Đọc truyện Em Là Người Tôi Yêu – Chương 1: Trần Qua Qua
“Đúng vậy, đó là lý do vì sao mà lúc đầu công ty chúng tôi đưa ra ý tưởng thiết lập một trạm mới…”
“Gâu. . .”
Tiếng sủa của một chú chó con vang lên cắt ngang lời hai người. Họ cúi xuống nhìn phía dưới chân. Một cún con đầu tròn tròn, bộ lông màu nâu giống như gấu Teddy bị cắt ngắn ngủn đang ra sức dùng thân thể cọ cọ vào ống quần tây trang của Chu Đông,. cái đuôi vẫy vẫy rất thân thiết.
Người khách hàng nữ ngồi đối diện nhíu mày, “Chó của nhà anh sao?”
Chu Đông lắc đầu một cái, lại đưa tay ôm lấy cún con, “Qua Qua, sao mày lại tới nơi này?”
Sắc trời rất đẹp, tiết thu tháng mười, bầu trời vẫn còn rất xanh. Đã lâu rồi, khó mới có ngày mặt trời xuất hiện được hôm nay. Chu Đông nhẹ nhàng khẽ vuốt ve bộ lông cún con, rất nhanh cún con đã khoanh tròn ở trên đùi anh.
Chu Đông buông tròng mắt xuống, bất giác cười cười.
Cũng không lâu lắm, từ cửa kính trong suốt của phòng cà phê, một cô gái mặc chiếc áo lông màu nâu nhạt xen lẫn màu trắng vội vã đi tới. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mái tóc ngắn, thẳng màu nâu của cô vốn luôn xõa, bây giờ mái tóc thật dầy như sóng biển ấy lại được sợi dây màu lam với bông hoa vàng nhạt buộc lệch sang một bên, rũ xuống bên vai trái, nhìn rất kiểu cách.
Thoạt nhìn cô gái còn rất trẻ tuổi, chiếc áo lông chỉ khoác lỏng lẻo, hờ hững ở trên người, lộ ra bả vai trắng nõn. Nhìn cô gái trẻ này có vẻ đặc biệt ngạo mạn nhưng lại rất thảnh thơi.
Cô cúi người xuống, ôm cún con từ trên đùi Chu Đông lên, oán trách: “Làm chị sợ muốn chết đi được, Qua Qua à!”
Cô vuốt ve cái đầu của cún con, “Tại sao em lại không chịu nghe lời như vậy?” Mới vừa mang Qua Qua đi tản bộ ở trên quảng trường, ai ngờ cún con thừa dịp cô không đề phòng, đột nhiên ngúng nguẩy mấy chân rồi chạy đi, hại cô phải tìm thật lâu mới thấy.
Cún con được đặt tên là Qua Qua.Nó nhìn cô gái nức nở lên một tiếng, cô gái liền cười, sau đó cô đứng lên nhìn về phía Chu Đông, “Cảm ơn anh đã giúp em tìm được Qua Qua.”
“Không sao. Đây là cún con đã tự chạy tới nơi này đấy.”
Rốt cuộc nhân viên phục vụ phòng cà phê đã tới, “Xin lỗi, tiểu thư, đây là chó của cô sao? Phòng cà phê của chúng tôi không cho phép mang thú cưngvào.”
“Tôi biết rồi, rất xin lỗi.”
Cô gái nhìn Chu Đông vẫy tay một cái, “Hẹn gặp lại.”sau đó ôm Qua Qua đi ra ngoài.
“Bạn của anh sao?” Nữ khách hàng ở phía trước mặt hỏi.
Chu Đông thu hồi ánh mắt, dùng cái muỗng khuấy bên trong cái chén Cappuccino, “Ừ.”
“Bạn gái?” Nữ khách hàng hỏi có chút dò xét.
Chu Đông đưa ly cà phê lên miệng, uống một ngụm trước rồi mới nhàn nhạt đáp lại một câu: “Không phải, chỉ là bạn gái ngày trước.”
Chu Đông bàn bạc công việc xong liền trở về nhà.
Hôm nay là một buổi sáng thứ bảy có tiết trời rất đẹp. Từ sáng sớm, mới hơn bảy giờ anh đã bắt đầu rời giường, nhưng dù vậy anh vẫn luôn rất bận bịu. Tám giờ làm xong bữa điểm tâm cho mình, sau khi dọn dẹp xong, anh ngồi yên vị trước máy vi tính để kiểm tra tài liệu và lên lộ trình, đến mười giờ, đi ra ngoài gặp vị chuyên gia đại diện của doanh nghiệp để thương lượng việc hợp tác, cho tới bây giờ, mười một giờ, anh xách theo tài liệu và Laptop về nhà.
Vừa mới bước hết thang lầu, nhìn thấy cửa nhà mình, anh liền nghe thấy lầu dưới có tiếng bước chân thịch thịch truyền đến.
“Qua Qua, go!” (đi nào – nguyên văn tiếng Anh)
“Qua Qua là giỏi nhất!”
Phía dưới, trong thang lầu xoắn tiếng chân của cô gái đang chạy vọng lên.
Hai người bọn họ đều thuê nhà ở lầu chín, vị trí này cũng không cao lắm, cho nên anh cũng thích đi bộ lên bằng thang lầu hơn là dùng thang máy.
Cũng không lâu lắm, bóng dáng cô gái liền xuất hiện ở phía dưới tầm mắt của anh.
Cô giúp Qua Qua cùng chạy lên. Qua Qua thần thái sáng láng, vui vẻ, nhưng cô lại mệt mỏi không thở nổi, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, liền lên tiếng, “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Anh cũng đáp lại một tiếng, “Em cũng đưa Qua Qua đi dạo về hả?”
Mấy bậc thang cuối cùng cô gái phải chống vào eo, dắt Qua Qua từ từ đi lên, “Vâng ạ! Qua Qua quá ồn ào, em cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng mà, hôm nay thời tiết tốt như vậy, nên em mới cho nó ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày cô bé ở nhà cũng rất buồn bực.”
Giọng cô gái nói tràn đầy yêu thương.
Chu Đông nhàn nhạt đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Qua Qua đang được cô gái dắt. Mặc dù có dây xích tròng trên cổ, Qua Qua vẫn cố gắng xông về phía anh ở bên này. Chu Đông ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu tròn của cô bé, lập tức lòng bàn tay anh bị cún con liếm vài cái.
“Qua Qua, phải ngoan ngoãn nghe lời của chị nhé, đừng có chọc để cô ấy tức giận nghe chưa!”
Cô gái cười ha ha ha.
“Tháng này em mang nó đi tiêm phòng chưa?”
“Đã tiêm rồi. Anh đừng có hỏi nữa, bế bé cún đi tiêm phòng em mệt muốn chết đây. Xe buýt và tàu điện ngầm đều không được ngồi, đi xe taxi thì lại rất đắt, thấy bảo gần đây tăng giá, hơn nữa lại còn phải bịt lại thật kín. Haiz, em cũng đang suy nghĩ ước gì bây giờ ở đây có thể có một bệnh viện thú y cho thú cưng có phải là tốt biết bao không, em sẽ không cần phải tháng nào cũng đi xa như vậy. Ban đầu khi đến thuê phòng ở đây sao lại không có suy tính đến điểm này nhỉ?” Cô gái vừa nói vừa móc cái chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Cửa mở ra, cô dắt Qua Qua đi vào, vẫy tay với anh một cái, “Lần sau tán gẫu tiếp nhé!.”
“Được.”
Chu Đông xoay người lại đi vài bước tới cửa phòng đối diện với phòng của cô gái, cách khoảng hai thước, dùng chìa khóa vặn mở cửa phòng mình.
Cửa đối diện vọng sang tiếng huyên náo ầm ỹ.
“Qua Qua, em được giải phóng!”
Là tiếng của cô, hiện giờ cô mới tháo sợi dây xích chó xuống sao? Sau đó tiếng Qua Qua bắt đầu nhào lộn. . .
“Em lại nghịch ngợm rồi, chị đói bụng rồi phải đi làm cơm đây, em ở lại nơi này ngoan ngoãn ăn cái gì. . .”
Hiện giờ cô cũng mới đổi dép.
Âm thanh cuối cùng biến mất.
Chu Đông vào cửa phòng, bên trong phòng vẫn giữ nguyên bộ dạng nhưlúc anh mới ra đi.
Anh luôn luôn chỉnh tề, mặc dù ở một mình cũng thế. Chăn gối, ly chén, hộp sữa tươi anh lấy ra từ trong tủ lạnh cũng vẫn đặt chỉnh tề ở nơi đó. Cầm hộp sữa tươi lên lắc lắc, đã uống hết, thuận tay anh ném cái hộp vào thùng rác, nhìn thấy bữa sáng hôm nay còn dư lại một nửa cái trứng gà, cũng ném luôn vào trong thùng rác.
Hôm nay chỉ có hai thứ này.
Kể từ hai tháng trước, khi vào ở căn phòng này, anh có chút không quen.
Bố cục của phòng này và phòng của cô ở giống nhau như đúc. Trước kia bọn họ ở cùng nhau tại phòng đối diện. Hàng tuần vào buổi sáng thứ sáu hoặc chủ nhật sẽ cùng nhau ra ngoài mua đồ, hàng ngày thùng rác đều tràn đầy. Hai người cùng oẳn tù tì với nhau, ai thua người ấy sẽ đi đổ rác. Nhưng hiện giờ anh vẫn mỗi ngày đi đổ rác một lần, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn chẳng có gì đồ gì để bỏ đi hết.
Anh đi tới trước bàn, lấy bản gốc tài liệu cực kỳ quan trọng từ trong cặp làm việc ra, đặt lên bàn, bỏ chiếc cặp đó vào trong ngăn kéo.
Theo thói quen anh cắm điện mở ra máy tính ra, chờ máy khởi động, màn hình xuất hiện Win8, thế nhưng anh lại có chút không biết phải làm cái gì.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, hôm nay nắng to như vậy phơi chăn rất tốt.
Vì vậy anh liền mang chăn ra phơi ở trên ban công.
Trên ban công ánh nắng vàng chói mắt, anh không có thói quen trồng cây, chỉ có vài chiếc mắc đang phơi quần áo bay tán loạn.
Đúng rồi, anh lại chưa mua cây gậy phơi quần áo, luôn quên như thế. Gần đây anh cũng chẳng muốn đi siêu thị.
Anh đi vào nhà.
Máy tính đã mở ra, đồ vật trong nhà cũng được sắp xếp rất chỉnh tề, quần áo tắm ngày hôm qua cũng đã ném vào trong máy giặt để giặt rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ 20 phút rồi, vẫn phải đi nấu cơm.
Mở tủ lạnh ra tìm kiếm, tầng trên cùng là một hộp sửa tươi, bảy tám chiếc bánh bao và mấy quả trứng gà, đều là đồ cho bữa ăn sáng.
Tầng giữa có năm lon bia, tầng cuối cùng là một ngăn kéo, anh rút ra, thấy có ớt và đậu sừng đã thối, mới nhớ ra, . đây là đồ ăn anh mua từ tuần trước.
Lần trước đi siêu thị, trở về nhà vứt túi đồ ở chỗ này rồi quên luôn.
Tất cả các đồ ăn khác không khá hơn chút nào, cũng đã hỏng hết, ngay cả khoai tây cũng mọc nấm mốc, bên trong bốc lên mùi hôi thối.
Anh vén tay áo lên, xách thùng rác tới, vứt bỏ toàn bộ đồ ăn đã bị hỏng đó vào, tiếp đó cầm khăn lau từ trong phòng bếp ra lau dọn sạch sẽ. Hiện tại tủ lạnh đã trống rỗng, không còn thứ gì có thể ăn được.
… phía dưới tủ lạnh không cần mở ra xem, bên trong vẫn là trống không. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh vẫn luôn không có đồ gì cần gì phải để đông lạnh cả, không giống như cô, luôn thích mua kem, bánh chẻo (sủi cảo) còn cả thịt đông lạnh.
Đành phải ra ngoài để mua một ít đồ ăn vậy
Trứng gà cũng không còn mấy, phải rồi, còn có thể nhân tiện mua cây gậy phơi quần áo luôn.
Anh đưa ra quyết định, lập tức với tay lấy điện thoại di động, chìa khóa, ví tiền rồi đi ra cửa.
Vừa mới đóng cửa lại, cửa đối diện gần như mở ra luôn, anh quay đầunhìn thấy cô.
Cô thò đầu ra khỏi cửa, “Anh định đi siêu thị sao?”
Anh gật đầu một cái.
“A, vậy thì tốt quá.” Cô lộ ra nụ cười vui mừng, “Anh có thể mua giúp cho em ít dầu ăn được không, em hết dầu ăn rồi.”
“Được, loại dầu ăn nào vậy?”
“Dầu gạo của hãng Phúc Lâm, mua bình nhỏ là được rồi.”
“Còn muốn mua gì nữa không?”
Cô tựa như suy nghĩ một chút, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn”Ừm nếu không… anh mua giúp em một ly tinh cầu?”
Rất thích ăn đồ ngọt nên cô cũng không cảm thấy thẹn thùng.
Đột nhiên anh muốn cười, không biết tại sao trong lòng liền cảm thấy rất thoải mái.
“Được.”
“Để em gửi anh tiền.” Cô nói, rút tờ tiền 100 từ trong ví ra, “Tại vì em quá lười, lúc nãy đi ra ngoài rồi nên giờ cũng không muốn đi nữa.” Qua Qua đang ở cửa muốn chạy qua chân cô trốn ra ngoài, cô dùng đôi dép vải đang đi ngăn cún con lại.
“Không cần đâu!” Anh từ chối, “Lúc về trả cho anh cũng được.”
“Qua Qua!” Cô cúi đầu vội vàng dạy dỗ cún nhỏ không ngoan, nghe thấy anh nói vậy, lên tiếng: “Dạ vâng… Vậy cũng được. Cám ơn anh.”
“Không có gì.”
Anh đi tới Carrefour, nhớ kỹ phải mua cho cô dầu ăn, mua ly tinh cầu, phải mua mình cây gậy phơi quần áo và đồ ăn.
Đồ mua được bỏ từng thứ vào trong xe đẩy.
Anh nghĩ, nếu như cô ở cùng, nhất định cô phải mua nhiều hơn.
Mỗi lần cô mua đồ đều phải ghi lên giấy trước, sau đó cứ mua từng thứ từng thứ một, mua xong thứ nào liền đánh dấu vào đó. Nhưng trên thực tế, bởi vì cô luôn rất dễ bị một món đồ mới lạ gì đó hấp dẫn, cái này cần phải mua chứ nhỉ? Cái kia cần phải mua không nhỉ? Tóm lại đến cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ kéo theo cả một đại đội đồ trở về, cho nên mới làm cho thùng rác mỗi ngày đều tràn đầy.
Đừng nhìn cô gầy, thật ra thì cô đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt.
Phần lớn các thứ trong thùng rác đều là của cô cống hiến ra, hơn nữa có lúc cô so với anh còn lười hơn, xem ti vi hoặc là xem tiểu thuyết có khi say mê đến nửa ngày cũng không muốn động đậy một cái, ngay cả quần áo cũng không muốn cởi ra.
Anh nhớ tới đó liền muốn cười, có lúc cảm thấy, nuôi cô thật sự là một chuyện đại phiền toái, bởi vì cô thật rất phí nước, phí điện, thậm chí phí giấy.
Kể từ khi anh sống một mình, anh cũng không biết mình đã tiết kiệm được điện nước bảo vệ môi trường đến mức độ nào nữa.
Vân vân, tháng này cô đóng tiền nước mất bao nhiêu?
Phí tiền nước ba tháng đóng một lần, hiện tại cũng sắp đến kỳ rồi. Hơn nữa tháng này đã đổi đồng hồ nước mới, không thể trả tiền theo số ghi trên hoá đơn lần trước, mà phải đi tận nơi trụ sở xí nghiệp Vật tư đó để đóng tiền.
. . . Lúc trở về nhớ nhắc nhở cô một chút vậy.
Mua xong đồ anh trở về luôn, anh luôn mua đồ rất nhanh, sẽ không lằng nhằng đến một hai giờ. Lúc xếp hàng nghe thấy hai cô gái phía trước cầm một túi thức ăn cho chó đang thảo luận.
“Nghe nói loại thức ăn cho chó nhãn hiệu ba con chim bói cá là loại thức ăn chuyên dụng cho chó cảnh tốt nhất. Con chó cảnh nhà tớ gần đây không biết tại sao lại không chịu ăn loại thức ăn cho chó trước kia nữa.”
“Vậy cậu có thể thử loại này một chút xem, con Teddy nhà tớ thích ăn thứ này, có hiệu quả đối với bộ lông rất rõ ràng.”
“Nhưng mà cái này thật sự đắt quá. . .”
Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, đẩy xe lộn trở lại đi.
Cho đến lúc anh về đến nhà đã mười một giờ bốn mươi rồi.
Gõ cửa nhà cô, “Xin lỗi, anh về hơi muộn.”
“Không sao.” Cô nói, nhận lấy dầu ăn và túi đựng ly tinh cầu từ trong tay anh, “Oa, sao nhiều như vậy! Bao nhiêu tiền ạ?”
“42 đồng.”
Cô lại đưa ra tờ 100 đồng.
Anh lật giở ví tiền, “Anh không có tiền lẻ. Để lần sau em trả cho anh cũng được.”
“Nhưng mà… “
Anh nói tiếp: “Tri Tri, lúc chúng ta chia tay đã từng giao ước, Qua Qua là anh mua, nhưng là nó thuộc về em. Nhưng mấy ngày gần đây anh có chút nhớ nó, có thể cho nó ở với anh vài ngày được không?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Qua Qua lại đang ra sức xông tới, bởi vì cô phân tâm một chút, không đề phòng nên Qua Qua nhào tới trên đùi Chu Đông. Chu Đông ôm lấy nó: “Nhìn xem, tao mua cho mày loại thức ăn cho chó mới còn cả đệm nữa đây này.”
Qua Qua hớn hở vui mừng liếm láp anh.
Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn đành trợn mắt, “Trần Qua Qua, mày đúng là tên phản đồ!”
Chu Đông cười, cười tựa như ánh nắng giữa ngày đông tuyết trắng, trong nháy mắt cũng làm cho Trần Tri Tri chói mắt không mở nổi. Nhưng cô biết mình không thể nhìn, không thể nghi ngờ, không thể muốn, bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé!”
“Ừ.” Trần Tri Tri trả lời, “Còn tiền kia. . .”
“Em giữ lại hoá đơn điện nước lần trước không?”
“Để làm gì?”
“Sắp phải đóng phí dùng nước và tiền điện rồi, em quên sao? Anh vừa mới nhìn qua đồng hồ điện, điện nhà em chỉ còn mấy vạch, không chừng chỉ hôm nay ngày mai sẽ dùng hết đấy.”
“Ồ, đúng rồi.”
Anh một tay ôm Qua Qua, một đưa tay ra, “Em mang ra đây cho anh, anh đi đóng cho em luôn, vừa vặn anh cũng phải đóng.”
Cô nhìn bàn tay anh đưa ra, lại ngẩng đầu nhìn anh, dừng lại một chút, nói: “Không cần đâu, để em tự đi đóng. Phiền anh nhiều lần quá thật ngượng ngùng.” Cô ngẩng đầu lên nói với Qua Qua: “Qua Qua, ở bên đó phải ngoan nhé, không được nghịch ngợm đấy.”
Rõ ràng là cô nói sang chuyện khác.
Chu Đông cũng không còn ép buộc cô, “Ừ, vậy thi em tự đi nhé. Biết xí nghiệp Vật tư ở chỗ nào chưa?”
“Em biết rồi. Anh phải chú ý Qua Qua đại tiểu tiện đấy, bây giờ em vẫn chưa huấn luyện thành công cho bé cún đi vệ sinh ở một nơi trong toa-let đâu.”
Ba câu không rời Qua Qua.
“Đến bây giờ vẫn còn như vậy sao?”
Ban đầu chẳng phải là cô luôn miệng nói muốn huấn luyện bạn học Trần Qua Qua thành nàng chó tinh ranh khéo léo đệ nhất thiên hạ đó sao? Không chịu nổi vẻ làm nũng của Trần Qua Qua rồi. Con chó nhỏ này trước kia lúc ở nhà luôn thích dùng ánh mắt long lanh như nước nũng nịu nhìn người khác, kết quả là cô gái kia dường như không chống đỡ nổi nên để cho cô bé cún này muốn làm gì thì làm.
“Vâng… Dù sao anh phải cẩn thận, chỗ nào nó cũng có thể chui vào làm bừa đấy.”
Anh hơi nhếch khóe miệng, “Anh biết rồi.” Cũng không phải là chưa từng sống cùng.
Dừng một chút, “Anh về đây.” Anh nói.
“Vâng… “
Anh xách túi đồ to, âu yếm ôm Qua Qua đi mở cửa, vẫn nhìn thấy cô đang đứng đó nhìn về phía bọn họ bên này.
Ngay cả khi anh và cô chia tay, cô cũng không quá lưu luyến như vậy.
Anh nhấc một chân của Qua Qua lên: “Chị, Qua Qua hẹn gặp lại chị nhé!”
Cô đứng ở cửa vẫy vẫy tay, “Hẹn gặp lại.”
Giống như rất không đành lòng vậy.
Anh dựa lưng vào cửa, nâng Trần Qua Qua lên, hai tay kéo thân thể mềm mại của cô nàng lên, chống lại đôi mắt to tròn đen bóng như hai hạt ngọc củaQua Qua.
Vật nhỏ này rất thông minh chứ không hề vô tình.
Cũng đơn giản giống như cô.
Nhưng mà…
“Rốt cuộc mày có ma lực ở chỗ nào đây mà làm cho cô ấy nhớ mãi không quên với mày như vậy?”
Anh lẩm bẩm một mình.