Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 21: Biển hoa


Đọc truyện Em Là Ngôi Sao Nào? – Chương 21: Biển hoa

Bầu không khí oi bức của siêu thị dưới lòng đất hòa lẫn với hơi thở hỗn loạn giữa hai người, không khí gượng gạo đến mức trán của Ninh Nhuệ Tinh thấm đầy một tầng mồ hôi mỏng.

Sự kích động và căng thẳng trong lòng bởi vì lời nói của Giang Dữ mà càng dậy sóng nhiều hơn.

Trong không khí có tiếng của những chiếc xe đẩy lăn bánh qua lại phát ra, có tiếng của đồ vật được nhấc lên rồi đặt xuống ở quầy thu ngân, những âm thanh đó kết hợp tạo thành một đống tạp âm lộn xộn, nhưng âm thanh mà Ninh Nhuệ Tinh nghe được cũng chỉ có tiếng tim đập thình thịch như cái trống của mình.

Thình thịch, trái tim cô đang đập dồn dập liên hồi.

Ý thức được bản thân mình còn đang nắm chặt lấy cánh tay của Giang Dữ, nhiệt độ nóng hầm hập tràn đầy tay cô cùng với hình dáng, đường vân cơ bắp lờ mờ có thể phân biệt ra được của anh, cô không còn quan tâm đến sự hân hoan bởi vì được tiếp xúc thân mật với anh nữa, vội vàng thu lại tay của mình rồi lùi về phía sau một bước.

Lúc này cô mới ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng chào hỏi.

Cô không hỏi làm sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng từ tận sâu trong đôi mắt trong veo của cô là một chút ngoài ý muốn cũng như kinh ngạc đang dần lộ ra ngoài.

Giang Dữ khẽ cúi đầu nhìn vào mắt Ninh Nhuệ Tinh, giọng nói ấm áp cất lên, “Vừa nãy ở ngoài nhìn thấy em, liền theo em sang đây.”

Nặc Thiến đứng bên cạnh cũng bước qua, vừa thanh toán vừa đứng bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh, “Dư Dư, đây là……”

Vừa nãy lúc cô muốn xếp hàng để thanh toán thì phát hiện ra còn đồ quên chưa mua, cô liền quay lại để lấy, ai biết được lúc quay lại thì nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh đang trực tiếp bổ nhào vào trong lòng của một người lạ.

Chiếu theo góc độ của cô thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người kia, còn có sau khi Ninh Nhuệ Tinh phát hiện ra bản thân mình ôm nhầm người, đáy mắt nhanh chóng chớp qua một tia xấu hổ ngượng ngùng, nhưng sự ngượng ngùng ấy chỉ xẹt qua trong tích tắc rồi ngay lập tức liền chuyển thành những tia sáng vụn vặt lấp lánh như ánh sao.

Chỉ khi thích một người thì mới có ánh mắt như vậy.

Chỉ một cái nhìn thôi nhưng Nặc Thiến đã đại khái đoán ra được thân phận của người kia.

Ninh Nhuệ Tinh dần dần ổn định lại tâm tình của chính mình, cô vội vàng giới thiệu Nặc Thiến và Giang Dữ cho đối phương được biết.

Nặc Thiến híp mắt quan sát, đánh giá người đang đứng trước mắt, cô hắng giọng một tiếng, chậm rì rì lên tiếng, “Em đã từng nghe Dư Dư nói về anh……”

Lời còn chưa nói xong, sau lưng cô liền bị Ninh Nhuệ Tinh âm thầm huých cho một cái, ra hiệu cho cô không cần nói nhiều lời như vậy.

Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh như muốn nhảy vọt lên đến cuống họng trong chớp mắt, cô sợ Nặc Thiến lỡ như không cẩn thận nói ra một vài lời không nên nói gì đó.

Ví dụ như chuyện cô thích Giang Dữ.

Giang Dữ nhìn thấy động tác nhỏ đó của Ninh Nhuệ Tinh, tầm mắt anh hơi rũ xuống, che giấu ý cười dày đặc không giới hạn, anh làm ra vẻ đang chăm chú lắng nghe.

Dáng vẻ anh như vậy rơi vào trong mắt Ninh Nhuệ Tinh, đôi mắt cô gần như gấp đến độ sắp đỏ ửng cả lên, cô vội vàng lên tiếng cướp lời ngay trước mặt Nặc Thiến, “Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là một số câu chuyện về đàn anh mà ai ai cũng biết thôi.”

“Phải vậy không?”

Giang Dữ nhẹ nhàng lên tiếng, anh cúi đầu nhìn thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh và hỏi xem điều mà cô vừa nói ra là thật hay giả.

Cô bị ánh mắt của anh nhìn đến mức trái tim khẽ run rẩy, cô gật đầu lấy lệ, một bên thì lấy tay khẽ đụng đụng vào người Nặc Thiến, cô muốn Nặc Thiến lấy bản thân mình ra làm chứng.


Nặc Thiến mím chặt môi, đối với chuyện này cô ngược lại tránh không nhắc đến, cô cầm lấy túi đồ mua được quay sang nhìn Giang Dữ, lúc này mới mở miệng lên tiếng, “Cảm ơn đàn anh đã quan tâm, chăm sóc cho Dư Dư nhà chúng em.”

Một lời mà hai ý, vừa là cảm ơn, cũng là đang nói cho Giang Dữ biết những chuyện mà ban nãy Ninh Nhuệ Tinh nói đến đại khái là những chuyện gì.

Giang Dữ nhìn Ninh Nhuệ Tinh bị người ta kéo đến giấu ra sau lưng, ánh sáng trong đôi mắt nhẹ chớp qua, mang theo một chút ý vị không rõ ràng.

“Nên làm thôi.”

Nặc Thiến chau mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cô có nói thêm nhiều hơn nữa thì cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Ninh Nhuệ Tinh và Giang Dữ được.

Mùi vị trong một đoạn tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

– —–

Đợi sau khi đưa Nặc Thiến về nhà, Ninh Nhuệ Tinh nhìn vào Giang Dữ đang ngồi trước mặt rồi không biết nên nói gì nữa.

Vừa nãy Nặc Thiến xách một túi lớn đồ đạc, Giang Dữ lại vừa khéo lái xe đến, vậy nên liền tiện đó đưa các cô về nhà.

Chỉ là trước khi Nặc Thiến nói lời cảm ơn với Giang Dữ rồi bước xuống khỏi xe, cô còn không quên dặn dò Ninh Nhuệ Tinh về nhà sớm một chút, về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo cho cô ấy một tiếng.

Lúc đó Giang Dữ đang ngồi ở trước mặt, nghe thấy giọng nói cố ý phóng to của Nặc Thiến, Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt căng thẳng của cô liền đối diện với gương chiếu hậu chứa đựng ánh mắt nhìn mình chăm chú của Giang Dữ.

Ánh mắt như cười mà lại như không, đáy mắt có chút ý vị thâm sâu mà cô thấy nhưng không thể hiểu được.

Nặc Thiến vừa rời khỏi, cửa xe liền được đóng lại, cơ thể vốn dĩ có chút thả lỏng của Ninh Nhuệ Tinh dần dần trở nên cứng đơ.

Dưới hoàn cảnh trong xe phong kín như thế này, một tiếng thở yếu ớt, nhẹ nhàng cũng sẽ bị phóng đại lên không chút sai sót nào.

Cô ngồi thẳng tắp đến mức cứng đờ, hai tay rũ xuống khép hờ đặt trên đầu gối, giống như một học sinh ngoan ngoãn đang khiêm tốn nhận sự dạy bảo sau khi phạm lỗi sai.

Giang Dữ ngước mắt lên, anh vô thức liếc thấy dáng vẻ này của cô, khóe môi khẽ giương lên không chút tiếng động.

Trái lại, anh không để cho cô ngồi vào ghế phó lái, tự mình quan sát, chú ý xoay vô-lăng rồi vững vàng hòa mình vào dòng xe cộ đang lưu thông.

Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng sờ vào thân điện thoại di động, vừa cúi đầu nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, cô đang suy nghĩ xem có cần tìm một chủ đề nào đó để nói chuyện với Giang Dữ hay không.

Rốt cuộc thì nhà cô cách chỗ này cũng có chút xa, nếu như Giang Dữ muốn đưa cô về nhà mà suốt cả một đường đi lại yên tĩnh như vậy thì cũng có chút ngượng ngùng.

Ninh Nhuệ Tinh nhẹ ho một tiếng, làm ra dáng vẻ như muốn làm thông cổ họng.

Âm thanh không tính là lớn nhưng trong một không gian yên lặng như vậy thì cũng rất đột ngột.


Những lời nói vỗn dĩ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng ở trong đầu cũng bị giọng nói bất ngờ vang lên của Giang Dữ làm đứt đoạn.

“Quốc khánh mấy ngày nay có ra ngoài chơi không?” Anh hỏi.

Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu đúng như sự thật.

Chiếc xe chạy ngang qua những bảng hiệu neon nhiều màu lấp lánh trên những con đường trong thành phố, ánh sáng thông qua cửa sổ xe mở hờ một nửa, một phần hắt lên gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh, mềm mại mà lại mơ hồ.

Cô cúi thấp đầu, chậm rãi bổ sung thêm một câu giải thích, “Mẹ em không cho em đi chơi bậy bạ bên ngoài.”

Ngay khi vừa trở về nhà, mẹ cô nhìn thấy vết thương trên chân cô thì liền đau lòng muốn chết, bà liền trực tiếp hủy bỏ vé máy bay của chuyến du lịch nước ngoài cùng chồng, dự định nhân dịp kỳ nghỉ này bồi bổ cơ thể cho Ninh Nhuệ Tinh.

Hôm nay cùng Nặc Thiến ra ngoài dạo chơi, chuyện này trong mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà cô đã đề cập đến trước, và cũng rất lâu rồi Nặc Thiến mới trở về gặp mặt một lần nên cô mới được cho phép đi ra khỏi cửa.

“Anh cũng không đi.” Giang Dữ thấp giọng nói một câu.

“Ừm.” Ninh Nhuệ Tinh có chút không hiểu.

Cô có thể ở trong thành phố này tình cờ gặp được Giang Dữ, vậy thì tất nhiên cũng biết anh ở lại thành phố rồi, chỉ là không biết Giang Dữ nói với cô chuyện này để làm gì?

“Chân còn đau không?”

Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ đến Giang Dữ lại đột nhiên chuyển chủ đề nói chuyện, cô tràn ngập nghi hoặc thấp giọng trả lời, “Không đau nữa, đã tốt lên rất nhiều rồi.”

Giang Dữ thấp giọng ừm một tiếng, cũng không nói thêm gì nhiều nữa.

Lúc vừa mới tình cờ gặp được Ninh Nhuệ Tinh, việc làm đầu tiên của anh đó chính là xem xét, kiểm tra hai chân của cô, đầu gối trắng sáng mịn màng, sớm đã nhìn không ra vết tích của vết thương rồi.

Vẫn không yên tâm nên anh mới đặc biệt hỏi thêm một câu.

Bầu không khí lại quay về với dáng vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

Khi Ninh Nhuệ Tinh cho rằng Giang Dữ sẽ không tiếp tục mở miệng nói chuyện, sau một lúc nhẹ nhõm lại vừa có chút mất mát dậy sóng, chiếc xe vẫn vững vàng di chuyển lại mạnh mẽ dừng lại.

Ngước đầu lên liền thấy tay trái của Giang Dữ đang nắm lấy vô-lăng, anh xoay nửa người lại nhìn chằm chằm vào cô.

“Buổi tối trễ nhất có thể đi đến mấy giờ?” Anh hỏi.

“Có gì……”

Ninh Nhuệ Tinh đang muốn hỏi xem có chuyện gì thì liền bị Giang Dữ ngắt lời.

“Có một buổi trình diễn ánh sáng ở Công viên thực vật, muốn dẫn em đến đó xem thử.”


Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh khẽ thịch một tiếng.

Cùng Giang Dữ ở chung một chỗ……

Tối về trễ một chút chắc cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?

Thấy Ninh Nhuệ Tinh mặt đầy do dự, Giang Dữ vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy cô nhẹ giọng nói một tiếng “được”.

Đôi lông mày vốn sắp chau lại thành một đường thẳng cũng thuận theo chữ “được” đơn âm giản dị đó mà bỗng nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.

Giang Dữ thấp giọng nở nụ cười, đem chiếc xe rẽ vào một khúc cong, lái theo một con đường khác.

– —–

Nằm ở vùng ngoại ô, Công viên thực vật trước đây vẫn luôn yên lặng, tĩnh mịch ngay lúc này lại có chút náo nhiệt.

Đợi Giang Dữ mua vé xong, Ninh Nhuệ Tinh liền theo sau anh đi vào bên trong.

Ngay khi vừa bước vào địa điểm được phân chia, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy thật sự chấn động.

Một biển hoa được giăng đèn, một mảnh đèn hoa rực rỡ, sáng trưng, màu sắc của ánh đèn xao động trên biển hoa không ngừng thay đổi, trong chớp mắt thật sự khiến người ta loạn mắt.

Không chỉ là mê cung rực rỡ, lộng lẫy ánh đèn được tạo ra phía trên đầu mà con đường phía dưới chân giẫm lên cũng được phản chiếu hoa văn của thực vật thật biến ảo, quanh co.

Thật sự giống như đang đi trên một bầu trời đầy sao.

Khách đến tham quan rảo bước dạo quanh, không ngừng dạo khắp rồi lại dừng bước để chụp ảnh.

Ninh Nhuệ Tinh vừa thưởng thức xong bầu trời sao đầy huyền ảo ngay dưới chân mình, ngước đầu lên liền nhìn thấy Giang Dữ dừng bước ngay tại chỗ, anh đang xoay người lại nhìn ngắm cô.

Cũng không biết anh đã đợi bao lâu rồi.

Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy xong ngay lập tức liền cảm thấy có chút áy náy.

Cô chạy bước nhỏ đến bên cạnh Giang Dữ, gương mặt tinh xảo, đẹp đẽ của cô dưới sự soi rọi của ánh đèn lan ra vài phần hư ảo, ngữ khí có chút kích động rõ ràng, “Đàn anh, sao anh biết chỗ này vậy?”

Là người địa phương, sống tại thành phố này vậy mà Ninh Nhuệ Tinh lại không biết có buổi trình diễn ánh sáng này, thậm chí, nếu như không có Giang Dữ dẫn đến, cô còn không biết rằng ở ngoại ô có một Công viên thực vật.

“Vừa khéo nghe người ta nhắc đến.”

Giọng nói của Giang Dữ vẫn bình tĩnh như bình thường, đôi mắt lạnh lùng trầm mặc, cũng chỉ có lúc rơi vào trên người Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt ấy mới lan ra một phần ý cười như vậy.

Anh nhấc tay nhẹ phủi trên bả vai Ninh Nhuệ Tinh, không biết từ lúc nào, một chiếc lá cây đã rơi xuống, anh thấp giọng hỏi cô, “Còn muốn xem không?”

Những thứ thật sự đẹp và đáng được thốt lên kinh ngạc thường đều nằm ở sâu bên trong, chỉ là cứ đi sâu vào trong như vậy thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.

Ninh Nhuệ Tinh lại không hề nghĩ nhiều như vậy, tràn ngập trong lòng cô lúc này đều là ý nghĩ muốn xem cho hết buổi trình diễn ánh sáng này.

Thấy Ninh Nhuệ Tinh muốn xem, Giang Dữ tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản cô, vừa muốn dẫn người đi sâu vào trong thì lại bị một người nào đó đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh cản đường lại.

Một ông chú trung niên cao cao gầy gầy, trên cổ còn đang đeo một cái máy ảnh, có thể là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.


Trong tay ông ấy còn đang cầm một tấm ảnh, thật sự là ngoài dự đoán, ông ấy đem tấm ảnh đó đưa qua cho Giang Dữ.

Ninh Nhuệ Tinh cũng đến gần nhìn xem, cô không kiềm được có chút kinh ngạc.

Cảnh tượng trong tấm ảnh này là dáng vẻ lúc nãy cô cùng với Giang Dữ đi trong biển hoa, chỉ là cô không hề có chút cảm giác nào, bản thân mình cùng với Giang Dữ vậy mà lại bị chụp trộm ngay trong khoảnh khắc ấy.

Cô biết Giang Dữ có vẻ ngoài rất xuất sắc, nhưng đến cùng thì cũng không phải là người nổi tiếng hay minh tinh, chưa có sự đồng ý của người khác mà đã chụp ảnh như vậy không tránh được cũng có chút không thể nói nổi.

“Xin lỗi, vừa nãy chú cũng có mặt ở đó, vừa khéo chụp được tấm ảnh này, sau khi rửa ra liền ngay lập tức cầm đến đây để đưa cho các cháu.”

Ông chú ấy vội vã giải thích, hơi thở hổn hển gấp gáp, xem ra là đã chạy rất nhanh để đuổi theo bọn họ.

Giang Dữ rũ mi mắt xuống, sau khi nhìn thấy tấm ảnh, anh liền đưa tay ra nhận lấy nó.

“Cảm ơn.”

Người nọ khẽ mỉm cười, trước hết nhìn Giang Dữ một chút, sau lại nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh đang đứng sau lưng Giang Dữ, “Tình cảm của hai người các cháu nhất định rất tốt……”

Ninh Nhuệ Tinh vô thức cảm thấy ông ấy như đang nói chuyện với mình, quả nhiên đúng như dự đoán, sau một lúc cô liền nghe thấy người kia nói tiếp, “Cô bé à, bạn trai của cháu chắc chắn là rất thích cháu, cháu phải trân quý người này thật tốt……”

Lời này nói xong khiến cho Ninh Nhuệ Tinh mù mịt hết cả đầu óc.

Đơn giản chỉ là một tấm ảnh mà thôi sao có thể biết được tình cảm tốt hay không tốt chứ, thêm vào đó cô cùng với Giang Dữ cũng không phải là cái loại quan hệ kia.

Cô đang muốn lên tiếng giải thích liền nghe thấy Giang Dữ dịu dàng, ấm áp nở một nụ cười, anh lên tiếng nói một câu cảm ơn.

Người nọ vẫy vẫy tay với bọn họ rồi xoay người rời đi.

Thấy ông ấy nói như vậy về tấm ảnh kia, Ninh Nhuệ Tinh không tránh được cũng có chút tò mò.

Cô vừa nãy mới chỉ là nhìn sơ qua một chút, căn bản không nhìn rõ trong tấm ảnh đó có những gì, nhìn thấy tấm ảnh đang cầm trong tay Giang Dữ, cô liền rút ra đặt trước mắt mình cẩn thận xem lại một lượt.

Trên tấm ảnh đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong lúc cô đang chìm đắm nhìn vào biển hoa thì Giang Dữ cũng nhìn về phía này, nhìn về hướng của cô.

Chỉ thế thôi.

Cái này thì có thể nói lên điều gì chứ?

“Không có gì hết.” Ninh Nhuệ Tinh lẩm bẩm một tiếng, cô có chút thất vọng.

Giang Dữ nhẹ mỉm cười, không nói gì cả, anh nhận lấy tấm ảnh trong tay cô, cẩn thận sắp xếp ngay ngắn đặt vào trong túi quần của mình.

Cô sẽ không biết được trong khoảnh khắc khi cô chìm đắm nhìn vào biển hoa kia thì ánh mắt anh nhìn cô trong biển hoa ấy cũng chìm đắm như vậy.

Cái say mê hấp dẫn của tấm ảnh này không phải đến từ người hay cảnh sắc mà là toát ra từ ánh mắt.

Đó là ánh mắt không thể nào che giấu được – ánh mắt khi thích một người.

————————

Cách ngày 1 chương đủ dùng kh mn 🤔🤔

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới hơn nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.