Em Là Người Tôi Yêu

Chương 46: Tự ti (2)


Đọc truyện Em Là Người Tôi Yêu – Chương 46: Tự ti (2)

Vì vậy, khi chị Lưu ngồi xuống bên cạnh Trần Tri Tri, Trần Tri Tri liền cảm thấy nhức đầu.

Quả không sai, chị Lưu lại nói chuyện đó với cô.

“Tri Tri à, nghe nói mấy tháng trước em đã chia tay với bạn trai rồi phải không ?”

“Vâng.” Trần Tri Tri chỉ đáp một tiếng đơn giản, cầm ly nước trái cây trước mặt lên uống.

“Ai, chia tay cũng không sao hết! Bây giờ những người trẻ tuổi hợp tan là chuyện bình thường ấy mà, lúc còn trẻ cứ việc yêu không phải tính toán gì hết. Bà chị Lưu này giới thiệu cho em một người nhé, được không? Em thấy Tiểu Vương trợ lý của Tổng giám sát thế nào? Tiểu Vương lớn hơn em bốn tuổi nhưng là người rất tốt. Vừa hiền lành lại vừa chịu khó, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa có bạn gái, gia đình ở Bắc Kinh, có xe có nhà riêng. Chị cho rằng các cô gái trẻ muốn tìm bạn trai vẫn nên chọn người …”

Trần Tri Tri không có tâm trạng nào để tiếp tục nghe chị Lưu kể lể nữa, cô đặt ly nước trái cây xuống, “Em đi ra ngoài đi nhà vệ sinh.”

Trong KTV rất nóng, rất lộn xộn, tạp âm đập vào vách tường bật trở lại, khắp nơi đều nghe thấy tiếng gào hét đến khàn đặc, ánh sáng đèn hòa cùng màu rượu, mùi thuốc lá hòa lẫn mùi thơm của nước hoa, Trần Tri Tri cảm thấy khó chịu đến mức đầu đau như muốn nứt ra.

Cô đi thẳng ra cửa, hít thở luồng không khí lạnh lẽo.

Bầu trời đêm xa thẳm không một ánh sao, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn hiệu của chiếc máy bay nào đó bay ngang qua sáng lấp lánh trong bầu trời đêm. Ở nơi này hình như buổi tối có vẻ lạnh hơn trong thành phố sầm uất kia. Trần Tri Tri đứng một mình ở cửa KTV, nhìn ra phía trước mặt, từng hàng từng hàng những chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, thỉnh thoảng mới có vài ba người qua lại trên đường, đột nhiên cô cảm thấy bên ngoài rất hiu quạnh.


Cô nhớ KTV ở trên con phố nhỏ phía sau trường đại học, cô nhớ cái quán ăn nhỏ nằm ở phía sau trường đại học, nhớ con đường nhỏ trong trường học, nơi cô có thể luôn gặp được những người quen, nhớ những mối quan hệ đầy tình người đã qua không cần phải miễn cưỡng hay ứng phó, nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè, nhớ Chu Đông.

Nhớ Chu Đông, nhớ Chu Đông.

Cô nhớ Chu Đông.

Trần Tri Tri ôm cánh tay mình ngồi xuống bậc thềm.

Đêm khuya vắng vẻ, sẽ không còn có người nào đó, chỉ vì một cú điện thoại của cô liền chạy tới đón cô, không sẽ có người ở nào đó nhà đợi cô trở về, gọi điện thoại hỏi cô, sao vẫn còn chưa về nhà? Chia tay đã lâu như vậy, lâu lắm rồi, lâu đến mức cô cho rằng mình đã có thể quên được rồi. Nhưng vẫn có một lúc nào đấy, thỉnh thoảng cô xúc động dâng trào, sẽ lại nhớ anh dữ dội, giống như nước trong bình, một khi đã sôi trào, chỉ cần thoáng ngọn lửa, cũng sẽ trào ra mãi không sao ngăn nổi.

Có lẽ sau này sẽ có một người khác xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng vào giờ phút này, người cô có thể nghĩ đến chỉ có Chu Đông.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bên tai cô truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Tri Tri.”

Trần Tri Tri giật mình ngẩng đầu lên, Chu Đông vừa nhìn thấy quả đúng là cô, đang hơi khom người, anh đổi thành ngồi xổm xuống, “Sao em lại ở đây một mình thế này?” Anh thấy ánh mắt của cô sững sờ, ánh đèn ở cửa hắt vào khiến đôi mắt của cô trở nên cực kỳ trong sáng, nhưng hai bên gò má hình như bị nóng nên thấy đỏ hơn bình thường.

“Em lại sốt à?” Anh tự đưa tay thăm dò trán của cô.


Trần Tri Tri lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt nhìn hồi lâu dường như không có tiêu cự. Cô vẫn nghĩ rằng lúc này anh phải đang ở bên cạnh một người khác mới phải chứ, chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác chăng? Nhưng nhiệt độ của anh, giọng nói của anh, hơi thở của anh, sự quan tâm của anh đối với cô, sao quen thuộc đến thế, chân thật đến thế!

Phía xa chỉ có ánh đèn lập lòe lắc lư trong gió, nhưng chút ánh sáng mờ mờ ấy chiếu vào vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt anh một cách khái quát, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy sự lo lắng của anh dường như lại chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Cô nhớ lại vì sao ngày trước mình lại tới Bắc Kinh. Bắc Kinh là thành phố lớn, sầm uất, người bên ngoài nhập cư đến, xấu tốt sống lẫn lộn, nhưng cô thích hơi thở nhân văn của thành phố này, có đếm cũng không hết rạp chiếu phim, phòng triển lãm, lễ hội âm nhạc, chợ tập trung đồ cũ, tựa như có thể sống tùy theo ý thích của mình, tự do tự tại. Nhưng cho đến bây giờ cô mới nhận ra, cái làm cho cô được sống tự do tự tại không chút gò bó, không bị trói buộc ở chỗ này, không phải là thành phố này, mà là Chu Đông.

Là Chu Đông đã cho cô cảm giác ấm áp, có nơi để dựa vào, tất cả mọi thứ đều không cần phải lo lắng.

Thoáng một cái, nước mắt cô đã chảy xuống gương mặt. Cô nhìn về phía anh, giọng khàn khàn ngắc ngứ nói: “Chu Đông, em hối hận, em hối hận vì đã chia tay với anh.”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Thấy Chu Đông lộ rõ vẻ sửng sốt, thoáng cái, Trần Tri Tri giống như bị một xô nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân. Cô đứng dậy liên tiếp nói xin lỗi, che mặt lại: “Thật xin lỗi, em đã uống quá nhiều, bị váng đầu rồi.”

Trần Tri Tri nghiêng người định bỏ đi, Chu Đông liền kéo cô lại.

Hai người đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, Chu Đông kéo Trần Tri Tri: “Em đi theo anh.”

Chu Đông kéo Trần Tri Tri lên xe, lái về nhà mình. Suốt dọc đường đi hai người cùng im lặng, Trần Tri Tri hoàn toàn không biết nói gì nữa, thậm chí cô cũng không dám nhìn vào sắc mặt của Chu Đông. Cô cũng hoài nghi bản thân tại sao lại buột miệng nói ra câu nói kia cơ chứ!


Chu Đông kéo cô một mạch vào đến tận bên trong cửa nhà mình, thậm chí Trần Tri Tri cũng không còn kịp nhìn xem, căn phòng nơi mình đã ở ngày trước lâu như thế bây giờ trong nhà có gì thay đổi hay không nữa, đã bị anh hung hăng ném vào trên giường. Không bật đèn trong phòng, anh lấy thân mình đè lên cô, nhìn chăm chú vào trong mắt của cô: “Lúc nãy em đã nói một câu, câu nói đó có đúng như vậy thật không?”

Trần Tri Tri nhìn anh có chút ngây ngốc.

Nhưng Chu Đông cứ đè ở trên người cô, hoàn toàn không có ý định thối lui. Dường như anh cực kỳ kích động, lại dường như rất… Trần Tri Tri không muốn nghĩ ngợi phân biệt gì nữa, hai tay ôm lên cổ anh, chủ động hôn anh.

Cô hôn anh một hồi, nhưng Chu Đông vẫn không động đậy. Trần Tri Tri tách ra, nhìn ánh mắt của anh sáng trong đêm đen. Sau đó cô lại tiếp tục hôn anh, lần này, cô đã hoàn toàn đốt cháy Chu Đông. Ngay lập tức, anh còn hôn trả lại cô còn nhiệt tình hơn cô nữa, anh đè đầu của cô ở trên chiếc gối đầu.

Có lẽ là do đã lâu lắm rồi bọn họ không qua lại với nhau, nên hai người đều cảm thấy có chút gì đó mới lạ. Thế nhưng cảm giác mới lạ này lại tăng sự hứng thú đến mức không giải thích được, tựa như còn làm cho hai người thấy trong lòng còn rung động hơn hồi trước khi cô chuyển đi.

Trong đêm tối bọn họ tự sờ soạng cởi quần áo của mình ra. Phía dưới cửa sổ gian phòng thỉnh thoảng vọng lên tiếng xe, tiếng người, nhưng bọn họ đã không còn nghe được bất cứ tiếng động gì nữa, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc đầy nhiệt tình mà gấp rút.

Bởi vì thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nên hai người đều mặc quần áo hơi nhiều. Chu Đông đã cởi ra hoàn toàn, Trần Tri Tri vẫn còn phải mất chút thời gian, cho nên anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trước khi hành động nữa. Anh không kịp đợi, dứt khoát nâng đôi chân trần trắng nõn của Trần Tri Tri lên gác vào hai bên hông của mình, chậm rãi đẩy vào.

Trần Tri Tri cũng tràn ngập khoái cảm phát ra tiếng rên khe khẽ.

Sau đó Chu Đông dùng sức đẩy mạnh mấy cái, Trần Tri Tri thốt lên một tiếng nấc nghẹn. Bọn họ đã quá quen thuộc nhau, thân thể đã quen lệ thuộc vào nhau, trống vắng quá lâu, cộng với lúc này tình cảm lại đang vô cùng nồng đậm, từ chia tay đến giờ hòa hợp lại, loại cảm giác mơ mơ hồ hồ này càng thêm kích động trong lòng. Mà bọn họ, ngược lại càng muốn buông thả bản thân mình, chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời ấy.

Giường bị va chạm kêu cót két vang dội, thoáng cái Trần Tri Tri bị một lực lớn đẩy mạnh lên, đầu cũng bị đụng mấy cái vào đầu giường. Chu Đông nghe tiếng động hơi kéo cô xuống một chút, lại tiếp tục.


Anh có chút nóng ruột, Trần Tri Tri cũng rất nôn nóng, vào giờ phút này, cô hận không được anh vẫn thường xuyên va chạm mình như vậy, vẫn ôm cô như vậy, anh ôm cô rồi hôn cô, hôn cô xong lại vuốt ve cô, thân thể hai người tựa như hòa vào nhau làm một.

“Ừm… Chu Đông… Ừm… Chu Đông…”

“Chu Đông…”

Trần Tri Tri nhắm mắt lại lầm bầm, gọi tên của anh, cuộn hai chân lên kẹp chặt vào anh, thúc giục anh: “… Sâu một chút, sâu hơn chút nữa.” Chu Đông thở hào hển, cầm cái gối đầu ở bên cạnh cô lên đệm ở dưới hông của cô, mãnh liệt ra vào, va chạm đến nơi sâu nhất khiến Trần Tri Tri gần như sắp bật khóc lên.

Anh va chạm quá mạnh, khiến linh hồn cô gần như cùng trong một khắc kia bị lay động đến bay vọt ra ngoài cơ thể. Nhưng thân thể cô mềm yếu như vậy, khiến cô sắp sửa không cầm giữ nổi được nữa, từng hồi từng hồi co rút lại.

Chu Đông thấy cô đạt đến đỉnh, hung hăng va chạm mấy cái nữa, sau đó tự mình bắn vọt ra ở trong cô.

Sau đó anh phục ở trên người cô, miệng há to thở hổn hển.

Lâu lắm rồi bọn họ chưa từng trải qua như vậy. Hồi mới vào đây ở, hai người còn đang trong thời kỳ tìm hiểu sự mới mẻ về thân thể của nhau, cho nênđã tìm tòi, bày ra rất nhiều kiểu chơi đùa, hàng ngày đều thường xuyên thực hiện đến khi kiệt sức mới thôi, cảm giác vô cùng vui sướng. Nhưng không biết từ lúc nào hai người bước vào thời kỳ thưa dần, mặc dù niềm vui thú vẫn còn nguyên, nhưng cảm giác không còn rạo rực như hồi đầu nữa.

Lần này thật là hiếm có, hai người đều giống như hai đứa trẻ lần đầu tiên nếm thử trái cấm vậy…

Sau một lúc nghỉ ngơi Chu Đông ngẩng lên nhìn Trần Tri Tri, hai gò má cô vẫn ửng đỏ, mắt vẫn nhắm lại, tay vòng ở trên cổ anh, chỉ là lúc này cơn sóng tình trong cô chưa kịp hồi phục lại. Chu Đông cười cười, ôm lấy cô xoay người lại, để cho cô cuộn tròn lại ở trong ngực của mình, kéo chiếc chăn ở bên cạnh lên đắp cho hai người, đắp kín đến cổ Trần Tri Tri, sau đó hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.