Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 32: Thật Háo Hức Mong Chờ Đến Ngày Gặp Con Chó Săn Của Anh
Phỉ Phùng Lam không chần cừ gì lập tức mở ra. Bên trong hộp có ba món: một khẩu súng ngắn, một con dao bấm nhỏ, và một… chiếc bông tai lớn.
Khẩu súng ngắn màu xanh rêu, nhẵn bóng. Con dao bấm nhỏ có cán dao cũng màu xanh rêu, trên có một con rồng bạc quấn vòng lấy cán từ đầu tới chân. Nó ôm một viên ngọc xanh lam, là loại ngọc dùng để làm trang sức ở đảo Phỉ Thúy, không ai lại dùng để trang trí cho một con dao như Vương Dịch Thiên.
Món cuối cùng cũng là thứ lần đầu tiên cô thấy – một chiếc bông tai lớn bằng bạc. Bông tai có hình con rồng lớn quấn lấy hết vành tai người mang, nó cũng ôm một viên ngọc xanh lam chính là chỗ xỏ vào trái tai. Mặt trước chiếc bông tai có vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát và uyển chuyển, nhưng mặt sau khá dài khoảng 0,5cm, có bốn chiếc nút nhấn.
Phỉ Phùng Lam trầm trồ với những món đồ trước mặt. Đây rõ ràng là một bộ… vũ khí hoàn mỹ. Cô cầm khẩu súng lên, vuốt vuốt rồi lại bấm thử con dao, vừa bấm nút mũi dao liền bật lên lộ một thứ vô cùng sắc nhọn. Cuối cùng lại cầm chiếc bông tai, nhìn qua nhìn lại:
“Cậu chủ, đây là gì? Nếu là bông tai thì hình như hơi nặng đó.”
“Lại đây, tôi đeo cho em.” – Vương Dịch Thiên lên tiếng, cô ngoan ngoãn đưa mặt lại gần, anh liền đeo lên cho cô. Thân con rồng bạc ôm vừa khít vành tai của Phỉ Phùng Lam.
Hắc Hồng giải thích: “Đây không phải là một chiếc bông tai bình thường đâu Lão Tứ. Bên ngoài nó vô cùng tỉ mỉ để lừa mắt thiên hạ nhưng thật ra là một công cụ liên lạc giữa chúng ta. Phía sau có bốn chiếc nút bấm theo thứ tự là cậu chủ, Lão Nhất, Lão Nhị và anh. Khi em bấm nút có thể lập tức kết nối với điện thoại của người tương ứng, nếu sóng đủ mạnh.”
Phỉ Phùng Lam bất ngờ đưa tay mân mân chiếc bông tai của mình: “Tuyệt vời vậy sao? Nhưng sao cậu chủ không đưa điện thoại cho tôi xài luôn đi cho tiện?”
Vương Dịch Thiên trầm ngâm giải thích: “Nếu là điện thoại, lỡ lúc em bị người lạ bắt đi thì sẽ bị tịch thu, không có cách liên lạc với mọi người. Đương nhiên tôi sẽ không để em đi một mình ngoài đường lần nào nữa, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
“Vậy sao cậu chủ không làm cho Tam Hắc luôn?”
Hắc Hổ lên tiếng: “Bọn anh sẽ không sao. Nếu có ai muốn đối địch với cậu chủ thì con mồi lại chính là em. Em là người yếu nhất trong Tứ Hắc.”
Phỉ Phùng Lam nghe vậy mới hiểu ra. Tam Hắc cũng không được chuẩn bị dao bấm, chỉ có súng vì họ vốn đã có sở trường riêng của mình. Còn cô, cô không giỏi một thứ gì quá, nếu nói là giỏi võ cũng đúng. Nhưng lỡ phe địch quá đông người thì sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nang. Vì vậy, vũ khí cần trang bị cũng phải nhiều hơn người khác.
Vương Dịch Thiên lại bẻ ánh mắt sang một hướng khác: “Còn chuyện em bị trúng độc, đã nghi ngờ là ai làm chưa?”
Phỉ Phùng Lam lắc đầu: “Tôi không biết nữa. Tôi chỉ ăn uống bình thường như mọi người thôi.”
Mọi sự nghi ngờ đều rời vào ngỏ cụt. Hoàn toàn không có một tí manh mối gì. Phỉ Phùng Lam là cố tình nói không biết. Cô vốn ăn uống giống mọi người, chỉ có duy nhất cốc nước lúc ở nhà chính là chỉ có một mình cô uống. Dường như cô đã nhận ra người có động cơ làm việc này, chỉ là không muốn nói cho ai biết mà thôi.
…—————-…
Chiều đến, Mạch Khải ra ngoài vẫn chưa về. Hắc Hồng gõ cửa phòng cô: “Lão Tứ, chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ đến thành phố B.”
Thành phố B? Địa bàn của Lạc Xuyên Kha. Vậy Vương Dịch Thiên đến đó làm gì?
“Vâng.” – Cô nhanh chóng lấy súng và dao đi theo. Thứ cô chuẩn bị chỉ có vậy thôi, riêng chiếc bông tai lúc nào cũng mang, trông cô ngầu hơn rất nhiều khi có con rồng bạc ấy.
Cô bước ra sân, đã thấy Vương Dịch Thiên cùng Tam Hắc đứng chờ. Họ sẽ rời đi bằng trực thăng. Cô dòm ngó xung quanh, hình như thiếu một người.
“Cậu chủ, Mạch Khải đâu?”
“Đi chơi chưa về, là một thằng nhóc lêu lổng.” – Vương Dịch Thiên nói tỉnh bơ. Anh có lớn hơn Mạch Khải đâu mà lại nói giọng như vậy.
Phỉ Phùng Lam bĩu môi lườm lườm anh: “Vậy chúng ta không cần báo cho anh ấy biết sao?”
“Không cần thiết.”
Vương Dịch Thiên lườm cô: “Em còn hỏi thăm cậu ta nữa thì tôi sẽ lột da em.” – Người như vậy nhưng một mực nói là không ghen, càng khiến Phỉ Phùng Lam thấy mắc cười.
Chiếc trực thăng nhanh chóng đáp xuống sân biệt thự. Mọi người nhanh chóng vào trong. Sau khi đã an tọa, Phỉ Phùng Lam lại tiếp tục đặt câu hỏi, cũng là câu hỏi cô đã thắc mắc nãy giờ: “Cậu chủ, tại sao chúng ta lại đến thành phố B? Đến địa bàn của Lạc Xuyên Kha làm gì?”
“Có chút chuyện cần phải làm ăn, tuy tôi và cả anh ta đều không muốn nhưng chuyện này đành bắt buộc tôi và hắn phải hợp tác với nhau.” – Vương Dịch Thiên tựa đầu vào ghế thở dài.
…—————-…
Ở thành phố B, một người đàn ông khí chất ngời ngời ngồi trên chiếc sofa đen, tay cầm ly rượu đắt tiền xoay xoay. Vương Dịch Thiên, thật háo hức mong chờ đến ngày gặp con chó săn thứ tư của anh.