Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 24: Bây Giờ Còn Gọi Con Bé Là Lão Tứ Được Thì Tranh Thủ Đi
Đảo Phỉ Thúy ở khá xa nên phải gần sáng mới có thể đến nơi. Trực thăng đáp xuống một biệt thự ở ven biển. Biệt thự này có vẻ nhỏ hơn dinh thự ở thành phố A, nhưng cảnh trí thì đặc sắc vô cùng.
Phỉ Phùng Lam nhìn ra biển vẻ mặt mong chờ. Cô rất thích đi du lịch, đi tắm biển, nhưng vì không có điều kiện nên chưa từng được đi. Vì vậy cô cũng không biết bơi.
Mọi người bước xuống, Vương Dịch Thiên dắt tay cô vào biệt thự. Biệt thự ở đây có cấu trúc khá đơn giản, rất nhẹ nhàng, không cầu kì cũng ko lộng lẫy như ở dinh thự.
“Phòng bên trái, tầng hai là của em. Lên đó nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải làm rồi.”
“Cho tôi đi theo với.”
“Không được, nhìn sắc mặt em kìa, mệt đến xấu xí chết được.”
Phỉ Phùng Lam phồng má, bộ dạng tức giận vô cùng đáng yêu khiến Vương Dịch Thiên cười phì. Vương Dịch Thiên cùng Tam Hắc rời đi, bỏ cô một mình ở lại ngủ say sưa đến tận trưa. Cô đang trong giấc mơ tuyệt đẹp thì ở ngoài có tiếng gõ cửa:
“Cô Hắc Lam, cậu chủ gọi.”
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng bật dậy: “Mau mau, đưa điện thoại đây.”
Người hầu gái nhanh chóng bước vào đưa điện thoại cho cô rồi lui ra.
“A lô, Hắc Lam. Mười phút nữa Hắc Long sẽ về tới biệt thự đón em đến chỗ tôi.”
Phỉ Phùng Lam mặc dù rất mong chờ cuộc gọi của Vương Dịch Thiên, nhưng khi được gọi tới liền lên mặt: “Không phải cậu chủ muốn tôi ở đây ngủ cho bớt xấu xí sao?”
“Đổi ý rồi. Vì tôi chợt nhớ ở đảo Phỉ Thúy nổi tiếng bán trang sức rất đẹp nên muốn dắt thú cưng đi mua.” – anh cười tà ở đầu dây bên kia.
Cô bĩu môi cúp máy. Bảo mình là thú cưng cơ đấy, nhưng thôi kệ, ít nhất là được ra ngoài. Cô mở tủ quần áo lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng tay dài với váy suông đen vừa chạm gối, nhanh chóng đi tắm.
…—————-…
Hắc Long đến rất đúng giờ, anh lái một chiếc xe đen mui trần rất phong cách, người hầu chưa kịp lên gọi thì cô đã lon ton chạy xuống: “Lão Nhị, đi thôi đi thôi.”
Không biết là Phỉ Phùng Lam muốn đi mau để được ngắm phong cảnh, hay là vì đang rất nhớ người nào.
Hắc Long phóng xe đi. Trên đường, Phỉ Phùng Lam vô tình thấy một cây điện thoại.
“Lão Nhị, cho em xuống xe chút.”
“Làm gì?”
“Em gọi điện, chỉ hai phút thôi.”
“Được.”
Cô nhanh chóng xuống xe, chạy vào cây điện thoại quay số. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
“A lô, là ai vậy?” – giọng một người phụ nữ trung niên vang lên.
Phỉ Phùng Lam cười cười: “Dì đoán xem là ai?”
Đầu dây bên kia mừng rỡ: “Lam Lam, trời ơi dì nhớ con chết được. Lâu rồi con không đến thăm ta.”
“Dì Thục à thông cảm cho con đi. Bây giờ con không còn là phục vụ quán ăn nữa, con được làm vệ sĩ rồi. Còn là vệ sĩ thân cận cho một người rất nhiều quyền lực đó.” – cô cười hì hì.
“Người nhiều quyền lực đó là ai?”
“Vương Dịch Thiên, cậu chủ của Vương Gia, anh ta rất giàu và cũng đối xử tốt với con nữa, dì đừng lo gì nhé.”
Hắc Long trên xe ra hiệu hết giờ, cô liền nhanh chóng tạm biệt dì rồi cúp máy.
Bên kia, Dì Thục cứng đờ, tay cầm điện thoại run run, đôi mắt ngấn lệ như sắp khóc. Dịch Thiên, cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày có cơ hội gặp lại con.
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng mở cửa xe, ngồi ngay ngắn vào hàng ghế phụ. Hắc Long đạp ga phóng nhanh đi.
Trong khi đó, một chiếc xe đen đã đậu ở bên kia đường từ bao giờ. Trong xe là một anh chàng ăn mặc thời trang, là một diễn viên khá nổi tiếng. Hắn đã quan sát hết tất cả mọi hành động của hai người bên kia đường, đôi mắt đầy căm phẫn. Lưu Thanh Long, cuối cùng tao cũng tìm ra mày.
…—————-…
Hắc Long đưa Phỉ Phùng Lam thẳng đến khu mua sắm nữ trang, chỉ có ở đảo Phỉ Thúy mới có cả một khu lớn như vậy. Cô bước xuống xe, bên trong mái che đã có người đứng đợi sẵn. Cô cười tươi vẫy vẫy tay: “Cậu chủ…”
Vương Dịch Thiên nhanh chóng bước tới gần, đưa bàn tay lịch thiệp đón lấy tay cô, nắm chặt lấy. Anh đưa cô vào trong, Tam Hắc theo sau, còn vệ sĩ khác tiếp tục canh gác bên ngoài. Bây giờ trong bọn họ không giống Vương Dịch Thiên và Tứ Hắc, mà giống Vương Dịch Thiên cùng vợ, và Tam Hắc.
Vốn dĩ Phỉ Phùng Lam thích những thứ đơn giản không quá cầu kì, nên đi vào nơi đây đúng là thiên đường của cô. Ở đây có rất nhiều trang sức được làm kèm với đá quý, kĩ thuật vô cùng công phu nhưng lại rất đơn giản, thuần khiết, nhẹ nhàng.
“Cậu chủ, tôi qua bên kia xem một chút.”
“Được.”
Lần này Vương Dịch Thiên không lén theo cô mà đi sang quầy bán nhẫn. Vừa bước tới anh đã ra lệnh: “Mang hết những chiếc đắt tiền, mẫu mới nhất và đẹp nhất ra đây cho tôi.”
Người bán hàng nhanh chóng thi hành, mang ra hơn năm mươi chiếc nhẫn các loại. Chiếc này là viên phỉ thúy mang phong cách tao nhã; chiếc này xung quanh được đính toàn kim cương thật; chiếc này là hồng ngọc,… cô gái bán hàng nhanh chóng tư vấn và chỉ trỏ từng loại, nhưng chưa có loại nào vừa mắt anh. Anh cứ đứng ngẫm nghĩ thật lâu.
Tam Hắc đứng sau trầm ngâm. Hắc Hồng quay sang hỏi nhỏ: “Lão Nhất, Lão Nhị, hai anh nói xem cậu chủ mua nhẫn cho ai?”
“Cái thằng này, còn cho ai nữa. Không lẽ lại đi mua cho Trần tiểu thư?” – Hắc Hổ quay sang trách móc.
“Không chỉ là mua nhẫn cho Lão Tứ nhà chúng ta đâu, tôi nghĩ cậu chủ sắp tung ra một màn cầu hôn tráng lệ.” – Hắc Long bình phẩm.
“Đúng đó, bây giờ còn gọi con bé là Lão Tứ được thì tranh thủ đi, sau này… không có cửa đâu.” – Hắc Hồng nói. Cả ba người nhìn nhau cười cười.