Bạn đang đọc Em là học trò anh thì sao? – Chương 24.1
Chương 37
Phần Kết 1
Sau lễ Nô-en thì Canada không chỉ lạnh, mà là lạnh hơn, Triệu Thủy Quang là người phương Nam, trước giờ quen với khí hậu ôn hòa ẩm ướt, gặp thời tiết như vậy lẽ đương nhiên không thể thích nghi được, vì vậy đã đổ bệnh, lúc gọi điện thoại ẹ Triệu, nhờ bà chỉ dẫn tìm trong đống thuốc mà bà đã gửi qua, cuối cùng cũng tìm được loại thuốc phù hợp.
Lúc bị bệnh, cô vô cùng nhớ nhà, nghĩ đến bao điều không thích nghi nổi ở nước ngoài, rồi lại nghĩ đến sự ân cần chu đáo của người nọ đối với mình khi còn ở trong nước, càng nghĩ lại càng yếu đuối hơn, và rồi ôm mặt khóc nức nở, ngủ thiếp đi trong nỗi ưu tư trĩu nặng.
Tô San, bạn cùng phòng của cô, là cô gái đến từ Bắc Kinh cách đây vài năm, là người rất thẳng thắn phóng khoáng, lúc thấy Triệu Thủy Quang một mình lẻ loi ở chốn này, lại nhớ tới bản thân lúc trước cũng thế, chẳng dễ dàng gì cho cam, cho nên cũng quan tâm Triệu Thủy Quang nhiều hơn, chăm sóc cô mỗi khi bị bệnh.
Sau khi hết bệnh, Triệu Thủy Quang dường như càng có thể hội nhập với cuộc sống ở Canada, học thói quen của người bản xứ mặc áo lông dày cộm bên ngoài, bên trong thì mặc áo sơ mi, và áo mỏng, vào nhà thì cởi áo khoác ra, còn khi đi ra ngoài thì lại mặc thêm vào. Dần dần cũng bắt kịp chương trình học ở trường, người Châu Á vốn thông minh so với người nước ngoài, trau dồi ngôn ngữ một chút, thì thành tích tự nhiên sẽ nâng cao.
Cuối tháng mười hai, Triệu Thủy Quang bắt đầu được nghỉ đông, khi ấy cô nhận được một cú điện thoại, cô nói: “Hello”, bên kia ngập ngừng một lúc: “Là anh đây.”
Triệu Thủy Quang còn tưởng bản thân có thể bắt chước phim truyền hình, vờ hỏi, “Anh là ai?” Thế thì quá giả tạo, đó cũng không phải chuyện mà Triệu Thủy Quang biết làm, nghe giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của anh như tiếng thanh niên, thì cô đã biết là ai, cô hỏi: “Hi Vọng?”
Bên kia “Ừ“ rồi nói tiếp: “Anh kêu chị Hi Diệu cho số của em, biết em đã đến Canada rồi!”
Triệu Thủy Quang trong lòng thầm trách Hi Diệu, nói: “Phải, em đã đến vào dịp nghỉ hè.” Nói nhẹ nhàng thoải mái, tựa như đang nói chuyện với người bạn cũ vậy.
Đúng vậy, những kỷ niệm một thời tuổi trẻ, đó là thời gian vô cùng đẹp đẽ, làm sao có thể quên được chứ, xem anh như một người bạn cũ, dù biết sẽ đau lòng, sẽ có chút vấn vương.
Hi Vọng là người thông minh, nhanh nhảu phản ứng lại, nói: “Đã đến chỗ của anh mà cũng không chào hỏi một tiếng!” Đôi mắt nhắm lại, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Triệu Thủy Quang pha trò, cười: “Hì hì“. Hai người đều quen với sự thay đổi này, nhất thời thấy lúng túng.
Thật lâu sau Hi Vọng mới nhỏ giọng hỏi: “Em chịu được không?” Sợ cô hiểu lầm, lại nói thêm câu: “Ở đây lạnh lắm!”
Triệu Thủy Quang nói: “Phải, rất lạnh!” Giơ lên đồng hồ đeo tay lên coi mới phát hiện đã đến thời gian lên lớp, cô thuê phòng ở cách xa trường học, vì thế phải đi học từ sớm.
Hi Vọng đang ngồi trước máy vi tính, mắt nhìn lịch bay trên màn hình, nói: “Ừm, vậy là tốt rồi, em mau đi đi, có gì thì cứ gọi cho anh!”
Triệu Thủy Quang đang thu dọn sách vở bỗng dừng lại, nói: “Được, bye bye.”
Hi Vọng nói: “Bye bye, anh cúp đây.”
Thật ra anh và cô cũng biết không ai trong hai người sẽ gọi cuộc điện thoại kia cả.
Đúng vậy, Triệu Thủy Quang đôi khi cũng sẽ nhớ đến Hi Vọng, nhưng càng ngày càng ít nhớ đến hơn. Hai người đã từng bên nhau lâu như thế, hơn nữa kỷ niệm lại nhiều vô số kể, ít nhiều cũng gợi lên dĩ vãng đôi lứa tươi đẹp. Cô nhớ đến anh, như nhớ con bươm bướm đã thấy lúc ban sáng, thảm cỏ xanh tươi bên đường, mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ đơn giản là nhớ mà thôi, có đôi khi, “tưởng nhớ” trở thành “hoài niệm”, phải chăng đó là một loại lãng quên?
Hi Vọng cúp điện thoại, lại bấm một dãy số khác, gọi đến công ty du lịch: “Xin chào, tôi muốn đăng ký vé đến Montreal vào tháng tới, quá cảnh à? Tốt nhất đừng quá cảnh.” Dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi muốn bay thẳng!”
Vốn đã hẹn đến chỗ của người bạn vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ, bất ngờ lại biết cô đang ở Canada, như vậy có phải anh có thể hi vọng một điều gì đó không?
Ban đầu muốn đặt vé máy bay quá cảnh ở nơi cô sống, chẳng có gì cả, chỉ là thầm nghĩ gặp mặt một chút mà thôi.
Hôm nay lại nghe cô nói chuyện, thì anh đã biết chuyện của hai người từ lâu đã kết thúc rồi, dựa vào ghế, anh nghĩ, cũng tốt thôi, từ nay về sau mỗi người đều có cuộc sống riêng, trân trọng lẫn nhau.
Vào dịp mừng năm mới, nghe nói trong nước tuyết rơi dày đặc, Triệu Thủy Quang hơi lo lắng, cô biết rõ Đàm Thư Mặc nhất định sẽ về Bắc Kinh để mừng năm mới, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị mắc kẹt ở sân bay. Nghĩ đi nghĩ lại quyết định gọi điện thoại.
Ngày ấy cũng là ngày Triệu Thủy Quang thi thử giữa kỳ, ở chỗ các cô tuyết cũng rơi rất nhiều, Triệu Thủy Quang có chút bực bội, sao gần lễ mừng năm mới rồi còn thi nữa, nhưng cũng đành hết cách, phải khoác áo lông vừa dày vừa dài đến trường trong tuyết lạnh, gió lạnh vù vù thổi qua mặt, giày giẫm lên lớp tuyết đọng lại phát ra tiếng “sột soạt“.
Quá trình thi rất thuận lợi, nhưng không biết kết quả thế nào, Triệu Thủy Quang thi xong không thể chờ đợi được mà chạy một mạch về nhà gọi điện thoại, vừa vặn bên cô đang là 12 giờ trưa, bên chỗ anh thì 12 giờ khuya, chỉ chênh nhau 12 tiếng, thế mà lại cách nhau nửa vòng trái đất.
Thẻ điện thoại chuyển cả buổi, cuối cùng cũng thông, thật ra Đàm Thư Mặc là người rất “tiết kiệm”, phải rồi, Triệu Thủy Quang nghĩ lại càng thêm khó chịu, “tiết kiệm” đấy nhé, đến cả điện thoại không hề có nhạc chuông đa âm, mà chỉ có tiếng “bíp bíp” đơn điệu thôi.
Triệu Thủy Quang kề điện thoại sát tai, hớn hở chờ đợi.
Một lúc sau mới có người nghe máy, “Hello”, là giọng nói tiếng Anh của anh.
Triệu Thủy Quang ngã xuống giường và lớn tiếng nói: “Thầy Đàm, năm mới vui vẻ!” Chỉ nghe bên kia vang lên “Đùng” một tiếng, hình như âm thanh pháo hoa đang nổ.
Đàm Thư Mặc cười khẽ đầy gợi cảm, tiếng cười truyền vào trong tai của cô, Triệu Thủy Quang vui vẻ mừng khấp khởi trong lòng.
Đàm Thư Mặc gần đây đã trở lại Bắc Kinh để mừng năm mới, lúc thấy có điện thoại, mấy đứa cháu ngoại trai vẫn còn đang giành dưa leo với Sở Phi Phi.
Đúng vậy, đồng chí Sở Phi Phi ăn xong cơm tất niên, sau đó liền chạy qua mấy con đường để đến đây chúc tết, dùspan> sao nhà của Đàm Thư Mặc cũng y như là nhà mình vậy, trước đây mỗi khi tan học, trong nhà không có ai thì sẽ đến nhà của Đàm Thư Mặc chơi, xem ông nội của Đàm Thư Mặc vẽ tranh.
Đàm Thư Mặc lúc nhìn thấy số điện thoại thì cảm thấy ngờ ngợ, một dãy số dài ngoằng, cứ tưởng rằng bên nước Anh có chuyện gấp, lúc nghe máy, thì lại vui mừng không thôi, nghe được giọng nói ngọt ngào ấm áp của cô vang lên bên tai, ngẩng đầu lại có pháo hoa đang pháo hoa nổ đì đùng, rực rỡ bừng sáng cả một góc trời trong đêm.
Anh dựa vào lan can, nụ cười trên môi lại càng tươi hơn bao giờ hết. Thời gian vừa đúng, hoa nở vừa vặn, không phải sao?
Triệu Thủy Quang nằm ở trên giường, nghĩ đến cảnh náo nhiệt bên kia, có tí buồn bực, hỏi: “Bây giờ đang ở Bắc Kinh sao? Lễ mừng năm mới vui không?”
Đàm Thư Mặc buồn cười, đoán chừng cô bé kia đang ghen tị đây mà, nhàn nhạt nói : “Cũng khá vui, năm nào cũng vậy mà.” Không kích thích hắn.
Vừa mới nói mấy câu, điện thoại đã bị Phi Phi giựt lấy, giở giọng bỡn cợt: “Này, em Tiểu Quang.”
Triệu Thủy Quang không hiểu ra sao cả, tự dưng lại xuất hiện một người, nhưng vẫn lịch sự nói : “Chào anh Sở, chúc mừng năm mới!”
Sở Phi Phi cười cười, đôi mắt phượng càng híp lại thành một đường dài, nói: “Lúc nào về đây đi, chúng ta cùng nhau ăn chơi, vừa nãy mới ăn hết sủi cảo…”
Còn chưa nói xong, đã bị Đàm Thư Mặc giựt lại điện thoại.
Triệu Thủy Quang nghe được bên kia mắng câu “Biến“, đó là giọng của Đàm Thư Mặc, cô bỗng tưởng tượng cảnh hai anh chàng đó đang đùa giỡn, che miệng cười rộ lên, người này tính tình cũng rất trẻ con.
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại nghe, còn chưa mở miệng nói, đã nghe bên kia lên tiếng trước: “Ăn hết sủi cảo rồi kìa!” Giọng nói cực kỳ rầu rĩ.
Đàm Thư Mặc nói: “Mà anh nghĩ, chỉ có thì là, rồi thịt heo hầm cải trắng, có nhiêu đó thôi.” Giọng nói tràn đầy vui vẻ, không thể che giấu, tất cả đều biểu hiện ra cả.
Triệu Thủy Quang hơi ủ rũ, nói: “Thì là không thể ăn.”
Đàm Thư Mặc “Ừ” nhẹ một tiếng, không hề nói những lời nồng nàn, giọng nói rét lạnh trong đêm hoa nở rạng ngời.
Triệu Thủy Quang cũng cảm giác mình bị bệnh tâm thần rồi, gọi điện thoại đường dài, chỉ để thảo luận sủi cảo ăn được hay không! Người đang chìm đắm trong bể tình đều là kẻ ngốc hết.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, từ đầu đến cuối, cô không hề kể khổ, đều nói đến những chuyện lý thú khi mới đến đây, ví dụ như lần thứ nhất đến xe điện ngầm ăn, cô đã gọi món rẻ nhất, ai ngờ khiến nhân viên phục vụ rất lung túng, bởi vì món đó chỉ là gia vị thêm vào trong món ăn mà thôi, mấy món khác mới tính tiền.
Anh dựa vào lan can bên cạnh, vừa nghe điện thoại, vừa cười khẽ, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với cô, mệt mỏi thì lại thay đổi tư thế.
Mãi đến khi thẻ điện thoại gần hết tiền, có giọng nói nhắc nhở còn lại năm phút, cô mới nói: “Vậy đi, năm mới vui vẻ!“
Anh nói: “Ừ, phải tự mình chăm sóc cho bản thân.”
Lặng im thật lâu, cô dựa vào cạnh giường, nhìn ánh mắt trời rực rỡ chiếu rọi qua cửa chớp, nghe hơi thở đều đặn của anh; Còn anh thì đứng trên hành lang, nhìn qua khung cửa sổ, mấy đứa cháu nhỏ vẫn đang nô đùa, người nhà thì đang đánh bài, bầu không khí hoà thuận vui vẻ, bên tai văng vẳng tiếng hít thở của cô.
Giọng nói rập khuôn lại chen ngang: “Kính thưa quý khách, thời gian trò chuyện của quý khách còn một phút…”
Cô nói: “Hẹn gặp lại.” Vẫn còn lưu luyến, anh nói: “Ừm, gặp lại!”
Vẫn không muốn cúp điện thoại, cuối cùng, cô nói: “Em muốn trở về!” Cũng không phải nói nhất định phải trở về, chỉ đơn thuần nghĩ như thế khi nghe được giọng nói của anh, cô cũng biết là không thể nào, chỉ là nói mà thôi, rốt cục cũng đã nói ra, sợ bị anh mắng, thì điện thoại vừa lúc kết thúc!
Quả nhiên, bên tai chỉ còn nghe tiếng “bíp bíp” vang đều, đột nhiên đối mặt với căn phòng nhỏ trong sự cô đơn lẻ loi.
Bên kia, anh nói: “Được.”
Cô nói muốn trở về, và anh cũng đã thốt lên lời đó, thật ra chính bản thân anh cũng muốn cô quay về, nhưng nỡ lòng nào nói ra được chứ, khiến cô một lần nữa đứng trước ngã ba lựa chọn.
Vừa vặn nói ra, cuộc gọi cũng đúng lúc kết thúc.