Đọc truyện Em Là Ngoại Lệ – Chương 8
Biên tập : Muathienkieu
Chỉnh sửa : Not yet
“Tiểu Trư! Cậu đưa sổ tiết kiệm này cho cha mẹ anh ấy giúp tớ nhé, cứ nói là bạn bè quyên góp.” Tôi đưa sổ tiết kiệm cho Tiểu Trư, thấy cô ấy chua xót cười: “Các cậu việc gì phải như thế?” .
Nhưng tôi không hề chú ý đến Tiểu Trư nữa, tôi bình tĩnh nhìn về phía trước và hãy đoán xem tôi nhìn thấy ai kia?
Chính tên ác quỷ kia, gã đàn ông vừa đáng thương vừa đáng giận kia, anh ta đang đứng trước mặt tôi.
Còn phía sau anh ta là cha mẹ của anh ta. Mái tóc họ đã trắng xóa, ánh mắt đầy mệt mỏi, họ dường như không hề chú ý tới tôi.
Tôi không thể ngờ tới mình sẽ gặp lại anh ta, gương mặt vừa dịu dàng lại vừa ngốc nghếch như năm xưa.
Tôi cúi đầu, kéo Tiểu Trư đi, muốn rời khỏi chỗ này.
Bỗng nhiên, có một lực mãnh mẽ kéo tôi lại, ngay sau đó, tôi bị một cơ thể nóng rực ôm vào lòng, chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lên mặt tôi: “Bảo bối. . . Bảo bối. . .” .
Toàn thân tôi nháy mắt trở lên lạnh như băng, máu trong cơ thể tôi dường như đông cứng lại. Tôi theo bản năng đẩy cơ thể kia ra, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn. Bên tai tôi chợt vang lên tiếng gọi kinh hãi của Tiểu Trư và cha mẹ Mạc Thành .
“Ảnh Tử!” .
“Trường Chí! Con làm gì thế? Mau buông ra!” .
Hứa Trường Chí, ác mộng của tôi.
“Không! ! !” Tôi bị cơ thể cao lớn của anh ta vây chặt trong ngực, thấy được anh ta đang run rẩy mạnh mẽ, hai mắt anh ta đỏ như lửa, gần như là điên cuồng, “Bảo bối. . . Bảo bối. . .” .
Hai mắt tôi dần đẫm lệ. Tôi mơ hồ nhìn thấy ở phía sau anh ta là cha mẹ của anh ta và Tiểu Trư đều đang ra sức kéo anh ta ra nhưng do anh ta quá cao lớn lại quá mạnh mẽ nên bọn họ không tài nào kẽo được!
“Xoạt –” Quần áo của tôi chợt bị xé rách. Toàn bộ bả vai tôi bị lộ ra, ngay cả khuôn ngực cũng lộ ra hơn một nửa .
“Đừng!” Đôi mắt của anh ta càng thêm lửa nóng, lẩm bẩm nói,“Lại một lần nữa! Lại một lần nữa!” Anh ta vươn tay tới, định kéo quần của tôi!
“Tránh ra.. Tránh ra!” Tay của tôi bị anh ta nắm đến sưng đỏ. Vào đêm ấy, cái đêm hôm ấy, đèn đường u ám với đống rác dơ bẩn, hơi thở nặng nề và thân thể nóng rực đó giống như một cơn ác mộng vô tận!
Chân tay tôi bỗng nhiên cứng ngắc, kí ức cũng như nghẹn lại trong cổ tôi khiến tôi nghẹn ngào, khiến tôi không thể nhúc nhích, cũng không thể hít thở.. Tôi không cựa quậy nữa mà cứ mặc cho anh ta chạm vào cơ thể tôi!
“Buông cô ấy ra!” Tôi nghe thấy tiếng kêu tức giận của Tiểu Trư. Tôi chợt hoàn hồn! Không thể! Không thể! Mạc Thành đang nằm ở trong phòng bên cạnh! Không thể cho anh biết được.. Tôi cắn mạnh vào tay Trường Chí. Tuy anh ta đau nhưng vẫn không buông tôi ra, mà lại ôm tôi vào ngực, muốn đi về phía đằng kia!
“Đáng chết! Trường Chí! Buông tay!” Cha mẹ anh ta kinh hoảng nhìn chúng tôi, tiến tới kéo tay Trường Chí lại, nhưng họ không thể khống chế được anh ta. Tiểu Trư cũng chạy đến, đánh lung tung vào người anh ta rồi còn cắn anh ta, nhưng anh ta lại không hề chuyển động! Hành lang tụ tập không ít người, ồn ào không dứt. Có người đàn ông thấy thế cũng xông tới, ngăn cản anh ta.
“Bảo bối! Bảo bối!” Anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt vẫn rực cháy như trước.
“Anh buông ra! Anh là đồ điên!” Tôi đau đến mức khóc thành tiếng,“Anh hại tôi, hại còn chưa đủ sao? Tôi đã bị anh phá hủy một lần , anh còn muốn hủy hoại tôi một lần sao hả?”
Tôi từng có được hạnh phúc dễ như trở bàn tay, nhưng rồi nó lại rời khỏi tay tôi dễ dàng như vậy và trở thành một nỗi đớn đau suốt ngày, suốt đêm!
“Anh hai! Anh làm cái gì!” Một tiếng gào hét thật lớn chợt dội vào tai mọi người, ngay sau đó, là một trận ho khan dồn dập.
“Mạc Thành! Sao anh có thể tháo ống truyền dịch ra cơ chứ ? Anh không thể xuống giường được!” Giọng nói của Triệu Tịnh vừa bất lực, lại vừa như khóc.
Tôi bỗng nhiên muốn cười, Hứa Mạc Thành, thì ra anh vẫn luôn cố chấp như vậy. Anh chẳng biết thương cho người khác gì cả! Lúc tôi ở bên anh, anh cũng chưa bao giờ nhường tôi khi chơi bóng rổ cả.
Trường Chí đang ôm tôi thì bỗng dừng bước. Bởi chợt có vài người đàn ông cao to đến kéo tôi ra khỏi anh ta và bảo vệ tôi. Còn Tiểu Trư thì gọi 110:“Alo! Ở nơi này đang có người quấy rối người khác..”.
“Đừng!” Vẻ mặt cha mẹ anh ta trở nên tuyệt vọng, sợ hãi nhìn Tiểu Trư đang nổi giận đùng đùng.
“Tiểu Trư..” Tôi nhẹ giọng nói,“Đừng gọi .”
“Nhưng mà Ảnh Tử, tên này..”
Tiểu Trư chợt im bặt, bởi vì ở phía trước, mọi người đều đang chú ý tới một bóng người đang dựa vào vách tường chầm chậm bước tới.
Hứa Mạc Thành đang yếu ớt tựa vào vách tường, băng gạc ở ngực đã bị bong ra và miệng vết thương thì đang chảy máu, giống như một đóa hoa nở rộ trên người anh.
“Mạc Thành, anh làm ơn mau trở về nằm đi!” Bên cạnh anh là tiếng nức nở cầu xin của Triệu Tịnh.
“Anh hai.. Anh đang làm gì vậy?.” Hứa Mạc Thành đau lòng nhìn chằm chằm Trường Chí.
Nhưng mà Trường Chí không hề nghe thấy lời nói của anh, anh ta chỉ nhìn tôi, lẩm bẩm nói: “Bảo bối, chúng ta lại đến một lần được không? Anh rất thích thân thể của em .. Anh mong em năm năm rồi .. Mỗi ngày anh đều chờ em trước cửa.”
“Câm mồm!” Tôi tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Mạc Thành, quả nhiên tôi thấy vẻ mặt anh tái nhợt đi. Trên mặt anh đầu tiên là thoáng hiện vẻ nghi hoặc, sau đó là khó có thể tin, tiếp theo là phẫn nộ và cuối cùng chính là.. hối hận..
“Là anh ta sao?” Hứa Mạc Thành chỉ nhìn tôi, giọng nói bình tĩnh ấy khi lọt vào tai tôi lại khiến tôi rối bời.
Mọi người ở đây, từ Tiểu Trư, Triệu Tịnh, cha mẹ anh, bác sĩ đến bệnh nhân đều chứng kiến một màn khó hiểu.
Tôi cười ảm đạm: “Điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi..”
“Không!” Nước mắt cuối cùng cũng trào lên trong đôi mắt của Hứa Mạc Thành. Trên khuôn mặt anh tuấn của anh chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.
Tôi dứt khoát quay đầu, nhanh chóng rời đi.
“Đừng đi mà!” Hứa Mạc Thành chợt hét lên, rồi ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng của vật nặng rơi xuống. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy anh ấy nặng nề ngã xuống đất .