Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 37: Đe Dọa


Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 37: Đe Dọa

Phỉ Phùng Lam bị nhốt trong một căn phòng tối. Ở đây có một chiếc giường nhỏ, ga trải giường, chăn gối và một chiếc bàn nhỏ cùng với chiếc ghế nệm. Ngoài ra không còn bất cứ thứ gì.

Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ. Lạc Xuyên Kha khét tiếng là tên giết người máu lạnh, cô lại bị nhốt ở đây, nếu Vương Dịch Thiên tìm không thấy thì sao? Chắc chắn là anh ấy không thể tìm thấy. Ai mà biết trong thư viện có mật thất chứ.

Cánh cửa gỗ có phản ứng, một người mở nó ra, bước vào. Cô ngồi trên giường liếc người đó như muốn rơi cả con ngươi ra. Cô muốn lấy dao đâm cho anh ta một phát, nhưng thứ biết tấn công trực diện sẽ không những không trúng hắn mà còn bị phản tác dụng. Cô không còn vũ khí trên người, chỉ còn một con dao, để lộ nó ra sẽ bị lấy mất. Nhất định không phải lúc sinh tử thì không được dùng.

Lạc Xuyên Kha lạnh lùng bước tới, ngồi trên chiếc ghế nệm, cách xa cô một khoảng, nhưng cô có thể cảm nhận được sát khí, giống như là… ngày chết gần kề.

“Sao cô lại làm bộ mặt đó với tôi?”

“Thả tôi ra.”

“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi nói là thả tôi ra.” – Phỉ Phùng Lam tức giận quát, ánh mắt cô sắc như dao.


Lạc Xuyên Kha cười tà ý: “Nhìn ánh mắt đó kìa, thật đáng yêu.”

“Không cần khen, thả tôi ra.”

Lạc Xuyên Kha đứng dậy, nhìn cô giọng cao ngạo: “Xem ra cô vẫn chưa biết khuất phục là gì, hãy ngoan ngoãn ở lại đây làm người của tôi. Vương Dịch Thiên cả đời cũng không thể tìm thấy cô.” Nói rồi anh ra lạnh lùng bước đi.

Phỉ Phùng Lam chộp lấy cái bàn nhỏ phang thẳng về phía đối phương, anh ta xoay người né tránh một cách nhẹ nhàng. Chiếc bàn đập vào cửa, gãy làm mấy khúc. Có thể cảm nhận lực tay của Phỉ Phùng Lam không phải là của các cô gái bình thường. Phỉ Phùng Lam càng cảm nhận được Lạc Xuyên Kha có thân thủ bất phàm. Lúc nãy không rút dao ra quả là một quyết định sáng suốt, cô dù giỏi võ cũng không khỏe bằng đàn ông được.

Lạc Xuyên Kha nhìn cô cười nhếch mép: “Quả là lợi hại, tôi càng thấy thích cô hơn rồi đó.” – Nói xong anh ta liền bỏ đi, trước khi đi không quên khóa chặt cửa.

Phỉ Phùng Lam tức giận không thể lấy cái ghế nệm to này hay thậm chí là cái giường để tấn công anh ta.

…—————-…

Trong khi đó, ở khách sạn. Vương Dịch Thiên trở về, mặt biến sắc. Tam Hắc theo sau không dám nói tiếng nào. Anh ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào một chỗ không có gì, thực chất anh đang bàn tính một điều gì đó.

Hắc Long đi lấy cho anh một bình rượu, rót sẵn vào ly: “Mời cậu chủ.”

Vương Dịch Thiên nốc một hơi hết ly rượu rồi quăng cả ly xuống sàn, kêu cái choảng. Cảnh tượng thật khiến người ta giật mình. Vương Dịch Thiên sắc mặt u tối như một quỷ dữ.

Tầm năm phút sau, anh cảm thấy người mình bắt đầu choáng váng, anh không nhìn rõ mọi thứ: “Hắc…” – Chưa kịp gọi tên ai, anh đã bất tỉnh.

Hắc Hổ ra hiệu, Hắc Long đưa anh vào phòng ngủ. Sau khi trở ra, Hắc Long hỏi: “Lão Nhất, đây có phải là cách tốt nhất không?”

“Không còn cách nào khác, đành thất lễ với cậu chủ. Nếu chúng ta không làm vậy, ngày mai thế nào cũng có mười mấy chiếc trực thăng và cả trăm mét xe ô tô đến dinh thự của Lạc Xuyên Kha đòi người.”


Hắc Long thở dài, Hắc Hồng lên tiếng: “Rốt cuộc là Lạc Xuyên Kha đã giấu Lão Tứ ở đâu? Bây giờ không tìm ra, e là em ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

Hắc Long trấn an mọi người, cũng là trấn an bản thân mình: “Lão Tứ vốn thông minh lém lỉnh, nhất định sẽ không bị Lạc Xuyên Kha hãm hại, sẽ tự biết cách bảo vệ mình.”

“Bây giờ việc chúng ta cần làm là chia nhau ra, một người ở lại canh chừng cậu chủ, hai người còn lại đứng bên ngoài dinh thự của Lạc Xuyên Kha, theo dõi xem có động tĩnh gì không. Chuyện này chúng ta phải tự làm, bọn vệ sĩ khác không đủ khả năng.” – Hắc Hổ ra lệnh.

“Vâng.” – Hắc Long và Hắc Hồng đồng thanh trả lời rồi rời đi nhanh chóng.

Sắc mặt người nào cũng không tốt.

…—————-…

Phỉ Phùng Lam ngồi ở trong phòng tối, không biết đêm hay ngày. Giờ cô cảm thấy rất đói bụng. Cánh cửa mở ra, Phỉ Phùng Lam đứng dậy thủ thế.

Là một người hầu gái, bưng một khay thức ăn nóng hổi vào. Cô ta cẩn thận vừa vào đến là liền đóng cửa, khóa chốt.

“Mời Hắc Lam tiểu thư dùng bữa.” – cô ta cung kính đặt khay thức ăn xuống giường.


Phỉ Phùng Lam nhanh như chớp tiến lại lấy tay bóp chặt cổ cô ta, ép vào tường, đôi mắt đầy căm phẫn: “Cô muốn sống hay muốn chết?”

Người hầu gái khó thở ho hộc hộc, cô mới thả lỏng tay ra một tí, cô ta liền đáp: “Hắc Lam tiểu thư, tôi đương nhiên muốn sống. Tôi không đắc tội gì với cô, xin hãy thả tôi ra.”

Phỉ Phùng Lam nhướng mày: “Nếu cô muốn sống thì làm giúp tôi một việc: tìm ra chỗ Lạc Xuyên Kha cất súng và bông tai của tôi, mang đến chỗ tôi.”

“Tôi không có khả năng đó.”

“Không có cũng phải có. Để tôi nói cho cô nghe, tôi tên là Hắc Lam cô cũng biết rồi, là người phụ nữ duy nhất được làm việc bên cạnh Vương Dịch Thiên. Tôi đây đã dùng qua rất nhiều thủ đoạn, khiến người ta sống không bằng chết thì mới bò lên được đến vị trí này. Nếu cô không chịu hợp tác với tôi, tôi sẽ không ngại tặng cô một tí mùi thủ đoạn. Không chỉ cô, mà cả… gia đình cô nữa, cũng khó sống.” – Phỉ Phùng Lam cảnh cáo, mặt không một tí cảm xúc.

Người hầu gái nghe cô nói vậy sợ xanh mặt, gật gật đầu: “Được, tôi sẽ làm. Mong cô hãy tha cho tôi và gia đình của tôi.” – Người hầu gái biết rõ, cô là Hắc Lam. Cho dù cả đời cô không thể trở lại bên cạnh Vương Dịch Thiên đi chăng nữa, cô cũng có cách khiến Lạc Xuyên Kha phải si mê, trọng dụng. Rồi cô sẽ xử cô ta một cách ngọt lịm.

Phỉ Phùng Lam thả tay khỏi cổ cô ta, cô ta thở hồng hộc. Cô nói: “Nhớ giữ bí mật về cuộc trò chuyện này.”

Người hầu gái gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng rời đi, ở đây lâu sợ bị Phỉ Phùng Lam bóp chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.