Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 40: Hắc Lam, Đợi Tôi
Dương Hoa Điền biết thời cơ đã tới. Cho dừng xe, cả hai bước xuống lề đường, vệ sĩ từ những chiếc xe sau cũng bước ra theo.
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng kéo tay Dương Hoa Điền đứng xa khỏi bọn họ, họ định chạy lại thì Phỉ Phùng Lam đã nhanh chóng đứng ra sau Dương Hoa Điền, lên đạn, cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô ấy.
“Hắc Lam tiểu thư, cô đang làm gì? Xin hãy bỏ súng xuống.” – người vệ sĩ cố trấn an cô.
“Nếu hôm nay các người không để tôi rời đi, Dương Hoa Điền sẽ chết.” – Phỉ Phùng Lam nói vô cùng quả quyết, khiến người khác phải kinh sợ.
Dương Hoa Điền hợp tác rất ăn ý, cô ấy ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Các anh… mau đến đây cứu tôi… tôi không muốn chết. Hãy chấp nhận điều kiện của cô ta… tôi không muốn chết.”
“Hắc Lam tiểu thư, nếu cô không dừng tay chúng tôi sẽ bắn.” – Nói rồi những người vệ sĩ đều lên đạn súng của mình, cầm súng chĩa vào Phỉ Phùng Lam, nhưng cô đứng sau Dương Hoa Điền, nếu có nổ súng, cô ấy ít nhiều cũng ăn vài viên đạn.
“Các người tưởng đang dọa ai? Nếu có chết, tôi ôm Dương Hoa Điền chết chung.”
Vệ sĩ có chút dè chừng, lùi lại mấy phần. Tình thế vô cùng căn thẳng.
“Tất cả bỏ súng xuống, đá qua đây. Nếu không Dương Hoa Điền sẽ chết.”
Vệ sĩ nhìn nhau, quyết định bỏ súng xuống, dùng chân đá súng đến chỗ Phỉ Phùng Lam. Dương Hoa Điền là bạn gái Lạc Xuyên Kha, vô cùng được anh ta coi trọng, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tất cả vệ sĩ đi tạm biệt cuộc đời là vừa. Chưa kể, Hắc Lam lại là người được Vương Dịch Thiên coi trọng. Hai cô gái của hai ông trùm, tuyệt đối không được manh động.
“Cô, nhặt súng lên.”
Dương Hoa Điền cúi người xuống, nhặt từng cây súng một.
“Bây giờ tôi sẽ rời đi, các người đứng yên đó. Khi an toàn tôi sẽ thả Dương Hoa Điền.”
Vệ sĩ nhìn nhau, tình thế này đúng là khó xử. Phỉ Phùng Lam đã nhanh chóng cùng Dương Hoa Điền rời đi.
Hai người họ đi xa đến mấy trăm mét, từ chỗ của vệ sĩ có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng chạy lại sẽ không kịp bước chân của Phỉ Phùng Lam, càng không kịp với súng của cô.
Phỉ Phùng Lam thấy đã đi xa liền thở phào: “Hoa Điền, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, tôi đang tự giúp mình.”
Dương Hoa Điền nói tiếp: “Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau, nếu không phải là người của hai người đàn ông đối địch với nhau, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”
“Tôi vẫn coi cô là bạn.” – Phỉ Phùng Lam cười nhẹ.
Dương Hoa Điền cười khì: “Tôi cũng vậy. Cô mau đi đi.”
“Còn nữa, chúc cô và Vương Dịch Thiên hạnh phúc.” – Dương Hoa Điền cười một nụ cười rạng rỡ, cô thật sự chúc phúc cho Phỉ Phùng Lam một cách rất chân thành.
“Tôi cũng mong cô và Lạc Xuyên Kha được hạnh phúc.” – Phỉ Phùng Lam cười lại nói với cô rồi nhanh chóng chạy đi.
Dương Hoa Điền nghe hai chữ hạnh phúc, khóe mắt lại hơi rưng rưng. Cô cười khổ, không ai biết trong nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
Vệ sĩ thấy Phỉ Phùng Lam rời đi, liền chạy lại bên Dương Hoa Điền, hỏi thăm cô. Hai người ở lại đưa cô về, một đám khác đuổi theo Phỉ Phùng Lam, nhưng chắc chắn là không kịp, cô đã chạy quá xa.
…—————-…
Ở khách sạn. Vương Dịch Thiên từ từ thức giấc, anh nhìn quanh thấy Tam Hắc ngồi cạnh. Đôi mày của anh nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi đã để cậu ngủ say mấy ngày qua.” – Tam Hắc cúi đầu nhận tội.
“Đáng chết. Có phải các người thấy được tôi trọng dụng quá nên đã muốn leo lên đầu tôi rồi không?” – Vương Dịch Thiên cực kì tức giận, anh giận Tam Hắc bỏ thuốc mình một, giận mấy ngày qua không thể đào dinh thự của Lạc Xuyên Kha lên để tìm Phỉ Phùng Lam mười.
Bỗng điện thoại của anh ở trên bàn phát sáng, tiếng nói của Phỉ Phùng Lam vang lên: “Cậu chủ, tôi thoát rồi. Đến đón tôi ở đường 598, chỗ tiệm bánh Hoa Cúc.”
Vương Dịch Thiên nghe xong mừng rỡ, liền xuống giường chạy ra khỏi phòng lái xe đi tìm cô. Tam Hắc chưa hết sửng sốt.
“Đó là… giọng của Lão Tứ?” – Hắc Hồng hỏi một lần nữa cho chắc chắn.
“Em ấy thoát rồi?” – Hắc Long lại tiếp tục hỏi.
“Còn chờ gì nữa, nhanh đuổi theo cậu chủ thôi.” – Hắc Hổ lên tiếng.
Cả ba sực tỉnh, nhanh chóng đuổi theo anh. Khi họ vừa xuống đến đại sảnh thì đã thấy anh lái xe lao đi, không mang theo một người vệ sĩ. Hắc Lam, đợi tôi.