Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 24: Muốn hay không?


Đọc truyện Em Là Ngôi Sao Nào? – Chương 24: Muốn hay không?

Phía sau khán đài một mảnh yên tĩnh, giọng nói của Giang Dữ lại rõ rõ ràng ràng rơi vào bên tai Ninh Nhuệ Tinh.

Rõ ràng xung quanh tập trung lại không ít người nhưng trong mắt cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng như ngọc thạch của người kia.

Ngay cả nhịp tim đập cũng mạnh mẽ gia tăng tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Nói ra một câu khiến người ta hiểu thành một ý nghĩa khác như vậy, Ninh Nhuệ Tinh vốn cho rằng Giang Dữ sẽ giải thích, nhưng Giang Dữ lại không tiếp tục lên tiếng nói về chủ đề này nữa, anh nhìn về phía Lâm Tử Hào, trong mắt còn mang theo một chút châm biếm nhẹ cười.

“Phía sau khán đài đều là những tuyển thủ tham gia dự thi đang chuẩn bị cho cuộc thi, cậu cứ tiếp tục ở đây phá đám như vậy, không quá thích hợp đúng chứ?”

Lời của Giang Dữ vừa dứt, Lâm Tử Hào ngay lập tức có chút sượng mặt, lâm vào thế bí không có đất mà trốn.

Mỗi lần Giang Dữ xuất hiện thì tất cả những hào quang sáng chói đều sẽ là của anh, chỉ vài ba câu đã có thể đem câu chuyện xoay chuyển sang một hướng khác.

Bây giờ Lâm Tử Hào không cần nhìn cũng biết những ánh mắt đang rơi vào trên người anh ta ngay lúc này phần lớn đã mang theo một chút xem thường.

Giang Dữ không đi xem động tĩnh phía sau lưng mình, anh khẽ nhếch môi rồi đi về phía Ninh Nhuệ Tinh đang đứng.

Đôi mắt của Ninh Nhuệ Tinh rũ xuống, tầm nhìn rơi vào đôi bàn chân không ngừng tiến lại gần của Giang Dữ, lông mi cô khẽ run rẩy, lúc anh vững vàng đứng trước mặt mình, cô mới ngẩng đầu lên, dùng giọng nói không khác lắm với những lúc bình thường lên tiếng chào hỏi.

Giang Dữ thấp giọng ừm một tiếng, anh nhếch môi lên không nói gì.

Không có cảm giác ôn hòa ấm áp như bình thường, giống như xé ra một tầng sương mù trên nét mặt, mang theo một chút xâm lược rõ đến mức dễ dàng trông thấy.

Trực tiếp, mà lại không có bất cứ che đậy nào.

Ninh Nhuệ Tinh bị ánh mắt của anh nhìn đến mức trong lòng cảm thấy kinh sợ, cô nhẹ nhàng lên tiếng thăm dò, “Đàn anh, làm sao vậy ạ?”, nói xong cô do dự mất mấy giây, “Buổi chiều nay không phải là anh còn có việc sao?”

Cô nhớ rõ vào giờ phút này Giang Dữ hẳn là đang ở dãy lầu hành chính bận rộn đón tiếp đoàn khách đến tham quan, thăm hỏi chứ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa, vào ngày hôm đó Giang Dữ hình như chỉ hỏi thời gian địa điểm chứ không hề nói rằng anh sẽ đến đây.

Giang Dữ thu lại thần sắc trong đôi mắt của mình, dịu dàng ấm áp lên tiếng giải thích, “Ừm, thời gian lùi lại rồi, vẫn chưa bắt đầu, anh qua đây trước xem thử một chút.”

Ninh Nhuệ Tinh thấy Giang Dữ trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, giống như vừa nãy nhìn thấy đôi mắt mang tính xâm lược chỉ là ảo giác của bản thân mình, sau một giây, bởi vì những lời mà Giang Dữ vừa nói mà cô lại cảm thấy một trận nghi hoặc.

Chỗ này dường như không có nguyên nhân đặc biệt nào mà Giang Dữ cần phải ghé qua đúng không?

Bởi vì cô, nguyên nhân thế này cô tuyệt đối không dám nghĩ đến.

Cho dù Giang Dữ có bất ngờ đối xử tốt với cô, nhưng mà một người trời sinh đã kiêu ngạo như Giang Dữ, những nữ sinh thích anh nhiều như cá bơi qua sông, mà cô thì tiếp xúc với anh mới hơn một tháng, làm thế nào có thể khiến cho Giang Dữ đối xử với cô không giống với bình thường?


Cô còn chưa lên tiếng hỏi, Giang Dữ đã tiếp tục lên tiếng, “Lo lắng cho em.”

Ninh Nhuệ Tinh ngây ngốc trong phút chốc, mí mắt cô cũng theo đó mà giật giật.

“Sợ em căng thẳng.”

“Cho nên……” Không đợi Giang Dữ tiếp tục lên tiếng, Ninh Nhuệ Tinh đã không chờ được nữa hỏi ra thành tiếng.

Cô cũng không thể nói rõ loại cảm giác này, giống như là đang chờ đợi cái gì đó, đã không thể khắc chế được mà sắp tràn lan ra ngoài.

“Cho nên anh đến cổ vũ cho em.”

Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy có chút khô khốc cổ họng, hai tay đang nắm chặt lấy bản thảo đều không biết nên đặt vào chỗ nào.

“Căng thẳng sao?” Giang Dữ lại hỏi.

Ninh Nhuệ Tinh gần như không có bất cứ suy nghĩ gì liền lắc đầu.

Không biết vì sao khi ở trước mặt Giang Dữ, cô lại không muốn để cho anh xem thường mình.

Rốt cuộc thì anh ưu tú như vậy, những cuộc thi lớn anh đã tham gia nhiều vô số kể, đây chỉ là một cuộc thi thuyết trình tiếng Anh cấp trường, trong mắt anh có lẽ cảm thấy rằng cuộc thi này không tính là chuyện gì to tát.

Giang Dữ nhẹ cảm thán một tiếng, giống như anh cảm thấy có chút đáng tiếc đối với câu trả lời của Ninh Nhuệ Tinh.

“Vậy sự cổ vũ của anh có vẻ như không có ích rồi.”

“Hả?”

Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức có chút thất vọng, cô âm thầm khinh bỉ sự bướng bỉnh, cậy mạnh vừa rồi của mình.

Sự cổ vũ đến từ Giang Dữ, cô thật sự có chút muốn xem thử.

Không, là rất muốn xem.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá tan một mảnh yên tĩnh này.

Giang Dữ cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình rồi khẽ chau mày, anh lại nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh, lúc này mới nghe máy.

“Lát nữa tôi sẽ qua đó……”


Những lời của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh không nghe kỹ nhưng cô nghĩ rằng chắc hẳn là chuyện liên quan đến việc tiếp đón.

Ngay lúc nghe thấy giọng nói của Giang Dữ, chút thất vọng, lạc lõng trong cô lại trỗi dậy.

Cuộc điện thoại này gọi tới, anh chắc là phải rời khỏi đây rồi.

Mặc dù nói là thuyết trình trước mặt Giang Dữ khiến cô rất căng thẳng, nhưng vẫn có chút ý nghĩ muốn anh nhìn thấy.

Mỗi một thời khắc quan trọng đối với cô mà nói, cô đều muốn có sự tham dự của anh.

Đó chỉ là chút lòng ích kỷ nhỏ bé của cô mà thôi.

Cho dù Giang Dữ không biết được điều đó.

Đợi sau khi Giang Dữ ngắt điện thoại xong liền nhìn thấy một cô bé đang cúi thấp đầu đứng trước mặt mình.

Mái tóc mềm mại mượt mà trên đỉnh đầu đối diện với anh, xem ra có chút lạc lõng, thất vọng và chán nản.

Giang Dữ không nhịn được mềm giọng lên tiếng, “Ninh Nhuệ Tinh.”

Nghe thấy anh gọi tên của mình, cô theo âm thanh đó mà ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải đôi mắt đang ngậm cười của anh, đôi mắt ấy khiến cô ngây ngẩn trong chớp mắt, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Chỉ có thể ngây ngẩn, ngốc nghếch nhìn chằm chằm anh.

“Nếu như lấy được giải thưởng của cuộc thi này, anh sẽ cùng em đi uống trà macchiato xuân bốn mùa giảm nửa giá cho ly thứ hai, muốn hay không?”

Ninh Nhuệ Tinh có chút kinh ngạc với lời nói của Giang Dữ.

Lúc học cấp ba có một lần tan học, Nặc Thiến xin nghỉ phép ở nhà, lúc cô một mình đi qua cửa hàng trà sữa ở góc đường trường học vừa hay nhìn thấy chương trình trà sữa giá rẻ đặc biệt này.

Đối với thức uống đặc biệt như trà macchiato xuân bốn mùa, vậy mà lại có chương trình giảm nửa giá cho ly thứ hai.

Người ở xung quanh kết thành từng đôi mãn nguyện, hài lòng cầm trà sữa rời đi, chỉ có một mình cô đứng ở một nơi cách đó không xa lặng lẽ nhìn theo.

Không phải là cô không thể trả nổi giá tiền của hai ly trà sữa, chỉ là như vậy sẽ thiếu mất một loại cảm giác khi cùng chia sẻ với người khác.

Cái loại tâm lý không có đối phương là không được, đối với người thân mật nhất thì phải cùng nhau hưởng thụ những thứ độc nhất.


Sau này, lúc cô đi ngang qua cửa hàng trà sữa đó lần nữa thì lại nhìn thấy chương trình giảm nửa giá cho ly thứ hai có thời hạn, cho dù Nặc Thiến có đi cùng bên cạnh cô thì cô ấy cũng sẽ không gọi một ly trà macchiato xuân bốn mùa.

Đoạn ký ức đó luôn được đặt ở vị trí đầu tiên trong danh sách những việc phải trải qua cùng với bạn bè của cô.

Cô không biết Giang Dữ đã nhìn thấy hay chưa nữa……

Thấy Ninh Nhuệ Tinh không trả lời, thần sắc của Giang Dữ cũng không thay đổi, anh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi thêm lần nữa, “Muốn hay không?”

“Nhưng mà, chỗ nào còn có chương trình ly thứ hai……” Ninh Nhuệ Tinh ngơ ngác nói.

Những tiệm trà sữa bây giờ đã ít làm những hoạt động giảm giá như vậy rồi.

“Có thời gian, còn sợ không gặp được hoạt động giảm giá như vậy sao?”, khóe môi anh khẽ cong lên, “Phần thưởng cổ vũ này của anh, bao lâu cũng sẽ có hiệu lực”, ngừng một chút rồi anh lại tiếp tục nói, “Cho nên, em muốn không?”

Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh khẽ run rẩy.

Nếu như cứ mãi không gặp được dịp giảm giá vậy thì cả đời này Giang Dữ sẽ nợ cô một phần thưởng khuyến khích đúng không?

Mối vướng mắc này sẽ kéo dài cả đời.

“Muốn”, giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh rất nhẹ, mang theo chút khí thế không xác định được, qua thêm một lúc, cô khẽ liếm bờ môi của mình, ánh mắt kiên định nhìn Giang Dữ, “Em muốn.”

Nếu như cả đời này về sau chỉ có thể có mối liên hệ như vậy, vậy thì tại sao lại không muốn chứ?

Cô không nỡ từ chối.

Không biết có phải là do căng thẳng mà sinh ra ảo giác hay không, Ninh Nhuệ Tinh dường như nghe thấy Giang Dữ nhẹ giọng khẽ cười, sau đó anh thấp giọng trả lời một chữ được.

“Em nhất định sẽ lấy được giải thưởng.”

Khi Giang Dữ đang cười cô rằng còn chưa lên sân khấu đã tự tin thái quá, Ninh Nhuệ Tinh liền mở miệng lên tiếng.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô liền có chút quẫn bách.

Cô đây được tính là đang lập “giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh” trước mặt Giang Dữ phải không?

“Có giải thưởng hay không thì cũng không sao cả.”

Im lặng mất mấy giây, Giang Dữ lại lần nữa lên tiếng.

“Hả?” Ninh Nhuệ Tinh có chút không hiểu.

“Đương nhiên lấy được giải thì tốt hơn, nhưng lời anh nói là phần thưởng khuyến khích tinh thần, cũng là lời cổ vũ.”

“Không cần lo lắng, anh tin là em có thể.”

– —–


Lúc Giang Dữ rời đi, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn có chút chìm trong mây mù.

Một trận cảm giác đầu nặng chân nhẹ, bước chân lâng lâng rất không chân thực.

Bản thân mình vậy mà lại đưa ra một lời hứa như vậy với Giang Dữ.

Cô vỗ vỗ hai má của mình, cố gắng làm cho bản thân trấn định trở lại.

Cô vô thức ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Điềm không biết từ lúc nào đã đứng tại một góc bên vách tường.

Có lẽ là vừa nãy người đông quá nên Hứa Điềm bị che mất, cho nên Ninh Nhuệ Tinh mới không nhìn thấy cô ta.

Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy mình cùng với Giang Dữ nói chuyện bị cô ta nhìn thấy, Ninh Nhuệ Tinh vô thức có chút lo lắng và ngượng ngùng.

Cô không hề quên rằng gần như khắp cả cái trường đại học Bắc Hoa này đều biết được chuyện Hứa Điềm thích Giang Dữ.

Đối diện với ánh mắt của Hứa Điềm, thấy cô ta hướng về phía mình mỉm cười, Ninh Nhuệ Tinh xuất phát từ phép lịch sự cũng mỉm cười lại với cô ta.

Chỉ là trong lòng có chút bất an.

Giống như là âm ỉ có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh vậy.

Thời gian của cuộc thi từng giờ từng phút trôi qua.

Ninh Nhuệ Tinh rút thăm rút trúng lượt cuối cùng, lúc bước lên sân khấu cũng đã sắp sửa đến năm giờ rồi, một số phần thuyết trình trước đó đều thể hiện rất xuất sắc, những thí sinh ấy cùng với các vị giám khảo ứng đối, tranh luận sôi nổi, cô ngồi dưới xem một hồi ngược lại không còn cảm thấy căng thẳng nữa.

Phần giới thiệu đề tài thuyết trình trong mấy phút đầu tiên, do đã cùng Giang Dữ luyện tập rất nhiều lần nên Ninh Nhuệ Tinh cũng được tính là cực kỳ thành thạo, trôi chảy, cũng không hề có va vấp hay kẽ hở nào, ngữ âm của cô lưu loát, tự nhiên kèm theo đó là giọng điệu mà chỉ có bản thân cô mới có được.

Trên mặt mấy vị giám khảo đều lộ ra nét tươi cười đầy hài lòng, thỏa mãn.

Lúc đang muốn đi xuống khỏi sân khấu, người dẫn chương trình theo thông lệ hỏi một câu, “Có ai có ý kiến khác hay không?”

Đến giờ phút này, Ninh Nhuệ Tinh mới thở phào một hơi.

Theo thông lệ tiến hành hỏi đáp, cô sắp sửa có thể xuống khỏi sân khấu rồi.

Ở ghế chờ bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Tôi có ý kiến khác.”

————————

Trà Xanh lên màn:)))

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.