Đọc truyện Em Là Ngôi Sao Nào? – Chương 28: Yêu đương không?
Cửa sổ mở hé, cơn gió lạnh rì rào thổi qua, cuốn theo chiếc lá rơi rụng bay bên ngoài cửa sổ.
Tiếng bước chân hỗn tạp không xa không gần truyền tới bên tai rồi chầm chậm cách xa dần, những tạp âm lộn xộn quấy nhiễu thính giác, nhưng mỗi một từ một chữ Giang Dữ nói ra lại giống như mang theo sức nặng không thể xem thường, lời anh nói ra đánh thẳng vào vành tai cô, vào tận trong đáy lòng cô.
Cả thế giới này dường như chỉ còn sót lại âm thanh của Giang Dữ lặp đi lặp lại.
Ninh Nhuệ Tinh co người lại vào tận trong góc, cô ngước đầu lên nhìn Giang Dữ đang chắn trước mặt mình, sự kinh ngạc có thể nhìn thấy rõ ràng, nó tràn ngập trong đôi mắt cô.
Trong lòng cô âm thầm suy đoán, câu nói kia của Giang Dữ rốt cuộc là có ý tứ gì, cô vẫn chưa quên, đoạn cuối của câu nói kia hình như chính là câu nói đầu tiên cô đã nói với Giang Dữ lúc đầu khi vừa nhìn thấy anh, cũng chính là câu nói trong hình phạt của trò chơi lúc đó.
(*) Nhắc lại cho những bạn nào không nhớ: Câu đầu tiên Ninh Nhuệ Tinh nói với Giang Dữ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh là “Yêu đương không?”, cuối chương 27, Giang Dữ đã hỏi “Không phải là muốn yêu đương sao?”
Ninh Nhuệ Tinh còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì mạch suy nghĩ liền bị câu nói của Giang Dữ làm cho đứt đoạn.
Đại khái là cảm nhận được những kích thích mà Ninh Nhuệ Tinh phải chịu vì câu nói kia của anh còn chưa đủ lớn, Giang Dữ hạ thấp giọng lặp lại, ” “Giang Dữ được nhiều người yêu thích nhưng anh ấy lại thích tôi”, câu nói này là em nói đúng không?”
Lần nữa nghe thấy câu nói này, còn là từ chính miệng Giang Dữ nói ra, ngay lúc này lại còn đang trong trạng thái mặt đối mặt, cô cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Những ngón tay vốn dĩ buông lơi, thả lỏng hai bên thân người của Ninh Nhuệ Tinh dần siết chặt, cô nhấc tay lên muốn che tầm mắt của mình lại, tự lừa mình dối người mà nói với chính mình rằng tất cả những gì diễn ra trước mắt đều chỉ là giả, là ảo ảnh mà thôi.
Nhưng động tác của Giang Dữ lại nhanh hơn của cô, hai cổ tay trắng nõn, mảnh dẻ bị giữ chặt lại một chỗ, kéo nhẹ một cái, hai cổ tay cô liền được nắm chặt trong lòng bàn tay anh.
Chỗ cổ tay bị anh nắm lấy nóng bỏng một cách bất ngờ.
Đáy mắt Ninh Nhuệ Tinh đều là sự e lệ rụt rè, thêm vào nhiều chút lo lắng, thấy Giang Dữ không có ý muốn buông tay ra mà chính mình giãy giụa cũng không được, Ninh Nhuệ Tinh cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa, cô cúi thấp đầu, khẽ mở đôi môi nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Giang Dữ, dự định sẽ im lặng làm thinh, để sau rồi nói.
Cô không thừa nhận, Giang Dữ cũng không thể làm gì được cô, suy cho cùng thì ngày hôm đó anh đâu có mặt ở hiện trường.
Giang Dữ nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Nhuệ Tinh ngược lại lại mỉm cười, “Sao lại không nói chuyện? Câu nói này không phải do em nói ra à?”, anh ngừng một chút, ngữ điệu hơi cao lên, tâm tình rõ ràng có chút nhẹ nhàng, thoải mái xen lẫn với vui vẻ không thể nói rõ ra được, “Nói thử xem, em làm thế nào để khiến anh thích em đây?”
Cảm giác nóng bỏng mới vừa hạ nhiệt lại bởi vì Giang Dữ lần nữa khơi gợi lên mà lại nóng lên không ít.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh không trả lời, Giang Dữ cũng không nổi giận, anh nhẹ giọng cười một tiếng, “Không nói chuyện? Không thừa nhận?”
Ninh Nhuệ Tinh vẫn cứ cúi thấp cả gương mặt xuống, cô gần như là dùng động tác để thể hiện ra thái độ của bản thân mình.
“Muốn cùng anh dây dưa, kéo dài như vậy à? Anh nhắc em một chút, bây giờ là chín giờ rưỡi tối rồi, anh có thời gian cùng em dây dưa…”
Giang Dữ chưa nói xong, nhưng anh biết Ninh Nhuệ Tinh nhất định hiểu được ý nghĩa lời nói của anh.
Mười một giờ rưỡi là giờ đi ngủ của ký túc xá nữ, nếu như bây giờ Ninh Nhuệ Tinh không nói cho rõ ràng thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Ánh đèn ở tòa nhà đối diện dần dần tối đi, Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn nhận ra được tòa nhà hành chính nơi họ đang đứng gần như cũng không còn người nữa rồi.
Ngoài những tiếng bước chân nặng nề và lộn xộn lúc ban đầu, thì chỉ có tiếng thở ấm áp, thoải mái của Giang Dữ là luôn truyền đến tai cô liên tục không dứt.
Xung quanh quá yên tĩnh, cảm xúc của Ninh Nhuệ Tinh dần dần có chút nóng lòng bất an.
Một phần là bởi vì động tác của Giang Dữ.
Bốn phía không có người, Giang Dữ dường như là tháo bỏ đi một tầng mặt nạ, ánh mắt dịu dàng, ấm áp không còn nữa, mang theo đó là sự xâm lược ngang ngược, ánh mắt đó không chút che đậy nào bày ra với cô, cùng với đó là hơi thở xa lạ kèm theo vài phần nguy hiểm.
Tư thế của hai người cực kỳ thân mật, huống hồ chi Giang Dữ ngay thời khắc này còn hơi cúi đầu xuống, dựa vào nhau gần như vậy, anh còn nghiêng mình sang một bên người của Ninh Nhuệ Tinh, bờ môi mỏng gần như là đặt lên má trái của cô.
Hơi thở từ làn môi phả ra, vừa ấm nóng, lại vừa ngứa ngứa.
Các giác quan trên người Ninh Nhuệ Tinh đều hòa theo những chuyển động của Giang Dữ, khi những ngón tay của anh luồn vào mái tóc cô, cả người cô đều nhịn không được mà khẽ run rẩy.
Giang Dữ chỉ đặt tay vào sau gáy Ninh Nhuệ Tinh, giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn.
“Suy nghĩ kỹ chưa? Hả?”
Ninh Nhuệ Tinh cắn chặt môi, ngữ khí không thoải mái chút nào, “Đàn chị Hứa Điềm cho rằng em cứ bám dính lấy đàn anh, mượn chuyện nhục mạ cha mẹ và gia giáo nhà em, em không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đàn anh để mà phản bác cô ấy, suy cho cùng thì ai cũng biết đàn chị Hứa Điềm thích đàn anh mà”, ngừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu, “Nói câu nói như vậy, không phải là ý định ban đầu của em.”
Nếu như có thể, cô cũng không muốn đem Giang Dữ ra để dây dưa với Hứa Điềm.
“Vậy em thì sao”, Giang Dữ nhẹ giọng hỏi lại một câu, “Em có thích anh không?”
Người khác thích hay không thích anh, anh cũng không có hứng thú muốn biết hay muốn tìm hiểu, anh chỉ muốn biết Ninh Nhuệ Tinh nghĩ như thế nào.
Ninh Nhuệ Tinh lo lắng đến mức tim đập loạn nhịp, cô căn bản không nghĩ đến Giang Dữ lại đột nhiên hỏi ra câu hỏi này.
Cô không biết nên nói cái gì.
Giang Dữ đang đứng trước mặt cô, rõ ràng mở miệng ra liền có thể thừa nhận thích anh, nhưng ngay trong khoảnh khắc này cô lại không có can đảm đó.
Thực ra đối với việc tình cảm, cô luôn không có can đảm, nếu không cô đã sớm tỏ tình với Giang Dữ rồi. Ninh Nhuệ Tinh có chút thất vọng suy nghĩ.
Mặc dù cô không thích Hứa Điềm nhưng cũng không có cách nào phủ nhận rằng cô có chút ngưỡng mộ Hứa Điềm.
So với cô thì Hứa Điềm quá dũng cảm, Hứa Điềm đã nói với Giang Dữ, cô ta cũng nói với tất cả mọi người chuyện cô ta thích Giang Dữ.
Nhưng nếu như nói không thích Giang Dữ thì Ninh Nhuệ Tinh cũng không nói ra được.
Cô có thể mù quáng lừa dối Giang Dữ mà nói ra tiếng không thích, nhưng cô lại không lừa gạt được nội tâm của chính mình.
Cô thích Giang Dữ.
Rất thích anh.
Ninh Nhuệ Tinh đang trong giai đoạn đấu tranh tư tưởng, còn chưa đưa ra quyết định thì đã nghe thấy giọng nói của Giang Dữ lần nữa vang lên, “Cái ngày kiểm tra vệ sinh phòng ký túc xá hôm đó, em đã hỏi anh một câu “Yêu đương không?”, em còn nhớ không?”
Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây người, cô không biết tại sao Giang Dữ lại nhắc đến vấn đề này, sắc mặt cô chợt hiện lên vẻ xấu hổ, lúng túng, trong vô thức cô liền muốn phản bác, “Đàn anh, anh biết mà, đó chỉ là……”
Đó chỉ là một câu nói đùa, lời mà Ninh Nhuệ Tinh không kịp nói ra, tất cả đều bị chặn lại trước câu nói của Giang Dữ.
“Nhưng anh cho là thật.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, gương mặt thẳng thắn, nghiêm túc, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Cái gì?”
Phúc chí tâm linh (**) trong chớp mắt khiến Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên giống như là cảm nhận được cái gì đó, nhịp tim cô đập cực kỳ nhanh, tâm lý không dám tin nhưng lại muốn xác định, khiến cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi ra.
(*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng người ta cũng sáng ra, khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt, khôn ngoan hơn.
“Đối với vấn đề trước đây em hỏi”, khóe môi của Giang Dữ khẽ câu lên, anh cúi người xuống duy trì chiều cao tương đương với Ninh Nhuệ Tinh, “Anh nói được.”
Yêu đương không?
Được.
Mặt Ninh Nhuệ Tinh hiện lên đầy vẻ không thể tin được, cô gần như có chút không dám tin vào những lời mà bản thân vừa nghe được.
Bờ môi cô khẽ động, vừa muốn nói cái gì đó thì bàn tay của Giang Dữ đang đặt sau gáy cô đột nhiên nắm chặt lại, sau một giây, gương mặt bình tĩnh, tràn đầy ý tứ của anh liền áp xuống.
Hơi thở nam tính, mùi hương của Giang Dữ cứ vậy mà ùn ùn kéo đến.
Đôi môi cô được người ta ngậm lấy, ngũ quan của anh phóng đại ra trước mặt cô nhưng vẫn đẹp hoàn mỹ không thể chỉ ra khuyết điểm nào, từng đường nét một dần dần lạc vào đáy mắt cô.
Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn đôi mắt, cô hoàn toàn không biết bản thân mình nên phản ứng lại như thế nào.
Niềm yêu thích bị giấu kín cùng với các loại cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau làm cho đại não của cô ong ong hỗn độn đến mức đáng sợ.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến có một ngày Giang Dữ sẽ hôn cô.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, cô dường như có thể cảm thấy được những chấn động trong lồng ngực của người trước mặt. Vừa lấy lại tinh thần, cô lại chạm phải đôi mắt đen nhánh ngậm đầy ý cười của anh.
Tình cảm dịu dàng nơi đáy mắt trong thời khắc này dường như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi thứ.
Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây ngốc, cô thấy anh lại nhấc lên một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên trên đôi mắt cô.
Cô thuận thế theo động tác của anh mà nhắm mắt lại.
Toàn thân đều được hơi thở của anh bao phủ lấy, Ninh Nhuệ Tinh căng cứng cơ thể, mơ mơ hồ hồ phối hợp theo động tác của Giang Dữ.
Giang Dữ dần trở nên không hài lòng với nụ hôn hời hợt này, anh tỉnh bơ khẽ khàng cạy mở hàm răng đang cắn chặt vào nhau của Ninh Nhuệ Tinh, đầu lưỡi cũng thuận lợi theo đó tiến vào.
Vừa ướt át mà lại vừa nóng bỏng, mãnh liệt.
Hô hấp của Ninh Nhuệ Tinh dần dần trở nên gấp rút, dồn dập, thậm chí còn có chút hô hấp không thông, nếu như không phải có Giang Dữ đang đỡ lấy cô thì sợ là cô đã sớm mềm nhũn ngã gục xuống đất rồi.
Trong quá trình hôn, Giang Dữ đã tách khỏi bờ môi của cô mấy lần, nhưng chỉ chưa đầy mấy giây sau lại dán chặt lên như cũ.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh thực sự được buông ra, hai cánh môi của cô đã sưng đỏ, còn ửng lên một tầng hơi nước, gương mặt phiếm lên đỏ hồng giống như ứ máu vậy.
Đôi mắt cô mê mẩn tràn đầy hơi nước giống như chứa đầy xuân tình, bất lực mà lại mê hoặc, quyến rũ, Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhịn không được lại hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn trước đó đã làm cho sức chịu đựng của Ninh Nhuệ Tinh có chút kém, lần này chưa được tới mấy giây đã có chút chịu không nổi, bờ môi mỏng khẽ lướt đến vành tai đã phiếm đỏ, gần như là dán lên rồi nói, “Anh không tùy tiện đối xử tốt với người khác.”
Ninh Nhuệ Tinh nhớ rằng, câu nói này lúc trước Giang Dữ đã từng nói qua, cô lúc đó còn động lòng nữa, chính là không biết tại sao vào ngay lúc này anh lại nói câu nói như vậy.
Hơi thở hơi gấp, cô nghiêng đầu muốn nhìn anh nhưng lại cảm thấy vành tai được ngậm lấy bao trùm trong một mảng ẩm ướt và nóng bỏng, giọng nói thấp khàn khàn không có dấu hiệu báo trước nào lại lần nữa vang lên.
“Chỉ đối xử tốt với em.”
Ninh Nhuệ Tinh căng cứng cả người, vẫn còn có chút u mê, mờ mịt.
“Anh thích em”, Giang Dữ thấy cô vẫn là dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc đó, đành nhẹ giọng, không biết phải làm sao mà hỏi một tiếng, “Còn em?”
Anh đại khái cũng có thể biết được cảm giác của Ninh Nhuệ Tinh đối với anh, nhưng vẫn muốn tận tai nghe được lời cô nói ra hoặc là nhìn thấy một loại biểu hiện nào đó của cô.
Đây sẽ là một bước tiến rất lớn, khiến anh cảm thấy rằng tình cảm của anh là tình cảm đến từ hai phía.
Ninh Nhuệ Tinh không hề có phản ứng gì, cô co người lại dựa vào lồng ngực Giang Dữ, cô xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu, “Em cũng rất thích.”
“Thích cái gì?”, Giang Dữ nhẹ thổi qua đôi má phiếm đỏ của cô, nhịn không được muốn đùa giỡn với cô một chút.
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu, có phần ai oán, hờn tủi nhìn anh chằm chằm, sau đó cô lại cúi đầu xuống không nói gì.
Buổi tối hôm nay thật là, quá quá quá kích thích rồi.
Hơn nữa thật là ngượng ngùng, xấu hổ.
Giang Dữ nhẹ cười thành tiếng, anh lại cúi người xuống hôn vào khóe môi cô, “Không đùa với em nữa, thời gian cũng trễ rồi, anh đưa em về ký túc xá.”
“Được.”
______
Buổi tối lúc nằm trên giường, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn cảm thấy thật không chân thực.
Vừa về đến ký túc xá, mấy người bọn Lai Âm liền chất vấn cô đã đi đâu, tất cả những gì xảy ra tối nay đối với cô mà nói đều quá mức không chân thực, cô ngây người ra nhưng cũng không nói ra chuyện Giang Dữ, chỉ nói là còn có việc khác nên quên nói với mấy người bọn họ một tiếng.
Chuyện của cô và Giang Dữ, cô sẽ nói với bọn họ, chỉ là không phải nói vào ngay tối hôm nay.
Những chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, đối với cô mà nói vẫn còn có chút không chân thực, cô vẫn chưa chuẩn bị thật tốt để có thể kể chuyện này với người khác.
Đợi đến lúc ký túc xá tắt đèn, Ninh Nhuệ Tinh trằn trọc lăn tới lăn lui vẫn không ngủ được, cô cầm lấy điện thoại rồi mở ra khung trò chuyện với Giang Dữ.
“Anh đã ngủ chưa?”
Trong tin nhắn này, ngay cả xưng hô cũng đều bị cô lược mất.
Ninh Nhuệ Tinh không ý thức đến việc này, tràn ngập tâm trí cô lúc này đều là chờ đợi tin nhắn hồi âm của Giang Dữ.
Giang Dữ không trả lời cô, Ninh Nhuệ Tinh tự mình nói chuyện tiếp, lại không thể nói chuyện với người nào khác, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ chữ soạn tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Cô đối với Giang Dữ vẫn còn cảm giác không tự nhiên, nhưng hiện tại Giang Dữ là người có khả năng nhất để cùng cô chia sẻ loại cảm xúc tràn đầy này, bất đắc dĩ, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể tìm Giang Dữ nói chuyện.
“Em không ngủ được, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé.”
“Dâu Tây và Dưa Hấu đang yêu nhau, nhưng Dâu Tây cảm thấy Dưa Hấu là một người đàn ông rất không chung thủy, anh ta có Bí Đỏ, Bí Đao, còn có rất nhiều những người bạn tốt khác. Do đó Dâu Tây cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, cô ấy mới nói với Dưa Hấu rằng “Chúng ta không cần phải ở bên nhau nữa, anh quá mức không chung thủy”. Dưa Hấu cảm thấy bản thân mình rất oan ức, rất rất rất oan ức. Do đó ngay trước mặt Dâu Tây, Dưa Hấu đã một đao bổ đôi bản thân mình ra, “Em nhìn đi, em nhìn đi, người ta không hề không chung thủy, trong tim anh đều là em thôi”.”
Đây là mẩu chuyện ngắn về hoa quả mà Ninh Nhuệ Tinh đã từng nhìn thấy trên mạng, cô quả thật là có chút buồn chán nên liền soạn từng chữ từng chữ ra rồi gửi cho Giang Dữ xem.
Có lẽ là cảm thấy không giống lắm, Ninh Nhuệ Tinh xem lại dòng chữ cuối cùng, cô luôn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Câu cuối cùng đó giống như bản thân cô đang tự mình nói với Giang Dữ vậy.
Giang Dữ có hiểu lầm hay không, anh có cho rằng cô mất hết mặt mũi, không còn thể diện hay không, ngày mai anh có ngay lập tức nói lời từ biệt với cô luôn không. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ ngợi lung tung một hồi.
Một lát sau, tin nhắn hồi âm của Giang Dữ được gửi đến. Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt đập một hồi.
———————————
P.s: Yêu rồi các ông ạ =))) chờ hoài =))) nhớ thả ⭐️ cho tui nha 😉😉😉