Em Là Người Tôi Yêu

Chương 39: Bị cảm (2)


Đọc truyện Em Là Người Tôi Yêu – Chương 39: Bị cảm (2)

“Cô ấy vẫn chưa phải là bạn gái của tôi.” Chu Đông vừa đi trở về vừa nói.

“Tôi lại cho rằng sẽ rất nhanh thôi. Bao giờ cậu trở lại?”

“Hiện giờ đang trở về đây.”

“Hay lắm, tôi mua mấy chai bia, tới đây hai ta cùng uống.”

Chu Đông đáp lại rất nhanh: “Được.”

“Trở lại tôi sẽ nói kỹ hơn.” Lão Vương cúp điện thoại. Chu Đông cất điện thoại di động, trong lúc vô tình lại nhìn thấy tin nhắn của Trần Tri Tri gửi tới, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn, thời gian nhận là 22 h 08’, lúc này đã qua mười hai phút rồi.

Cô cũng không gởi tin nhắn tới nữa.

Khi đến nhà lão Vương đồng hồ chỉ 23 h 18’. Lão Vương đã bày sẵn một bàn đầy rượu và đồ nhắm, nhìn thấy Chu Đông vội vàng gọi lớn: “Đến đây, Chu Đông, anh em ta cùng uống vài chén.”

Chu Đông đi vào, ngồi xếp bằng xuống: “Hôm nay có chuyện gì không?”

“Sinh nhật của cậu mà, cậu không nhớ sao?” Lão Vương cười nói lảm nhảm, rót một chén cho anh, “Nào, làm ly rượu trước cho ấm người đã.”

Chu Đông nhấp một ngụm, hỏi: “Anh lại có chuyện gì phải không?”

“Đúng là không có chuyện gì giấu được cậu.” Lão Vương cũng rót một chén nữa cho mình, sau đó đặt bình rượu xuống bên cạnh, nặng nề gật đầu một cái, “Đúng thế.” Rồi sau đó ngửa đầu uống cạn, quệt quệt mồm nói: “Trong nhà đang bắt tôi phải đi xem mắt, phiền chết đi được!”

“Cũng vậy thôi.” Chu Đông cũng cười.

“Đúng thế, cậu nói xem, cậu và Tri Tri chia tay mới được bao lâu mà mẹ cậu đã giới thiệu con gái của bạn học cho cậu rồi, lại còn là thạc sĩ viện nghiên cứu khoa học Trung Quốc nữa chứ, người vừa lại cao lại xinh đẹp, điều kiện đúng là rất tốt. Tên cô ấy là Điền Ni hả?”

“Ừ.” Chu Đông gật đầu.

“Cảm thấy thế nào?” Lão Vương hỏi tiến tới.


“Cũng được.” Chu Đông cầm đũa lên dùng bữa.

“Xem ra bây giờ cậu đã kết thúc với Tri Tri thật rồi.”

Chu Đông không đáp lại.

Một lát sau, lão Vương nói tiếp: “Tri Tri có cô bạn tên là Khâu Đình, cậu có biết không?”

“Biết.”

“… Cô ấy có bạn trai chưa?”

Chu Đông nhìn về phía lão Vương, ánh mắt nhìn vẻ không nói cũng biết. Lão Vương cười hắc hắc, ghé sát vào nói, “Ờ, chính là lần trước đến thăm nhà mới của Tri Tri đó, tôi gặp cô ấy một lần, gặp mặt rồi cảm giác cũng không tệ lắm. Mấy năm nay tôi cũng đã gặp rất nhiều người, vừa nhìn cũng biết nhất định cô ấy là một người có tính tình rất tốt, là người làm việc gì cũng rất chu đáo, rất thích hợp làm vợ, hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều đang ở Bắc Kinh, lại càng dễ dàng phát triển tình cảm.”

“Anh nói nghiêm túc chứ?”

“Dĩ nhiên.” Lão Vương đáp lại rất nghiêm túc: “Tôi cũng không còn trẻ trung gì nữa, cũng đã qua cái tuổi chơi đùa rồi, thay vì bị người trong nhà bắt đi xem mắt để kết hôn, còn không bằng tự mình tìm thấy người vừa ý, qua lại quen biết một thời gian, biết đâu có khi lại suôn sẻ thuận lợi để kết hôn ấy chứ.”

Chu Đông biết, lão Vương dùng giọng nói vẻ mặt này để nói chuyện, biểu lộ là anh đang nói chuyện rất nghiêm túc.

Anh để đũa xuống, “Chuyện như vậy anh không thể hỏi tôi được, phải đi hỏi người ta chứ.”

“Dĩ nhiên là tôi biết không thể hỏi cậu rồi, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, để cậu tạo cho chúng tôi một cơ hội, mọi người chính thức gặp mặt, tiếp tục hiểu được nhau hơn. Có nhìn vừa mắt hay không thì nói sau. Dù sao cậu cũng biết cả tôi và cô ấy, tình yêu không có thì có tình bạn, mấy người bạn gái trước của tôi không có một người nào nói tôi không tốt.”

Chu Đông nghe được câu này bật cười, rất muốn hỏi: Vậy tại sao các cô ấy lại vẫn chia tay với anh chứ? Nhưng Chu Đông lại nghĩ đến mình: Tri Tri cũng nói anh rất tốt, nhưng cô cũng vẫn chia tay với anh đó thôi.

“Được, tôi sẽ hỏi giúp anh một chút, nhưng tốt nhất anh hãy hỏi Tri Tri thì sẽ tốt hơn nhiều, cô ấy cũng tương đối hiểu rõ Khâu Đình.”

Lão Vương vỗ vỗ vai Chu Đông, “Cậu cũng biết mà, từ sau lần tôi mắng Tri Tri dạo ấy, hai người các cậu vẫn không hòa hợp lại, sau đó khi chỉ có hai chúng tôi gặp mặt nhau thì có chút khó xử. Huống chi vốn dĩ tôi cũng quen thuộc với cậu hơn một chút, Tri Tri chỉ là tiện thể thôi. Nếu như tôi chỉ quen cậu sơ sơ mà thân thuộc với Tri Tri hơn, thì chuyện kia khỏi phải bàn rồi !”

Chu Đông cười, làm anh em với lão Vương này thật không còn gì để nói thêm nữa.


Kể từ khi lão Vương nói ra chuyện này với anh, Chu Đông cũng đã từng hơn một lần rắp tâm tìm cơ hội, luôn suy nghĩ xem lúc nào thì có thể nói với Khâu Đình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Đông lái xe đi làm. Hôm nay là thứ hai, giao thông của Bắc Kinh cực kỳ đáng buồn, trong màn sương mù dày đặc mờ mịt chỉ có thể nhìn thấy lớp lớp chuỗi đèn đỏ ở đuôi xe chạy dài tít tắp về phương xa.

Đợi khoảng hơn hai mươi phút, mới thấy từng chiếc xe một ở phía trước bắt đầu chuyển bánh.

Chu Đông xoay tay lái, bám theo dòng xe chạy, lúc ánh mắt xẹt qua một trạm xe buýt, anh thấy một bóng người màu trắng đứng bên cạnh tấm bảng giờ xe buýt, là Trần Tri Tri. Cô đang nhìn về nơi xa, hình như rất nóng lòng mong chờ xe buýt đến nhanh.

Chu Đông dừng xe ở trước mặt cô, kéo cửa sổ xe xuống thò đầu ra gọi một tiếng: “Tri Tri.”

Trần Tri Tri nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy anh cô ngẩn người, sau đó mới đi tới, đứng ở trước cửa sổ xe. Chu Đông mở cửa xe, “Em lên đi, anh đưa em đi làm.”

Trần Tri Tri do dự trong chốc lát, quay đầu nhìn chiếc xe buýt mà mình khổ sở chờ đợi rất lâu rồi, vậy mà vẫn không thấy dấu hiệu sắp tới. Đồng hồ trên điện thoại di động đã chỉ giờ: 8:45, Trần Tri Tri đành ngoan ngoãn ngồi lên xe, đóng cửa xe lại, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí đâu.” Chu Đông kéo cần khởi động, giọng nói trước sau như một, vẫn rất ôn hòa.

Trần Tri Tri chà xát hai bàn tay đỏ rực vì lạnh cóng. Hôm nay cô thức dậy hơi trễ, lúc đi ra lại quên mang bao tay, “Hắt xì!” Hai tay Trần Tri Tri che mũi hắt hơi một cái.

“Em lạnh sao?” Chu Đông hỏi cô, đưa tay điều chỉnh nhiệt độ bên trong xe cao hơn.

“Cũng không lạnh lắm.” Trần Tri Tri quay đầu lấy khăn giấy từ trong túi xách ra.

Hai người im lặng một lúc, mặc dù nói là chia tay trong hòa bình, nhưng trước kia đã yêu nhau, giờ gặp lại bao giờ cũng có chút lúng túng. Trần Tri Tri nhìn chung quanh, “Anh mới mua xe này hả ?”

“Ừ.” Chu Đông gật đầu một cái, “Mua hồi cuối năm.”

“Xe nhìn rất đẹp.”

Nói xong Trần Tri Tri ho khan vài tiếng, hít mũi một cái.


“Em bị cảm phải không?” Chu Đông nhìn cô qua gương chiếu hậu, gương mặt của cô chìm trong chiếc áo liền mũ lông nhung màu trắng, khiến cả gương mặt cô trở nên trắng toát.

“Không phải đâu, do buổi tối ngủ không ngon.” Trần Tri Tri lại ho khan một tiếng.

“Cảm lạnh rồi.” Chu Đông biết cô luôn mặc quần áo theo mùa rất dễ bị cảm lạnh: “Sức đề kháng của em quá kém.”

Trần Tri Tri cười cười, gật đầu.

Trước mặt lại bị tắc đường. Chu Đông dừng xe, nhìn chằm chằm vào màn sương mù mờ mịt phía trước. Cũng không lâu lắm, Trần Tri Tri đột nhiên hỏi: “Chu Đông, anh mới kết giao với bạn gái à?”

Chu Đông quay đầu nhìn cô, “Em nghe ai nói?”

“Lần trước em đã nhìn thấy.” Trần Tri Tri vẫn luôn cúi đầu dùng giấy lau mũi, “Rất xinh đẹp.”

Chu Đông không trả lời.

Trần Tri Tri lại hỏi: “Là đồng nghiệp của anh sao?”

“Không phải, là con gái bạn học của mẹ anh.”

Trần Tri Tri gật đầu một cái, “Thì ra vậy, chắc chắn là điều kiện của cô ấy cực kỳ tốt.”

Cô không nói nữa. Có một giây, Chu Đông đưa mắt nhìn gương mặt của cô ở trong gương chiếu hậu, anh muốn biết vừa rồi cô nói chuyện anh mới kết giao bạn gái mà giống như nói chuyện phiếm, liệu trong lòng cô có chút xao động nào không, nhưng cô vẫn cúi đầu, anh không thể thấy được.

Xe lại bắt đầu chuyển động.

Chu Đông nhớ ra chuyện Khâu Đình: “À này, Tri Tri, Khâu Đình đã có bạn trai chưa?”

“Hả, anh hỏi cái này làm gì?”

“Lão Vương muốn nhờ anh giới thiệu cho anh ấy.”

“Lão Vương và Khâu Đình?” Trần Tri Tri kinh ngạc thoáng kêu lên, sau đó bật cười: “Có vẻ không tồi đâu, vậy hôm nào bố trí gọi bọn họ cùng đi ăn bữa cơm với nhau nhé.”

“Cuối tuần này em có rảnh không?”


“Để làm gì?”

“Thì để bố trí luôn cuối tuần này luôn, để cho lão Vương và Khâu Đình ra ngoài gặp mặt nhau.”

“Được, để em về hỏi Khâu Đình xem thế nào.”

Cuối cùng đã tới cửa công ty của Trần Tri Tri, xe dừng lại ở khúc quanh ven đường, Trần Tri Tri vốn định đẩy cửa xe ra đi xuống, nhưng cô lại xoay người quay đầu lại, nhìn anh: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi làm.”

Kỳ thực lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, ánh mắt cong cong, lỗ mũi hếch lên, bên cạnh khóe miệng hai lúm đồng tiền sâu như xoáy nước, cực kỳ giống con chuột nhỏ sống trong nhà kho. Khi đó anh như mê mẩn với gương mặt của cô, không ngờ chung sống với nhau nhiều năm như thế, vậy mà khi chia tay, anh vẫn dễ dàng thất thần với cô.

Chu Đông không trả lời, Trần Tri Tri cũng đã đi xuống. Bên ngoài cửa sổ xe băng đã đông kết lại, khiến gương mặt của cô trở nên mơ hồ. Cô vẫy vẫy tay chào anh ở ngoài xe rồi xoay người quàng khăn kín lại bước đi.

Chu Đông đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Khi thấy bóng cô hoàn toàn mờ nhạt hẳn, tiếp đó anh thoáng nhìn qua đồng hồ bên trong xe, đồng hồ chỉ: 09 giờ 16 phút .

Nửa giờ.

Chỉ có nửa giờ.

Chu Đông xoay tay lái rời đi – sau khi cô chuyển nhà đi được hơn một tháng, hôm nay thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau chỉ có nửa giờ.

Buổi tối trở về nhà, Trần Tri Tri hỏi qua Khâu Đình một chút. Đối với chuyện này Khâu Đình cũng không phải là rất bài xích, thật ra ấn tượng của cô đối với lão Vương cũng không tệ lắm, hơn nữa, cũng chỉ là mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, thật sự cũng không có gì quá khó khăn .

Khi Trần Tri Tri hỏi lão Vương, anh xác định sẽ vào buổi trưa thứ bảy, lão Vương phụ trách mua đồ, anh sẽ toàn quyền mời khách.

Nhưng do mấy ngày trước Trần Tri Tri bị cảm lạnh, hiện tại không may lại đúng vào những ngày khó chịu nhất của đợt cảm này. Suốt mấy ngày nay nước mũi chảy liên tục, đầu nóng rực, cả người như không còn chút sức lực nào. Nhưng đã hẹn rồi, vốn tưởng rằng có thể cố gắng được, nhưng sáng hôm ấy vừa tỉnh lại, thoáng cái mà cả người mệt mỏi đến rời rã, ngay cả muốn rời giường cũng không đứng lên nổi, Trần Tri Tri cho rằng có lẽ là cô đã bị sốt rồi .

Khâu Đình vừa nghe thấy cô nói không đi, bản thân liền cũng không muốn đi nữa, cứ ngồi ở mép giường của cô.

Trần Tri Tri hít hít mũi khuyên: “Cậu cứ đi đi, mấy khi mọi người gặp gỡ nhau một lần. Hơn nữa bọn họ cũng đã lên đường rồi, cứ yên tâm, có Chu Đông ở đó, sẽ không thấy lúng túng đâu.”

“Vậy còn cậu thì sao?”

“Chỉ là bị cảm thôi mà, một năm bốn mùa tớ cũng phải bị cảm một lần chứ.” Trần Tri Tri đã có ý phản đối, tiếp tục kéo giấy ở đầu giường ra lau mũi, “Tớ cảm thấy mình ở nhà ngủ sẽ tốt hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.