, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô cũng không có vấn đề gì nói tiếp.
– Lần sau không phiền cô. Từ giờ đừng đến đây nữa.
– Nhưng em chỉ muốn làm chút chuyện gì thôi. Ở nhà không em thấy rất chán.
Chu Linh hiếm khi thấy Dương Thành lại hiền lành, chịu nói với cô như vậy nên cũng ngoan ngoãn đáp lại.
– Thôi được rồi, đồ cũng rớt hết rồi, tôi đưa cô đi ăn.
– Vâng.
Chu Linh đầy hứng khởi gật đầu một cái thật mạnh. Haha… đừng ai hỏi cô không lấy hộp cơm đã chuẩn bị từ trước ra. Được ra ngoài ăn thì còn gì bằng nữa.
Mà ra ngoài ăn, cô lại có thời gian, không gian thuận lợi để vay tiền… haha.
Nghĩ vậy, cô bèn giơ tay ra trước… và chờ.
– Làm sao?
– Anh dắt em đi. Em thế này làm sao đi đâu được.
Chờ một lúc thì Dương Thành cũng cầm lấy tay cô. Cô phải công nhận một điều rằng tay Dương Thành vừa ấm lại vừa mềm. Cầm rất thích nhé.
Bởi vì nhà hàng này ở ngay bên cạnh công ty Dương Thành cho nên cô và anh đi bộ đến đó.
Chắc khung cảnh lúc này lãng mạn lắm nhỉ? Thật mong có đôi mắt để có thể nhìn ngắm được thế giới này.
Chu Linh và Dương Thành không ai nói với ai câu nào. Đi một lúc thì đã đến nơi.
Dương Thành gọi mấy món gì cô cũng không biết, còn cô thì gọi riêng cho mình một bát súp.
Trong khi ăn, Dương Thành đột nhiên nghĩ, hai người họ từ khi nào lại có thể ngồi cùng một bàn ăn như vậy.
Ngoại trừ những lần ở nhà tổ, trước cái nhìn chằm chằm của bà và mẹ thì hình như đây là lần đầu tiên anh và Chu Linh ngồi lại với nhau như vậy.
Anh cũng không biết nguyên nhân là gì. Có lẽ là thương hại đi.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, Dương Thành lại thấy Chu Linh cứ ngẩng đầu rồi lại cúi đầu như có chuyện gì muốn nói.
Anh không quan tâm, tiếp tục ăn đồ ăn của mình nhưng rồi lại ngẩng lên nhìn Chu Linh.
– Có chuyện gì?
Anh lạnh nhạt hỏi rồi lại tiếp tục cắt miếng thịt bò.
Chu Linh giật mình, anh ta biết thuật đọc tâm hay sao vậy? Nhưng kì thật Chu Linh không biết. Cái bộ dáng lén lén lút lút đó của cô ai cũng nhìn thấy chứ đừng nói là Dương Thành.
– À… không có gì.
Rồi lại vội vàng nói lại.
– À… có chuyện.
– Hửm. Chuyện gì?
– Dương Thành! Anh cho em vay tiền được không.
Đã đến đây rồi thì cô còn phải ngại ngùng làm gì nữa. Dù sao thì cô bị mù, cũng không nhìn thấy biểu cảm của người khác. Sợ gì chứ.
– Bao nhiêu?
Hiếm khi Dương Thành chịu nói chuyện đoàng hoàng với Chu Linh như hôm nay.
– Năm trăm vạn.
– Vậy bao giờ trả?
Anh nhớ là sau khi cưới anh có đưa cho cô một thẻ vàng, không giới hạn. Vậy sao cô lại phải vay. Dương Thành giương ánh mắt lên nhìn cô. Không giấu nổi sự tò mò.
– Em sẽ trả góp hàng tháng. Được không?
Chu Linh ngậm thìa suy nghĩ, sau đó thì nói với Dương Thành giải pháp mà cô cho là hợp lí nhất.
– Được.
Sau khi Dương Thành nói xong thì Chu Linh ngẩn ngơ. Thời buổi này vay tiền dễ vậy sao?
– Mai bố về rồi, tối nay chúng ta sẽ về nhà tổ.
– Vâng. Bây giờ anh cho người đưa em đi luôn được không?
Nghe thấy sự phấn khích trong lời nói của Chu Linh làm Dương Thành không khỏi cau mày. Ở cùng với anh có khó chịu hay sao mà muốn về sớm vậy.
Nhưng chính anh cũng đã quên vừa rồi có ai đó nói lần sau không được đến đây nữa.