Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 48: Để Có Người Phát Ghen


Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 48: Để Có Người Phát Ghen

Một tuần sau, Vương Dịch Thiên đã khỏe hơn rất nhiều, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

Phỉ Phùng Lam đang đút cháo cho anh ăn, anh nhìn cô say đắm, Mạch Khải mở cửa bước vào. Vương Dịch Thiên liền lườm anh: “Mất lịch sự, sao không biết gõ cửa?”

“Tự xông vào để có người cụt hứng chơi.” – anh ta cười hì hì.

Mạch Khải ngồi xuống sofa: “Tôi đợi ngày cậu được xuất viện lâu rồi, tối nay đi với tôi đi.”

“Đi đâu?”

“Còn chỗ nào thú vị nhất ở thành phố A nữa? Diệm Bích Diêu.” – Diệm Bích Diêu, nếu đi vào ban đêm chính là chỗ ăn chơi số một của bọn công tử nhà giàu.

Phỉ Phùng Lam quay đầu lại lườm Mạch Khải: “Anh muốn đi cũng được, nhưng không nên lôi cậu chủ vào những chuyện ăn chơi đó, rồi còn cả… gái gú.”

Vương Dịch Thiên nhìn được tâm ý của cô: “Được, tối nay đi.”


Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn anh: “Cậu chủ, trước giờ anh chưa từng đi Diệm Bích Diêu vào ban đêm.”

“Nhưng tối nay tôi sẽ đi. Để có người phát ghen.” – anh nhìn cô cười tà. Cô đã hiểu ra ý đồ của anh, giận lẫy không thèm nói nữa.

…—————-…

Màn đêm buông xuống, Phỉ Phùng Lam diện một bộ váy hai dây màu đỏ tươi dài đến gối, mang giày cao gót đỏ, tóc xõa ra hai bên. Trông cực kì diễm lệ, có sức hút.

Vương Dịch Thiên lườm cô: “Tại sao lại ăn mặc như vậy? Rồi làm sao ra đường?”

Phỉ Phùng Lam cười tươi, nói đúng một câu: “Để có người phát ghen.” – Vương Dịch Thiên không biết nói gì nữa, cô đang trả đũa anh một cách trắng trợn.

Những chiếc xe chống đạn nhanh chóng dựng trước cửa Diệm Bích Diêu. Vào ban đêm, Diệm Bích Diêu được thắp đèn nhiều màu, mờ mờ ảo ảo. Tất cả mọi người nhanh chóng đi vào trong, lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất là sân chơi của giới thượng lưu bậc nhất, không có thành phần tạp nhạp thường thấy ở các quán bar. Không gian rộng rãi, nửa tối nửa sáng.

Mọi người ngồi xuống một bộ ghế sofa đen. Phỉ Phùng Lam dòm ngó xung quanh.

“Lạ lẫm lắm sao?” – Vương Dịch Thiên nhìn cô cười.

“Phải, chưa từng đi những chỗ như thế nào bao giờ, nhưng mà tôi hay thấy trên phim.”

“Xem ra em rất thích xem phim?”

“Dì Thục thích xem phim lắm, lúc nhỏ tôi hay xem cùng dì ấy đến nghiện.”

“Vậy sao…” – Vương Dịch Thiên cảm thấy thật giống một người.

Chưa đầy một phút, người bồi bàn ra xin gọi món. Mạch Khải nhanh chóng gọi những cái tên vô cùng lạ lẫm, toàn là tên nước ngoài, Phỉ Phùng Lam nghe mà không hiểu gì cả.


Sau khi bồi bàn rời đi, các cô gái chân dài tiến lại gần. Hai cô gái đến ngồi hai bên Mạch Khải, chỗ Hắc Hổ, Hắc Long, Hắc Hồng cũng có mỗi cô ngồi xen kẽ. Đến lượt chỗ của Vương Dịch Thiên, hai cô gái khác cũng định lại ngồi, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống của Phỉ Phùng Lam, họ e dè mấy phần.

Mạch Khải cười cười lên tiếng: “Các em lui ra đi, bạn anh có vợ rồi.”

Hai cô gái cúi đầu, lập tức lui ra. Họ cũng muốn lui ra, Phỉ Phùng Lam nhìn chằm chằm như vậy ai mà không sợ.

“Ai nói với anh em là vợ của anh ấy?” – Phỉ Phùng Lam quay sang lườm Mạch Khải.

“Anh chỉ đang giúp hai cô em kia không bị em nã súng vào đầu thôi.” – Mạch Khải cười lém lỉnh, anh ta có vẻ rất vui với những hành động vừa rồi.

Phỉ Phùng Lam không nói gì, quay lại nhìn Vương Dịch Thiên thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô: “Ghen à?”

“Không ghen.” – Phỉ Phùng Lam nói giọng giẫy nẩy. Vương Dịch Thiên chỉ cười, rõ ràng là ghen nhưng lại còn cố chấp.

Bồi bàn mang rượu lên, thì ra đây là mấy thứ Mạch Khải gọi lúc nãy. Cô nhìn qua một lần, chai nào cũng thiết kế sang trọng, chắc là độ cồn cũng cao.

“Nếu em không muốn có thể không uống.”

“Không sao, tôi cũng muốn thử chút.”


Vương Dịch Thiên ga lăng rót một ít rượu vào ly của Phỉ Phùng Lam.

“Đây là loại nhẹ nhất rồi, nhưng cũng không nên uống nhiều quá, nhớ chưa?”

“Tôi rõ rồi cậu chủ.” – Cô nói xong cầm ly nốc hết một hơi, không thèm đợi ai cụng ly cùng.

…—————-…

Một lúc sau thấy muốn đi vệ sinh, Phỉ Phùng Lam đứng dậy muốn đi tolet, nhưng trước khi đi còn đe dọa Tam Hắc: “Lão Nhất, Lão Nhị, Lão Tam, giữ cậu chủ cho kĩ.”

Vương Dịch Thiên đợi cô đi rồi mới cười khì. Như vậy đó nhưng vẫn nhất quyết nói là không ghen.

Sau khi cô bước từ tolet ra liền đụng phải một người mặc áo đen, cô liền cúi đầu xin lỗi rồi rảo bước đi. Hai tên áo đen khác đứng chặn lại phía trước.

“Các anh muốn gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.