Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 6: Là Giả Ngốc Hay Ngốc Nghếch Đến Nỗi Không Biết Dùng Não?
“Cậu chủ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến bệnh viện.”
Cô im lặng, chắc chắn là cậu chủ bị ấm đầu nên phải đi tái khám. Nghĩ tới cô liền thấy vui vui. Đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, giọng cô nho nhỏ: “Cậu chủ, vậy còn chuyện hôm qua, ở trong hẻm?”
“Chuyện gì? Tôi chẳng nhớ gì cả. Mà cô nói hơi nhiều rồi đấy, có muốn bị trừ lương không?”
Nghe tới hai chữ trừ lương cô liền im lặng, ngày đâu tiên nhận việc mà đã bị dọa trừ lương. Cô còn định hỏi xem người xấu số hôm qua làm gì sai trái mà lại bị cậu chủ đích thân tiễn xuống địa ngục, nhưng thấy anh ta sắt đá như vậy, cô đành từ bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi im.
Đằng sau chiếc xe của Vương Dịch Thiên, Tam Hắc đang trò chuyện với nhau.
“Lão Nhất, anh thấy cô gái này như thế nào?” – Hắc Long lên tiếng hỏi.
“Không tệ, dám nhìn lén người của chúng ta xử lý gã tài xế.” – Hắc Hổ trầm ngâm trả lời, giọng nói như bất cần.
“Dám nhìn lén thì không nói gì, quan trọng là nhìn lén rồi còn được cậu chủ đưa về, nạp vào Tứ Hắc. Xem ra đứa em út này thật sự có điểm nào rất tuyệt* rồi.” – Hắc Hồng cười nham hiểm.
* *Mỗi người trong Tam Hắc đều có một sở trường riêng, không ai giống ai. Người thứ tư chắc chắn phải có năng lực gì mà ba người kia còn thiếu sót*.
Chiếc xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Đây là bệnh viện lớn nhất của thành phố A, là loại bệnh viện tư nhân vô cùng đắt đỏ, không phải muốn vào là vào. Nơi này chỉ cần khám tổng quát thì đã bằng tiền lương một tháng chú Sỹ trả cho cô. Tên bệnh viện chính là “Dịch Thiên”… nghe là biết bệnh viện của ai rồi.
Dãy xe dừng lại ở bãi đỗ, cô nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa mỉm cười giọng nịnh nọt: “Mời cậu chủ xuống xe.”
Anh cười nhếch mép rồi bước xuống, tay cầm cà vạt sửa lại cho ngay ngắn, quay lại nhìn cô. Phỉ Phùng Lam vừa đóng cửa xe, ngẩng mặt lên thì thấy một thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt. Ánh mặt trời rọi xuống làm cô không nhìn thấy rõ dung mạo người đó, nhưng làm như vậy càng khiến người đó thêm phần quyến rũ* ~
* *Vương Dịch Thiên của chúng ta cao 1m89 nhé:3*
Chưa kịp hoàn hồn thì người tài xế lật đật đưa cho cô một cây dù đen, cô lập tức hiểu ý mở ra che cho cậu chủ. Nhưng mà anh ta cao quá, lại còn đi rất nhanh khiến cô phải vừa chìa thẳng tay, vừa vội vã chạy theo, trông rất tức cười.
Cánh cửa tự động mở ra, lập tức có một vị bác sĩ lão thành lật đạt chạy ra nghênh đón: “Cậu chủ, mời.”
Tất cả đi theo sự chỉ đường của vị bác sĩ, vào thang máy đến một phòng khám ở tầng năm. Là một phòng khám rộng, hầu như tất cả những thứ cần thiết để khám tổng quát đều được sắp xếp ở đây, chỉ cách nhau qua những tấm kính vô cùng dày. Những bệnh viện khác hoàn toàn chưa thấy có một căn phòng tích hợp như vậy.
Vương Dịch Thiên ngồi xuống bên bộ ghế dài, liếc mắt nhìn cô. Cô chỉ rụt rè cúi mặt không dám hó hé một tiếng, mở mồm không chừng sẽ bị trừ lương.
“Cô ta.”
“Vâng.”
Cô hoảng hốt ngóc đầu lên, vị bác sĩ già đã tiến lại gần: “Cô Hắc Lam, mời theo tôi.”
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh lại tiếp tục mân mê tách trà nóng, không quan tâm đến cô. Cô liền bĩu môi rồi nhanh chóng đi theo vị bác sĩ.
Bước qua tấm cửa kính thứ nhất, có hai cô y tá chờ sẵn, họ muốn lấy máu của cô.
Sang tấm cửa kính thứ hai, là một y tá và một bác sĩ nữ, muốn siêu âm khoang bụng.
Sang tấm cửa kính thứ ba, cũng là một bác sĩ nữ và một y tá, muốn chụp X-quang.
Cô quay vòng vòng trong căn phòng, tất cả những gì có thể khám được, họ đều lôi cô đi khám. Cái này còn hơn cả khám tổng quát nữa. Nếu không phải tối qua anh bảo cô làm vệ sĩ, thì cô còn tưởng mình bị bắt đi làm chuột bạch cho phòng thí nghiệm.
Vương Dịch Thiên ngồi ở ghế dài nhìn xuyên qua tấm kính, thấy ai đó liên tục bị gọi đi khám, anh cười nhếch môi đầy ma mị.
Hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng khám xong. Cô lê chân ra phòng chính, đầu óc quay cuồng, ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh cậu chủ. Thôi thì cậu muốn trừ lương thì cứ trừ, cô không chịu nổi nữa rồi.
Từng kết quả xét nghiệm lần lượt được đưa lên tay anh. Vị bác sĩ già ôn tồn báo cáo: “Cô Hắc Lam sức khỏe rất tốt, mọi thứ đều ổn, có điều… hình như bị thiếu máu.”
Anh nghe thấy vậy liền dùng ánh mắt sắc bén hỏi cô. Cô nhanh nhảu trả lời, nhưng giọng đầy mệt mỏi: “À, thì hai hôm trước tôi có đi hiến máu ở bệnh viện, chỉ là chưa kịp bồi bổ thôi.”
“Cô thích làm từ thiện vậy à?”
“Đúng vậy, tôi là trẻ mồ côi, được người làm từ thiện nuôi lớn, nên cũng rất thích làm từ thiện.”
“Được, vậy từ nay về sau chỉ được từ thiện với một mình tôi.” – Tờ giấy xét nghiệm trong tay anh bị bóp nhẹ, hơi nhăn.
“Thật tiếc quá, cậu chủ đáng quý. Tôi lại là nhóm máu AB chuyên nhận, thật sự thì…”
“Thật tiếc quá. Tôi cũng là nhóm máu AB.” Vương Dịch Thiên cười nhếch mép, giọng đầy thách thức.
Cô nghe vậy liền im bặt, chẳng biết nói gì nữa. Vẻ mặt cô hiện rõ nỗi bực nhọc, anh nhìn thấy mà muốn phì cười, nhưng khóa môi chỉ hơi cong cong.
Tớ xét nghiệm cuối cùng được đưa ra, là xét nghiệm não. Vị bác sĩ xem xong liền bất ngờ, lập tức đưa cho anh: “IQ 173, là xếp vào hàng thiên tài thưa cậu chủ.”
Cặp lông mày đen rậm đầy vẻ nam tính của anh lập tức nhíu lại: “Thiên tài? Chỉ số IQ của cô còn cao hơn cả Hắc Hổ và Hắc Long, chỉ thua Hắc Hồng hai điểm. Vậy từ lúc theo tôi đến giờ là cô giả ngốc hay là ngốc nghếch đến nỗi không biết dùng nào vậy hả?”
“Thì… tôi cũng học rất giỏi đó, dì Thục thường khen tôi có trí nhớ siêu phàm.” – Cô nói xong đắc chí cười hì hì.
“Dì Thục?”