Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 54: Ôm Em Ngủ
Tối đến, Phỉ Phùng Lam tự động qua phòng tìm Vương Dịch Thiên. Thấy anh đang làm việc trên máy tính.
“Chà, lần đầu thấy cậu chủ làm việc như vậy đó, tôi tưởng Lão Tam làm hết rồi.”
“Lâu lâu cũng phải kiểm tra lại một lần cho kĩ, xem có chỗ nào sai sót không.” – anh trả lời nhưng mắt vẫn hướng về màn hình máy tính.
“Hắc Lam, lấy giúp tôi cuốn sổ trên bàn bên kia.”
“Vâng.” – Phỉ Phùng Lam đứng dậy đi đến bàn, vừa cầm cuốn sổ lên thì có một tấm hình rơi xuống.
Cô cầm tấm hình lên, là hình chụp một cậu nhóc và một người, hình như là phụ nữ, nhưng tấm hình đã bị cháy xém một góc ngay khuôn mặt người đó, không thể nhận diện là ai.
“Cậu chủ, đây là…”
Vương Dịch Thiên nhìn thấy tấm hình liền bỏ laptop xuống, cầm lấy nó, sờ sờ vuốt vuốt.
“Đây là tấm hình chụp duy nhất còn sót lại của tôi và mẹ.” – Vương Dịch Thiên nói giọng hơi buồn.
“Tại sao nó lại bị cháy?”
“Lúc mẹ rời đi, Trần Lập Thy đã đem hết những gì của mẹ đi đốt, tấm hình này là do tôi đã bất chấp đưa tay vào trong đống lửa lấy ra, nhưng không kịp. Chỗ khuôn mặt mẹ bị cháy rồi.”
Phỉ Phùng Lam thấy buồn lây: “Anh không nhớ mặt mẹ mình sao?”
Vương Dịch Thiên lắc đầu: “Lúc đó tôi mới có năm tuổi. Hai mươi năm trôi qua rồi, thật sự tôi không thể nhớ.”
Phỉ Phùng Lam tỏ vẻ thấu hiểu, lấy hai tay ôm anh vào lòng: “Cậu chủ, nhất định một ngày nào đó cậu sẽ tìm được mẹ thôi.”
“Ừm…”
…—————-…
Vương Dịch Thiên tựa đầu trong lòng cô một hồi lâu, sau đó anh nảy ra ý định khác: “Hắc Lam, tiện thể đang ở thành phố A, hay mai tôi em đi thăm dì Thục?”
“Sao cậu chủ lại muốn đi thăm dì Thục?”
Vương Dịch Thiên cười tà: “Xin cưới em.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ đẩy anh ra: “Cái gì mà xin cưới chứ, thật xấu hổ. Dì Thục từ trước đến giờ cũng không thích gặp người ngoài đâu.”
“Thì em điện thoại xin dì ấy, bảo là đưa bạn trai về ra mắt cũng được.” – Vương Dịch Thiên làm giọng nũng nịu, đưa điện thoại cho cô.
Phỉ Phùng Lam lườm lườm anh, bấm số điện thoại rồi gọi. Mặc dù trời tối nhưng đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Người biết số điện thoại của dì Thục ngoài những người cùng nuôi trẻ trong trại mồ côi thì chỉ còn có Phỉ Phùng Lam, nhưng đa số đều là cô gọi.
“Lam Lam, sao thế con?”
“A lô dì à, dì khỏe không? Có nhớ Lam Lam không?”
“Có chứ, nhớ chết đi được. Rốt cuộc con định khi nào mới về thăm dì đây?”
“Dì à, thật ra con về thành phố A rồi, ngày mai cũng có thể thăm dì nữa. Có điều… cậu chủ của con cũng muốn theo.” – Phỉ Phùng Lam nói hơi ấp úng.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười: “Được, vậy ngày mai dì sẽ đợi hai đứa.” – Nói xong dì Thục cúp máy luôn.
Phỉ Phùng Lam nhìn điện thoại cau mày: “Dễ cho người khác gặp vậy sao?”
Vương Dịch Thiên nghe hết cuộc trò chuyện ban nãy, bĩu môi với cô: “Vậy mà lúc nãy có người nói dì Thục không thích gặp người ngoài đâu.”
Phỉ Phùng Lam xấu hổ không nói tiếng nào, đưa điện thoại trả lại cho Vương Dịch Thiên.
Anh chụp lấy tay cô vật xuống, ôm gọn cô vào lòng, phà hơi thở nóng nóng vào mặt cô. Phỉ Phùng Lam thấy rất quen, hình như lúc Lạc Xuyên Kha có ý đồ với cô quy trình cũng hơi giống thế này.
Cô chớp chớp mắt, giọng hơi ngập ngừng lo sợ: “Cậu chủ định làm gì vậy?”
“Ôm em ngủ.” – Vương Dịch Thiên lấy tay vuốt vuốt mặt cô.
“Có thật sự là ôm ngủ không?” – Phỉ Phùng Lam nhìn anh nghi hoặc.
Vương Dịch Thiên lên giọng tà mị: “Vậy em muốn tôi phải làm gì đây?”
“Không làm gì hết, cũng đừng ôm tôi như vậy, trời nóng chết được.” – Phỉ Phùng Lam giãy giụa nhưng không có kết quả với thân hình khỏe mạnh của anh.
Vương Dịch Thiên nhìn lên máy lạnh: “Như vầy mà còn nóng sao? Hay cởi đồ ra cho mát nhỉ?”
“Không cần đâu cậu chủ, tôi thấy ổn lại rồi. Tôi ngủ đây, cậu chủ ngủ ngon.” – Nói xong Phỉ Phùng Lam díp mắt lại giả vờ ngủ. Anh cũng cười cười mà không nói gì, ôm cô ngủ đến sáng.