Đọc truyện Em Là Người Tôi Yêu – Chương 27: Chia tay (2)
Nghĩ tới đây, gương mặt anh bỗng biến sắc, tròng mắt đen nhìn cô chăm chú: “Ý em muốn nói với anh là, anh có những điều khiến em không vừa lòng?”
Anh hiểu rồi, rốt cuộc anh đã hiểu rõ ràng rồi.
Nguyên nhân cô muốn chia tay không phải là vì anh đã kiểm soát không cho cô đi ra ngoài gặp gỡ với Từ Trì. Cũng không phải bởi vì anh tức giận đã từng khóa cửa nhốt cô ở trong phòng ba ngày, mà là vì những bất mãn đã được tích lũy từ trước.
… Bắt đầu từ ngày đó, cô đã có bất mãn đối với anh.
Chu Đông nghĩ đến điều suy đoán này, trong lòng giống như có sự đổ vỡ, anh hít sâu một hơi, cảm thấy trái tim mình như rơi vào cái động không đáy, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù vang dội ở bên tai.
Đầu anh toàn những tiếng ong ong.
“Chuyện ngày đó chúng ta ở chung.” Trần Tri Tri ôm chặt hai chân khẽ nói: “Lúc ấy em cũng không mong muốn.”
Chu Đông nhìn cô, qua lời cô nói anh thấy hiện ra rõ ràng từng chuyện từng chuyện mà anh đã làm cô không vui. Từ giữa đôi môi mềm mại, sạch sẽ như quả anh đào kia vang lên ngữ điệu giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết bên ngoài cửa sổ, khiến cả người anh lạnh như băng.
Đúng thế, quả thực cô không hề muốn.
Sau kỳ học đại học năm 3 năm ấy, bọn họ phát sinh quan hệ. Chỉ sau, hai tháng dính lấy nhau đã thấy chán ngán. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Sau đó bởi vì phải ra ngoài tìm việc làm, lại còn phải làm rất nhiều thủ tục tốt nghiệp, nên số lần bọn họ gặp nhau cũng không nhiều.
Sau đó Trần Tri Tri đã dự định đi Bắc Kinh để làm việc nên muốn nói với anh một chút. Chu Đông vốn là dự định làm việc ở trong thành phố này, vì dù sao nhà của anh và Trần Tri Tri đều ở đây. Nhưng bởi vì Trần Tri Tri muốn đi Bắc Kinh, nên anh cũng lập tức liền thu xếp gói ghém hành lý cùng đi với cô.
Lúc mới tới, căn nhà trọ mà Trần Tri Tri và Chu Đông thuê chính là nhà cho thuê giá rẻ dành cho những người đang tìm việc, giống như kiểu ký túc xá của trường học, nam nữ sống riêng, mỗi bên sống trong một căn phòng lớn, dùng chung nhà vệ sinh và phòng bếp. Nhưng bởi vì người quá đông nên mọi điều kiện đều không thuận tiện, có lúc phải chờ đến một hai giờ sau mới được tắm rửa
Trước khi đi Bắc Kinh, Chu Đông cũng đã viết mấy bản lý lịch sơ lược của mình gửi trước cho mấy công ty để so sánh. Anh học chuyên ngành về máy tính, cũng đã từng có một số sản phẩm đạt kết quả khá nổi trội. Rất nhanh anh đã được một công ty mới gây dựng sự nghiệp thiết kế phần mềm của điện thoại di động tuyển dụng. Còn Trần Tri Tri bởi vì không đúng với chuyên ngành học, cộng thêm tìm công việc chủ yếu dành cho nữ không cần nam, nên phải mất đến hơn một tháng sau mới tìm được công việc chính thức.
Thật ra thì trên người Chu Đông đã có một khoản tiền để dành không nhỏ. Đó là khoản tiền anh kiếm được từ việc thiết kế phần mềm, không đến nỗi phải ở dạng nhà trọ giá rẻ có nhiều người phức tạp như vậy. Nhưng nhà trọ là do Trần Tri Tri tìm, một chị cùng học khoá trước đã giới thiệu cho cô. Trước khi tìm được công việc, Trần Tri Tri không có ý định thuê phòng trước, dù sao địa điểm công việc của cô cũng chưa ổn định, giá phòng Bắc Kinh lại cao, ký lần đầu mà phải thế chấp cho cả ba tháng, số tiền thuê nhà phải trả không phải là nhỏ.
Cũng bởi vì Chu Đông lo lắng cho Trần Tri Tri, không muốn cô ở một mình trong nhà trọ đó, nên cũng đành phải vào sống trong nhà trọ của nam, ở lầu dưới phòng trọ nữ.
Biết Trần Tri Tri tìm được công việc, thật sự Chu Đông đã thở phào nhẹ nhõm. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Anh đã chịu đủ rồi, hơn một tháng trời phải chờ nhà vệ sinh, chờ đến lượt được tắm. Trong phòng vĩnh viễn đầy chặt tám người ở, hơn nữa còn không định giờ đi ngủ, hơn nửa đêm vẫn có người hút thuốc lá, uống rượu nói luyên thuyên, gọi điện thoại tán gẫu.
Buổi tối hôm đó anh liền dứt khoát lên mạng tìm thuê nhà có địa điểm ở giữa nơi làm việc của hai người, ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, anh dứt khoát đưa Trần Tri Tri đi xem phòng, vừa đúng gặp được một căn phòng hết sức hài lòng. Ngày hôm đó Chu Đông nhân tiện nộp luôn một năm tiền đặt cọc.
Kể ra mà nói, lúc ấy thái độ khi đi tìm phòng của Trần Tri Tri cũng xem như là tích cực, nhưng quả thật trong lòng cô vẫn còn có chút do dự. Hiện tại Chu Đông nghĩ lại, mới nhớ tới ngày hôm ấy bọn họ đã đi tìm phòng cho tới trưa, sau đó đến một quán nhỏ ăn cơm.
Trần Tri Tri hỏi: “… Phải chuyển đi nhanh như vậy sao?”
Lúc ấy anh ăn đang mì, không ngẩng đầu lên nói luôn: “Ừ, sớm chuyển đi sớm khoẻ, nếu không thì lại phải đợi đến Chủ nhật sau.”
“Oh.” Khi đó Trần Tri Tri chỉ nói lại một câu như vậy.
Ngày ấy anh lại nghĩ là cô nói không cần thiết phải tìm phòng, tìm được rồi cũng không cần phải chuyển đi gấp như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ý cô muốn nói là: Không cần thiết phải ở cùng một chỗ nhanh như vậy.
Ở trong mắt Trần Tri Tri, ở chung là một chuyện rất trọng đại. Trong chuyện ấy xem ra cô là một người khá bảo thủ, ở chung là chuyện chỉ có thể có sau khi đã dự tính chuẩn bị chuyện kết hôn. Mặc dù nói rằng cũng không phải là cô không có ý định kết hôn với Chu Đông, nhưng vẫn còn chưa tốt nghiệp mà đã ở chung rồi thì hơi vượt quá giới hạn tâm lý của cô.
Lúc ấy cô đã do dự rất lâu.
Quả thật khu nhà trọ nữ ở bên kia rất phiền toái, chủ ý của cô là chỉ muốn hai người ở nhà riêng bên cạnh nhau mà thôi. Thật ra thì công ty cũng không phải là rất xa, họ vẫn có thể thường thường gặp nhau được. Nhưng ngày thứ bảy đó, Chu Đông lại dứt khoát lôi kéo cô đi xem phòng. Ở trong suy nghĩ của anh dường như đã sớm có dự định này, anh cho rằng chỉ cần Trần Tri Tri tìm được công việc bọn họ nên ở cùng một chỗ. Bởi ở cùng một chỗ có thể tiết kiệm được rất nhiều khoản chi tiêu gì đó, hơn nữa bọn họ cũng không phải là chưa từng phát sinh quan hệ với nhau…
Nhưng nói thế nào, cô vẫn có chút không tình nguyện, có thể là vì cô luôn luôn chỉ chấp nhận quan hệ nam nữ đứng đắn, hơn nữa lại thiên về khuynh hướng bảo thủ.
Sau đó đến xế chiều lại thấy Chu Đông tính chỉ tìm thuê một gian phòng lớn như thế, lại là một phòng mới hoàn toàn. Tiền đặt cọc một năm là năm vạn tệ, mỗi tháng hơn bốn ngàn tệ, thì Trần Tri Tri có chút không chịu nổi. Cô biết Chu Đông tìm phòng lớn là vì cô. Căn phòng lớn ấy có một phòng ngủ chính, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, ban công. Bên cạnh nhà thuê lại có đầy đủ mọi thứ: nơi ở rất gần với công ty cô làm việc, ga tàu điện ở ngay bên cạnh, đi mười phút là đến siêu thị Carrefour.
Cho nên cô không đành lòng từ chối, nhìn anh nộp nhiều tiền như vậy, lúc ấy cô không thể nào nói ra miệng.
Sau này muốn nói lại càng muộn hơn, sau đó Trần Tri Tri vẫn còn đi thăm dò tin tức cho thuê nhà ở trên mạng. Tính toán lương một tháng của cô mới được 3500 tệ, trong thời gian thử việc hưởng 80%, xem ra chưa trừ bảo hiểm xã bảo chỉ còn hai ngàn tám trăm tệ, khả năng thuê nhà riêng e rằng cũng chỉ có thể đến mức bảy tám trăm tệ, hoặc là vẫn ở lại nhà trọ nữ.
Cô cũng mệt mỏi lắm rồi, cảm nhận sâu sắc không thể xem nhẹ điều kiện sinh hoạt, cho nên cũng đành ngầm chấp nhận.
Hôm sau ngày chủ nhật, Chu Đông liền dứt khoát gọi một chiếc xe taxi đến vận chuyển hành lý của bọn họ, mặc dù chủ cho thuê nhà nói đồ dùng gia đình chưa được đầy đủ, nhưng không sao vì Chu Đông rất thích gian phòng này, hoặc nói đúng hơn, anh rất thích có thể được tự do sống chung với Trần Tri Tri trong môi trường riêng tư, dù sao, bắt đầu từ ngày xa xưa đó, bọn họ đã xác định hình thái ở chung rồi.
Thật ra thì sau khi ở chung, so với tưởng tượng của Trần Tri Tri thì hiệu quả còn tốt hơn. Hai bên cũng không có gì khó chịu. Nhưng cảm giác đầu tiên của con người lại rất kỳ quái, có lúc thỉnh thoảng nó lại cảm thấy khó chịu, hoặc là trong lúc va chạm, đột nhiên nó lại nhảy ra nói cho bạn biết – ban đầu bạn vốn dĩ không muốn ở chung, chính ra anh ấy không nên có quyết định nhanh chóng như vậy, tất cả đều là lỗi của anh ấy.
“Còn gì nữa không?” Chu Đông hỏi.
Ngữ điệu của anh thật nặng nề, tim của anh cũng lạnh ngắt.
Trần Tri Tri ngẩngđầu lên nhìn Chu Đông, môi vẫn mím chặt, không biết mình có nên nói tiếp hay không. Chu Đông cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, trong tròng mắt gần như không còn một chút cảm xúc: “Không sao đâu, nếu như em còn có điều chưa vừa lòng, cứ nói ra.”
Trần Tri Tri lắc đầu một cái.
Chu Đông nhìn cô lắc đầu, vốn định hé miệng nói chuyện, nhưng anh lại lộ ra một nụ cười khổ sở: “Anh thật không ngờ sự bất mãn của em đối với anh lại nhiều như vậy. Tại sao em lại không sớm nói cho anh biết chứ?”
Trần Tri Tri vẫn ngồi ôm hai chân không nói lời nào.
Bản tính của cô không phải như thế, bản tính của cô vốn rất hoạt bát cũng rất thẳng thắn, nhưng không biết tại sao khi đối mặt với Chu Đông, cô luôn lão có cảm giác lực bất tòng tâm, chỉ sợ mình làm tổn thương đến anh.
Chu Đông cảm thấy trong người mình lạnh đến mức không còn nhận biết được nữa, con ngươi đen sẫm như muốn nhìn thật sâu vào ánh mắt của cô, “Trần Tri Tri, em nói cho anh biết, em có yêu anh không? Nhiều năm qua, cho tới bây giờ em vẫn không hề nói với anh ba chữ “Em yêu anh” kia.”
Im lặng.
Rất lâu sau, câu trả lời vẫn là im lặng.
Trần Tri Tri nghe thấy anh đã thay đổi cách xưng hô, từ “Tri Tri” đổi thành ” Trần Tri Tri” rồi. Cô cũng biết anh đau lòng. Nhưng thật sự cô không thể nào trả lời được.
Nhưng kế tiếp cô nghe thấy Chu Đông cười một tiếng lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa sự mất mát, “Anh thật độc ác, phải không?” Anh đứng lên, “Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn cho là em yêu thích anh, thật ra thì em không hề thích anh, dù chỉ là một chút xíu !”
Trần Tri Tri không ngờ anh đột nhiên lại nói lời như vậy, ngẩng đầu lên đầy vẻ ngạc nhiên.
“Cho nên em không thể chịu đựng được bất kỳ một chút khuyết điểm nào của anh, cho dù việc anh làm cũng chỉ vì muốn tốt cho em, em cũng không hài lòng, nhưng cho đến tận bây giờ em đều không nói. Chẳng qua là em đang đợi một thời cơ, để cho sự bất mãn của mình đối với anh đạt tới cực điểm, tạo một cái cớ tốt nhất cho mình để rời bỏ anh, anh nói đáp án như vậy có đúng không?”
Nhớ tới trước kia cô cũng từng đề cập với anh rằng cô muốn chia tay.
Anh cho rằng chẳng qua đây là cô nói đùa, cuối cùng anh ôm lấy cô, cắn vào đầu ngón tay của cô, cố ý trầm giọng nói: “Không cho.” Anh làm sao chịu nổi sự chia tay với cô, anh yêu cô như thế, làm sao có thể chấp nhận chia tay với cô được chứ?
Chu Đông tựa như tức giận, lại vừa tựa như chẳng qua chỉ là khó chịu, khó chấp nhận.
Trần Tri Tri quay sang nhìn anh, cô cảm thấy ánh mắt của anh giống như một vùng nước xoáy tối đen, bên trong ẩn chứa sóng lớn sắp cuộn trào. Anh ngồi dậy nhìn về phía cô, đồng thời tay phải đột nhiên cầm cổ lấy tay của cô, “Chuyện với Từ Trì là em cố ý chọc giận anh, đúng không?”
Đúng thế!
Trần Tri Tri biết,thực ra là mình đang cố ý chọc giận anh. Khi đó Từ Trì cũng đã kết hôn, hơn nữa đối với Từ Trì, cô đã sớm không còn cảm giác nữa rồi. Nhưng cô vẫn cùng Từ Trì cùng nhau đi ăn cơm trưa, thỉnh thoảng còn cùng đồng nghiệp công ty đi KTV, một mặt chỉ để tán gẫu, mặt khác thật ra là muốn chọc tức anh, đặc biệt là cố ý không nhận điện thoại của anh, sau khi về nhà cũng chỉ nói hai ba câu đầy lạnh lùng với anh, anh hỏi cái gì cô cũng không chịu trả lời.
Đến cuối cùng, rốt cuộc cô đã chọc giận anh, bị anh giam lại ở trong phòng.
… Nghĩ như vậy anh đứng lên, tất cả những gì cô vừa mới nói đây chính là nguyên nhân sao? Nhưng cô chọc tức Chu Đông có phải là lý do thật sự hay không, Chu Đông khi đó… Cổ tay cô lại bị anh nắm chặt hơn một chút, Chu Đông tràn đầy tức giận hỏi lại câu nữa: “Có phải hay không? !”
Trần Tri Tri cúi đầu: “Vâng…”
Chu Đông nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, hồi lâu sau, anh chán nản buông thõng cánh tay xuống.
Anh hiểu rồi, tới hôm nay rốt cục anh đã hiểu toàn bộ rồi.
Thì ra là tất cả đều chỉ vì… Cô không thích anh.
“Anh thật sự vô cùng ghê tởm, đúng không?” Trần Tri Tri cúi đầu, nhìn thân hình của anh ở đối diện, khoảng cách giữa anh và cô dường như đã rời xa hơn rất nhiều. Giọng nói trầm ấm của anh nghe đầy vẻ trống rỗng bất cần, không giống như trước, tâm tình của anh lúc này đã làm giọng nói thay đổi.
“Nhiều năm qua, anh vẫn đương nhiên cho rằng em yêu thích anh. Nếu như không phải lúc đầu anh cứ quấn quít chặt bên em, có lẽ em đã sớm được giải thoát.” Trong giọng nói của anh ngập tràn âm điệu tự giễu, còn có nhiều điều nữa, nhưng Trần Tri Tri không thể nào nghe nổi.
Ánh mắt Trần Tri Tri chỉ có thể sững sờ đuổi theo bóng lưng của anh.
Anh đi ra ngoài cũng không hề quay đầu lại một cái.
Đi tới cửa anh dừng bước, tay gác lên khung cửa, chỉ hơi nghiêng mặt sang bên: “Em đi đi. Yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ còn quấn lấy em nữa.”