Em Là Người Tôi Yêu

Chương 43: Phiền muộn (1)


Đọc truyện Em Là Người Tôi Yêu – Chương 43: Phiền muộn (1)

Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào những tin nhắn ảnh kia rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng “tinh”, âm báo có tin nhắn thoại vang lên cô mới trở lại bình thường, nhưng cô cũng không quan tâm, tiếp tục trượt xuống dưới, xem đến mười mấy tin nhắn phúc đáp, trong danh sách bạn bè của cô ngoại trừ tin nhắn đáp lại của lão Vương còn những tin nhắn của những người không quen biết khác đều bị chặn lại.

Tin nhắn lại của lão Vương: “Ôi, sáng sớm, đủ thấy tình sâu nghĩa đậm.”

Trần Tri Tri thấy những tin nhắn đáp lại phần lớn là tên của nữ giới. Cô biết ở công ty Chu Đông được rất nhiều người chào đón, nhưng anh rất ít khi mang chuyện của công ty về nhà, mà cô cũng chưa bao giờ hỏi, bởi cô rất tin anh.

Chỉ thỉnh thoảng có buổi vô cùng tối rảnh rỗi nhàm chán, có thể lúc ấy cô mới cầm điện thoại di động của anh ngồi ở đầu giường xem tin nhắn, nói như tuyên bối: “Để em kiểm tra xem xét một chút, xem có đồng nghiệp nữ nào quyến rũ anh không.”

Khi đó chung quy anh chỉ cười, đi tới ôm cô, bắt đầu cùng cô “xem xét” .

Dường như chuyện này cũng đã rất lâu rồi, nếu như lúc ấy cô mà nhìn thấy cái tin nhắn ảnh này, nhất định trong lòng sẽ rất cao hứng, nhất định sẽ chọn thời cơ cướp điện thoại di động của anh để đọc những tin nhắn đáp lại của mọi người trong công ty, thỏa mãn một chút lòng hư vinh nho nhỏ của mình.

Nhưng hiện giờ cô đã không thể nữa rồi.

Trần Tri Tri để điện thoại di động xuống ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

Điện thoại di động lại đang vang lên mấy tiếng “tinh tinh” liên tiếp. Lúc này Trần Tri Tri mới cầm điện thoại di động lên trượt trở lại trang chủ, mở từng tin nhắn thoại một để nghe, mới biết bọn họ đang bàn bạc với nhau đi Hậu Hải Bắc Kinh, những người khác đều nhất trí sẽ chờ ý kiến của cô. Ba người bọn họ đều đã đến Hậu Hải, nhưng lão Vương vừa mới tới, đi đến đó với anh cũng là việc nên làm.

Trần Tri Tri vừa định trả lời có thể, lại nghe thấy giọng của lão Vương tiếp tục truyền đến: “Chỉ có bốn chúng ta đi thôi quả thật là hơi ít người, suốt một tuần liền Chu Đông đã luôn giúp đỡ chúng ta, cậu ấy định đưa bạn gái đi cùng để cho mọi người biết nhau một chút. Tri Tri, em có để ý không?”

Bởi vì tin nhắn thoại này truyền tới, ước chừng cách đây hai phút, nhưng khi đó cô không có ở đây, nên không có người trả lời.

Cuối cùng giọng của Chu Đông vang lên: “Không cần đâu, cuối tuần này Điền Ni có việc bận rồi.”


“Vậy sao?” Lão Vương nói lướt qua.

Tiếp đó không còn ai nói chuyện nữa.

Trần Tri Tri cũng không hiểu lão Vương đang có mưu tính gì, cô chỉ trả lời vào điện thoại di động một câu, “Vậy thì cứ quyết định đi Hậu Hải thôi.”

Mười giờ sáng chủ nhật, nhóm người bọn họ tập trung ở Hậu Hải.

Hậu Hải là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, bất kể lúc nào cũng có người đi lại tấp nập, suốt dọc đường đi hầu như đều bị chen vai thích cánh nhau.

Trần Tri Tri và Khâu Đình khoác tay nhau đi ở phía trước, lão Vương và Chu Đông đi ở phía sau, đây là cách đi chuẩn mực khi mối quan hệ nam nữ vẫn chưa được hoàn toàn xác lập … mọi người sẽ tụ tập theo giới tính.

Quang cảnh dọc theo đường đi nếu nói là thì là rất đẹp, còn nói bình thường thì cũng bình thường, chủ yếu là tuy hàng quán nhiều như rừng, nhưng lại có những phong cách rất riêng. Lựa chọn một ngày trời trong nắng ấm thế này để đi dạo có thể giết thời gian rồi tốt. Chỉ là Trần Tri Tri đã tới đây không chỉ một lần, Hậu Hải nổi tiếng như vậy, cho nên mỗi lần gặp bạn bè thân thiết, bọn họ đều phải cùng đi dạo một vòng với mọi người.

“Tôi cảm thấy hình như nơi này cũng không khác với Đường hầm chiêng trống phía Nam lắm.” Lão Vương nói, lần trước anh tới Bắc Kinh có ba ngày, bởi vì thời gian gấp gáp, nên chỉ đi Cố cung, thôn Tam Lý và Đường hầm chiêng trống phía Nam.

Trần Tri Tri gật đầu một cái: “Đúng vậy, không khác nhau nhiều lắm.”

“Tôi cảm thấy cũng chẳng có gì ngoài việc đi dạo.” Vừa vặn phía trước mặt, ngay bên hồ có dựng một chiếc lều cỏ lại có ghế sa lon để ngồi, lão Vương đề nghị: “Hay là ta đến chỗ kia ngồi một chút, gọi chút đồ uống rồi ngồi nói chuyện với nhau được không?.”

“Được đấy.” Trần Tri Tri gật đầu một cái, đối với cô mà nói, đã tới đây rất nhiều lần rồi, việc đi dạo hoặc không đi dạo cũng không có gì khác nhau. Khâu Đình và Chu Đông tựa như cũng chung một suy nghĩ, lão Vương vừa tới Bắc Kinh, bọn họ là người tiếp khách, còn anh quyết định.

Đoàn người cứ thế tiến lên phía trước, Chu Đông nhìn quanh một chút rồinói: “Đừng ngồi nơi này. Nơi này gió lớn lắm.”


Hôm nay tiết trời tốt, lại có ánh nắng, trừ bên ngoài có gió lớn một chút, quả thực có khi đến mấy tháng rồi, hiếm khi có được một ngày đẹp trời như hôm nay.

Trần Tri Tri thích quang cảnh nơi này, cô nhớ lần đầu tiên khi mình tới đây khoảng độ tháng năm. Đúng vào ngày có bông liễu bay đầy trời. Cô và Chu Đông cũng ngồi ở chỗ nầy, nhìn những sợi bông liễu màu trắng bị gió thổi bay chao liệng trước mặt, giống như những bông tuyết, rồi rơi vào mặt hồ, rơi trên mặt đất, rơi trên cái bàn tròn ở trước mặt bọn họ, đẹp vô cùng.

“Không sao đâu.”

“Em bị cảm còn chưa được khỏe.”

Trần Tri Tri ngẩn người, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào nữa. Lão Vương ngắt lời, nói : “Vậy thì cũng không nên ngồi ở chỗ này, người đến người đi cũng nhộn nhạo lắm, chúng ta vào bên trong ngồi đi.”

Đoàn người đi vào bên trong, người ở bên trong quán cũng không nhiều. Vừa vặn có bốn chỗ ngồi trống dàn hàng với nhau, mấy người bọn họ liền theo thứ tự ngồi xuống. Trần Tri Tri ngồi ở đầu bên phải, bên trái là Khâu Đình, bên cạnh Khâu Đình là lão Vương, tiếp đó là Chu Đông.

Bởi vì ngồi ở phía ngoài cùng, nên Trần Tri Tri nghe bọn họ nói chuyện cũng không được rõ ràng lắm. Sau khi gọi một ly rượu anh đào, Trần Tri Tri lại tập trung nghe nhạc ở trên sân khấu ngay bên cạnh cô.

Trên sân khấu có một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, đang ôm đàn ghi-ta hướng vào Micro để hát.

Hid­ing from the rain and snow

Try­ing to for­get but I won’ t let go

Look­ing at a crowd­ed street


Lis­ten­ing to my own heart beat

So many peo­ple all a thịtnd the world

Tell me where do I find some­one like you girl

Một ca khúc thuộc thể loại Rock đang thịnh hành: “Take me to your heart” của Michael Learns.

Trần Tri Tri nghe nhưng dần dần bị cuốn hút vào, mãi đến khi bên cạnh mơ hồ truyền tới mấy từ mới làm cô tỉnh lại,

“Chu Đông, thật sự Điền Ni không thể tới sao? Nghiên cứu sinh thì thứ bảy chủ nhật cũng nên nghỉ chứ.”

“Tôi đã gọi chô cô ấy rồi, cô ấy nói nếu có thời gian sẽ tới.”

Tại sao phải gọi “cô ấy” đến? Rất nhanh cô lại lắc lắc đầu tự nhắc nhở mình, người ta là bạn gái Chu Đông, Chu Đông muốn gọi cô ấy tới đây cũng không có chuyện gì.

“Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.” Cô thấy Chu Đông nói chuyện cũng không lâu lắm, anh đi vào nói với lão Vương: “Điền Ni nói cô ấy tới đây ngay lập tức, vừa mới xuống xe buýt. Tôi đi đón cô ấy một chút.”

“Được.” Lão Vương gật đầu.

Chu Đông đi, Khâu Đình tò mò hỏi: “Điền Ni? Là bạn gái mới của Chu Đông sao?

“Ừ.”

“Nhanh như vậy sao, Chu Đông có bạn gái mới từ bao giờ vậy?”


“Không cũng không thể gọi là nhanh lắm. Chia tay nhau từ hồi tháng tám, cũng đã hơn nửa năm rồi.” Lão Vương lại hạ giọng xuống nói tiếp: “Điền Ni là do mẹ Chu Đông giới thiệu, hôm Tết năm mới vừa rồi đã dẫn đến cho hai người bọn họ gặp mặt.”

“Vậy à.” Khâu Đình gật đầu một cái, vốn định còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng liếc thấy Trần Tri Tri ở bên cạnh không nói một lời, tức thì ngừng lại, uống đồ uống.

Lão Vương liếc mắt qua Khâu Đình nhìn về phía Trần Tri Tri một cái: “Tri Tri, em không ngại chứ?”

Trần Tri Tri lắc đầu một cái, cô nghĩ thầm dù sao cũng sẽ phải đối mặt. Lúc nãy lão Vương nói bọn họ chia tay từ tháng tám, cô còn sửng sốt một chút, không ngờ thời gian đã trôi qua được hơn nửa năm, vậy mà cô cũng không chút mảy may nhận ra, tựa như cô mới chia tay với anh vào ngày hôm qua.

Cũng không lâu lắm, Chu Đông đã đưa Điền Ni tới.

“Hi, xin chào mọi người!” Điền Ni vừa vào cửa liền nhìn bọn họ gật đầu chào hỏi. Trần Tri Tri quay đầu trở lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái này ở khoảng cách gần như vậy. Cô trang điểm rất thanh nhã, mái tóc dài quăn tới thắt lưng buông xõa trên vai, đầu đội một chiếc mũ len màu trắng rất dễ thương, một chiếc dây lưng thắt ngang qua chiếc áo khoác lông màu đỏ. Ngày hôm nay lạnh như vậy mà cô chỉ mặc chiếc quần tất màu đen để giữ ấm cho đôi chân, nhưng thoạt nhìn cũng thấy chân cô vừa mịn lại vừa dài.

Nhưng có lẽ là cô cũng hơi bị lạnh, nên giấu tay ở trong túi chiếc áo lông ý vị giậm chân.

Chu Đông gọi cô: “Mau đến đây ngồi đi.”

“Vâng.” Cô gật đầu một cái, ngồi ở giữa Chu Đông và lão Vương, cười nói: “Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có thể gọi điện thoại hẹn em ra ngoài, khiến em cực kỳ kinh ngạc. Hôm nay anh cùng bạn học tới đây chơi sao?”

“Đúng thế.” Lão Vương lại trả lời: “Hôm nay bạn học cũ bọn anh tụ tập là vì anh, cái người vừa ở nơi khác tới đất Bắc Kinh này… Đúng rồi, anh tên là Vương Đông, là bạn học thời đại học kiêm bạn cùng phòng với Chu Đông.”

“Em chào anh.”

“Đây là Khâu Đình, bạn học của Chu Đông thời sơ trung, đây là Tri Tri.” Dừng một chút, nói tiếp: “Là bạn học thời đại học của anh và Chu Đông.”

“Xin chào mọi người.”

Trần Tri Tri gật đầu một cái, cô nhìn thấy Điền Ni ngồi ở giữa Chu Đông và lão Vương, còn mình lại ngồi ở bên cạnh ngoài cùng, cho đến giờ phút này, cô mới chính thức hơi hiểu được cảm giác chia tay là thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.