Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 51: Bắt Đầu Có Hiện Tượng Bị Dốc Ngược
“Cậu chủ, anh có nghe thấy tiếng gì không?” – Phỉ Phùng Lam nghi hoặc nhìn Vương Dịch Thiên.
“Hình như là tiếng rạn nứt của sắt thép.” – Vương Dịch Thiên cau mày.
Một người vệ sĩ chạy lại nói nhỏ với ông Diệp gì đó, ông ấy nghe xong rớt cả ly rượu đắt đỏ trên tay, mặt mày tái mét.
Vương Dịch Thiên đã đoán được điều gì, sắc mặt anh không tốt một chút nào.
Ông chủ Diệp nhanh chóng lên sân khấu cầm micro thông báo:
“Kính thưa quý ông quý bà, hiện tại du thuyền của tôi đang gặp một số trục trặc. Cụ thể là… Có nước đã tràn vào thuyền.” – Ông Diệp sắc mặt vô cùng nghiêm ngặt.
Phía dưới mọi người không mấy bất ngờ. Hình như âm thanh kì lại lúc nãy ai cũng nghe được. Họ đều là những người có danh tiếng, người làm ăn lớn, ông trùm,… đương nhiên không thể mất bình tĩnh.
“Tuy nhiên trong vòng một tiếng hơn, nước sẽ không thể tràn vào boong chính, xin mọi người hãy bình tĩnh đi chuyển lên boong ngoài, mặc áo phao và ngồi trên thuyền cứu sinh.”
Vệ sĩ dẫn đường cho mọi người lên boong trên, ai nấy đều di chuyển rất nhanh chóng nhưng không bị hỗn loạn. Phỉ Phùng Lam thấy rất bất ngờ, cô cứ tưởng phải giống trong… Titanic, mọi người mạnh ai nấy chạy, chỉ nghĩ đến mạng mình. Nhưng du thuyền này không quá nhiều người, không thể đông như tàu Titanic, cũng không có nhiều loại người, ở đây toàn là giới thượng lưu và giới máu mặt.
…—————-…
Lên boong trên, ông chủ Diệp chọn ưu tiên cho người có địa vị cao đi trước, càng cao càng được cứu sớm hơn. Sau vài ông trùm ở nước ngoài là Vương Dịch Thiên và Mạch Khải. Không ai chịu đi, các anh muốn nhường lại cho những người phụ nữ.
“Hắc Lam, em đi trước đi.” – Vương Dịch Thiên đẩy đẩy cô.
“Tôi là vệ sĩ, không thể bỏ cậu chủ ở lại mà thoát thân.” – Phỉ Phùng Lam kiên quyết trả lời. Cô vốn là người rất sợ chết, nhưng nếu vì cứu bản thân mình mà bỏ đi, bỏ lại Vương Dịch Thiên, Mạch Khải và Tam Hắc, nếu họ có bề gì cô sẽ cảm thấy ân hận cả đời.
“Em chắc chứ?”
“Chắc.” – Phỉ Phùng Lam gật đầu.
Vương Dịch Thiên cười cười xoa đầu cô. Đúng là một người rất mạnh mẽ, rất có khí chất để làm… phu nhân của Vương Gia.
Rất nhiều người đã được sơ tán đi trước, chỉ còn một chiếc thuyền con cuối mà thời gian cũng sắp hết rồi. Ông chủ Diệp thấy đám người Vương Dịch Thiên và Mạch Khải vẫn còn ở trên thuyền:
“Vương thiếu gia, Mạch thiếu gia. Ở thuyền này còn vài chỗ, các cậu nhanh đi, không còn thuyền nào nữa rồi.”
Tuy vậy trên tàu vẫn còn độ mấy chục người, vẫn còn mấy người phụ nữ thân phận khá thấp so với người khác, bây giờ vẫn còn ở trên thuyền, một trong số đó còn có thai. Người có thai suýt ngã, may nhờ Phỉ Phùng Lam nhanh tay bắt lấy kịp, cô dìu người đó cùng vài phụ nữ tiến về phía trước, ra hiệu cho Vương Dịch Thiên.
“Hãy nhường cho những người phụ nữ này đi trước, chúng tôi sẽ không sao.” – Vương Dịch Thiên kiên định, anh cũng hiểu ý cô là gì. Cho dù cô không nói, anh cũng sẽ làm vậy.
“Mạch Khải, cậu cũng nhanh chóng đi đi.”
Mạch Khải cười khẩy: “Thân nam nhi trai tráng, Lam Lam còn ở trên thuyền không lẽ tôi lại yếu đuối hơn cô ấy mà rời đi.”
Vương Dịch Thiên cười nhếch mép, trong tình cảnh này anh đã quên mất chấp vấn Mạch Khải chuyện gọi Phỉ Phùng Lam là Lam Lam.
Thuyền con cuối cùng đầy chỗ, ông Diệp cúi đầu chào những người còn trên thuyền rồi thả thuyền cho xuống biển. Ông tháo áo phao của mình, mọi người trên thuyền con đó cũng tháo ra, họ để lại cho những người còn trên du thuyền. Ánh mắt ông ánh lên vẻ từ biệt.
Nước tràn vào con thuyền càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc đuôi thuyền sẽ bị chìm xuống trước, đầu thuyền thì vốc ngược lên trời. Vương Dịch Thiên ra hiệu cho mọi người mau mặc áo phao vào, thực chất là mặc cho an toàn, chứ ai cũng bơi như rái cá, trừ Phỉ Phùng Lam. Cô không có tiền đến hồ bơi để học, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết bơi.
Vương Dịch Thiên nắm chặt tay cô: “Chuẩn bị chưa?”
“Rồi.” – Phỉ Phùng Lam gật đầu quả quyết”
Mạch Khải thấy vậy quay sang Tam Hắc: “Hay là ai cũng nắm tay tôi vậy đi?”
Trên thuyền còn toàn là đàn ông, 90% là vệ sĩ. Tam Hắc làm lơ Mạch Khải luôn. Anh ta dư sức có thể lo cho bản thân mình, đúng là một tên giỏi bày trò.
Vương Dịch Thiên siết chặt tay Phỉ Phùng Lam.
“Nhảy.”
Tất cả mọi người trên thuyền đều đồng loạt nhảy xuống nước. Phỉ Phùng Lam bị áp lực làm chìm xuống bên dưới, bàn tay vẫn nắm chặt tay Vương Dịch Thiên, áo phao khiến cô nổi lên mặt nước, hai người vẫn nắm chặt tay nhau không rời.
Vừa lúc ấy, chiếc du thuyền cũng bắt đầu có hiện tượng bị dốc ngược.